Đừng chạy trốn anh nữa, được không em?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng chạy trốn nữa! Anh sẽ tìm được dù em ở bất cứ nơi nào. Ngày mai, chúng ta cùng trở về đi!"

—————

Mimosa đã giúp tôi tìm thấy anh, cho tôi được cùng anh đi suốt một chặng đường dài hạnh phúc, nhưng rồi cũng chính sắc vàng rực rỡ ấy đã khiến tôi lạc mất anh giữa ngút ngàn núi rừng.

Tôi yêu Đà Lạt, yêu không gian hoang sơ của vùng đất yên bình này, yêu cả sắc vàng kiêu sa rực rỡ của mimosa. Loài hoa ấy như có một sức hút mạnh mẽ làm tôi cứ thế mà yêu thương, mà chờ mong, nhung nhớ rồi chạnh lòng mỗi khi sắc vàng kia tàn lụi. Mỗi mùa đông tới, tôi lại tìm về chính nơi này để thoả thuê ôm trọn cái vẻ ngọt lịm đến bình yêu của nó.

Đà Lạt mùa này nhộn nhịp lắm. Vùng không gian vốn yên bình bỗng chốc lại nườm nượp người kéo tới chỉ để thưởng thức, để chiêm ngưỡng sự đẹp đẽ của mimosa... Đằng sau vẻ kiêu sa ấy là một câu chuyện tình yêu cảm động mà tôi tình cờ biết đến.. nhờ có anh.

Giờ đây tôi mới hiểu tại sao người ta gọi loài hoa này là "nàng trinh nữ của núi rừng". Ở mimosa toát lên vẻ đẹp trinh nguyên và thuần khiết, vẻ đẹp biểu trưng cho sự trong trắng và thuỷ chung trong tình yêu. Dù chỉ là một loài hoa dại mọc hoang da giữa cao nguyên lộng gió nhưng mimosa đã vượt lên muôn vàn những màu sắc kiêu sa khác để trở thành biểu tượng của cả vùng đất này, biểu tượng của tình yêu và nỗi nhớ.

Một năm, tôi quay lại nơi này, ôm trọn dáng dấp kiêu sa của loài hoa ấy, ôm trọn vẻ đẹp của xứ sở thanh bình này, ôm trọn từng khoảng khắc đẹp đẽ mà chỉ tiếc đôi bàn tay mình quá nhỏ bé không sao ôm hết cái ngút ngàn ấy. Một năm rồi, nơi này chẳng có gì đổi thay, tất cả mọi thứ vẫn hoàn hảo như trong ký ức, chỉ có trái tim tôi là chẳng còn nguyên vẹn.

Tôi thích thả mình trôi dạt giữa cánh rừng hoa, thích mơ màng lim dim dưới những gốc cây mimosa xinh đẹp. Có hương thơm ngào ngạt, có nắng có hoa, tôi như kẻ đi lạc chẳng thể tìm thấy lối ra giữa cuộc đời này. Cảm giác như có ai đó đang nhìn mình vậy...

"Này anh kia, ai cho anh chụp tôi thế hả?"

"Cô bị hâm à? Tôi đang chụp cảnh, ai bảo cô ngồi đây chứ? Mà tôi còn chưa tính sổ với cô về tội phá vỡ vẻ đẹp của nơi này là may lắm rồi đấy, còn bày đặt! Cô nghĩ mình xinh lắm ấy, tôi mà phải chụp trộm à? Đúng là..."

"Đúng là cái gì? Anh có quyền gì mà bắt tôi phải đi chỗ khác cơ chứ? Đây là đất nhà anh chắc?"

"Đồ ghê gớm..."

"Có anh ghê gớm ấy!" Tôi bĩu môi, lè lưỡi với anh ta rồi bỏ chạy thật nhanh như chỉ sợ anh ta bắt được sẽ cho mình một trận nhừ tử.

Đà Lạt bé nhỏ làm chúng tôi cứ tiến lại gần nhau giữa cánh rừng hoa mimosa. Cứ xích lại, xích lại đến nỗi khi giật mình nhận ra khoảng cách ấy đã quá mức gần gũi thì cũng là lúc chúng tôi không thể nào tránh khỏi cuộc đời nhau nữa rồi... Thế là yêu ư? Mùa đông lạnh lẽo trở nên vô nghĩa, tôi chẳng còn sợ mình cô quạnh giữa ngút ngàn núi rừng nữa... bởi đã có anh ở đây rồi.

Tất cả mọi thứ vẫn còn đẹp đẽ cho đến khi cả tôi và anh đều lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời nhau mà chẳng hề có lấy một cuộc cãi vã hay một lời to tiếng. Im lặng để ngầm báo cho đối phương biết rằng "Chúng ta đã chẳng còn là gì của nhau nữa". Tôi không níu kéo bởi tôi biết rằng một khi đã không còn yêu thì níu kéo làm gì để cả hai thêm mệt mỏi, tốt nhất là cứ thế im lặng mà bước qua nhau... thì hơn.

Cứ thế, chúng tôi im lặng, im lặng rời đi, rồi im lặng nhìn nhau tổn thương mà chẳng ai lên tiếng. Mùa hoa năm ấy, chúng tôi đã lạc mất nhau giữa sắc hoa vàng đẹp đẽ.

   Có thứ ánh sáng chói mắt, chiếu thẳng vào mắt làm tôi tỉnh giấc. Tôi mở mắt, nhìn trân trân lên trần nhà thật lâu. Nhanh thật, mọi thứ giống như một đoạn kí ức bị cắt bỏ làm tôi chẳng thể nào nhớ nổi tại sao lại diễn ra như thế này hay tại sao lại như thế kia. Ôi, tuổi thanh xuân của tôi, sao nó có thể trôi qua một cách dễ dàng như thế?

Một ý nghĩ xuất hiện, tôi bỗng nhớ đến anh như một điều gì đó hiển nhiên. Tôi cứ thế mà mường tượng đến khuôn mặt của anh, đôi mắt của anh, sống mũi thẳng và làn da ngăm ngăm rám nắng, khoẻ mạnh.

Con người ấy không biết giờ đã trôi dạt về phương trời nào rồi, đã yêu ai chưa hay vẫn cứ để mặc tuổi xuân trôi tuột như tôi... Chẳng mất đến hai giây để tôi có thể hình dung lại trọn vẹn con người anh, liệu anh có nhớ đã từng yêu một người... là tôi?

Chúng tôi là nợ hay là duyên?

Quán cà phê góc cũ chẳng có gì mới lạ, chủ quán lười biếng giữ nguyên lại tất cả vật trang trí mà chẳng hề bớt xén hay thêm thắt một thứ gì. Mọi thứ giống như giữ lại cho riêng tôi, để khi tôi quay trở lại, nơi này vẫn vẹn nguyên như trong ký ức tôi mang theo từng ngày. Lâu lắm rồi, tôi cũng chẳng quay lại đây thêm một lần nào nữa dù nó cũng chẳng xa nơi tôi ở là mấy. Thủ đô rộng lớn, có nhiều quán đẹp hơn nhưng tôi chẳng thể nào từ bỏ nổi cái góc cũ quen thuộc này.

Không khí nặng nề đến nghẹt thở như bủa vây. Tôi chẳng bao giờ nghĩ chúng tôi có thể gặp lại nhau như thế này, có thể ngồi đối diện nhau như thế này.

"Anh gầy đi nhiều rồi đấy!"

"Ừ, em cũng thế."

"Em là đang giảm cân."

"Em vẫn giảm cân à?"

"Anh biết em là tín đồ mình dây còn gì."

"Anh vẫn thích em như xưa hơn."

"Điều ấy có liên quan đến em không?"

Tôi trả lời anh bằng cái giọng dửng dưng hết sức khó hiểu. Không khí im lặng đến nghẹt thở lại bủa vây lấy cả hai chúng tôi trong không gian rộng lớn này.

"Sao lại rời đi?"

"Vì anh yêu em."

Tôi cười lớn, có chút coi thường câu trả lời của anh.

"Thật nực cười! có ai lại vì yêu người mình yêu mà bỏ đi không? Anh nghĩ đây là phim hay tiểu thuyết? Tôi chẳng thể nào cảm động được trước câu trả lời chẳng có gì là hợp lý đấy của anh đâu anh coi tôi là trẻ lên ba chắc?"

"Không phải, anh không có ý đó."

"Anh hiểu tôi mà. Trên đời này, tôi ghét nhất là loại đàn ông nói rằng vì không thể mang lại hạnh phúc cho người mình yêu mà bỏ rơi họ. Tất cả chỉ là ngụy biện, ngụy biện, anh hiểu không? Sao không cố gắng để cả hai cùng xây đắp? Sao lại bỏ rơi tôi giữa đường như thế?"

"Anh xin lỗi."

"Anh xin lỗi?" Tôi gằn lại từng từ anh vừa thốt ra, "Đó là kiểu hạnh phúc mà anh mang đến cho tôi ư?"

"Anh xin lỗi."

"Tôi nghĩ hôm nay nên kết thúc câu chuyện ở đây thôi, mà chúng ta cũng đừng gặp nhau thêm một lần nào nữa dù vì bất kỳ lý do gì."

Tôi chẳng còn đủ bình tĩnh để ngồi xuống nói chuyện với anh, cùng anh uống một tách cà phê nhẹ nhàng. Tôi cũng chẳng hiểu sao mình lại có thể thay đổi thái độ nhanh đến như thế, dường như sự xuất hiện của anh đã khơi lại nỗi đau mà tôi đã "gìn giữ" bấy lâu nay.

Người ta nói đúng, tôi chưa thể nào quên được anh, chỉ là đang cất anh vào một góc trong lòng để đánh lừa cảm xúc của chính mình và đến một lúc nào đó, cái thứ cảm xúc chết tiệt ấy lại không đánh mà khai, sẽ tự bùng lên mà thiếu đốt chính tôi. Cái con người ấy sao lại dai dằng đến thế? Sao tôi chẳng thể giống như những cô gái khác dễ dàng vứt bỏ, dễ dàng rời xa? Tự thấy cầm ghét chính bản thân mình làm sao!

Lang thang hết mấy con đường, tôi không biết mình đang bước đi đâu nữa, đầu óc chẳng thể nào tập trung để làm bất cứ việc gì. Trong tôi giờ là một mớ hỗn độn, tất cả cứ rối tung lên từ khi anh đến... Trái tim tôi vẫn ngày đêm gào thét tên anh, vẫn thổn thức loạn nhịp khi nhìn thấy anh. Tôi là thế, dễ dàng yêu một ai đó nhưng khó mà từ bỏ kể cả khi họ đã làm tổn thương mình nhiều đến thế nào.

"Chúng ta bắt đầu lại, được không em?"

"Bắt đầu lại? Anh đang trêu ngươi tôi đấy ư?"

"Anh nói thật."

"Không, tôi chẳng muốn dính dáng gì tới anh nữa."

"Em đang lừa dối chính bản thân mình đấy!"

"Tại sao tôi lại phải lừa dối mình cơ chứ?"

"Vì em vẫn còn yêu anh."

"Anh đùa tôi à?"

"Anh không đùa."

"Anh đang làm tổn thương tôi đấy!"

Chẳng còn đủ sức để cãi cọ với anh thêm một lần nào nữa, tôi quay đi, rảo bước thật nhanh nhưng câu nói đó vẫn cứ bám lấy tôi.

"Đừng chạy trốn nữa! Anh sẽ tìm được dù em ở bất cứ nơi nào." Con người ấy dao cứ làm tôi tổn thương? Con người ấy sao cứ xuất hiện làm xáo trộn cuộc sống của tôi? Rồi anh lại biến mất thôi, để tôi bơ vơ với một mớ hỗn độn chẳng thể nào vứt bỏ. Lòng tự kiêu không cho phép tôi quay lại.

Nơi này chẳng gì đâu bình yên nổi từ khi anh xuất hiện. Tôi thấy mình mệt mỏi trước tất cả mọi thứ. Tôi muốn chạy trốn khỏi nơi đây, muốn được thả trôi bản thân ở một nơi đâu đó...

"Anh hãy cứ tìm em như lời anh nói nhé!" Tôi tự nhủ rồi nộp đơn xin nghỉ việc không lương một năm. Tôi muốn được nghỉ ngơi, muốn quay lưng với cả thế giới để đến một nơi mà tôi chẳng quen biết ai và cũng chẳng ai quen biết tôi.

Thế là tôi bỏ lại anh, bỏ lại cái thành phố ồn ào tấp nập này sau lưng mà đi. Nhiều lúc tôi tự hỏi bản thân: Mình bỏ đi hay là đang chạy trốn tình cảm thực sự trong lòng, chạy trốn cả chính anh nữa. Thôi kệ, là trốn cũng được, bỏ đi cũng được, chỉ cần bây giờ tôi thấy bình yên là đủ.

Tôi ước mình còn trẻ, ước được quay lại cái thời còn là một cô nhóc cấp ba, có thể làm tất cả mọi thứ mình thích mà chẳng bận tâm quá nhiều. Còn nhớ năm lớp mười một. tôi thích một cậu bạn cùng lớp. Nghe ngóng tin tức một hồi, tôi biết cậu ta cũng thích mình. Chẳng chờ đợi cậu ta tỏ tình, cứ thế tôi tự lên kế hoạch rồi tác chiến, kết quả bị từ chối thẳng mặt, thế mà tôi vẫn cứ nhơn nhơn tự đắc chứ! Nghĩ lại hồi đó, tôi thấy phục mình quá! Tuổi trẻ là thế đấy, cứ xông pha mà chẳng cần lo nghĩ.

***

Khung cảnh đẹp để nơi xứ sở thần tiên này lại lôi tôi về với thực tại. Đà Lạt mỗi lúc một vẻ, mỗi thời điểm đều có những nét riêng chẳng thể nào trộn lẫn. Tôi thích mùa đông, đặc biệt yêu mùa đông Đà Lạt, yêu sắc vàng rực rỡ của hoa mimosa. Mùa Đông lạnh lắm nhưng thật ấm áp khi sắc vàng rực rỡ ấy bao trùm hết cả không gian nơi đây... Màu sắc ấy cứ như một liều thuốc thôi miên tôi vậy. Tôi đã từng đọc đâu đó...

"Đà Lạt có những mùa hoa
Mộng mơ say đắm hoà cùng yêu thương
Say lòng nét phố buồn vương
Thơ ngây em bước trên đường đầy hoa"

Sáng tỉnh dậy, hoa mimosa chẳng còn vàng rực rỡ kiêu sa, khắp nơi chẳng còn được sưởi ấm bằng thứ vô sắc ấy nữa. Mùa đông sắp hết rồi ư? Tôi đã ở đây rất lâu rồi phải không. Chẳng hề đi tìm tôi, anh vẫn là anh, không thể nào kiên nhẫn chờ đợi thêm một điều gì. Tôi yêu anh, yêu loài hoa ấy nhưng thật tiếc, anh chẳng giống mimosa chung thuỷ của tôi.

Tôi đưa tay sờ lên cuốn lịch để bàn. Hôm nay là ngày lễ Giáng sinh ư? Hẳn là tôi sẽ chẳng thích điều này cho lắm, nhưng cũng nên ra đường chứ, Hòa mình vào bầu không khí vui vẻ đấy chứ!

Đêm Giáng sinh, mọi thứ đều lung linh và đẹp đẽ. Trong phút chốc, tôi nhớ anh đến cồn cào da diết. Tôi muốn có anh ngay lúc này, muốn ôm lấy anh mà nức nở, muốn trách móc anh tại sao không đi tìm tôi.

"Giờ này, anh đang ở đâu?" Câu hỏi ấy cứ trăn trở mãi trong lòng tôi.

Nhìn từ xa, cánh cổng ngôi nhà tôi đang ở cô đơn, lạnh lẽo giống như chính chủ nhân của nó vậy. Tôi toan quay đi, định chạy trốn khỏi thứ cảm xúc bi thương đang dần xâm chiếm lấy mình thì bỗng nhiên, ánh đèn hai bên bỗng dưng bật sáng. Tôi ngạc nhiên đến thẫn thờ, não bộ cũng vì thế mà bị đơ mất mấy giây, không kịp tiếp nhận thông tin phản hồi từ tay và mắt ba... Trên bậc cửa, người tôi mong nhớ đang đứng đó đi tôi chăm chú. Tôi muốn chạy thật nhanh đến ôm lấy anh nhưng chân cứ bị chôn tại chỗ. Tôi oà khóc nức nở. Cảm xúc lâu nay bị dồn nén cuối cùng cũng đến lúc bùng phát, tôi cứ thấy thế mà khóc òa lên làm anh càng thêm phần bối rối, chẳng biết nên làm gì.

"Đừng trốn anh nữa nhé!"

Tôi ngoan ngoãn gật đầu như một đứa trẻ.

"Em nhớ anh!"

"Anh cũng vậy!"

"Nhưng tại sao giờ này anh mới xuất hiện?"

"Rung động thôi chưa đủ. Anh muốn xem có phải mình thực sự cần em, yêu em. Anh muốn chắc chắn rằng anh yêu em, muốn làm một việc gì đó thật nghiêm túc chứ không phải chỉ cả thèm chóng chán."

"Là anh yêu em?" Tôi hỏi một câu dư thừa đến ngốc nghếch.

"Chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé! Hãy xem trước kia giống như một bản nháp, giờ cả anh và em hãy xé nháp và ném nó đi. Yêu anh nhé!"

"Em yêu anh!" Mấy chữ ấy chưa kịp thoát ra khỏi miệng tôi thì đã bị đôi môi anh nuốt lấy. Chúng tôi như hòa trọn vào một trong khoảng khắc này.

"Hà Nội ấm rồi, mimosa của em cũng tàn rồi. Đừng trốn nữa! Ngày mai, chúng ta trở về nhé!"

Tôi chẳng biết nói gì ngoài gật đầu nghe theo lời anh.

"Từ nay, anh đi đâu em sẽ theo đó. Em chẳng trốn đi một mình nữa, sẽ dắt anh chạy trốn cùng."

"Nhớ đấy!"

"Vâng! Ơ, mà sao anh lại vào được nhà em thế?"

"Bí mật."

***

Có thứ ánh sáng chói mắt chiếu rọi lên khuôn mặt tôi, tôi đưa tay lên cản lại... Quay mặt nhìn sang, chỗ bên cạnh đã trống không từ bao giờ. Bước ra khỏi chăn ấm, đứng tựa vào cửa, tôi thấy chồng mình thật đẹp trai trong chiếc tạp dề đang lúi húi chuẩn bị bữa sáng. Không chút chần chừ, tôi chạy thật nhanh đến bên, vòng tay ôm lấy anh từ phía sau.

"Hôm nay, em sao thế?"

"Chỉ là... em nhớ anh."

Chồng tôi bật cười trước câu nói ấy, quay mặt lại nhìn tôi đầy khó hiểu. "Thôi buông anh ra đi, đi đánh răng rửa mặt đi, ăn sáng rồi còn đi làm."

"Chồng ơi, hay là mình cùng nhau đi trốn đi!" Chồng tôi tròn mắt ngạc nhiên, nhìn vợ chưa hiểu ra chuyện gì thì tôi đã vội tiếp lời. "Hay là em lại đi trốn, anh lại đi tìm như hồi trẻ ấy!"

"Em cứ thử chạy trốn anh thêm một lần nào nữa xem, anh vẫn sẽ tìm ra và xách em về!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro