Chương 16: Sinh nhật tiểu thiên thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã một tháng trôi qua trong tình trạng rối bù của công việc cùng với truy tìm tung tích của David. Mọi thứ như đỗ dồn vào tôi một cách tới tấp. Thế nhưng trời quả không phụ lòng người. Sau thời gian không quá dài tung tích của tên đó đã được khai mở. Thảo nào nó không báo một tiếng mà ra đi vội vả âu cũng là tại tiếng gọi con tim. Tôi không trách và cũng chẳng giận David vì sau bao năm lao mình trong địa vị danh vọng đánh đổi mọi thứ thì tôi chỉ mong người anh em tri kỉ của mình sẽ tìm được thứ gọi là hạnh phúc đáng có của nó. Thời gian sắp tới đây cũng coi như để cậu thư giản và nghỉ ngơi cũng khá thích hợp dù sao mọi thứ tôi điều hành cũng khá ổn.
      Lặng lẽ nhìn mình hiện diện trong gương, một chiếc váy voan ngắn màu xanh biển được tôi khoát lên, trên thân áo đính những hạt pha lê nhỏ lấp lánh hình hoa tuyết trắng xóa, một đôi boot cao màu trắng. Tất cả như hòa quyện và tạo nên một nét nhẹ nhàn mà thanh thoát.  Đưa đôi tay lên khuôn mặt trắng hồng của mình từng ngón tay nhỏ lướt ngang qua từng chi tiết của khuôn mặt ấy. Một diện mạo khá xinh đẹp và lạnh lùng, từ cánh mũi bờ môi gò má chúng đều quá xa lạ với tôi bởi  đó chỉ là một khuôn mặt vay mượn được tạo ra cho một thân phận mới, duy nhất đối với tôi hiện tại vẫn chỉ còn một đôi mắt buồn và vô hồn ẩn sau một màu xanh huyền bí. Sau bao năm trôi qua thì chính hôm nay tôi mới thật sự trở về với con người thật của mình. Thân phận thật của một cô gái nhỏ bước qua bao sóng gió của cuộc đời. Một cô gái mang nỗi niềm của gió biển miên man...... Nếu không phải vì yêu cầu quái đảng của bà chị thân thương thì không bao giờ tôi phải khổ mà mang trên người cái thân ảnh này. Bước xuống nhà trong một hình dạng mới, hôm nay là ngày quan trọng  của tôi và cũng chính là ngày tôi chọn sống thật với chính mình trở về là một đứa con gái đúng nghĩa ở độ tuổi 24  xuân thì. Ken người bạn thân thiết, người mà tôi xem là anh em  ruột thịt đã tìm đường một bến bờ của hạnh phúc của riêng mình, một nơi để dừng lại sau bao nhiêu năm cặm cụi với công việc và những cuộc vui. Nó có một gia đình nhỏ vui vẻ mà hạnh phúc biết bao. Một buổi sáng bình minh của ngày này 5 năm về trước gia đình nhỏ ấy đã chào đón một tiểu thiên thần chào đời. Bé Thỏ  vị thiên sứ mang đến niềm vui cho cuộc đời chúng tôi.
    Lái xe nhanh ra bờ biển, nơi có một căn biệt thự ấm cúng đang trang hoàng lộng lẫy như một cung điện uy nga lấp lánh ánh đèn màu. Vượt qua bao dãy nhà,lướt nhanh trên từng cung đường thì tôi đã đến địa điểm mình cần đến. Bé Thỏ thoang thoát chạy ra ôm chằm cổ tôi :
- Cô Jun, cô Jun quà của Thỏ đâu?
- Thỏ không nhớ cô sao mà vừa gặp đã đòi quà rồi._Tôi giả vờ giận dỗi quay mặt đi nơi khác. Con bé sụ mặt mếu khóc:
- Cô Jun quên nay sinh nhật Thỏ rồi, Cô Jun hết thương bé Thỏ rồi...
       Những giọt nước mắt nhỏ của con bé lăn dài trên má. Cái miệng nhỏ chúm chím trông đáng yêu làm sao. Tôi đưa đôi tay nâng khuôn mặt nhỏ của nó lên dỗ dành
- Thôi nào bé cưng của cô ngoan không khóc làm sao không thương tiểu thiên thần nhà cô được. Thỏ nhìn xem đây là gì nào.
     Vừa nó tôi vừa đưa tay ra, một sợi dây chuyền nhỏ. Với cái mặt hình vầng trăng khuyết đính đá xung quanh. Từng viên đá nhỏ được làm từ những viên saphia tím lấp lánh. Đây là món quà mà tự tay tôi đã thiết kế ra trong vài ngày trước cốt để tặng cho bé yêu nhà ta. Con bé lấy tay vụi vụi những dòng nước mắt còn vương trên mặt nở một nụ cười toe toét hôn nhẹ vào má tôi:
-Thấy chưa Thỏ biết  cô Jun thương Thỏ nhất mà. Cô vào nhà nhanh đi Thỏ còn có nhiều quà lắm muốn cho cô xem đấy.
       Tôi nhìn tình cảnh lúc này bỗng nhiên bậc cười nhẹ . Đúng là trẻ con mau giận mà cũng dễ làm hòa. Chúng như một tờ giấy trắng vô tư vô lo, mọi thứ đơn giản và vui vẻ lạ thường. Chúng cũng không toan tính âm mưu như những con người được gọi là trưởng thành ngoài kia chỉ để tranh giành thứ vật  chất xa hoa, phù phiến. 
      Gia đình Ken đã đứng cạnh bên từ bao giờ chúng nó đứng xem kịch hay mà con nó đang bắt tôi đang diễn sao. Quả thật không tài nào nói nổi. Khánh Linh cười cười bế bé vào trong, không quên gọi vọng ra:
- Jun à, vào đây nhanh lên mọi người có mặt đông đủ rồi này.
- Có ngay.
     Tôi trả lời bước nhanh vào trong, bữa tiệc đã được chuẩn bị tươm tất,cái hương thoang thoảng của gió biển khiến tôi thấy thoải mái. Liz bỗng đứng lên bước nhanh về chiếc đàn piano trắng đặt cạnh cửa sổ từng ngón tay của chị nhẹ nhàng lướt nhanh trên những phiến đàn thanh thoát.  Từng nót nhạc trầm lắng như len lỏi tận sâu vào lòng người một cách sâu lắng. Hòa mình vào bữa tiệc tiếng nhạc du dương cùng với những nụ cười thật an lành. Tiệc không quá đông người chỉ vỏn vẹn bọn người chúng tôi và một số anh em thân thuộc trong bang nhưng nó làm cho tôi thấy vui vẻ ấm lòng hơn bởi nó là ngày mà tiểu thiên thần của tôi chào đời đánh dấu một bước ngoặc quan trọng của mỗi con người chúng tôi.
    Cả ngày chúng tôi vui vẻ cười nói, đã bao năm rồi có lẽ những lúc tôi được vui vẻ nhất là ở đây nơi mà một thứ đơn giản gọi là gia đình kể từ khi tôi xa quê hương xa rời tổ ấm mà tôi đã sinh ra để chạy theo những đồng tiền và mục tiêu trả thù của mình.
     Trời về chiều, hoàng hôn trên biển đẹp mà thơ mộng, từng tia nắng nhẹ còn vươn lại phía chân trời nó huyền ảo và miên man. Kết thúc buổi tiệc mọi người đã về dần hết,chỉ còn lác đát tụi thằng Ken và mấy người anh em của nó đang cười nói ôm tỏi trong nhà,  chị Liz thì chơi với bé Thỏ, tôi chưa vội về, rảo bước nhẹ nhàng trên bãi cát trắng thấp thoáng từng đợt sóng biển vỗ nhẹ vào chân mát lạnh, tiếng sóng rì rào mang theo lời thì thầm của gió gởi niềm tâm sự của một con người mang đến mọi nơi. Tôi thích biển và cảm thấy an bình khi đến nơi đây. Biển hiền hòa gợn sóng lăn tăng lắm lúc lại nổi giận cuồng cuộn trào dâng cuống trôi mọi thứ. Biển cũng giống như những cung bậc cuộc đời những nỗi lòng cảm xúc của con người.
     Giữa khung cảnh hoàng hôn chiềm dần vào biển hình ảnh một cô gái nhỏ đứng trên bờ cát trắng. Mái tóc đen dài ngang vai  bay thấp thoáng trong từng làn gió biển, từng giây từng phút hồn cô như thả vào dòng nước biển mặn và lạnh kia trôi tận xa bờ. Cô nghĩ về từng khoảng thời gian đang trôi qua và từng góc khuất trong tận con tim. Tất cả như tạo nên một bức ảnh đơn thuần mà thanh khiết phút chóc hiện hữu trong bóng tối của cuộc đời.
    Đêm ở biển lạnh. Lạnh đến phát run đối với làn da mỏng manh của những cô giái chân yếu tay mềm. Tôi quay gót trở về biệt thự để trở về thành phố. Từng dấu chân nhẹ in hằng trên cát vô tình bị cuốn đi như cuốn đi cả nỗi niềm của tôi. Hết hôm nay tôi lại trở về hình dạng của một cậu con trai như trước và tiếp tục vào mục tiêu của mình. Trả lại những gì mà những con người khi xưa đã nợ tôi,đòi lại những gì thật sự mà mình cần có. Và cũng trả lại bóng tối một ác quỷ mà nó đáng phải tồn tại sau bao năm dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro