Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, Chapter.57 Triều Đại Đế Quốc nhập Lâm Sơn

Cộng đồng Đế Quốc Sói Hoang, box thảo luận game

Súng Cũ: Bộ trò chơi Đế Quốc quyết định chính thức đi chiếm đóng "Hồn Đạm OL"

Server: Hồ Sóc Lâm Sơn;

Tên bang hội: Triều Đại Đế Quốc;

Phúc lợi: người mới nhập bang sẽ được cho vốn khởi nghiệp, gói quà, mãn cấp 40 tặng tọa kỵ;

Người liên hệ khi vào game: Súng Cũ

Nhập bang báo ID cộng đồng

PS, mỗi khi giới thiệu một tân hội viên vào bang sẽ được thưởng một điểm quyền Hạn cộng đồng.

——————————————————————————-

Chuyện kể hôm nay Hoàng Tử Thao vừa về đến nhà đã nhận được điện thoại của Ngô Diệc Phàm , mới "Alô" một tiếng, bên kia đã hỏi tới tấp.

"Em rút bang làm gì?"

"Hả?"

"Login không nói câu nào đã rút bang, mật em cũng không trả lời, sao vậy?"

Hoàng Tử Thao buồn bực, "Hôm nay em bận rộn nguyên ngày, vừa về đến nhà, đến máy tính còn chưa mở."

Những lời sắp nói ra miệng của Ngô Diệc Phàm dừng lại, sau đó cũng ngẫm ra chỗ bất thường.

"Em bị hack?"

Hoàng Tử Thao vội vã mở loa ngoài của di động, đặt sang một bên, khởi động máy đăng nhập vào game.

"Mật mã không có đổi? Vào được."

Cậu login rồi mới phát hiện trên người Huỳnh Uyển Nhi chả thiếu thứ gì, thậm chí đến vị trí của nhân vật cũng không nhúc nhích, thay đổi duy nhất là bang hội sở thuộc chuyển từ Kiếm Tình thành Triều Đại Đế Quốc.

"Sao?" Loa ngoài truyền đến giọng của Ngô Diệc Phàm .

"Ờ, vào một bang hội khác, còn thì tạm thời chưa thấy gì."

"Trang bị và tiền không bị ai động?" Ngô Diệc Phàm cũng không hiểu nổi.

"Không... Coi mòi đối phương hack acc của em chỉ vì đổi bang hội? Gì mà quái vậy..."

"Bỏ đi, em đừng để ý nhiều thế, trước tiên rút bang quay về, đổi mật mã."

"À ừ."

Hoàng Tử Thao ở giao diện bang hội nhấn rời khỏi bang, lại tìm bang hội Kiếm Tình xin gia nhập lần nữa, cái tên quen thuộc rốt cục lại xuất hiện trên kênh bang hội.

Sau buổi gặp mặt lần trước, mọi người cũng đã đoán ra thân phận thật của Huỳnh Uyển Nhi, khi nói chuyện không còn coi cậu như con gái nữa mà đã dám nói ít lời đùa giỡn giữa con trai với nhau.

【 bang hội 】 Tiểu Thụ Đừng Chạy: chào mừng đứa bé lạc đường đã biết quay lại ~ tung hoa ~~

【 bang hội 】 Kiêm Điệp: bé con, cho dù con đi tới đâu thì Kiếm Tình vĩnh viễn là nhà con!

【 bang hội 】 Tôn Tiểu Quyền: cổng lớn nơi đây vĩnh viễn rộng mở với cậu!

【 bang hội 】 Mạc Thương Tâm: Huỳnh Uyển Nhi phải nhớ diệt virus cho máy đấy nhá, phỏng chừng cậu bị trúng chiêu rồi.

【 bang hội 】 Manh Đản Đản: nhất định là do vào website khó nói nào đó, không thì đã tải thứ xấu hổ chết người nào đó nên máy tính mới rước phải mấy thứ bẩn này!

【 bang hội 】 Huỳnh Uyển Nhi: ... Cái đống nhăng cuội gì thế kia!

Ngày hôm sau Hoàng Tử Thao có lớp buổi tối của Trương Nghệ Hưng , gần đến cuối kỳ, cậu rất ngoan ngoãn đi học, kết quả khi sắp đến giờ tan học thì lại nhận được điện thoại của Ngô Diệc Phàm .

Hoàng Tử Thao vội vã chạy về nhà, đăng nhập vào game, thông báo sai mật mã, đáy lòng cậu rét run.

Sực nhớ ra hôm qua sau khi bị hack đã đổi mật mã, vừa nãy sốt ruột quên béng mất vẫn nhập vào mật mã cũ, vội vàng nhập lại lần nữa, lần này vào game thuận lợi.

Xem ra bất kể là ai hack thì cũng không có ý định đổi mật mã của cậu, bằng không đã sớm không vào được rồi.

Login xong, tất cả đều như cũ không có phân nửa biến hóa, ngoại trừ bang hội lại biến thành cái Triều Đại Đế Quốc chết tiệt.

Hoàng Tử Thao mở giao diện bang hội nhìn thử, bao gồm cậu thì có bảy người online cả thảy, nhưng không ai nói chuyện, cậu thử nói một câu "Chào mọi người" trong kênh bang hội nhưng cũng không hi vọng gì, vậy mà trong sáu người đã có năm người lên tiếng.

【 bang hội 】 Huỳnh Uyển Nhi: cho tui hỏi cái, sao tui lại ở trong này? Tui rõ ràng không có xin vào bang.

"Không phải tự cậu xin vào bang? À, vậy bọn tôi hiểu rồi."

"Tám phần lại là Quân Tử làm."

"Thằng đó hay thích làm mấy chuyện này."

Cuối cùng cũng có một người biết chuyện xuất hiện.

【 bang hội 】 Súng Cũ: anh hiểu rồi, người mới, cậu thích thì ở lại không thì cứ rút, chốc nữa anh sẽ bảo Quân Tử đừng chộp cậu nữa.

Hoàng Tử Thao nghe mà u mê cả đầu.

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: xin lỗi, có thể hỏi chút không, Quân Tử là ai? Hắn làm sao cưỡng chế tui chuyển bang hay vậy?

【 nói chuyện riêng 】 Súng Cũ: nó là hacker.

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: hacker?! Σ( ° △ ° )

【 nói chuyện riêng 】 Súng Cũ: có thắc mắc thì cậu tự hỏi nó đi, đang online kia kìa.

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: ờ...

Hoàng Tử Thao tìm cái tên duy nhất không nói chuyện trên kênh bang hội nãy giờ, PM.

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: chào!

【 nói chuyện riêng 】 Chính Nhân Quân Tử: YO!

Coi mòi ông anh hacker này còn cởi mở gớm.

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: xin hỏi cậu hack acc của tui hở?

【 nói chuyện riêng 】 Chính Nhân Quân Tử: không có!

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: nhưng họ đều nói là cậu làm.

【 nói chuyện riêng 】 Chính Nhân Quân Tử: tui không động vào tiền của cậu, không lấy trang bị của cậu, không sửa mật mã của cậu, chỉ giúp cậu đổi bang mà thôi, cho nên tui không có hack acc của cậu mà chỉ thượng cậu một lần.

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: làm ơn nói năng đầy đủ cái (#'皿′)

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: nhưng cậu làm sao mà hay vậy?

【 nói chuyện riêng 】 Chính Nhân Quân Tử: tui xâm nhập máy tính của cậu.

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: ... tại sao là tui? Còn nữa, sao phải đổi bang hội cho tui?

【 nói chuyện riêng 】 Chính Nhân Quân Tử: tui thấy bang bọn tui thích hợp cậu hơn.

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: cậu dựa vào gì mà cảm thấy vậy!

【 nói chuyện riêng 】 Chính Nhân Quân Tử: bởi vì bọn tui là bộ trò chơi của Đế Quốc, mà cậu là thành viên của Đế Quốc.

Hoàng Tử Thao lật bàn, đê mờ, còn có vương pháp hay không! Còn có riêng tư hay không!

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: đê ma ma, làm sao cậu biết?

【 nói chuyện riêng 】 Chính Nhân Quân Tử: tui tìm trong kho dữ liệu những máy tính đồng thời có cả lịch sử thăm viếng cộng đồng và client game "Hồn Đạm OL", nếu điều kiện phù hợp lại vừa hay là người chơi cùng khu thì tui sẽ lôi kéo đối phương nhập hội.

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: như này không còn là lôi kéo nữa!!!

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: cho dù tui là thành viên Đế Quốc thì sao, đâu có nghĩa tui cũng muốn vào bang hội game của Đế Quốc!

【 nói chuyện riêng 】 Chính Nhân Quân Tử: đừng như vậy, chúng ta là quần thể nhược thế, phải đoàn kết.

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: tui chả nhìn ra cậu nhược chỗ nào!!!

【 nói chuyện riêng 】 Chính Nhân Quân Tử: cậu đang khen tui rất mạnh hả? Tui sẽ xấu hổ đó *^ ^*

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: có muốn vào bang hay không là chuyện của tui, phải do tui tự quyết định!

【 nói chuyện riêng 】 Chính Nhân Quân Tử: nhưng bang chúng ta rất ok mà, mọi người cùng là người trong giới, có nhiều đề tài chung, có thể hẹn đi chơi, ID của cậu là gì?

Hoàng Tử Thao hít sâu một hơi.

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: không cần! Tui ở bang hội cũ vui lắm, ông xã tui cũng ở đó, còn lâu tui mới vào bang mấy người!

【 nói chuyện riêng 】 Chính Nhân Quân Tử: vậy vừa hay, kêu ông xã cậu cũng qua đây đi.

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: ...

【 nói chuyện riêng 】 Chính Nhân Quân Tử: cậu cho tui biết tên trong game của hắn là được rồi, những thứ khác tui sẽ xử lý.

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: không phải chớ?!

【 nói chuyện riêng 】 Chính Nhân Quân Tử: à cũng không cần, đợi cậu off tui tự lên acc của cậu xem được rồi, không cần làm phiền meo~

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: meo cái đầu cậu ấy mà meo!

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: rốt cuộc vì sao cậu cứ phải nhất quyết thêm tui vào bang?

【 nói chuyện riêng 】 Chính Nhân Quân Tử: bang chủ ra lệnh, mỗi khi kéo được một người vào bang sẽ được thưởng một điểm quyền hạn cộng đồng, tui còn thiếu 6 điểm quyền hạn là đủ 20 có thể vào box tiểu thuyết đọc truyện.

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: ... cho nên cậu ra sức hack máy tính của tui chôm acc của tui chỉ vì gia tăng quyền hạn?

【 nói chuyện riêng 】 Chính Nhân Quân Tử: kỳ thật cũng không mất sức lắm.

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: vậy sao cậu không tiết kiệm sức lực hơn, hack thẳng server Đế Quốc, đi cửa sau tăng điểm quyền hạn cho tài khoản của mình, không phải xong rồi sao? Tui nghĩ cái này đâu có làm khó được cậu?

【 nói chuyện riêng 】 Chính Nhân Quân Tử: !!!!!

【 nói chuyện riêng 】 Chính Nhân Quân Tử: cậu quả thực là thiên tài!

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: ...

【 nói chuyện riêng 】 Chính Nhân Quân Tử: tui đi làm đây, nếu thành công sẽ tăng điểm cho cậu luôn ha.

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: tui không cần!

【 nói chuyện riêng 】 Chính Nhân Quân Tử: có quyền hạn có thể tải seed phim.

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: làm ơn tăng thêm một điểm.

【 nói chuyện riêng 】 Chính Nhân Quân Tử: để cám ơn cậu, chốc nữa sẽ giúp cậu xem máy tính.

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: cái này thực sự không cần.

【 nói chuyện riêng 】 Chính Nhân Quân Tử: đừng khách sáo, máy tính của cậu chả khác gì gà khỏa thân, mấy bộ phim trong ổ E xưa lắc xưa lơ rồi, còn nữa, hình mãnh nam cậu mới chỉ thu thập được hai tấm, độ rõ nét rất thường thường, nhìn cái biết ngay là chụp lén, tui đã cóp một ít cho cậu, đều là hàng sưu tầm của tui đó, độ rõ nét và tỷ lệ đều tốt hơn hai tấm của cậu nhiều, chưa nhìn thấy hả?

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: ... Pritzker cút! Cút ngay không được dừng!

Đuổi được ông anh hacker rồi Hoàng Tử Thao mới nhớ tới, hình ảnh mãnh nam nào, sao cậu chả có ấn tượng gì sất?

Ngô Diệc Phàm đến, còn mang theo laptop và gói phần mềm của mình.

"Hay quá, anh nhanh cài phần mềm antivirus cho em, phải là loại trâu bò nhất, càng hung hãn càng tốt."

"Phòng hộ máy tính của em vốn đã rất kém cỏi, thảo nào người ta hack được acc của em."

"Vợ anh bị người ta thượng, còn thượng tới hai lần, vậy mà anh còn móc mỉa em?"

"Thực xin lỗi, Huỳnh Uyển Nhi bây giờ không phải vợ anh mà là vợ em," Ngô Diệc Phàm mỉa mai mà mặt không thay đổi.

Hoàng Tử Thao câm lặng nhìn trời, "Đoạn lịch sử đen tối này về sau chúng ta đừng nhắc lại được không."

Ngô Diệc Phàm thuần thục nhấn qua nhấn lại trên máy tính, "Trong ổ E có một thư mục mang tên rất lạ."

"Tên gì?" Hoàng Tử Thao thò đầu qua, quả nhiên thấy một thư mục không phải do cậu lập, tên là "Nhìn đây này nhìn đây này nhìn đây này".

"Vừa nay gã hacker kia nói có cóp đồ cho em, tám phần là cái này rồi."

"Hai người còn tán gẫu? Gã cóp đồ cho em? Cóp cái gì?" Ngô Diệc Phàm coi bộ muốn click vào.

Hoàng Tử Thao bỗng phản ứng kịp, vội chạy tới chụp tay Ngô Diệc Phàm ."Hacker gửi thì chắc chắn không phải thứ gì hay, lỡ như virus thì làm sao? Mau xóa mau xóa."

Ngô Diệc Phàm thấy cậu phản ứng hơi thái quá, không khỏi sinh nghi, "Có anh ở đây thì có virus cũng giết sạch, em lo cái gì?"

Nói xong hắn mở thư mục có cái tên cổ quái, lộ ra thư mục con bên trong, tên của thư mục con rất trắng trợn, chỉ có hai chữ, "Quay tay" .

Hoàng Tử Thao thấy sự tình sắp bại lộ, quyết định vung tay giựt chuột, bị Ngô Diệc Phàm dùng tay trái đè cứng cổ tay, đồng thời tay phải thì nhấp đúp vào "Quay tay", từng tấm hình mãnh nam tỷ lệ lớn được refresh xuất hiện liên tục.

"Hai người còn trao đổi cả cái này?" Ngô Diệc Phàm liếc xéo cậu.

"Không phải, cái này là... Anh không thể chỉ nhìn bề ngoài, chúng nhất định là vật chứa virus." Hoàng Tử Thao liều mạng biện giải.

"Thật không?" Ngô Diệc Phàm kéo chuột xuống dưới, ở dưới cùng phát hiện hai tấm hình thu nhỏ rõ ràng không thuộc series này.

"Đây là gì?"

Hoàng Tử Thao chợt lóe linh quang, cậu rốt cuộc biết hai hình mãnh nam cậu thu thập mà hacker nói đến là gì, "Đừng nhìn!"

Quá muộn, Ngô Diệc Phàm đã nhấp đúp mở ra hình lớn, đây không phải gì khác, chính là hình đồ bơi Hoàng Tử Thao chụp lén Ngô Diệc Phàm bằng di động, về sau cậu tải vào máy tính để backup, nhưng hồi đó thư mục cậu lưu rõ ràng tên Tôi Lập Gia Đình, tại sao giờ lại biến thành Quay Tay!

"Em vừa xem cái này vừa 'quay tay'?" Ngô Diệc Phàm cất cao âm điệu.

Hoàng Tử Thao đau đớn che kín mắt, mụ nó mặt mũi của ông đều bị hacker nhà ngươi vứt sạch rồi.

Ngô Diệc Phàm liếc xéo cậu, đưa tay xóa sạch hết các hình chỉ giữ lại hai tấm của mình.

Nội tâm Hoàng Tử Thao cực kì không đành: tui còn chưa thấy được một tấm nữa, nhưng bề ngoài thì ra sức tán thành hành vi của Ngô Diệc Phàm , "Xóa hay lắm!"

Ngô Diệc Phàm cài phần mềm antivirus, kiểm tra triệt để một lần, tra ra được mười mấy con virus đủ màu, chẳng biết Hoàng Tử Thao thường ngày xem mấy trang web bậy bạ gì nữa, đến giờ mới bị hack acc đúng là may mắn.

Hoàng Tử Thao lại đổi mật mã, đăng nhập trò chơi, đưa Huỳnh Uyển Nhi trở về.

Đây là lần đầu tiên Ngô Diệc Phàm nhìn thấy giao diện của Hoàng Tử Thao , "Hồn Đạm OL" là một trò chơi có mức độ tự do rất cao, có thể dùng plug-in điều chỉnh cho giao diện thay đổi hoàn toàn, giao diện khác nhau đến mức có khi sẽ bị nhầm thành game khác.

Ngô Diệc Phàm là MT, với hắn mà nói xu hướng động đậy của BOSS là quan trọng nhất, bởi vậy giao diện của hắn cần sự trống trải là chính, tất cả chi tiết tận lực xếp đặt ở bốn cạnh màn hình, phần lớn khoảng giữa được để trống. Còn trị liệu thì hoàn toàn trái ngược, bọn họ phải chú ý lượng máu của đồng đội nhiều hơn, thường có thói quen đặt cây máu của đoàn đội ở vị trí bắt mắt, thậm chí có nhiều trị liệu đánh xong phó bản còn chả biết BOSS tròn méo ra sao.

Hoàng Tử Thao vừa thấy đã biết là cao thủ plug-in, giao diện của cậu bị cải biến vô cùng nghiêm trọng, HP và MP bị chỉnh thành hai đường vòng cung một đỏ một xanh rất có cảm giác hiện đại, đặt hai bên nhân vật, nhìn vào cứ như mấy game bắn súng FPS (first personal shooting) có góc nhìn thứ nhất. (những game kiếm hiệp có thể thấy nv của mình và của người khác gọi là góc nhìn thứ ba, góc nhìn thứ nhất có góc nhìn từ con mắt nhân vật, thường là mấy game bắn súng bắn chim)

Ngoại trừ vài icon đơn giản đã bị hệ thống mặc định, Ngô Diệc Phàm không nhìn thấy bất kỳ icon vật phẩm hay kỹ năng nào trên màn hình.

"Kỹ năng của em đâu?"

"Ẩn hết rồi, trị liệu phải để nhiều thứ lên màn hình lắm, nếu bày cả kỹ năng ra thì chật chội, khó nhìn rõ toàn cục."

"Vậy em dùng kỹ năng làm sao?"

"Phím tắt á," Hoàng Tử Thao tùy tiện nhấn vài phím làm mẫu cho hắn xem, "1 là Nở Rộ, 2 là Xuân Ý... F9 là Chùy Gỗ, CTRL+F là Phong Thủ, ALT+1 là chọn tung HOT (heal over time) cho đồng đội ở vị trí thứ nhất, CTRL+ALT+L là đại lam (bình bơm nhiều mana)..."

Hoàng Tử Thao nói một hơi mười mấy cái, Ngô Diệc Phàm càng nghe càng kinh ngạc, "Nhiều như vậy mà em nhớ hết được?"

"Nhiều hả? Vừa nãy mới chỉ là kỹ năng cơ bản, em còn macro (các động tác sẽ đc gán vào một tổ hợp phím nào đó) nữa kìa, có cả vài động tác nhỏ em cũng gán luôn, ví dụ như bàn phím nhỏ phím số 4 là cười nhạo..." (bàn phím nhỏ chính là khung phim số bên phải trên bàn phím mà phải ấn NumLock để bật á)

"Cười nhạo?"

"Khi đi sàn đấu, đụng phải người quen, thắng sẽ tiện thể cười nhạo một cái, rất thuận tiện."

"..." Ngô Diệc Phàm quả thực không biết nên nói gì cho phải, "Không thấy icon kỹ năng, làm sao em biết kỹ năng CD chưa?"

"Có theo dõi CD," Cậu sử dụng một kỹ năng cần CD, quả nhiên phía dưới chính giữa xuất hiện một phần mềm theo dõi CD, khi CD kết thúc, icon còn phóng to một cái để nhắc nhở.

"A, còn con chuột này nữa, đây mới là thần khí," Hoàng Tử Thao giới thiệu đến hăng say, bắt đầu biểu diễn con chuột với Ngô Diệc Phàm , "Bình thường trị liệu phải chọn mục tiêu trước, sau đó ấn phím tắt bơm máu, rất phiền phức. Em gán hết các kỹ năng thường dùng vào chuột, sau đó phối hợp với plug-in, chỉ cần di chuyển con chuột đến thanh máu, nhấn phím số là sử dụng luôn kỹ năng với người được chọn, hai bước thành một bước, đi tiểu phó bản xài một tay ngon lành."

Ngô Diệc Phàm bây giờ mới biết công dụng thực sự của con chuột phức tạp kia, hắn quay đầu quan sát Hoàng Tử Thao , Hoàng Tử Thao một khi nói đến thứ mình yêu thích và sở trường thì vô cùng chuyên tâm, gương mặt phát sáng, miệng thao thao bất tuyệt, cả người tràn đầy sinh lực.

Tầm mắt Ngô Diệc Phàm dừng trên môi đối phương, nó khơi lên ký ức nào đó, ánh mắt Ngô Diệc Phàm dần híp lại.

Hoàng Tử Thao nhận ra đối phương đang thất thần, bất mãn liếc hắn, "Anh có đang nghe không vậy?"

Ngô Diệc Phàm chậm rãi giơ tay, đặt ra sau gáy đối phương mà ma xát, thoáng dừng sau đó dùng sức đè xuống.

"Liếm anh," Âm thanh của Ngô Diệc Phàm trở nên vừa trầm thấp vừa khàn khàn.

Hoàng Tử Thao đơ. (em cũng đơ)

Một giây sau cậu lại vui vẻ, "Anh nghiện rồi hay sao?"

Ngô Diệc Phàm bực mình nhất khi thấy kiểu cười này của Hoàng Tử Thao , cứ như đang cười nhạo hắn là xử nam chưa từng ăn thịt, dáng vẻ được hời mà còn bày đặt.

Ngô Diệc Phàm đứng bật dậy, xách cổ Hoàng Tử Thao quăng lên giường.

Hoàng Tử Thao dầu gì cũng có chiều cao, cân nặng đương nhiên chả nhẹ được đi đâu, may thay Ngô Diệc Phàm bình thường huấn luyện có cường hóa sức tay.

Ngô Diệc Phàm thuận thế cưỡi ngang qua cổ đối phương, không cúi đầu mà chỉ dùng ánh mắt từ trên cao bễ nghễ Hoàng Tử Thao .

"Giờ thì anh rốt cục đã hiểu..." Ngô Diệc Phàm không nhanh không chậm còn tính toán nói thêm mấy câu mào đầu.

"Cái gì?"

"Vì sao Kim Mân Thạc nói em là yêu đạo."

"..."

"Hãy để bản cao tăng thu phục yêu đạo nhà ngươi."

Ngô Diệc Phàm móc hạ thân ra nhắm ngay miệng đối phương nhét vào.

Hoàng Tử Thao tức thì bị sặc, nhưng Ngô Diệc Phàm rõ ràng không có ý thương hương tiếc ngọc.

Lần đầu tiên của hai người, quyền chủ động nằm trong tay Hoàng Tử Thao , tuy rằng Hoàng Tử Thao phục vụ hắn nhưng Ngô Diệc Phàm trước sau vẫn thấy khó chịu.

Hắn không phải loại người bị động trong chuyện như vầy.

Hiện giờ, 'cái ấy' của Ngô Diệc Phàm ở trong miệng Hoàng Tử Thao ra vào cực nhanh, mặc dù không được thể nghiệm khoang miệng ôm chặt như lần trước nhưng lại có thêm một phần khoái cảm lăng nhục.

Cảm giác thỏa mãn đến từ tâm lý đủ để bù lại thiếu sót cực nhỏ từ sinh lý.

Nhìn thấy dáng vẻ cau mày không thể phản kháng của Hoàng Tử Thao , Ngô Diệc Phàm phấn khởi đến tê cả mười đầu ngón tay.

Đầu của Ngô Diệc Phàm không những không cúi xuống mà ngược lại còn khẽ ngẩng lên, từ trên cao thưởng thức vẻ mặt của Hoàng Tử Thao , tựa như chủ nhân đang đánh giá nô lệ của chính mình.

Răng của hắn cắn lấy môi dưới, khóe miệng khẽ nhếch lên theo khoái cảm đang tăng cao.

Hoàng Tử Thao bị tàn phá đến không còn chỗ trốn, chỉ đành bất đắc dĩ tiếp nhận thụ động, cảm nhận được sự phấn khích của Ngô Diệc Phàm , hít vào hơi thở giống đực của đối phương, chính cậu cũng dần có hơi kích động, Hạ thân dần nổi lên phản ứng, máu từ từ xông lên hai gò má, tư duy cũng bắt đầu mơ hồ.

Hoàng Tử Thao từ bên dưới híp mắt quan sát cằm dưới của đối phương, tự dưng thấy vẻ mặt hiện giờ của Ngô Diệc Phàm gợi cảm cùng cực.

Quả thiệt là vô phương cứu chữa.

Ngô Diệc Phàm lần này kéo dài hơn lần trước, chờ hắn rốt cục phát tiết trong miệng đối phương thì hàm Hoàng Tử Thao đã tê rần.

Thấy 'của quý' của Ngô Diệc Phàm vẫn còn nán lại trong miệng mình động đậy không có ý định rời đi, Hoàng Tử Thao xấu xa liếm phần đầu đang vô cùng mẫn cảm sau cao trào, Ngô Diệc Phàm quả nhiên cấp tốc rút ra ngoài.

Có ít chất lỏng màu trắng bị dẫn theo ra, chảy xuống dọc khóe miệng, Hoàng Tử Thao lấy mu bàn tay gạt đi.

Lần này Ngô Diệc Phàm nhìn thấy rất rõ ràng, đối phương đã nuốt thứ của mình, hắn tức thì lại hưng phấn muốn làm thêm phát nữa.

Miệng của Hoàng Tử Thao hễ được tự do thì lại không kìm được cái tật nói nhiều của bản thân.

"Anh biết không, cao tăng chưa bao giờ tự gọi mình là cao tăng, người ta toàn xưng lão nạp."

Phóng thích xong, Ngô Diệc Phàm chả hơi đâu mà chấp nhặt với cậu, hắn xoay người đi xuống, thoả mãn dựa vào đầu giường, ngay cả giọng nói cũng mang theo vài phần lười biếng, "Quả nhiên miệng của em phải lấy đồ vật lấp kín."

Hoàng Tử Thao đưa cho hắn nửa con mắt, nửa chống người dậy tìm khăn giấy ở đầu giường.

"Này," Tâm tình Ngô Diệc Phàm hiện giờ rất tốt, "Em không làm sao?"

Động tác của Hoàng Tử Thao đột nhiên dừng, cậu quay đầu nhìn xéo Ngô Diệc Phàm , sau một lúc lâu, phát ra một tiếng cười khẩy từ xoang mũi, "Hừ."

Cái này thực sự đã chọc điên Ngô Diệc Phàm , hắn không nói gì túm lấy đối phương, ấn xuống dưới thân, dùng tay cởi quần Hoàng Tử Thao , nửa người dưới đã ngẩng phân nửa của Hoàng Tử Thao bại lộ trong không khí.

Ngô Diệc Phàm từ trên nhìn xuống 'thằng nhỏ', cau mày, nửa ngày không động đậy.

Hoàng Tử Thao thở dài, kéo tay đối phương đặt lên trên.

"Dùng tay là được rồi."

Cảm thụ khuấy động gượng gạo của đối phương, Hoàng Tử Thao cay đắng nghĩ trong lòng, quá trình bẻ cong trai thẳng cứ như một mình xông pha phó bản H 25 người ấy...

Cũng may đây là tay của người mình thích, dưới tác dụng an ủi về mặt tâm lý, Hoàng Tử Thao nhanh chóng bắn ra.

Ngô Diệc Phàm nhìn tinh hoa trong lòng bàn tay, ngẩn người.

Hoàng Tử Thao lấy khăn giấy đang muốn lau sạch cho Ngô Diệc Phàm thì Ngô Diệc Phàm bỗng rụt tay lại, hỏi, "Mùi vị thế nào?"

Hoàng Tử Thao cười gian, "Anh nếm thử chẳng phải sẽ biết sao."

Ngô Diệc Phàm sầm mặt, giơ tay bôi hết chất lỏng lên mặt Hoàng Tử Thao .

"Mụ nó!" Hoàng Tử Thao phát điên.

"Lần sau không buông tha em đơn giản như vậy." Ngô Diệc Phàm nghiêm mặt nói.

"Đờ, anh còn có lần sau?"

"Lần sau sẽ làm em đến bắn." Ngô Diệc Phàm nhướng mày, nói với vẻ mặt "Em dám nói không có lần sau thử xem".

Hoàng Tử Thao thật vất vả thu dọn sạch sẽ cho cả hai, Ngô Diệc Phàm lại lên tiếng, "Đói bụng, có gì ăn không?"

Hoàng Tử Thao ngẫm nghĩ, "Chỉ có mì gói."

"Chẳng lẽ nhà em không có lấy mì sợi?" Ngô Diệc Phàm bất mãn.

Hoàng Tử Thao hất cằm về phía phòng Kim Mân Thạc, "Thứ hàng cao cấp này anh phải sang hỏi phòng kế bên."

"Quên đi, mì gói thì mì gói vậy."

Hoàng Tử Thao ngồi trên giường nhìn chằm chằm Ngô Diệc Phàm một hồi, đối phương trước sau lười biếng dựa vào đầu giường.

"Nhìn cái gì, đi úp mì." Ngô Diệc Phàm đưa chân đạp Hoàng Tử Thao một cú.

"Là anh muốn ăn, sao em phải đi?"

"Anh vừa mới vận động, mệt chết được, mà xuống bếp vốn là công việc của phụ nữ."

"Em là con trai!" Hoàng Tử Thao phẫn nộ.

"Xuống bếp vốn là công việc của bà xã." Ngô Diệc Phàm lại đổi cách nói khác.

Hoàng Tử Thao tức đến nghiến răng, cuối cùng đành phải đứng lên đi úp mì.

Mà nói tới thì mì này vẫn là thùng mì mua từ lúc chuyển nhà, không biết đã quá 'đát' chưa nhỉ?

Rồi Hoàng Tử Thao lại nghĩ đến cái dáng đạo mạo của Ngô Diệc Phàm , trong bụng ước gì nó quá 'đát'.

Ngửi được mùi mì làm Hoàng Tử Thao cũng hơi đói bụng, lục lọi tủ lạnh, không ngờ có cà rốt, cậu cầm một cây đi rửa sạch bắt đầu gọt vỏ.

Hoàng Tử Thao lớn bằng ngần này nhưng số lần xuống bếp chỉ đếm trên một bàn tay, ngay cả cà rốt cũng không gọt khá khẩm được xíu nào. Hồi xưa đi học luôn có người mỗi ngày gọt cà rốt cho cậu mang tới trường, ban đầu cậu rất không thích ăn nhưng đối phương cứ mãi ép cậu, dần dà ăn nhiều cũng thích luôn.

Hoàng Tử Thao bưng mì đã úp xong cùng cà rốt gọt như bị dê gặm vào trong phòng, Ngô Diệc Phàm thấy bèn hỏi, "Đây là gì?"

"Cà rốt, đừng nói anh chưa từng thấy qua."

"Ý anh là em lấy cà rốt sống làm chi?"

"Ăn chứ làm chi," Hoàng Tử Thao cắn một cái, "Ngon lắm á."

Ngô Diệc Phàm nhìn cậu một cách nghi ngờ, giống như đang nói thứ này dành cho người ăn hả?

"Thực sự rất ngon, vừa ngọt vừa giòn, không tin anh ăn thử một cái."

Hoàng Tử Thao đưa cà rốt tới, Ngô Diệc Phàm cắn một cái từ tay cậu, cau mày nhai nửa ngày, cuối cùng nói, "Khó ăn."

Hoàng Tử Thao bĩu môi, "Đây là đồ bổ, giúp sáng mắt."

Ngô Diệc Phàm đưa ra kết luận, "Em quả nhiên thích mấy thứ hình gậy."

"..." Hoàng Tử Thao nhìn chằm chằm cà rốt trong tay, bỗng nhiên mất hết khẩu vị.

Trên giường Diệc Thần dưới giường Ngô Diệc Phàm , mãi cho tới hôm nay Hoàng Tử Thao mới nhận rõ bản chất của đối phương, nhưng có phải đã quá trễ rồi không?

~z'zI

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro