Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, Chapter.56 Hai kẻ ngốc yêu nhau

Diễn đàn chính thức của "Hồn Đạm OL", box bát quái giang hồ

Tiêu đề: ngày hỗn loạn nhất trong lịch sử! Topic tổng kết ngắn gọn tình tay năm mạnh nhất Lâm Sơn!

Người gửi: Thám Tử

Nội dung: bỉ nhân tổng kết như sau, nếu không đúng xin chỉ ra chỗ sai:

1) Diệc Thần và Huỳnh Uyển Nhi là vợ chồng;

2) Huỳnh Uyển Nhi và Lạc Minh Phong mờ ám;

3) Hạ Đại Gia tỏ tình với Lạc Minh Phong;

4) Diệc Thần và Lạc Minh Ảnh mờ ám;

5) Diệc Thần và Huỳnh Uyển Nhi ly hôn;

6) Lạc Minh Phong và Huỳnh Uyển Nhi cử hành hôn lễ;

7) Hạ Đại Gia cướp dâu tại hôn lễ;

8) Hạ Đại Gia và Lạc Minh Phong kết hôn (mụ nó hai thằng đàn ông làm sao kết hôn, đã thấy được);

9) Lạc Minh Ảnh và Huỳnh Uyển Nhi kết hôn.

Tổng kết xong.

1L: chủ thớt tổng kết quá thần thánh! Thiệt không hiểu chỉ vài câu đơn giản như này mà cũng có thằng viết ra mấy chục vạn chữ đi lừa tiền được.

...

——————————————————————————-

Ngô Diệc Phàm : "Cô ta là Huỳnh Uyển Nhi."

Hoàng Tử Thao cũng bị bất ngờ, nửa ngày nói không thành lời, "Huỳnh Uyển Nhi... không phải nhân yêu ư?"

Ngô Diệc Phàm khẳng định, "Tôi từng webcam với cô ta, chắc chắn không sai."

"Vậy, vậy... cho dù cô ta không phải nhân yêu thì ít nhất cũng là kẻ lừa đảo, dù gì, dù gì..."

Ngô Diệc Phàm lúc này mới chú ý tới trạng thái lo lắng của Hoàng Tử Thao , đại khái đoán được trong đầu cậu đang lo lắng điều gì, tức thì thấy buồn cười.

"Khó nói lắm, có khi người ta chỉ là gặp tai nạn mất trí nhớ, cậu cho chỉ có mình cậu được sử dụng loại lý do nhảm nhí này sao?"

Môi Hoàng Tử Thao tức thì dẩu ra.

Hồi trước Ngô Diệc Phàm nhìn thấy biểu tình này của đối phương thì chỉ biết bó tay, nhưng giờ thì chỉ thấy rất gợi đòn.

Tâm tình của Hoàng Tử Thao hiện giờ còn đau khổ hơn: mình mới vừa bước ra bước đầu tiên trên con đường tình cảm, tại sao đã xuất hiện tình địch ẩn mạnh như vậy, tại sao vận mệnh nhấp nhô lúc nào cũng là mình?

Hoàng Tử Thao về đến nhà thì bị cảnh tượng như có bão đi qua trong phòng hù dọa, cậu cẩn thận nhón chân đi vào phòng, gắng không giẫm lên mấy món đồ đang vung vãi khắp nơi.

Hoàng Tử Thao đứng ở trung tâm phòng nhìn một vòng xung quanh, trong lòng sợ hãi: Phàm ca muốn dỡ phòng ngủ của mình à.

Hoàng Tử Thao đi đến cạnh bàn, cầm tấm phim X quang trên bàn lên, quơ quơ dưới ngọn đèn, chẹp chẹp, vuốt ngọc mỹ miều của ai mà đẹp quá vậy.

Máy tính đang mở, cậu đụng vào con chuột hủy bỏ screen saver, folder screenshot của "Hồn Đạm OL" đang mở, chậc, mấy tấm hình mình đặc biệt tìm góc độ mờ ám chụp để YY Diệc Thần e là bị lộ hết rồi.

Cậu lại tuần tra thêm một lượt, cuối cùng ở bên tường phát hiện... thi thể di động của Ngô Diệc Phàm .

Hoàng Tử Thao vừa thu thập các linh kiện di động lại với nhau vừa nghĩ thầm rằng dù có tốt nghiệp kỹ sư cũng không cứu nổi mày, nếu không phải tao nhanh trí thì chỉ sợ đứa tan xương nát thịt giờ đã là tao.

Kim Mân Thạc cũng đã về, buổi tối cậu không đi hát Karaoke với đoàn người mà chẳng biết chạy đi lêu lổng ở nơi đâu.

"Need help?" Kim Mân Thạc thò đầu từ ngoài phòng.

"Cậu đừng nói tiếng Albania, tớ nghe không hiểu." Kim Mân Thạc là dân học viện ngoại ngữ, chuyên ngành ngoại ngữ châu Âu khoa Albania, toàn trường chỉ có hai người học thứ ngôn ngữ này.

Kim Mân Thạc co giựt khóe miệng, "Tớ vừa nói tiếng Anh."

Hai người vừa thu dọn phòng ở vừa trao đổi chiến lược và kiến thức đánh hạ BOSS dã long cuồng bạo, dĩ nhiên Hoàng Tử Thao không thể nói sự thật với Kim Mân Thạc , cũng may nói dối là sở trường của cậu, bèn nhăng cuội một hồi, Kim Mân Thạc biết rõ cậu đang bốc phét nhưng cũng không nói ra, cứ coi như đang nghe tấu đơn vậy. (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, tấu đơn là chỉ có 1 người tự biên tự diễn)

"Đúng rồi, cậu có biết Kim Tuấn Miên không?" Kim Mân Thạc đợi cậu ba xạo xong thì hỏi.

"Sao cậu biết cái tên này?"

"Nghe Lộc Hàm nói."

"Hắn là lớp trưởng của tớ... Sao vậy?"

"Phàm xế chiều hôm nay nói Lộc Hàm từng đến tìm hắn, tớ rất hiếu kỳ nên đi hỏi thăm, kết quả cậu đoán thử xem?" Kim Mân Thạc hỏi đầy bí ẩn.

"Lộc Hàm từng đến tìm Phàm ca? Vì sao?" Hoàng Tử Thao cũng mang vẻ rất tò mò.

Kim Mân Thạc bèn kể chuyện nghe được từ chỗ Lộc Hàm cho Hoàng Tử Thao nghe, rằng thì là Kim Tuấn Miên nói với Lộc Hàm Ngô Diệc Phàm có bà xã, Lộc Hàm bèn chạy tới ra mặt thay Hoàng Tử Thao , Hoàng Tử Thao nghe xong mà hết hồn.

"Té ra Phàm là vì chuyện này mới đột nhiên đòi ly hôn."

"Xỉu, vậy cậu có nói gì với Tiểu Lộc không?"

"Đương nhiên là không, tớ đâu có ngu, tớ chỉ nói với cậu ta Phàm đã chia tay bà xã, cậu ta rất hài lòng."

"A ~~ không nói là tốt, nếu để Tiểu Lộc biết Kim Tuấn Miên lợi dụng mình thì chắc chắn sẽ phế hắn."

"Kim Tuấn Miên có thù oán với cậu?"

"... Há chỉ là thù oán, quả thực phải là mối thù đoạt thê."

"Sao cậu đi đâu cũng gặp được kẻ thù vậy?"

"Có thể vì tớ có thể chất hấp dẫn thù hận?"

Kim Mân Thạc xếp xong một chồng sách, nâng lên rồi mới phát hiện Hoàng Tử Thao không chịu thu dọn mà ngược lại đang ngồi bên giường nhắn tin.

"Nhắn ai vậy?"

"Phàm ca."

"... Cậu nhắn tin cho hắn làm chi?"

"Ừm, hỏi ảnh ngày mai có muốn đi sửa di động không." Hoàng Tử Thao nói, không ngẩng đầu lên.

Kim Mân Thạc run rẩy nghiêng đầu nhìn xác di động của Ngô Diệc Phàm trên bàn, lại quay đầu nhìn Hoàng Tử Thao đang chuyên tâm gởi tin nhắn, quyết định không nói gì vẫn tốt hơn.

Thật vất vả khôi phục được căn phòng về diện mạo như trước, Hoàng Tử Thao nhấp đúp client game vào trò chơi, dĩ nhiên vẫn đăng nhập bằng tài khoản Huỳnh Uyển Nhi.

Diệc Thần không online nhưng Lạc Minh Phong thì on, từ sau khi Lạc Minh Phong kết hôn, Hoàng Tử Thao vẫn chưa thấy mặt hắn, Hoàng Tử Thao đến nhà Diệc Thần —— giờ đã là nhà của Huỳnh Uyển Nhi, lần mò trong đó, tìm một món đồ chơi tàm tạm để làm quà mừng, đoạn bay qua chỗ Lạc Minh Phong.

Trên bản đồ, Lạc Minh Phong và Huỳnh Uyển Nhi hai người đứng đối mặt nhau, Huỳnh Uyển Nhi ước chừng đã bất động mười phút.

Đột nhiên Huỳnh Uyển Nhi nhảy lên, chứng minh người đã trở về.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Phong: cười đủ chưa?

Vừa nói xong lời này, Hoàng Tử Thao lại chạy đi cười thêm năm phút đồng hồ.

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: mụ nó buồn cười quá đi, đời này tui chưa từng thấy chuyện mắc cười như vậy.

Trên đầu Lạc Minh Phong, rõ ràng đội sáu con chữ "nương tử của Hạ Đại Gia".

Nói đến thì, khi hệ thống phát thông báo kết hôn, toàn là tên chú rể đằng trước, tên cô dâu phía sau, lúc ấy Hoàng Tử Thao đang không có tâm trạng nên cũng chẳng để ý ai là chú rể ai là cô dâu.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Phong: còn không phải chuyện tốt lành do hội trưởng các cậu đầu têu, gã dám xúi giục Bạo Bạo tiêu hủy bảo châu biến tính.

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: Chu Mịch à Chu Mịch , hóa ra cậu cũng có ngày này, quen biết cậu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy cậu bại trận.

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: bỗng nhiên thấy cuộc đời xán lạn hẳn lên, tương lai tràn đầy hy vọng!

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: cám ơn cậu đã mang cho tui sự sung sướng vĩ đại như này, tui quyết định không tính toán chuyện đòi cậu rửa oan cho tui nữa.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Phong: không cần tôi, sẽ có người giành rửa oan cho cậu.

Chu Mịch vừa nói xong thì Bạo Bạo Long đã bay tới, còn bay bằng kỹ năng truyền tống vợ chồng, Hoàng Tử Thao nhìn thấy mấy chữ "tướng công của Lạc Minh Phong" trên đầu cậu ta lại không nhịn được cười đập bàn ầm ầm.

【 trước mặt 】Hạ Đại Gia: Huỳnh Uyển Nhi!!! Xin lỗi!!!!!

【 trước mặt 】 Huỳnh Uyển Nhi: ha ha, không sao, đúng rồi, chúc mừng đại hôn, đây là quà mừng của tui ^o^

【 trước mặt 】 Hạ Đại Gia: hồi trước tôi đã hiểu lầm cô, tôi xin nhận lỗi!!

【 trước mặt 】 Huỳnh Uyển Nhi: thực sự không sao mà

【 trước mặt 】 Hạ Đại Gia: không được, bởi vì tôi nên cô mới bị hiểu nhầm, tôi phải đính chính cho cô!

Quả nhiên chỉ chốc lát sau, trên màn hình hiện ra cái loa.

【 loa 】 Hạ Đại Gia: hôm qua bà nhà làm mình làm mẩy với tôi, chạy đi kết hôn giả với Huỳnh Uyển Nhi để chọc tức chơi, bây giờ đã dỗ xong bà nhà, Huỳnh Uyển Nhi vô tội, mọi người đừng hàm oan cô ấy! Về sau ai còn dám nói xấu cô ấy, ông gặp lần nào chém lần ấy!!

Lou Đại Gia spam đoạn văn này suốt năm lần, Hoàng Tử Thao cười đến chảy cả nước mắt.

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: tui, tui chịu hết nổi rồi...

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: tự dưng tui sùng bái đại ca Mộ Dung quá đi, tui muốn làm fan cuồng của ổng.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Minh Phong: hừ, món nợ này sớm muộn gì tôi cũng thanh toán với ổng, cứ chờ đi.

Ngày hôm sau là chủ nhật, khi Ngô Diệc Phàm đến nhà Hoàng Tử Thao , cậu đang đánh sân đấu, thấy Ngô Diệc Phàm đến liền gạt chuột sang một bên chạy ra nghênh tiếp, chọc cho Tiểu Ca lại than phiền một trận trên YY.

"Sao anh không trả lời tin nhắn của em?" Hoàng Tử Thao hỏi.

"Em gửi cái gì?"

"Hỏi anh hôm nay có muốn cùng đi sửa di động không."

"Anh không nhận được."

Chỉ nghe rầm —— một tiếng, hai người dõi theo nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy Kim Mân Thạc vừa đặt mông ngồi xuống bàn cơm lại đột nhiên vỗ bàn đứng lên.

"Tớ quyết định." Kim Mân Thạc nói.

Hai người đợi nửa ngày không có câu tiếp theo, Hoàng Tử Thao bèn hỏi, "Cậu quyết định cái gì?"

"Cách hai người xa một chút, tớ sợ bị lây bệnh đần độn." Sau đó Kim Mân Thạc bỏ chạy về phòng đóng cửa cái rầm.

"Nó sao vậy?" Ngô Diệc Phàm hỏi.

"Thời mãn kinh?" Hoàng Tử Thao cũng không rõ lắm.

Hai người cầm mớ vụn di động đến phố điện tử trong khu thương mại của làng đại học, người thợ trong tiệm sửa chữa đưa mắt nhìn, "Chỗ tôi là tiệm sửa di động, không phải trạm thu mua phế phẩm."

Ngô Diệc Phàm cũng trừng mắt nhìn Hoàng Tử Thao , "Đã nói với em không sửa được mà."

Hoàng Tử Thao lắc đầu thở dài, "Hầy, đáng tiếc quá."

"Em còn dám nói?"

Vừa hay gần đấy có một cửa hiệu độc quyền của nhãn hiệu di động Ngô Diệc Phàm xài, Ngô Diệc Phàm đi thẳng vào, tìm được mẫu di động cũ, có vẻ muốn mua.

"Dù sao cũng đổi, sao anh không đổi sang mẫu mới?" Hoàng Tử Thao dựa vào quầy nhìn ngắm, mẫu di động của Ngô Diệc Phàm đã ra từ hai năm trước, chức năng và các thứ đã hơi lạc hậu.

"Cũ dùng thuận tay, không muốn đổi." Ngô Diệc Phàm là một người rất hoài cựu, mặc kệ là ăn hay dùng, trên cơ bản chỉ thói quen với vài loại cố định, không dễ thay đổi.

Nhân viên của cửa tiệm độc quyền vẫn rất nhiệt tình, bày tỏ rằng nhãn hiệu của bọn họ đặc biệt có gắn thẻ nhớ trong, di động bị hư có thể chuyển thẻ nhớ sang di động mới, dữ liệu lưu bên trong sẽ không bị xóa, vậy là Ngô Diệc Phàm lại mua một chiếc di động giống y xì cũ, giao cho nhân viên kỹ thuật để người ta hỗ trợ chuyển thẻ nhớ.

Hoàng Tử Thao không mất bao lâu đã thân thiết với anh trai kỹ thuật, Ngô Diệc Phàm thấy cậu tán gẫu vui vẻ, bèn tự mình ra ngoài mua nước.

Ngô Diệc Phàm trả tiền xong vừa xoay người định đi thì bỗng cảm thấy cổ tay bị ai đó túm, hắn nhìn lại, thì ra là Huỳnh Uyển Nhi.

"Cô..."

Huỳnh Uyển Nhi cúi người với hắn, "Xin chào, hôm đó tôi bất cẩn vật ngã anh, thật sự xin lỗi, anh không sao chứ?"

Ngô Diệc Phàm nghi hoặc nhìn cô nửa ngày, lại cúi đầu ngắm ngắm nghía nghía, rút tay của mình về, lắc đầu.

Huỳnh Uyển Nhi lại gật đầu với hắn, "Vậy là tốt rồi, tôi thường xuyên phản xạ có điều kiện vật ngã người ta, thói quen này mãi không đổi được."

Ngô Diệc Phàm quả thực không biết phải nói gì.

"Ừm," Huỳnh Uyển Nhi bỗng chốc ngập ngừng, "Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"

Ngô Diệc Phàm gật đầu.

"Xin hỏi tôi có biết anh không?"

Trong ánh mắt Ngô Diệc Phàm lộ ra sự kinh ngạc.

"Tôi biết hỏi như vậy rất thất lễ, nhưng mà..." Huỳnh Uyển Nhi cắn môi dưới, "Hồi trước tôi gặp phải tai nạn xe, sau đó mất trí nhớ, có rất nhiều chuyện về mình đều nhớ không ra."

Con mắt Ngô Diệc Phàm trợn càng to hơn nữa.

"Tối hôm đó thấy anh, tôi cảm thấy anh rất quen thuộc, giống như đã gặp qua ở nơi nào."

Ngô Diệc Phàm quả thực không thể tin vào lỗ tai mình, "Cô gặp tai nạn mất trí nhớ? Chuyện khi nào?"

"Nửa năm trước, ngay vào tháng sáu năm nay."

Vừa khớp với thời điểm Huỳnh Uyển Nhi mất tích!

"Vậy thân nhân cô đâu? Người bên cạnh đâu?"

"Những người khác tôi đều đã làm quen lần nữa, tuy rằng không biết họ là ai, nhưng mà..."

"Nhưng mà?"

"Chàng trai kéo tôi đi lần trước ấy, anh ta nói anh ta là bạn trai tôi, nhưng tôi chẳng có chút ấn tượng nào với anh ta," Huỳnh Uyển Nhi cau mày, "Tôi cứ cảm giác mình dường như từng thích một người, nhưng tôi không tài nào nhớ ra người ấy là ai."

"Từ sau khi bạn trai tôi gặp anh, anh ta trở nên rất kỳ lạ, tôi hỏi gì anh ta cũng không nói, còn nói về sau thấy anh thì tránh xa ra, tôi thấy trong đó nhất định có vấn đề."

Giọng nói của cô đã sốt ruột hẳn lên, "Xin hỏi anh có quen tôi không? Có phải anh biết tôi là ai không?"

"Huỳnh Dịch !" Xa xa có một cô gái gọi cô.

Huỳnh Uyển Nhi quay đầu ứng lời, lại xoay lại vội vã nói, "Bạn tôi đang gọi, tôi phải đi rồi," Cô lấy một cây bút từ trong túi, kéo tay Ngô Diệc Phàm , "Đây là số di động của tôi, nếu anh thực sự biết cái gì thì nhất định phải gọi điện cho tôi."

"Tạm biệt." Huỳnh Uyển Nhi viết xong số điện thoại, xoay người chạy về phía cô gái đang gọi mình, Ngô Diệc Phàm mở to mắt nhìn theo hướng cô rời đi, lại cúi đầu nhìn số điện thoại trong lòng bàn tay, kiểu gì cũng không thể tin được.

Khi Ngô Diệc Phàm trở lại cửa hiệu độc quyền, dữ liệu di động đã được khôi phục xong. Hai người đi xa khỏi cửa tiệm rồi nhưng Hoàng Tử Thao vẫn còn cười rất gian xảo.

"Em cười cái gì?" Ngô Diệc Phàm hỏi.

"Hế hế, em phát hiện ra bí ~ mật ~ nhỏ của anh!" Hoàng Tử Thao đắc ý.

"Bí mật gì?"

Hoàng Tử Thao niết cằm, "Trong di động của anh có ảnh của em, lại còn là ảnh chụp lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nè, có phải anh đã thầm mến em từ khi đó không? A," Hoàng Tử Thao cắn móng ngón trỏ, "Kỳ thật anh bị tiếng sét ái tình với em phải không?"

Ngô Diệc Phàm nhìn thấy cái dáng gợi đòn của cậu thì bắt đầu ngứa tay, "Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, em ăn vận rất ra dáng con người, áo trắng bay bay, anh còn ngỡ mình gặp được Tiểu Long Nữ."

Con mắt Hoàng Tử Thao phát sáng, "Vậy chẳng phải em là tình nhân trong mơ của anh sao?"

Ngô Diệc Phàm cười khẩy, "Thời gian lâu dài mới phát hiện em căn bản không phải Tiểu Long Nữ, mà là Tiểu Long Nhân."

Hoàng Tử Thao không hiểu, "Là sao?"

"Sừng với đuôi lộ ra hết rồi."

Ngô Diệc Phàm nói xong xoay người đi, Hoàng Tử Thao đứng tại chỗ suy nghĩ nửa ngày, rốt cục không kìm được vui vẻ cười ra tiếng.

Cậu đuổi theo, cả người vắt vẻo lên vai Ngô Diệc Phàm , thích thú rống lên, "Em có rất nhiều bí mật nhỏ ~ bí mật nhỏ ~ bí mật nhỏ ~"

"Lạc điệu rồi!"

Hoàng Tử Thao còn lâu mới quan tâm chuyện đó, lại tăng cao âm lượng, "Không nói với anh đâu ~ không nói với anh đâu ~ không nói ~ với ~ anh ~ đâu!"

Ngô Diệc Phàm quay đầu đi, khóe môi dù mím lại vẫn cong lên ba phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro