CHƯƠNG 1: TRỞ LẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai giờ sáng,khoảng thời gian mà bao nhiêu con người đã yên giấc ngủ sau một ngày vật lộn với cuộc sống, tôi vẫn ngồi đây nhấm nháp cốc cafe nóng còn nghi ngút khói . Có lẽ đây là thói quen khó bỏ mà đã từ lâu một con người được nhận xét là vô cảm như tôi có được .
Chuông điện thoại reo lên giọng là một giọng nữ phát ra:
- "Jun mọi chuyện đã sắp xếp xong em có thể về bất cứ lúc nào."
-"Được ".
Chỉ một câu trả lời ngắn gọn và cả một sự êm ả lại bao trùm lấy không gian. Tôi cúp máy và hướng ánh mắt nhìn ra khung cửa sổ. Thành phố lúc này yên bình và lặng lẽ thấp thoáng ánh sáng của đèn điện trong các tòa nhà cao tầng bị nhòe đi bởi làn mưa đêm. Thật lạnh....
Theo chuyến bay sáng tôi bắt đầu một cuộc hành trình mới trở về lại nơi mà trước đây tôi đã từng có một khoảng thời gian gắn bó khá lâu và in hằng bao kỉ niệm đã qua.
Tại sân bay, hình dáng của một cậu con trai xuất hiện với mái tóc đen nhánh được chảy chuốt cẩn thận trên người khoát chiếc áo da đen trơn nhụi ẩn sau là một bộ đồ đen trắng phong cách. Cậu đi với một phong thái ung dung ngạo mạn bất cần toát nên vẻ lạnh lùng đến đáng sợ. Tiến đến chiếc xe đậu sẵn,vẫn là giọng cô gái đó:
-"Chào mừng em trở về,đây là địa chỉ nhà của em và thông tin mà em nhờ chị thu thập đấy".
-"Cảm ơn chị Liz . Em đi trước đây".
Nói rồi cậu lên xe phóng đi để lại cô gái chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm.
- "Con bé này vẫn tính cách đó bao giờ em mới về được với cuộc sống bình yên đây?"
Đã rất lâu tôi không còn nhớ rằng mình đã ở trong bộ dạng này như thế nào nữa. Tôi đã quen với hình dạng của một cậu con trai và cách sống của một kẻ cô độc. Và hôm nay mọi chuyện sẽ bắt đầu để kết thúc cho một vở kịch bi hài cho một số phận được gọi là đã chết.
6 giờ sáng với chiếc cặp trên vai tôi dắt chiếc xe đạp ra cửa thư thả đạp trên đường phố tấp nập. Đã lâu rồi tôi chưa từng được hòa nhập vào cái không gian sô bồ của cuộc sống dân dã. Đến trường khá sớm vẫn chưa nhiều người không vội vào nhận lớp, tôi thông dong vòng quanh tìm hiểu ngôi trường mới. Chợt nhận ra điều thú vị nơi phía sau trường, một khóm hoa cẩm tú cầu lặng lẽ nằm yên nơi góc nhỏ sân,nó đẹp và đơn thuần. Có thể ngôi trường này rất đẹp và thu hút với nhiều người nhưng đối với tôi nó cũng chẳng mấy gì thú vị ngoài những khóm hoa kia. Phải chăng vì cẩm tú cầu là loài hoa tôi thích mà nó phần nào ấn tượng hơn chăng?Tham quan khá nhàm chán nên tôi chọn cách trở về phòng hiệu trưởng chờ thông báo vào nhận lớp.
- Jun đi đâu cả buổi tụi này chờ lâu muốn mọc râu rồi này.-David câu cổ tôi nhe đôi răng trắng muốt cười tươi khi vừa mới gặp.
- Có cần nói quá thế không hai ông tướng,mới có mấy năm không gặp chớ mấy.- Đưa tay vào túi quần tôi thản nhiên nhìn cậu. Tôi nói tiếp:
- Này Ken cậu lôi cổ tên này ra coi, phiền quá.-Ken bước tới vỗ vai tôi.
- Mày thông cảm lâu ngày không gặp mày nó như vậy đấy. Xin lỗi tao chưa cho nó uống thuốc đúng cử.-Ken vừa nói vừa thở dài tỏ vẻ vô cùng hối lỗi và xen lẫn châm chọc.
David nhăn mặt, quay phắt đi như giận dỗi. Quái lạ cái tên này thường ngày người ta bảo lạnh lùng và tàn bạo đến thế sao lại như trẻ con thế nhỉ? Đúng,thượng đế đã tạo ra cho con người hai khuôn mặt,hai tâm hồn trái ngược và cho dù có như thế nào thì cậu ấy vẫn là con người. Có lẽ David là một chứng nhân sống cho cái lí luận kia. Kết thúc cái dòng suy nghĩ bâng vơ,tôi hỏi:
- Này sao các cậu ở đây không lo cho công việc sao? Đừng nói với tôi rằng các cậu theo tôi đấy nhé
-Chuẩn. Bộ ba anh em ta đi đâu cũng có nhau mà sao mày nở bỏ tụi tao.
-Bỏ đâu mà bỏ. Tao không muốn chúng mày vướn vào chuyện này rắc rối và chẳng vui gì cả.
- Không vui thì để tụi này thêm mắm dặm muối cho bớt nhạt .
-Tùy chúng bây.
Vâng, đó là đoạn nói chuyện mà chúng tôi kẻ nói người thêm chí chóe trong phòng hiệu trưởng. Đã lâu không gặp tụi này vẫn nhây như trước nếu không nói là quá khùng.(ấy thế mình chơi với chúng hóa ra cũng bất bình thường? Ôi sao tự chọn đường cùng cho mình thế chứ Jun ơi...). Nếu ông hiệu trưởng già không vào chắc tụi này đã đem cái phòng trở thành chợ quê xóm nhỏ rồi. Chỉ khi ở bên cạnh những người thân cận và quan trọng, tôi mới có thể nói nhiều như thế bởi lẽ ngoài họ ra chung quanh tôi chẳng còn ai ngoài những thứ giả tạo và thâm độc về nhiều mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro