Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

, Chapter.59 Tình địch chính quy lên sân khấu

Người gởi tin: Ironman (Người Sắt • đã lâu không ra sân khấu anh cô đơn quá đi), khu gửi: Homosexual

Tiêu đề: năm mới vui vẻ!

Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người

Một năm mới sắp đến, các anh em trong box có muốn ra ngoài họp mặt không, từ biệt cái cũ đón cái mới?

——————————————————————————-

Người gởi tin: Peach (Tiểu Đào Tử và Sói Đêm), khu gửi: Homosexual

Tiêu đề: Re: năm mới vui vẻ!

Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người

Cậu cũng vui vẻ XD

Đoán chừng ai cũng đang bận thi cử hết rồi, đợi nhập học rồi họp mặt hén!

——————————————————————————-

Các trường đại học cao đẳng chính thức tiến vào tuần thi cử, thời kì bận rộn nhất mỗi học kỳ của sinh viên bách khoa, nhân số online của Kiếm Tình thiệt ít ỏi, sinh viên khoa văn như Kim Mân Thạc cũng tạm thời AFK khỏi trò chơi, thức khuya dậy sớm đau khổ tụng bài. So ra, phần lớn môn chuyên ngành của Hoàng Tử Thao đều là viết luận văn, ngẫu nhiên còn copy paste được vài chỗ, cuộc sống dễ chịu hơn người khác tí chút, nhưng cũng phải thường xuyên chạy ra chạy vào thư viện.

Hôm nay đi học Ngô Diệc Phàm mượn sách của một người bạn học, buổi tối cầm sang phòng ngủ đối phương trả, phát hiện trên cánh tay của cậu ta đeo một thứ kỳ lạ.

"Ông đeo cái gì vậy?"

"Bao tay bằng bông, mẹ tôi may."

"Mang này làm gì?"

Người bạn học kia gãi ót vẻ xấu hổ, "Hồi nhỏ tôi rất nghịch ngợm, trèo lên cây chơi bị té, không dám nói với người lớn, bị gãy xương cũng không biết, lớn rồi mới phát hiện xương cốt bị khép lệch vị trí, còn để lại bệnh vặt, hễ đến mùa đông sẽ đau xương, cho nên mẹ mới may cho tôi cái này giữ ấm."

Ngô Diệc Phàm nghe xong gật đầu mà như có điều suy nghĩ.

Hôm sau Hoàng Tử Thao bê một chồng sách từ thư viện chạy về nhà, vừa vào cửa đã thấy Ngô Diệc Phàm ở nhà, bèn liên thanh phàn nàn lạnh quá.

Ngô Diệc Phàm đi tới sờ tay cậu, quả thật lạnh như băng, hắn không nói hai câu cầm áo khoác kéo đối phương ra ngoài.

"Đi đâu?" Hoàng Tử Thao bị động để hắn kéo đi.

"Dạo phố."

"Hả?"

Dọc đường đi Ngô Diệc Phàm cầm tay trái của Hoàng Tử Thao bọc kín trong túi áo mình, chuyện này làm Hoàng Tử Thao rất kinh ngạc, vốn cậu cho rằng Ngô Diệc Phàm sẽ rất kháng cự việc tiếp xúc thân mật với mình ở nơi công cộng, dù sao có rất nhiều đồng chí bẩm sinh còn không làm được như vậy, một đứa con trai siêu cấp trọng sĩ diện như Ngô Diệc Phàm càng không thể nào, ai dè Ngô Diệc Phàm lại có thể vì cậu không cố kỵ đến ánh mắt người ngoài.

Ngô Diệc Phàm kéo Hoàng Tử Thao đến trung tâm thương mại ở quận thương nghiệp, cái gọi là dạo phố của con trai rất khác với con gái, Ngô Diệc Phàm xác định rõ mục đích, đi thẳng đến lầu một quầy bán găng tay, nhân viên bán hàng tươi cười chào đón, Ngô Diệc Phàm nói thẳng ý định, "Cậu ta mang, phải giữ ấm."

Nhân viên bán hàng hiểu ý, lập tức đề cử vài mẫu cho hắn xem, Ngô Diệc Phàm chọn một mẫu màu nâu giả da cho Hoàng Tử Thao đeo, kích thước vừa vặn.

Nhân viên bán hàng nhìn thấy vội tán dương, "Cậu bạn mang cái này hợp quá, mẫu găng tay này là da cừu, hiệu quả giữ ấm đặc biệt tốt."

Hoàng Tử Thao nghe xong phì cười, "gấu trúc mang da cừu, sao nỡ thiêu đốt nhau." (nguyên văn là linh dương mang dương bì, còn câu 'cớ gì thiêu đốt nhau' trích từ bài thơ Thất bộ thi của Tào Phi: Nấu đậu để làm canh, Hạt bỏ vào nồi nấu. Cành ở dưới mà đun, đậu ở trong nồi khóc. Sinh ra từ một gốc, sao nỡ thiêu đốt nhau.)

Ngô Diệc Phàm gật đầu với nhân viên bán hàng, "Lấy nó đi."

Hoàng Tử Thao bị tốc độ mua đồ của Ngô Diệc Phàm làm cho không biết nói gì, "Nếu anh dẫn con gái đi mua sắm, nhất định sẽ bị ném vào quầy gửi chồng." (mấy ông chồng dắt vợ đi mua sắm thì để vợ vào trong lượn còn mình ngồi ở quầy này, có game có báo chí phục vụ các ông giết thời gian :)))

Cậu ngẫm lại lại thấy không đúng, "Anh căn bản không cần đi, chỉ cần đưa thẻ ra là được rồi."

Nhân viên bán hàng viết hóa đơn xong, Hoàng Tử Thao đang muốn giơ tay lấy thì Ngô Diệc Phàm đã nhận mất, đợi đến khi Hoàng Tử Thao muốn phát biểu thêm gì thì đối phương đã đi tuốt ra quầy tính tiền, bị bỏ lại một mình ở quầy hàng, Hoàng Tử Thao nhìn theo vừa bực vừa buồn cười, chủ nghĩa đàn ông này sao không thể sửa được nhỉ? Mà mình vốn cũng có phải con gái đâu.

Nhân viên bán hàng gói ghém găng tay đưa cho Hoàng Tử Thao , "Hình thức ở chung của hai người thú vị thật."

Hoàng Tử Thao hoàn toàn đoán ra được ẩn ý của cô, thời đại này mười đứa con gái thì hết chín đứa là hủ, cậu vội chuyển sang đề tài tán gẫu khác.

Ngô Diệc Phàm trả tiền xong trở về mất chưa đến mười phút nhưng Hoàng Tử Thao đã cùng nhân viên bán hàng thân thiết gọi chị xưng em, lúc gần đi đối phương còn nhét cho một chiếc khăn tay vào bịch làm quà tặng.

Hoàng Tử Thao thấy Ngô Diệc Phàm xoay người muốn ra khỏi trung tâm, vội vàng kéo lại, "Đến thì đã đến rồi, lên lầu hai dạo một chút đi."

Ngô Diệc Phàm chưa bao giờ dạo phố vô mục đích, có điều thấy Hoàng Tử Thao đã nói như vậy thì vẫn theo cậu lên lầu hai. Lầu hai chủ yếu buôn bán giày dép túi xách nam nữ, một cách tự nhiên, Hoàng Tử Thao dẫn Ngô Diệc Phàm đến thẳng khu bán giày nam.

"Em muốn mua giày?"

"Xem thử." Tầm mắt Hoàng Tử Thao đã sớm bị đủ kiểu giày bốt hấp dẫn, bây giờ là mùa đông, đúng ngay mùa giày bốt bán chạy, trên kệ hàng đủ loại màu sắc đủ loại mẫu mã, sáng chói mắt Hoàng Tử Thao .

Hoàng Tử Thao mỗi khi nhìn đến đôi nào thì sẽ tưởng tượng hình ảnh nó được mang vào chân Ngô Diệc Phàm , tâm tình rạo rực hẳn lên.

Ngô Diệc Phàm thấy Hoàng Tử Thao tập trung tinh thần nghiên cứu mấy đôi bốt, nào có đoán được đối phương đang YY chính mình, còn tưởng rằng cậu ta đang nghiêm túc lựa chọn.

"Chẳng lẽ em muốn mua bốt?"

"Hửm?" Hoàng Tử Thao xuyên trở về từ thế giới ảo tưởng.

"Chưa từng thấy em mang."

"A, trước giờ em chưa từng mang." Hoàng Tử Thao không nghĩ ngợi, đáp lời hắn.

"Vậy em xem mấy cái này làm gì?" Ngô Diệc Phàm không hiểu.

"Cho anh mang," Hoàng Tử Thao chớp mắt, "Ông xã thử đôi này được không?"

Ngô Diệc Phàm bị cách xưng hô của đối phương làm sững sờ, khi ở ngoài Hoàng Tử Thao luôn gọi hắn là Phàm ca, cơ hồ chưa từng có tình huống gọi hắn là ông xã trước mặt công chúng như này.

Hoàng Tử Thao thấy hắn không từ chối bèn cao giọng gọi nhân viên bán hàng, "Làm phiền lấy đôi 43."

"Sao em biết anh đi size 43?" Ngô Diệc Phàm nghi ngờ hỏi.

Hoàng Tử Thao lúc này mới phát hiện mình lỡ lời, chẳng lẽ cậu có thể nói với đối phương năng lực nhìn size chân của cậu chuẩn xác như người ta nhìn size ngực sao?

"Ờ thì em đoán, anh hẳn là đi giày lớn hơn em một số... Đúng không?"

Ngô Diệc Phàm miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích này.

Nhân viên bán hàng lấy từ trong kho ra một đôi 43, Ngô Diệc Phàm nhận lấy rồi mới phát hiện đôi Hoàng Tử Thao chọn là một đôi bốt hải tặc ống cao màu nâu đậm, bốt hải tặc thường có thiết kế rườm rà, có rất nhiều đai giày nịt da, có cái mang chức năng thực tế, có cái chỉ là đồ trang trí, rất khó phân biệt.

Ngô Diệc Phàm mang bốt vào rồi vẫn còn ở đấy nghiên cứu cái nào là đai thật cái nào là đai trang sức, Hoàng Tử Thao thấy vậy bèn quỳ một gối xuống, Ngô Diệc Phàm sửng sốt, đã thấy Hoàng Tử Thao thành thạo sửa sang xong mấy cái nịt da, cài xong đai giày, cuối cùng còn chỉnh chỉnh cái vật trang sức hình đầu lâu hải tặc bằng kim loại ở trên cùng.

Nhân viên bán hàng thấy vậy đưa luôn chiếc còn lại, "Bốt phải đi cả đôi mới thấy được hiệu quả."

Lần này Ngô Diệc Phàm đổi giày xong rất tự nhiên đưa chân đến trước mặt Hoàng Tử Thao , Hoàng Tử Thao lại giúp hắn cài hết các thứ, Ngô Diệc Phàm đứng dậy đi đến trước gương nhìn thử, hiệu quả thật không tồi.

Nhân viên bán hàng cũng tán thưởng từ tận đáy lòng, "Anh đẹp giai, vóc người của anh thực thích hợp mang bốt, mấy đôi bốt nam cao cổ như này không phải ai cũng mang ra hiệu quả đâu, đôi bốt này có rất nhiều người đi thử nhưng em chưa từng thấy ai thích hợp hơn anh."

Hoàng Tử Thao cũng nghiêng đầu ngắm nghía, cậu không hề cảm thấy nhân viên bán hàng đang nịnh nọt gì, đôi bốt này Ngô Diệc Phàm thực sự mang vào chân, hiệu ứng còn đẹp hơn tưởng tượng của cậu, làm cho Hoàng Tử Thao tơ tưởng viển vông, suýt nữa mất kìm chế.

"Kích cỡ hợp không?"

Ngô Diệc Phàm đi vài bước, gật đầu.

"Lấy đôi này." Hoàng Tử Thao quay đầu nói với nhân viên bán hàng, nhân viên bán hàng vui vẻ đi viết hóa đơn.

Lần này Hoàng Tử Thao giành nhận hóa đơn trước Ngô Diệc Phàm , "Anh tặng em găng tay, đôi này coi như em tặng anh."

Ngô Diệc Phàm vừa muốn mở lời, Hoàng Tử Thao đã cắt ngang, "Em biết, anh muốn nói con trai trả tiền cho con gái là chuyện thiên kinh địa nghĩa chứ gì, thứ nhất, em không phải con gái; thứ hai, ngày mai không phải sinh nhật anh sao, coi như đây là quà sinh nhật em tặng anh, OK?"

Ngô Diệc Phàm không thể phản bác, đành tùy ý cậu.

Nhân viên bán hàng lấy ra hộp giày, "Xin hỏi muốn mang luôn sao?"

Ngô Diệc Phàm nghĩ đến cởi ra lần nữa rất phiền phức, vì thế gật đầu.

Nhân viên bán hàng mím môi cất đôi giày cũ của Ngô Diệc Phàm , đưa cho hắn, "Hình thức ở chung của hai người thiệt thú vị."

Ngô Diệc Phàm không biết phải đáp lời thế nào cho phải, đành xoay đầu sang một bên.

Hoàng Tử Thao cùng Ngô Diệc Phàm ra khỏi trung tâm thương mại, tầm mắt Hoàng Tử Thao thường xuyên lướt xuống dưới, càng xem càng thích, cậu không nhìn nhầm, Ngô Diệc Phàm quả nhiên là người thích hợp mang bốt nhất trong những người cậu quen biết, có thể đi làm người mẫu giày được luôn rồi.

Ngô Diệc Phàm chú ý tới phản ứng của cậu, "Em rất thích bốt?"

"Khá là thích."

"Vậy sao không tự mang?"

"Em mang xấu lắm." Hoàng Tử Thao thuận miệng nói, còn lý do thật dĩ nhiên cậu không đời nào nói với đối phương.

Ngô Diệc Phàm nhớ lại vụ hồi xưa Huỳnh Uyển Nhi không từ thủ đoạn ép buộc Diệc Thần phải mặc quân trang, "Cho nên em mới thích xem người khác mang?"

"Thích xem ông xã mang nhất."

"Sở thích gì kỳ quặc thế hả?"

Hoàng Tử Thao cười hơ hơ không giải thích, bốn chữ học thuyết âm mưu hiện lên trong đầu Ngô Diệc Phàm , cậu ta nhất định có chuyện giấu mình.

Hoàng Tử Thao đi một hồi cũng nảy sinh thắc mắc, trải qua một thời gian ngắn tiếp xúc, cậu phát hiện Ngô Diệc Phàm cũng coi như một người nghiện bốt, cậu thường xuyên thấy đối phương đi giày bốt với đủ loại kiểu dáng, hơn nữa chưa bao giờ 'đụng hàng' nhau... Nhưng vấn đề ở chỗ, bốt là một thứ rất chiếm không gian, phòng ngủ Ngô Diệc Phàm cậu từng đến rồi, tuy rộng rãi nhưng dù sao vẫn hữu Hạn, vậy đối phương rốt cuộc gửi mấy đôi bốt này ở đâu?

Tối nay thời gian ăn cơm ở nhà Hoàng Tử Thao sớm hơn ngày thường một chút, nguyên nhân là chút nữa Lộc Hàm phải đi gặp một người bạn.

"Anh đi gặp bạn gì?" Kim Mân Thạc hỏi trên bàn cơm.

Lộc Hàm nhìn Hoàng Tử Thao đầy thâm ý, "Gặp một người bạn cũ của anh và Hoàng Tử Thao ."

Bàn tay đang và cơm của Hoàng Tử Thao khựng lại, sau đó biểu tình khôi phục tự nhiên, "Hắn về rồi à?"

"Ừ, cuối kỳ rồi, đám người đi vùng khác thực tập đều về hết."

Kim Mân Thạc từ biểu tình của Lộc Hàm và Hoàng Tử Thao , đại khái có thể đoán được người bạn cũ trong lời của họ là ai, nhưng Ngô Diệc Phàm thì hoàn toàn không hay biết gì, "Là bạn cũ của em, em không đi gặp?"

Hoàng Tử Thao lắc đầu, "Không đi."

Phân công trong nhà Hoàng Tử Thao là Kim Mân Thạc nấu cơm, Hoàng Tử Thao rửa bát, tuy cậu không thích rửa bát nhưng cũng không thể để Kim Mân Thạc ôm trọn việc nhà.

Hoàng Tử Thao vừa mới rửa xong một cái bát, Ngô Diệc Phàm đã đi tới, đưa tay ra dưới vòi nước, mày tức thì nhíu lại, "Sao em dùng nước lạnh vậy?"

Hoàng Tử Thao cảm thấy chuyện này rất bình thường, "Mấy chỗ nhà ở xưa như này thì máy nước nóng cũ lắm rồi, đợi được nước nóng thì bát cũng rửa xong."

"Vậy cũng không thể xài nước lạnh."

Hoàng Tử Thao không nhịn được cười, "Anh coi em là con gái đến tháng à? Còn không được đụng vào nước lạnh."

Ngô Diệc Phàm muốn nói như vậy sẽ dễ để lại mầm bệnh, nhưng nghĩ một hồi vẫn quyết định không nhắc tới vết thương của Hoàng Tử Thao thì hơn, "Em đi ra đi, để anh rửa."

BANG BANG —— XOẢNG —— tiếng đồ sứ rơi bể.

Hai người nhìn lại, là Kim Mân Thạc dọn bát bất cẩn làm rơi xuống đất, đương trường vỡ thành từng mảnh.

Giờ phút này trong lòng Kim Mân Thạc cũng kinh hãi vô vàn, cậu quả thực không thể nào tin, cái tên Ngô Diệc Phàm coi nam quyền là tối thượng, cái tên Ngô Diệc Phàm từ trước đến nay cho rằng việc nhà là nghĩa vụ của phụ nữ, lại có ngày chủ động đòi rửa chén? Hắn còn là Ngô Diệc Phàm mình quen biết từ nhỏ đến lớn không?

Kim Mân Thạc đau khổ ngồi xổm xuống thu dọn mảnh vỡ dưới đất, bị Lộc Hàm chụp lấy cổ tay, "Em đừng động vào, để anh." (Lộc Hàm cũng đâu có thua kém (≧∇≦))

Ngày hôm sau là nguyên đán, ngày mở đầu một năm mới, cũng là ngày sinh nhật của Ngô Diệc Phàm , Hoàng Tử Thao đề xuất muốn đi bơi chúc mừng.

Mặc cho mọi người cảm thấy đi bơi trong thời tiết trời đông giá rét như này khá là ngu xuẩn thì Hoàng Tử Thao vừa mới khắc phục được chứng sợ nước vẫn lèo nhèo đòi đi bơi bằng được, vậy là tập thể chỉnh trang xuất phát, đến một nhà bơi lội trong nhà mở cửa quanh năm của thành phố.

Nhà bơi lội này có điều kiện không tồi, có hồ mát xa, có cả suối nước nóng, mùa đông lại ít người, bọn họ đi vào buổi sáng coi như đã bao trọn khu, mọi người tức thì cảm thấy Hoàng Tử Thao đưa ra chủ ý rất hay.

Bốn người bọn họ ở từ mười giờ sáng đến tận ba bốn giờ chiều mới ra, Ngô Diệc Phàm là người đầu tiên ra khỏi nhà bơi lội, liền nhìn thấy dưới cột đèn bên đường đối diện có một người đang đứng.

Người kia nhét hai tay vào túi đứng dựa vào cột đèn, đầu nửa cúi, hai chân giao nhau, sức nặng toàn thân tập trung hết lên chân phải, mũi chân trái chấm đất, nhìn vào rõ ràng là một động tác rất tùy ý nhưng lại có mùi vị không thể nói rõ.

Theo lý thì một người đi đường sẽ chẳng thu hút sự chú ý của Ngô Diệc Phàm , nhưng người kia ăn mặc thực rất bắt mắt, một bộ rằn ri sa mạc ba màu rất hiếm thấy trong thành phố, bốt sa mạc màu vải kaki, cho dù bất động cũng không che giấu được phong thái hoang dã tản mát từ toàn thân, đến Ngô Diệc Phàm cũng không nhịn được mà nhìn đối phương thêm vài lần.

Hắn nghĩ nếu Hoàng Tử Thao nhìn thấy nhất định sẽ la hét nói đôi bốt kia thiệt hợp gu của cậu.

Hay mình cũng cân nhắc mua một đôi nhỉ?

Nghe thấy đằng sau truyền đến âm thanh quen thuộc, Ngô Diệc Phàm xoay người lại, thấy Hoàng Tử Thao cùng Lộc Hàm vừa cãi nhau vừa đi ra, Lộc Hàm phát hiện người bên đường đối diện trước tiên, vỗ vai Hoàng Tử Thao , hất cằm, ý bảo cậu xem bên kia.

Hoàng Tử Thao thuận thế nhìn theo, dưới đèn đường người kia như có thần giao cách cảm cũng ngẩng đầu nhìn sang bên này, tầm mắt của hai người cHạm vào nhau.

Hai người cách nhau một con đường cái, không ai nói câu nào, chỉ bất động nhìn nhau từ xa như vậy.

Đáy lòng Ngô Diệc Phàm dâng lên một cảm giác quái dị, hắn trực giác thấy có chuyện gì đó bắt đầu không bình thường.

��z�$��

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro