CHƯƠNG 2: ĐI HỌC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ra khỏi phòng quả thật chúng tôi khá được ưu ái khi được sắp xếp vào học cùng một lớp.( Là tình cờ hay có sắp đặt đây). Lớp 12A7, lớp của những con người thiên tài nổi danh nứt tiếng là quậy phá và học thì khá tệ. Đây là điều tôi muốn vì khi học các lớp chọn hay lớp bình thường thì chúng rất ư nhàm chán và không có gì để gọi là vui.
Theo chân của cô giáo chủ nhiệm, chúng tôi bước thư thả tiến về lớp. Quả không sai với lời đồn, lớp ồn ào náo nhiệt khắp phòng máy bay giấy luôn đầy rẫy. Tiếng nói cười ồn ào vui vẻ khắp nơi. Từ xa tiếng lộp cộp của đôi giày cao gót của cô đã đến gần cửa nhưng hầu như chẳng đá động gì đến các anh chị trong lớp. Chúng tôi bước vào, ba con người như ba pho tượng đá đứng giữa lớp học. Không gian khẽ lặng trong phút chốc, phải chăng sự xuất hiện bất ngờ của ba con người kia lại làm gián đoạn đi cái không khí tất bật vốn có của lớp 12A7.
Lướt sơ đôi mắt nhạt nhẽo nhìn những con người trong lớp, tôi chẳng buồn nói thêm câu nào nữa. Cái lạnh lùng bất cần lại lên ngôi đánh bay đâu mất sự vui vẻ lúc nãy nơi phòng hiệu trưởng. Buông vài từ ngắn ngủi lủi thủi về nơi gốc bàn trống trải tôi chọn cho mình vị trí gần cửa sổ. Nơi mà có thể cảm nhận được từng lời thì thầm của gió, tiếng hát của mưa và bầu trời mênh mong thấp thoáng sau cánh rèm mỏng. Có thể tại lớp này chỉ có nơi đây là yên ắng nhất, và cũng là nơi có thể quan sát toàn cảnh mọi hoạt động xung quanh tôi.
Thấy lớp yên lặng hẳn đi, cô khẽ nhìn tôi tỏ vẻ không thích rồi sau đó quay qua với lớp nói to:
- Hôm nay theo phân công của hiệu trưởng, lớp ta có thêm ba học sinh mới. Các em tự giới thiệu về mình đi.
Sau câu nói của cô chủ nhiệm lớp lại một phen nháo nhào. Những lời ca tụng hay những câu cay nghiệt xen lẫn nhau đều được thốt ra từ những nam thanh nữ tú của lớp. Nào là:
- Học sinh mới kìa bây coi cũng được đấy.
- Không biết học như thế nào nhỉ? Nhìn hai cậu đứng giữa lớp kìa đẹp trai phết.
- Cái tên ngồi vào bàn kia không mấy thiện cảm xem ra coi thường tụi này dữ....vv...vv...
Sau một lúc cật lực với tiếng gõ thước in ỏi của cô thì lớp cũng phần nào im lặng. David thông thả nói xen lẫn nụ cười tươi ma mị vốn có của mình dành cho lớp:
- Chào các bạn. Tôi là học sinh mới mong các bạn giúp đỡ. Cứ gọi tôi là David.
Tiếp lời của cậu bạn con người lạnh lùng kế bên cũng lên tiếng phá tan sự tò mò trong đầu của bao con người trong lớp một cách nhẹ nhàng về cái tên của kẻ lạ mặt mới bước vào lãnh địa của mình.
- Chào mọi người, gọi tôi là Ken. Còn tên thật các bạn không cần quan tâm.
Nói rồi cả hai bước vào chổ trống gần tôi. Không cần phải đợi cô chủ nhiệm sắp xếp vị trí để tốn thời gian vì quanh lớp chẳng nơi nào trống hơn khu vực này. Rồi đâu đó cạnh bàn giáo viên một âm thanh trầm bổng của một cô gái bỗng cất lên:
- Chào mừng các bạn đến với lớp 12A7. Mong rằng mọi người hãy xem nhau như người thân trong một gia đình. Mình là lớp trưởng của lớp 12A7 Huỳnh Ngọc Cẩm Tiên. Rất vui chào đón những người anh em mới của đại gia đình.
Và rồi như nhớ ra điều gì đó cô bỗng quay bật người nhìn về phía tôi đưa đôi mắt đen tuyền trong suốt tựa như giọt sương sớm vươn trên phiến lá nói :
- À. Còn bạn lúc nãy tên gì nhỉ lớp còn chưa biết tên bạn.
- Jun.
Một âm thanh lạnh lẽo dứt khoát được tôi thốt ra coi như câu trả lời dành cho cô bạn được xem như cùng lớp. Đưa đôi mắt xanh lạnh buốt tôi khẽ liết nhìn hình ảnh của cô bé ấy. Miệng phút chốc nhếch lên một nụ cười bí ẩn nhưng cũng rất nhanh trở về như cũ không kịp để ai thấy được lúc đấy. Sau đó lớp học lại được bắt đầu tiếp tục với vòng tuần hoàn của cuộc sống thường trực đúng nghĩa của cái gọi là đi học. Từng tiết học trôi qua nhàm chán xen lẫn những âm thanh hỗn tạp của mấy cô cậu học sinh phá phách trong lớp.
Một thân phận mới được đặt lên bàn cân để so sánh giữa tình cảm và lí trí. Mọi chuyện sẽ dần biến đổi và rồi nó sẽ theo những quy luật như một ván bài mà người cầm con ách chủ bài không ai khác ngoài tôi. Cuộc sống đã tạo ra muôn nghìn câu hỏi và vô vàng trò chơi trắc nghiệm buộc con người phải giải đáp dựa theo nguyên tắc của thời gian. Tất cả như được đóng chặt bởi một cánh cửa vô hình mà việc của chúng ta cần làm là đi tìm chiếc chìa khóa mở cánh cửa kia.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro