ChƯƠNG 3: NƠI BẮT ĐẦU CỦA NHỮNG BI KỊCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày đi học đầu tiên của tôi đã được đánh dấu chấm hết đầy mãn nguyện. Trò chơi mà tôi sắp đặt đã được khởi động đúng với quy trình của nó. Quăng chiếc balo lên bàn tôi ngã người nằm dài trên chiếc giường nhẵn nhụi mềm mại. Những kí ức về một tuổi thơ của một cô bé lại hiện về trong tâm trí của tôi.
    Hình ảnh một cô bé ngây thơ trong sáng với đôi mắt buồn mang mát cùng với nụ cười tươi như hoa luôn ẩn hiện khắp nơi. Và tôi biết rõ rằng những hình ảnh ấy sẽ không bao giờ còn tồn tại và xuất hiện lần nào nữa bởi nó đã chết rồi.
   10 năm về trước
     Tại một ngôi nhà nhỏ vùng thị trấn an bình một cô bé 14 tuổi ngồi bên gốc cây cổ thụ nghiêng mình soi bóng dưới dòng sông xanh ngắt lặng lờ trôi mang theo thấp thoáng cả những cánh hoa lục bình sơ xác sau những hành trình dài trên con sông nhỏ. Với đôi mắt vô hồn nhớ về những lời mà cô đã tình cờ nghe được giữa cuộc đối thoại của mẹ cô cùng người đàn ông lạ. Tim cô như thắt lại nước mắt giàn ra như cơn mưa mùa hạ. Những lời ấy như những mũi dao nhọn đâm thẳng vào con tim nhỏ bé yếu ớt của cô....
- Con bé là con của tôi anh không có quyền gì để bắt con bé. Hãy nhớ rằng khi xưa con người nào đã nhẫn tâm muốn sát hại chính đứa con ruột của mình tạo ra.
    Người đàn ông mang trên người một vóc người cao to. Khuôn mặt teo tóp cùng với sự tiều tụy nhìn mẹ cô. Tiếng cười mang rợ phút chốc trỗi lên kèm theo những lời chua chát:
- Phải khi xưa tôi đã bỏ nó bởi nó chẳng phải là một đứa trẻ cần xuất hiện trên cõi đời này. Đáng ra nó không nên tồn tại. Tôi đã nghĩ rằng một con người nghèo nàn rẻ mạc như cô đã không tài nào nuôi được nó. Nhưng khá khen, cô đã làm tôi khá bất ngờ khi một con đàn bà như cô lại có thể nuôi nấn nó đến hôm nay.
-Qua khen nhưng con bé là con của tôi và chỉ của riêng tôi. Với lại anh đã có gia đình riêng của mình hạnh phúc cùng người khác thì sao anh phải kéo con bé vào chuyện dư thừa kia. Hãy để nó được sống một cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác đừng hủy hoại tương lai nó.
- Tôi không nói nhiều với cô, hiện tại tôi muốn nó về ở cùng tôi bởi tôi cũng là cha của nó. Nó giờ đã lớn nên có thể giúp ích cho tôi trong công việc và làm tròn bổn phận làm con. Dù gì tôi cũng tạo ra nó....
        Kết thúc cuộc trò chuyện, người đàn ông kia bước ra xe chạy đi mất hút theo gió chiều. Chỉ còn lại trong căn nhà nhỏ một người phụ nữ xanh xao, gầy  guột và cô gái nhỏ nép mình bên cánh cửa gỗ với chiếc rèm buông hờ phe phất. Chạy vội đi trong vô hướng,vô tình đánh rơi lọ hoa trên bàn, bàn tay cô bị cứa mạnh bởi từng mảnh vỡ vươn vãi khắp nơi máu túa ra nhiều. Đau... sợ....một cảm giác chua xót len lõi trong cô. Hạnh phúc đang bên cô hay cuộc đời cô đã  được tạo hóa sắp đặt sẵn là một màu u buồn lạnh giá.
       Từng lời nói văng vẵng bên tai khiến cô như rơi vào khoảng không vô đối. Phải làm sao để đối mặt với những điều trước mắt kia. Người đàn ông kia là ai là người đã tạo ra cô sao? Một con người mà mãi mãi cô không muốn thấy và cũng chẳng bao giờ tồn tại đối với cô. Một con người đã sẵn sàng vứt bỏ cô, bỏ mẹ cô để vui cùng hạnh phúc mới với người đàn bà mà ông ấy gọi là vợ duy nhất của mình và những đứa con của họ. Và hôm nay trở lại để đòi lại cái chức vị vô hình mà rẻ mạc, đòi lại một tiếng gọi mà khi xưa đã không xem trọng : cha.....
Từng khoảng không gian như choàng tĩnh giấc khi dòng kí ức mang theo hình ảnh của cô gái nhỏ kia bị tôi cắt ngang. Nó như một cuốn phim tua chậm từng thời từng khắc gặm nhắm tôi.
     Từng lời nói đơn thuần những hình ảnh tẻ nhạt nhưng hằng sâu trong tâm trí. Thời gian dần trôi rồi từng giờ từng phút mọi thứ diễn ra như toi rèn thêm và tôi chẳng còn nhận ra rằng cô bé với đôi mắt buồn cùng với nụ cười hồn nhiên kia dần tan biến để thay vào đó là một khối băng lạnh giá một tản đá ngang tàn. Mà cô bé ấy không ai khác ngoài tôi của quá khứ nhưng đúng hơn là một linh hồn phản phất sau lớp vỏ bọc vô hình.
     Tột cùng của tuyệt vọng và nỗi đau thì con người ta sẽ trở nên gai góc và chai lì với mọi thứ. Cái ánh sáng mang tên thù hận cứ ngày ngày gậm nhấm ăn mòn vào từng lớp tế bào của con người. Nó làm cho ta mù quáng và dần đánh mất đi bản chất lương thiện của mình.
       Cái quá khứ tàn nhẫn ám ảnh tôi, nó cứ như một vòng lẫn quẫn không tài nào thoát được. Một đứa trẻ được sinh ra đằng sau một cuộc hôn nhân sắp đặt. Bước vào thế giới muôn màu được định sẵn nhưng thật chất nó không nên đến. Là kết quả của một cuộc đấu tranh quyền lợi hay đúng hơn là sự trả thù đời. Đứa bé ấy như một đáy vực sâu tận cùng của xã hội,là rào cản che đi một mối tình đẹp của cuộc đời người phụ nữ đáng thương. Sự tủi nhục ê chề khi mang danh một đứa con hoang không cha sống lầm lủi. Cái gánh nặng của đói nghèo cơ cực buộc người khác phải xem thường khinh miệt. Nó buộc tôi phải thay đổi và đứng lên. Hai từ hận thù cứ ngày một lớn lên đưa tôi bước sang một giai đoạn mới : giai đoạn lột xác để trưởng thành....
       Chính người đàn ông đã đem đến cho cuộc đời cô bé ấy nhiều nỗi đau mà đáng ra nó không nên có. Những nỗi buồn mà hành hạ lẫn thể xác lẫn tâm hồn. Chính ông ta đã phá nát cái được gọi là gia đình hạnh phúc mà suốt 14 năm trời cô cùng mẹ xây đắp phút chốc tan hoang. Đưa cô từ một thiên thần trong sáng hóa thành ác quỷ đội lớp một con người sau bao nhiêu biến cố của dòng đời. Và chính hôm nay tự tay tôi sẽ trả lại cho ông những gì ông đáng có. Đứa con gái mà ngày xưa ông đã đan tâm vứt bỏ:Phương Hàn Lâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro