CHƯƠNG 4: NGÀY DÀI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoát khỏi suy nghĩ của quá khứ, đứng lên đi pha một cóc cafe nóng để giải đi phần nào căn thẳng. Bước dần theo lối mòn của hành lang tôi mới chợt cảm nhận được nơi mình sẽ gắn bó trong khoảng thời gian sắp tới. Một ngôi nhà khá rộng rãi mang hơi hướng cổ điển nhưng xen lẫn hài hoà với phong cách hiện đại. Khoát trên mình một lớp áo màu trắng chủ đạo kết hợp với lối trang trí độc đáo giữa màu xanh đậm của biển kèm đen huyền bí ngôi nhà như toát lên được vẻ đẹp kiêu sa mà không quá cầu kì, lạnh mà không buốt nhưng trãi đầy sự cô đơn đúng nghĩa với chủ nhân của nó.
     Cầm cóc cafe nghi ngút khói đã  hơn 2 giờ chiều , tôi bước chậm rãi ra cạnh khung cửa sổ  ngơi đặt một chiếc bàn gỗ bóng loáng ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Không khí trong lành mát mẻ tiếng gió thổi nhẹ vi vu khẽ lay động chiếc chuông gió tạo nên âm thanh len ken dồn dập, hương thoang thoảng của những khóm hoa quanh nhà. Tất cả như tạo nên một thiên đường nơi hạ giới đẹp đơn thuần mà khó tả.
       Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn dãy số dài  trên màng hình tôi vội bắt máy. Âm thanh chí chóe của tên ôn thần lại vang lên in ỏi mà không ai khác là David nhà ta:
-Jun, tối nay hẹn mày tại chỗ cũ không gặp không về dám trốn anh sang bằng nhà mày. Nhớ đấy....
   Vừa nói xong đã tắt máy chưa kịp để tôi trả lời. Đúng thật mới về đã bị tụi này lôi đi bay nhảy. Không biết lần này quyết định để cho chúng nó bên cạnh tôi là đúng hay sai nữa. Thôi vậy cứ chơi cho hết hôm nay coi như bù đắp những tháng ngày qua cực nhọc lao đầu vào học và công việc tất bậc cũng như xóa bỏ những muộn phiền  không đáng đeo bám theo tôi. Thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, tôi lần mò xuống bếp tìm thứ gì đó lót dạ,cả ngày hôm nay tôi đã ăn được gì đâu. Mở cánh cửa tủ lạnh, quả thật đúng như dự đoán đồ ăn trong tủ đã đầy ắp và người chuẩn bị không ai khác ngoài Liz, người chị gái của tôi. Tùy ý lấy vài thứ sau khi sơ chế và vài phút xào nấu tôi đã có được một vài món ăn lấp đầy dạ dày đang in ỏi réo gọi. Ăn xong sao khi dọn dẹp tôi bước nhanh lên phòng chuẩn bị cho cuộc vui tối đến...
      Buông mình trên chiếc bàn làm việc trắng, nhìn lại chiếc đồng hồ trên tay, thời gian hãy còn sớm tôi tranh thủ ngồi vào bàn xem lại những thông tin mà mình đã nhờ Liz chuẩn bị trước đó. Lật từng trang giấy hiện rõ lên chi tiết từng thông tin mà tôi cần, khẽ nhếch môi cười, một nụ cười buốt lạnh, miệng bất chợt thốt lên những âm thanh lạnh lẽo:
-  Xem ra đêm nay sẽ là một đêm thú vị đây.
        Xếp nhẹ tập tài liệu tôi lấy điện thoại bấm một hàng dài các dãy số và lẵng lặn chờ người kia bắt máy. Sau một hồi dài dai dẵn hoạt đông liên tục của tiếng âm thanh chờ máy cuối cùng điều tôi mong đợi cũng được hồi đáp. Tiếng bắt máy cùng với âm thanh lanh lãnh của một cậu con trai thốt lên phá tan sự chán nản trong tôi:
- Sorry , tao vừa xong cuộc họp.
- Không sao, tối rước tao.
- Xe mày đâu sao không đi. Đừng nói tao mày phá banh rồi nha.
- Không. Tối nay tao muốn đổi gió ngắm trời đêm nên không lái xe đành đi nhờ mày.
- Ok, tối gặp.
- Bye 
-...............
         Kết thúc cuộc trò chuyện, tôi bước vào nhà tắm, thả mình vào làn nước lạnh để được thư giản cũng như chuẩn bị cho  trò chơi buổi tối. Một trò chơi mà chính tôi cũng không ngờ tới. Người ta bảo bất cứ ai cũng không biết trước được điều gì, mọi thứ diễn ra không theo một quy luật nào cụ thể và điều chúng ta cần là đối mặt chứ không phải trốn tránh. Phải,tôi  phải đối mặt và cần chấm dứt mọi thứ vì nó đã tồn tại quá dai dẵn. Chỉ hôm nay cho tôi một lần thư giản,được vui cùng bạn bè và tìm lại những kỉ niệm bên những người anh em. Bắt đầu một cuộc vui để kết thúc một ngày dài tẻ nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro