Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, Chapter.58 Huỳnh Uyển Nhi thiệt giả khó phân

Diễn đàn chính thức của "Hồn Đạm OL", box bát quái giang hồ

Tiêu đề: chuyện Huỳnh Uyển Nhi thiệt giả tối hôm qua, mọi người thấy thế nào?

Người gửi: Thám Tử

Nội dung: cái cô Huỳnh Uyển Nhi này có quá nhiều điểm đáng ngờ, ông nói có lý của ông, bà nói có lý của bà, rốt cuộc ai đúng ai sai? Rốt cuộc ai mới là thật? Hoan nghênh bàn luận nhiệt tình.

1L: cảm giác cá nhân thôi, nửa năm nay Huỳnh Uyển Nhi quả thật có sự khác biệt với hồi xưa, nhưng cụ thể khác biệt ở đâu, tôi không nói được, dù sao cũng không có tiếp xúc nhiều với hai người kia.

2L: Huỳnh Uyển Nhi nửa năm trước nói mình gặp tai nạn xe mất trí nhớ bị hack acc, giờ lại có thêm người khác cũng gặp tai nạn xe mất trí nhớ bị hack acc, tui thấy lạ nha, cho dù chuyện bị hack rất phổ biến nhưng trên thế giới này làm quái gì có nhiều người bị đụng xe mất trí nhớ vậy? Chỉ có mình tui thấy cái lý do này rất si đa sao?

3L: có một chuyện không biết mấy thím phát hiện chưa, Huỳnh Uyển Nhi vốn là hệ thánh quang nhưng sau khi xuất hiện lại bỗng biến thành hệ tự nhiên, cái này có tính là manh mối hem?

4L: @ đứa bên trên, còn không cho phép người ta tẩy thiên phú hả? Tao không có việc gì làm đi tẩy điểm kỹ năng này.

5L: dựa theo lời Huỳnh Uyển Nhi nói tối qua, tôi đi tra ảnh chụp trên qiandu (cái này giống cache của google ý), quả nhiên ở 3715 phát hiện thông tin tài khoản này được rao bán [hình ảnh]

6L: cho rằng hình ảnh bên trên có độ thuyết phục rất cao.

7L: chủ thớt và mấy bác phía trên, chẳng lẽ mấy người không thấy mấu chốt của cả chuyện đã không còn là Huỳnh Uyển Nhi là thật hay giả, mà là thái độ công khai của Diệc Thần tối qua sao? Tại hạ cho rằng đấy mới là chi tiết dã man nhất, có mình tui thấy vậy thôi hở?

...

——————————————————————————-

Hoàng Tử Thao gặm cà rốt rảnh quá bèn muốn vào game xem thử, ai dè nhập mật mã rồi nó lại báo mật mã sai lầm.

Cậu tưởng mình đánh sai, bèn nhập vào lần nữa, vẫn sai lầm.

Cậu cẩn thận nhớ lại mật mã vừa mới đổi hồi tối, lại kiểm tra viết hoa viết thường, đưa vào lần ba, vẫn tiếp tục thông báo mật mã tài khoản sai lầm.

"Phắc!" Cậu chửi một câu, đừng nói là ông anh hacker lại hack acc của mình nha, lần này còn sửa luôn mật mã nữa chứ, thực là quá đáng, không được, mình nhất định phải lên cộng đồng khiếu nại ổng!

Lúc này Ngô Diệc Phàm đang ngồi trên giường bỗng nói chuyện, "Em đang online."

"Cái gì?" Hoàng Tử Thao nghe xong cả kinh, vội nhảy lên giường, đè lên lưng Ngô Diệc Phàm nhìn màn hình laptop của hắn.

Giờ Huỳnh Uyển Nhi đã không còn là vợ Diệc Thần , hiện tại xuất hiện trong danh sách bạn thân của Diệc Thần , tên sáng trưng.

"Mật qua chửi thằng đó, này là sao, lại hack tài khoản của em rồi!" Hoàng Tử Thao vô cùng căm phẫn.

Không đợi Ngô Diệc Phàm mật gã, bên kia đã mật qua đây.

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: ông xã, em nè.

【 nói chuyện riêng 】 Huỳnh Uyển Nhi: em đã trở về.

Ngô Diệc Phàm quay đầu mặt đối mặt Hoàng Tử Thao ở cự ly gần, nửa ngày Hoàng Tử Thao mới nói một câu chua lét: "Ông, xã..."

"Em còn thời gian ghen thì chi bằng nghĩ làm sao cứu acc của mình đi, nhà cửa còn mang tên em đấy."

"A!" Hoàng Tử Thao được nhắc nhở mới nhớ ra trong nhà kho toàn là tài liệu và vật phẩm hiếm, ít nhất trị giá mấy vạn vàng, nếu lại bị cuỗm sạch thì quả thực phải khóc bằng tiếng miên.

Cậu cấp tốc quay lại máy tính của mình đăng nhập vào Lạc Minh Ảnh, tìm Chính Nhân Quân Tử, may thay đối phương đang online.

Hoàng Tử Thao nói ý đồ của mình, đại ca hacker là một người rất vô tư, tức thì cam đoan không thành vấn đề, cam đoan bao trọn gói, bảo Hoàng Tử Thao cứ chờ xem là được, Hoàng Tử Thao bấy giờ mới an tâm được phân nửa, xem ra quen biết hacker vẫn có chỗ tốt.

Còn phân nửa không an tâm là vì Huỳnh Uyển Nhi sao thình lình về lúc này, lẽ nào đêm hôm đó đụng vào Ngô Diệc Phàm xong đã xảy ra chuyện gì?

"Xem thế giới." Ngô Diệc Phàm đột nhiên nói.

Hoàng Tử Thao chuyển kênh sang thế giới liền nhìn thấy Huỳnh Uyển Nhi đang phát thông báo trên thế giới.

【 thế giới 】 Huỳnh Uyển Nhi: tháng sáu năm nay tài khoản của tôi bị hack, hôm nay mới tìm về, hồi trước những ai lên tài khoản này đều không phải chính chủ.

Phía dưới một đám tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Không phải chớ, Huỳnh Uyển Nhi nửa năm qua luôn chơi mà?"

"Tôi có thằng bạn ở Kiếm Tình, tới giờ chưa từng nghe nó nói acc Huỳnh Uyển Nhi này đổi chủ, bên trên đừng có chơi nổi nữa, tin tức về cô vốn không ít rồi."

"Nhưng nói tới thì cô Huỳnh Uyển Nhi này hồi xưa quả thật chìm lắm, mọi người thường biết đến cổ vì cổ là vợ của MT Kiếm Tình, nhưng nửa năm nay tựa hồ thoát xác hẳn ra, ngày nào cũng có thị phi."

"Lần trước đã nói bị hack một lần, giờ lại bị hack nữa? Coi mọi người bị ngớ ngẩn hả? Có phải đi lừa tiền xong rồi giờ chuẩn bị chuyển dời thù hận không?"

【 thế giới 】 Huỳnh Uyển Nhi: sau khi tôi bị hack acc, người hack đã rao bán tài khoản của tôi trên 3715, mọi người có thể kiểm tra ảnh chụp qiandu đầu tháng bảy năm nay, vẫn còn thông tin tài khoản này được rao bán.

"Xỉu, không phải chứ, nói cứ như thật ấy, tui sắp tin rồi này."

"Nói vậy trước giờ vào acc này toàn là người khác? Vậy dù những người khác không biết, Diệc Thần có thể nào không biết? Hồi trước Huỳnh Uyển Nhi trở về còn là Diệc Thần ra mặt bảo kê mà."

"Đúng vậy, đến vợ mình biến thành người khác cũng không biết? Không thể nào, ảo quá rồi."

【 thế giới 】 Huỳnh Uyển Nhi: người mua acc này rõ ràng muốn mượn thân phận của tôi gạt chồng tôi, chồng tôi cũng vì phát hiện chuyện này mới ly hôn với gã, nhưng ghê tởm thay ngụy Huỳnh Uyển Nhi còn lấy acc của tôi kết Tình Chắc Hơn Vàng với người khác, gã nhất định lại muốn lừa tiền đối phương!

Kênh thế giới nghe thấy những lời này thì có đủ loại nghi ngờ, có người tin tưởng, có người không tin, cũng có người chỉ xem vui, rốt cục có người đã đưa ra chất vấn.

"Cô nói cô bị hack, sao lâu vậy mới tìm về?"

"Đúng vậy đúng vậy, tại sao?"

【 thế giới 】 Huỳnh Uyển Nhi: bởi vì tôi đụng xe, mất trí nhớ!

Hoàng Tử Thao rốt cục nhịn không nổi.

【 thế giới 】 Lạc Minh Ảnh: nhảm cùi!

【 thế giới 】 Huỳnh Uyển Nhi: nhảm hay không nhảm không phải do cậu nói! Quần chúng nhân dân tự có phán xét!

【 thế giới 】 Lạc Minh Ảnh: vậy sao đột nhiên cô lại có trí nhớ?

【 thế giới 】 Huỳnh Uyển Nhi: là bạn bè nói cho tôi biết!

【 thế giới 】 Lạc Minh Ảnh: sao hồi trước bạn bè cô không nói, qua nửa năm mới nói?

【 thế giới 】 Huỳnh Uyển Nhi: đấy là vì tôi đi tham gia giải nhu đạo sinh viên Trung Quốc cúp Hồ Suất 20XX dành cho nữ ở Hạng mục 48kg!

【 thế giới 】 Hạ Đại Gia: đậu má! Cái này là sự thật?!

Bàn tay đang gõ chữ của Hoàng Tử Thao đơ ngay tại chỗ, vài giây sau cậu đột nhiên nhảy dựng lên, lục đông lục tây trong phòng mình.

"Em tìm gì?" Ngô Diệc Phàm hỏi.

Hoàng Tử Thao không rảnh trả lời hắn, sau cùng cậu rút ra một quyển sách từ dưới cùng của chồng sách chất như núi trên bàn, lại nhảy quỳ lên trên giường, Ngô Diệc Phàm nhìn lướt qua bìa sách, tên sách là "Làm người phải lấy chữ tín làm gốc".

Hoàng Tử Thao cầm cuốn sách giũ phần phật, bay ra vài tờ memo.

"Gì đây?" Ngô Diệc Phàm nhặt một tờ, nhìn kỹ.

"Series memo của Tiểu Đào Tử ," Hoàng Tử Thao xếp từng tờ memo, đọc một lượt từ đầu tới đuôi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Ngô Diệc Phàm với vẻ kinh hãi, "Trời ơi, em tưởng tượng ra một người thật rồi!"

Ngô Diệc Phàm đưa mắt nhìn laptop, Huỳnh Uyển Nhi vẫn còn trên kênh thế giới gọi hắn.

【 thế giới 】 Huỳnh Uyển Nhi: ông xã, em biết anh đang ở đây, xin anh đi ra nói một câu, em tin anh nhất định sẽ không vứt bỏ tình nghĩa vợ chồng năm xưa của chúng ta.

Phía dưới cũng có một chuỗi âm thanh kêu gọi Diệc Thần ra mặt tỏ thái độ.

【 thế giới 】 Diệc Thần : xin lỗi.

Kênh thế giới hoàn toàn yên tĩnh, ai nấy đều chờ xem nam chính trong truyền thuyết chuẩn bị nói gì.

【 thế giới 】 Diệc Thần : hiện giờ người anh thích là ông xã của em.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ~~~~~"

Hoàng Tử Thao ngồi xếp bằng trước laptop cười đến nghiêng ngả con người, vui vẻ khôn tả, Ngô Diệc Phàm ngồi bên cạnh lạnh lùng nhìn cậu, "Tự mình thổ lộ với mình thú vị lắm hả?"

Hoàng Tử Thao duỗi hai tay móc lấy cổ đối phương, "Chồng em không thổ lộ với em, em đành phải tiếp tục tinh thần phân liệt thôi, thế nào, em bắt chước giống anh không?"

"Không giống tí nào, anh đâu có ngớ ngẩn như em."

"Hu hu hu, chồng không thể khen ngợi em một câu sao? Người ta là chủng người không được khen sẽ chết đó ~~"

"Em là chủng người không bị đả kích sẽ chết thì có." Ngô Diệc Phàm chỉ trích cậu không chút lưu tình.

Đại ca hacker quả nhiên có hiệu suất rất cao, Huỳnh Uyển Nhi còn chưa kịp phát biểu cảm nghĩ gì với màn thổ lộ của Diệc Thần thì đã offline, Hoàng Tử Thao trở lại tài khoản Lạc Minh Ảnh xem, quả nhiên Chính Nhân Quân Tử gửi đến tin vui, gã không chỉ lấy lại được acc mà còn trộm động tay chân với máy tính của đối phương, trong thời gian ngắn e là đối phương đừng mong mở máy được.

Hoàng Tử Thao vội vàng sửa mật mã lần thứ ba, nhưng nghĩ lại acc này vốn là của Huỳnh Uyển Nhi, cô ta có thể dùng thẻ căn cước và hòm thư lấy lại tài khoản bất cứ lúc nào, đắc ý vừa nãy tức thì xẹp lép.

Cậu chán nản nằm bò ra giường, ủ dột cọ chân ông xã đòi an ủi, Ngô Diệc Phàm trầm ngâm giây lát, "Sau ngày ấy, anh có gặp Huỳnh Uyển Nhi một lần."

Đây là lần đầu tiên Hoàng Tử Thao nghe nói có việc này, ngồi phắt dậy, "Chuyện khi nào?"

"Cái hôm sau buổi họp mặt, hai ta đi mua di động mới."

"A, ông xã, sao anh không nói với em, anh nhất định có việc lừa em," Hoàng Tử Thao mím môi gần như sắp khóc.

"Cô ta cho anh số điện thoại."

"Hai người còn trao đổi số điện thoại?!"

"Là đơn phương trao đổi, nhưng anh không có gọi cho cô ta."

"Hu hu hu, nhưng vẫn có khả năng sẽ gọi."

Ngô Diệc Phàm lắc đầu, "Tuy hôm đó cô ta cũng nói với anh mình đụng xe mất trí nhớ, nhưng cảm giác ngày hôm nay khác xa hôm ấy," Hắn chỉ vào màn hình trước mặt, "Anh tin sự tình không đơn giản như chúng ta nghĩ, trong đây chắc chắn còn ẩn tình."

Có Một Quán Trà Sữa ở sân Bắc đại học Yên Sơn hôm nay nghênh đón một vị khách nghe danh mà đến, gọi tất cả vị trà sữa trong tiệm mỗi thứ một ly, xếp thành một hàng trước mặt, bắt đầu thể nghiệm từng cái.

Khi một người khác đi vào trong quán nhìn thấy cảnh tượng này thì thiệt tình không muốn nhận mặt chút nào.

"Mộ Dung?" Người nọ cố nín nhịn, đi tới ngồi xuống đối diện anh.

"Đế Thích đại? Rất vui được gặp cậu, uống trà không?" Mộ Dung chỉ vào mấy cái ly trước mặt, "Này này còn có cái này, mấy vị này tôi thấy khá được."

"Miễn," Kim Tuấn Miên không muốn mất mặt cùng thằng cha này chút nào, "Có chuyện gì nói thẳng đi."

Mộ Dung biết đối phương xưa giờ là một người đi thẳng vào vấn đề, không tiếp tục hàn huyên nữa mà lấy tờ giấy A4 bên cạnh, đưa cho cậu.

Kim Tuấn Miên chỉ dùng chưa đến một phút đồng hồ đã nhìn lướt xong, "Anh có ý gì?"

"Nếu Đế Thích đại đã có thể thông qua dấu vết để lại tra được tung tích Lưu Ly Khấu thì tra người này hẳn là không khó với cậu."

"Hồi trước anh nói là vì Diệc Thần nên mới muốn đòi công bằng từ nhóm ba người, bây giờ là thế nào, bắt đầu chuyển sang giúp đỡ Hoàng Tử Thao sao?"

Mộ Dung cười khà khà, "Anh đúng là từng nói vậy, nhưng chẳng qua anh muốn cho ba đứa nó một bài học nhỏ mà thôi. Anh riêng nghe được, là cậu xúi giục họ Bạch đi tìm MT nhà bọn anh đúng không? Nếu chỉ vì báo thù vậy mục đích của cậu đạt thành rồi, tối hôm đó cậu cũng có mặt, cũng thấy Tiểu Đào Tử bị cậu Hạithê thảm cỡ nào. Bây giờ vất vả lắm hai đứa nó mới ở bên nhau, lại nhảy ra một thằng Trình Giảo Kim, cậu và Tiểu Đào Tử là bạn học, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, coi như tốt bụng giúp nó một lần đi."

Kim Tuấn Miên cười khẩy, "Tôi có thể lý giải là bậc phụ huynh chuyên che chở con mình như anh đã thu nhận Hoàng Tử Thao vào cánh chim của mình rồi không?"

"Dĩ nhiên, dù gì nó cũng là một phần tử của Kiếm Tình mà." Mộ Dung xòe tay, nói.

"Tôi có thể đáp ứng anh, nhưng là nể mặt anh chứ không phải vì giúp Hoàng Tử Thao ," Kim Tuấn Miên đứng dậy chuẩn bị bỏ đi, "Đừng quên, tôi bây giờ cũng là thành viên chính thức của Kiếm Tình, anh cũng phải che chở tôi mới được nha, bang chủ Mộ Dung."

Chờ Kim Tuấn Miên đi rồi Mộ Dung mới lắc đầu phì cười, "Thằng nhóc này đúng là chẳng đáng yêu." Anh lại cầm một ly nhấp môi, "Ấy, mùi vị này cũng ngon nè."

Gần đến cuối kỳ, các hoạt động trong game đều tạm dừng , trái lại trong cuộc sống 3D thì đã gần cuối năm, lễ tết rất nhiều, đi đầu ngọn sóng chính là lễ Nô-en.

Trong làng đại học có một truyền thống, đêm Giáng Sinh hàng năm, tất cả mọi người sẽ tụ tập ở trung tâm quảng trường tiến hành một hoạt động có lợi cho sự khỏe mạnh về thể xác lẫn tinh thần nhất —— đánh nhau.

Mỗi năm khi đến thời gian này, các món đồ chơi bơm hơi sẽ bắt đầu bán chạy như tôm tươi —— đừng hiểu lầm nha, dĩ nhiên không phải búp bê bơm hơi rồi, mà là búa bơm hơi, côn bơm hơi, chùy bơm hơi.

Hoạt động tập thể náo nhiệt như này dĩ nhiên Hoàng Tử Thao không thể bỏ qua, giờ phút này cậu đang cầm trong tay một cây gậy bóng chày bơm hơi xông vào đám đông, chẳng cần biết có quen nhau hay không, cứ thấy ai là phang, nhanh chóng đổi lấy sự phản kích của quần chúng, vài người hội đồng một mình cậu.

Kim Mân Thạc đi sau Hoàng Tử Thao , trong tay cũng cầm một cây búa bơm hơi, vốn định giúp bạn thân một chút nhưng tiếc thay nhìn thấy đối phương gây thù chuốc oán nhiều quá mà bên ta lại thế đơn lực bạc, dứt khoát phản chiến theo địch, cùng đám đông giơ búa đập Hoàng Tử Thao .

Hoàng Tử Thao hai móng khó địch lại vuốt quần hùng, rốt cục bại trận, chạy vắt giò về bên Ngô Diệc Phàm , mọi người thấy cậu chạy cũng không đuổi theo tiếp, tản đi bốn phía tìm mục tiêu khác.

Kim Mân Thạc cũng chạy về, Hoàng Tử Thao nhớ lại dáng vẻ giậu đổ bìm leo vừa nãy của đối phương, bèn phát động tấn công Kim Mân Thạc, Kim Mân Thạc vội đánh trả, hai người vừa đánh vừa chạy, Ngô Diệc Phàm và Lộc Hàm đi theo đằng sau, bốn người tới một nơi yên tĩnh, Kim Mân Thạc đề nghị hưu chiến, Hoàng Tử Thao đang có ý đó, vui vẻ chấp thuận.

Bốn người rảnh rỗi không gì làm, lại chẳng có mạt chược trong tay, Hoàng Tử Thao đơn giản đề nghị mỗi người kể một câu chuyện cười làm sinh động không khí, Kim Mân Thạc và Lộc Hàm tức thì hiểu ý, Hoàng Tử Thao đang muốn đùa Ngô Diệc Phàm đây mà, bởi vì hắn thật sự không giống một người biết kể chuyện cười.

Quả nhiên Ngô Diệc Phàm nhíu mày, "Anh không biết."

Kim Mân Thạc vội nhắc nhở, "Cậu biết một cái, cái chuyện sáu chữ ấy."

"Chuyện cười sáu chữ?" Hoàng Tử Thao cũng tò mò.

"À," Ngô Diệc Phàm cũng nhớ ra, "Bởi vì cái đó dễ nhớ."

"Kể thử đi," Hoàng Tử Thao lắc lắc tay đối phương.

Ngô Diệc Phàm nghiêm trang kể: "Đau không? Đau. Thôi nha? Đừng."

Một cơn gió lạnh thổi qua, ba người còn lại không kìm được mà run rẩy cả người.

Nghe Ngô Diệc Phàm nói như thế, Hoàng Tử Thao mới nhớ ra cậu từng nghe chuyện cười này rồi, nhưng khi ấy cậu không hề nghe ra hiệu quả như này.

Lộc Hàm nghiêm túc đề nghị, "Chúng ta đừng kể chuyện cười thì hơn." Hai người khác vội vàng tán thành.

Lộc Hàm không biết nhớ ra chuyện gì, dán sát vào bên tai Kim Mân Thạc rủ rỉ vài câu, vẻ mặt Kim Mân Thạc trở nên có chút ngượng ngùng, hai người lấy cớ mua nước chuồn đi mất, lưu lại mình Hoàng Tử Thao và Ngô Diệc Phàm .

Hoàng Tử Thao vừa cúi đầu đã chú ý ngay đôi bốt Harley mũi vuông trên chân Ngô Diệc Phàm , giày thuần một màu đen, đai giày màu xám tro, hai sợi dây da mê người giao nhau tại chỗ cổ chân, còn dùng móc kim loại hình chữ T cố định ở hai bên mắt cá chân, trên dây da có khảm các cúc kim loại cách đều nhau, mũi giày hất lên đầy gợi cảm, phần đầu của giày còn gắn một miếng kim loại lấp lánh, Hoàng Tử Thao thực muốn biết trên đó viết cái gì.

Nguyên bản Hoàng Tử Thao là kiểu người sẽ bị kích thích bởi giày bốt, huống chi đôi giày giờ còn được mang trên chân của người mình thích, thứ hấp dẫn này thiệt khiến Hoàng Tử Thao khó kìm chế, bất giác đến hô hấp cũng hơi dồn dập.

"Hai người bọn họ đi đâu rồi, sao lâu như thế còn chưa trở lại?" Ngô Diệc Phàm đợi nửa ngày không thấy ai về, thuận miệng hỏi.

"Anh để ý bọn họ làm chi, nói không chừng đã đi dã chiến rồi." Hoàng Tử Thao lơ đễnh đáp lời, tư duy đã sớm khuếch tán đi tận đâu đâu.

"Dã chiến?" Ngô Diệc Phàm biểu lộ sự hoài nghi sâu sắc với suy đoán của Hoàng Tử Thao .

Hoàng Tử Thao kỳ thật rất muốn đề nghị hay là chúng ta cũng đi đi, bỗng có người đập mạnh bờ vai cậu từ đằng sau, cậu quay đầu, ra là một thiếu niên mang vẻ ngổ ngáo kiêu ngạo.

"Anh Đào Tử !" Đối phương hất cằm chào hỏi cậu.

Hoàng Tử Thao quan sát đối phương từ trên xuống dưới một lượt, mãi mới nhớ ra được là ai, "Sao lại là em? Chẳng phải em xuất ngoại rồi sao?"

Trước mắt không phải ai khác, chính là chủ nhân nguyên thủy nhất của Lạc Minh Ảnh, em trai của Chu Mịch , Chu Mặc.

"Bọn em được nghỉ lễ Nô-en, rồi được nghỉ đông tiếp, nghỉ suốt ba tháng lận," Cậu nhóc đắc ý tuyên bố.

"Hầy," Hoàng Tử Thao lắc đầu ra vẻ tiếc nuối, "Có thể thấy được đóa hoa ngoại quốc chả có tiền đồ gì, thời thanh xuân tươi đẹp dùng hết cho nghỉ ngơi."

Đối mặt với câu mỉa mai của đối phương, Chu Mặc không hề chịu yếu thế, "Em nghe nói anh Đào Tử lấy tài khoản của em tự tam chính mình phải không? Anh lợi hạithật đấy! Em thiệt bội phục anh!"

Hoàng Tử Thao buồn bực, sao đến cả loại chuyện này Chu Mịch cũng kể cho trẻ con nghe, còn nữa, đoạn lịch sử tối tăm này chẳng lẽ sẽ theo mình cả đời sao?

Có hai người đi tới, quả nhiên là Chu Mịch và Bạo Bạo Long.

Chu Mặc quay đầu, nhìn thấy hai người bọn họ, hào hứng hô lên, "Chị hai!"

"Chị cái đầu mày ấy mà chị," Bạo Bạo Long tàn nhẫn búng trán cậu nhóc, "Anh là chồng của anh mày."

Không biết Chu Mịch đã giải thích với Bạo Bạo Long quan hệ giữa Hoàng Tử Thao và Ngô Diệc Phàm như nào, nhưng dầu sao lần này Bạo Bạo Long nhìn thấy Hoàng Tử Thao cũng không còn nhăn nhó như lần trước.

Trái lại Hoàng Tử Thao nhìn thấy Bạo Bạo Long thì rất thân mật, còn chủ động chào hỏi đối phương, Bạo Bạo Long cũng chỉ đơn giản ừm một tiếng.

Hoàng Tử Thao chợt lóe linh cơ, "Bạo Bạo Long, mấy hôm nữa tui muốn đến học viện thể thao chơi, cậu dẫn tui đi tham quan được không?"

"Tại sao tôi phải mang cậu đi!" Bạo Bạo Long có chút không chịu.

"À, bởi vì tui muốn đi xem huấn luyện đấu vật và nhu đạo chuyên nghiệp, nhưng lại không biết đạo trường nhu đạo ở đâu, không giấu gì cậu, kỳ thật tui là fan của nhu đạo nữ!"

Biểu tình trên mặt Bạo Bạo Long tức thì dễ xem hơn nhiều, vừa nhộn nhạo vừa ra sức che đậy, nửa ngày mới không được tự nhiên mà rằng, "Được rồi được rồi, thật sự là bó tay với cậu!"

"Anh Mộ Dung!" Chu Mặc lại hô lên, Hoàng Tử Thao ngẩng đầu, người tới hai tay cắm túi chân lê đôi dép, không phải Mộ Dung thì là ai.

"Náo nhiệt thiệt, sao anh cũng tới?" Trong giọng Hoàng Tử Thao mang theo vài phần bất mãn, muốn ở riêng với Ngô Diệc Phàm một chốc, kết quả bóng đèn ùa đến hết đợt này tới đợt khác.

"Anh đặc biệt tới tìm MT nhà bọn anh," Mộ Dung hất cằm với Ngô Diệc Phàm , "Bảo em gọi người ta em đã gọi chưa?"

Ngô Diệc Phàm nãy giờ vẫn im lặng, giờ gật gật đầu, "Gọi rồi."

Hoàng Tử Thao tò mò quay đầu hỏi hắn, "Anh gọi ai?"

Không cần Ngô Diệc Phàm trả lời, Hoàng Tử Thao đã thấy đáp án của mình đi tới, không ngờ lại là người đã quăng ngã Ngô Diệc Phàm hôm ấy, Huỳnh Uyển Nhi!

"Tình huống gì đây?" Hoàng Tử Thao kinh hãi, Ngô Diệc Phàm vậy mà gọi Huỳnh Uyển Nhi đến, hơn nữa còn là Mộ Dung bảo hắn gọi.

"Tình huống phơi bày chân tướng." Mộ Dung cười đến thần bí tràn trề.

Huỳnh Uyển Nhi đi tới, thân là tuyển thủ nhu đạo, theo thói quen cúi chào mọi người một cái.

Huỳnh Tử Thao bị dọa sợ luôn, nếu thực sự đánh nhau, cậu quả thực không phải đối thủ của người ở Hạng mục 48 kg trở xuống này.

Huỳnh Uyển Nhi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với Ngô Diệc Phàm , "Bạn bè nói cho em biết, thì ra anh thực sự là ông xã của em, hồi trước chúng ta từng yêu trên mạng nửa năm, vì sao lần trước anh không nói em hay?"

"Ê," Hoàng Tử Thao đứng một bên nghe, rất không vui, "Hai chữ ông xã không thể gọi bậy, còn nữa, đừng cứ lôi cái lý do đụng xe mất trí nhớ ra lừa bịp người khác, lý do này tui đã dùng qua rồi."

"Tôi thực sự mất trí nhớ mà," Huỳnh Uyển Nhi chuyển hướng Hoàng Tử Thao , ánh mắt vô cùng chân thành, "Tuy bạn bè nói với tôi như vậy, nhưng tôi vẫn không thể hoàn toàn nhớ anh ấy là ai."

Cô lại quay sang, "Nhưng em nguyện cố gắng nhớ lại quá khứ của chúng ta, anh có thể cho em cơ hội không?"

Hoàng Tử Thao sắp điên rồi, cô nương này thẳng thắn quá đi, tui còn đang đứng chình ình ở đây nè, cô coi tui là không khí sao?

Nhưng cô ta quả thực đã xuất hiện với thân phận nguyên phối, Hoàng Tử Thao vừa nghĩ tới cái tính hoài cựu của Ngô Diệc Phàm thì đã thấy tương lai sầu lo.

"Xin lỗi," Ngay vào lúc Hoàng Tử Thao đang nghĩ bậy nghĩ bạ thì Ngô Diệc Phàm đã mở miệng, "Tôi rất lấy làm tiếc những gì cô gặp phải, nhưng lần trước tôi đã tỏ rõ thái độ của mình trong game, thật xin lỗi."

Lần trước ở trong game? Hoàng Tử Thao hồi tưởng, không đúng, câu nói kia không phải do mình gửi bằng tài khoản của Phàm ca sao?

Huỳnh Uyển Nhi nghe vậy thì mang vẻ nghi hoặc, "Trong game?" Cô lắc đầu, "Em đâu có vào game nào đâu."

"A?" Lần này đến phiên Hoàng Tử Thao kinh ngạc, chẳng lẽ hôm ấy spam trên kênh thế giới không phải cô ta?

Lúc này xung quanh bỗng nhảy ra vài chàng trai, nhìn thấy Huỳnh Uyển Nhi thì cùng xông tới, miệng ai cũng gọi bà xã bà xã, hỏi cô vì sao tự dưng biến mất, còn suýt nữa ẩu đả lẫn nhau.

Huỳnh Uyển Nhi bị bao vây trong đó, hoàn toàn không biết làm sao, vẻ mặt hoảng sợ, "Mấy anh làm gì vậy? Tôi không biết mấy anh!"

"Bà xã mấy người muốn tìm chỉ sợ là tên này," Hoàng Tử Thao giờ mới phát hiện chẳng biết vừa nãy Mộ Dung đã chạy đi đâu, giờ lại xuất hiện lần thứ hai, trong tay còn nắm cổ áo một người, chính là cái thằng bỉ ổi hôm ấy.

Mộ Dung vứt gã bỉ ổi vào giữa đám người, "Thằng khỉ này phạm tội nhiều lần rồi, hồi xưa từng bị người ta túm cổ ra dạy cho một bài học, nó luôn dùng thân phận bạn gái mình," Mộ Dung nói với Huỳnh Uyển Nhi, "Cũng chính là cô, ở trong game giả làm nhân yêu lừa tiền, nó là bạn trai cô, chuyện này nó không xạo."

"Chẳng qua ban đầu cô không biết nó lợi dụng cô làm gì, sau khi biết đã xảy ra tranh chấp với nó, không cẩn thận gặp phải tai nạn giao thông," Mộ Dung nhún vai, "Thực xin lỗi, sự thật đã khiến cô thất vọng, đáng tiếc cuộc sống có khi sẽ ấu trĩ như vậy đấy, chuyện cười buồn đâu đâu cũng có."

Gã bỉ ổi khúm núm cúi đầu, mấy người quấy rầy Huỳnh Uyển Nhi hồi nãy sau khi nghe được chân tướng đều tức giận bao vây đối phương tính sổ, Hoàng Tử Thao cười vui vẻ, ngó Ngô Diệc Phàm , "Anh không lên bảo vệ vợ cũ à?"

Ngô Diệc Phàm hừ một tiếng.

Gương mặt Huỳnh Uyển Nhi cũng tràn đầy vẻ thất vọng, song cô vẫn cúi chào Ngô Diệc Phàm và Hoàng Tử Thao , "Thật sự xin lỗi, hành động của tôi đã gây phiền nhiễu cho hai người."

"Không có không có," Hoàng Tử Thao vội xua tay, "Cô cũng là người bị hạithôi, có thể thông cảm."

Ngô Diệc Phàm đột nhiên xen mồm, "Nhưng tôi có một vấn đề nghĩ mãi không thông."

Tất cả mọi người chuyển sự chú ý sang Ngô Diệc Phàm chờ câu tiếp theo.

"Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cô rõ ràng chỉ vào tôi cứ như nhận ra tôi ấy, tại sao vậy?"

Huỳnh Uyển Nhi lắc đầu, "Khi ấy tôi hổng phải chỉ anh."

"Không phải tôi?"

Cô nàng gật đầu, lại duỗi ngón trỏ chỉ vào Ngô Diệc Phàm , "Khi ấy người tôi nhận ra không phải anh," Ngón tay chuyển sang người bên cạnh Ngô Diệc Phàm , "Mà là anh ấy."

"Tôi?" Hoàng Tử Thao quá trời kinh ngạc, "Làm sao cô nhận ra tôi, không phải cô mất trí nhớ sao?"

"Tôi quen anh sau khi gặp tai nạn, không, chỉ có thể nói là gặp qua, nhưng anh cho tôi ấn tượng rất sâu, chỉ gặp một lần đã nhớ kỹ."

Hoàng Tử Thao gãi đầu, "Sao tôi không nhớ đã gặp cô ở đâu nhỉ?"

"Khoa não và khoa chấn thương chỉnh hình của bệnh viện trực thuộc Yên Đại chung một chỗ, buổi sáng hôm ấy tôi đi chụp phim ở phòng chụp, anh cũng ở đó, trong phòng chờ có rất nhiều người, sở dĩ tôi nhớ rõ anh là vì khi ấy có người gọi điện chửi anh một trận."

Sắc mặt Hoàng Tử Thao tức thì thay đổi.

Ngón tay Huỳnh Uyển Nhi chậm rãi di chuyển, cuối cùng dừng tại người Chu Mịch , "Cú điện thoại ấy còn do anh này tiếp."

Hoàng Tử Thao và Chu Mịch liếc nhau một cái.

Bạo Bạo Long bên cạnh bỗng hét to, làm mọi người giật nảy mình, cậu ta cũng chỉ vào Hoàng Tử Thao , "Tôi nhớ ra rồi, hèn chi tôi cứ thấy cậu quen quen, cậu là Tiểu Đào Tử , cậu là..."

Chu Mịch kéo cổ Bạo Bạo Long, những lời cậu sắp buột miệng cũng bị Chu Mịch dùng tay chặn lại.

"Đi thôi." Chu Mịch dùng sức kéo đối phương đi, Bạo Bạo Long còn ra sức giãy giụa, "Ư ư ư ư ư ư..."

Chu Mặc cũng cười hì hì đi theo sau, phút cuối còn quay đầu vẫy tay với Hoàng Tử Thao , "Đáng tiếc năm tới không được gặp anh, cố lên nha, anh Tiểu Đào Tử !"

Đám đông vừa nãy còn vô cùng náo nhiệt phút chống đã tản sạch, cuối cùng chỉ còn lại Hoàng Tử Thao và Ngô Diệc Phàm .

Hoàng Tử Thao e dè đưa mắt nhìn Ngô Diệc Phàm , đối phương đang chăm chú nhìn vào cậu.

"Tay em..."

"Tay em..." Hoàng Tử Thao ngập ngừng.

Ngô Diệc Phàm lắc đầu, "Nếu em không muốn nói thì thôi, đừng vất vả tìm lý do, đợi đến ngày em tình nguyện nói ra chân tướng thì hẵng nói cho anh biết, anh không ép buộc em."

Hoàng Tử Thao nhìn Ngô Diệc Phàm nửa ngày, cuối cùng trịnh trọng gật đầu.

"Có điều..." Hoàng Tử Thao đưa mắt láo liên, Ngô Diệc Phàm biết đối phương nhất định không có ý tốt.

"Có điều gì?"

"Nếu Huỳnh Uyển Nhi thực sự là người yêu trên mạnh của anh nửa năm trước, sau đó gặp tai nạn xe bị mất trí nhớ thì anh chọn ai?"

"Em nói thử xem?" Ngô Diệc Phàm nhướng mày.

"Đương nhiên vẫn chọn em," Hoàng Tử Thao giảo hoạt nói.

"Em lấy đâu ra tự tin vậy?"

Hoàng Tử Thao cười đến gian trá, "Em hiểu anh mà, anh tuyệt đối không bao giờ ở bên một cô gái hở cái là có thể quăng ngã anh đúng không?"

Ngô Diệc Phàm bị Hoàng Tử Thao đoán trúng tâm tư, đoạt ngay cây chùy bơm hơi trong tay cậu, gõ đầu Hoàng Tử Thao , "Nhiều chuyện, đi về."

Hoàng Tử Thao ở đằng sau lủi trái lủi phải, nhảy nhót đến vô cùng gợi đòn, "Em đoán trúng rồi có phải không? Có phải không? Có phải không?"

"Câm miệng!"

yx�z\�I

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro