Chương 15: Xin em một cơ hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố gượng đứng dậy, đưa đôi mắt nhì ra phía khơi xa nơi có hòn đảo nổi đang chờ cậu đến. Liệu rằng trong hai tháng sắp tới cậu có thể làm cho người con gái kia hiểu và chấp nhận mình hay không? Và liệu rằng những tháng ngày sau này cậu có thể mang lại hạnh phúc cho cô được chăng? Hay chỉ đơn giản giúp cô thoáng khỏi những khó khăn trắc trở trước mắt. Những câu hỏi cứ hiện lên trong tâm trí của một con người, nó hỗn loạn và đầy những dấu hỏi lớn mà để trả lời được chỉ có thể là thời gian.
    Ánh trời chiều đã dần hiện ra soi bóng lưng của một chàng thanh niên đứng trên boong tàu lộng gió. Từng đợt gió mạnh lùa qua khe tóc thỉnh thoảng lại khiến thân thể kia rung lên bần bật, sao mà cô đơn, trống trãi lạ thường. Cô tĩnh dậy, đầu nặng trĩu và có cảm giác bất an. Cái không khí nồng nàn của gió biển thoang thoảng đưa đến bên cô. Tĩnh giấc sau một khoảng thời gian ngất xỉu, lòng cô nao nao một điều gì đó khó tả,mọi thứ xung quanh mờ ảo và lạ lẫm.
- Tôi đang ở đâu? 
     Miệng thốt lên mấy chữ trong sự hoảng loạn. Đã mấy ngày nay tâm trí cô không thể nào yên ổn,mọi thứ đổ dồn vào cô như một cơn thát dữ nó cứ cuống lấy và hầu như không cho cô con đường nào để thoát khỏi. Mệt mỏi và bế tắt. Cô đã nghĩ tới cái chết để giải thoát nhưng sao mà cô lại sợ, có cái gì đó khiến cô không đủ can đảm mà tự tay kết liễu một cuộc đời. Khóc. Cô ngoài khóc ra chẳng còn gì để giải tỏa nỗi lòng mình. Mọi thứ điều quay lưng với một ngôi sao lỗi thời và xuống dốc.
     Cô đã mường tượng có ngày sẽ không còn ai chú ý đến mình nữa và cái tên Phác Trí Nghiên sẽ biến mất mãi mãi trong dĩ vãng. Nhưng rồi hôm qua cô lại nghe được tiếng chuông gọi cửa, ba chữ "quà fan tặng" nó càng khiến cô  bất ngờ,tự cười,một nụ cười giễu cợt cho chính mình, là vui hay buồn khi mình vẫn còn có người nhớ tới. Sau khoảng thời gian suy nghĩ cô bước ra khi để đón nhận món quà kia và xem nó như món quà cuối cùng để kết thúc một sự nghiệp mà cô một đời phấn đấu. Nhưng lạ thay khi cô mở cửa thì một thân ảnh đã hành động quá nhanh,không tài nào chống cự được,đầu miên mang và chìm sâu vào giấc ngủ tự bao giờ.
     Bước chân loạn choang cô tiến ra phía cửa bên ngoài. Đưa đôi mắt trong veo nhưng đượm sự mệt mỏi nhìn xung quanh cô chỉ thấy bóng lưng của một con người đang đứng trước mặt,bên cạnh đó cũng xác định được mình đang ở trên một con tàu lớn nơi giữa biển. Nét mặt đanh lại, dùng tay chỉnh sửa lại chiếc áo khoát bên ngoài cho chỉnh chu, chầm chậm tiến lại người kia. Bên tai thấp thoáng một giọng trầm ấm mà khan khốc với những lời độc thoại càng khiến cô tò mò hơn. Bóng lưng đó sao mà quen thuộc quá,bởi những khi biểu diễn trên sân khấu cô điều cảm nhận rằng có ai đang dõi theo từng cữ động của mình, quay đi ngoảnh lại chỉ duy một bóng dáng  thân thuộc, một người đặc biệt mà cô chưa từng biết mặt. Nghiêng nhẹ đầu,lời nói có phần dồn dập:
- Cho tôi biết mình đang ở đâu và anh cần gì ở tôi?
      Quay người lại đối diện với người con gái mà suốt bao năm thương nhớ, cậu khôi phục vẻ mặt tự nhiên vui vẻ nhìn cô:
-Tôi nghĩ cô cần thời gian thư giản và tạm quên đi mọi thứ. Xin lỗi vì đã mạo phạm đến cô nhưng đây là cách duy nhất để cô có thể cùng tôi đi đến một nơi. Trước làn sóng dư luận có lẽ thời gian tới cô cần người nào đó ở bên cạnh.
     Cô nhíu đôi mài thanh tú lại nhìn David một cách khó hiểu
- Tại sao phải giúp tôi, không liên quan đến anh, tôi muốn về.
      Dứt lời , cô nhất nhẹ chân bước đi nhưng có lẽ nhớ ra mình đang ở trên tàu nên hơi chùng bước. Trong tiếng gió biển chất giọng của người kia lại vang lên.
- Nói thế nào đây, có thể là thanh xuân của tôi,con tim của tôi chỉ mang theo hình bóng một người. Và người đó  đang đứng trước mặt tôi- Phác Trí Nghiên.
   Những lời kia như đã làm cho cô  hơi bất ngờ nhưng rồi sao đó khóe miệng lại chợt nở một chua chát. Câu nói kia cũng đã có người từng nói với cô, nhưng rồi khi cô mở lòng thì sao đau khổ cũng chỉ đau khổ. Người mà cô từng yêu say đắm cũng đã là người làm cô gục ngã. Cậu ta nói thế với cô để được gì khi giờ cô chẳng còn gì bên cạnh,tiền tài danh vọng địa vị sắc đẹp mọi thứ đã hết rồi không còn gì cả. Trầm giọng cô lạnh lùng đáp:
- Tôi không cần anh thương hại với một ca sĩ hết thời như tôi.
   Không những không mải mai chú tâm đến câu nói của cô, David bước chậm lại gần bên cạnh tiếp lời:
- Thường thì con người ta ai cũng có thứ gì đó để thích  để theo đuổi. Tôi cũng thế. Cô chính là giấc mơ mà tôi theo đuổi nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi chỉ ở phía sau âm thầm dõi theo và bảo vệ cô. Tôi biết cô không thể chấp nhận một ai thêm được nữa nhưng hãy cho tôi ở bên cạnh cô như một người bạn được không?
      Trong tiếng ào ạt của sóng biển phút chóc tiếng của những chú chim biển réo gọi nhau. Lòng cô sao miên man và trống rỗng quá. Hiện tại chẳng biết làm gì, chọn lựa ra sao.
    Người ta nói, Chúa luôn mở một con đường cho bạn khi bạn đi đến lối cùng của con đường. Phác Trí Nghiên của trước đây đem người yêu bạn bè sự nghiệp ra làm trọng tâm cuộc sống của chính mình nhưng .....hiện tại thì không. Cô nhận ra bản thân đã quá phun phí tình cảm tâm tư thậm chí là mạng sống tương lai của mình vì họ, để rồi kết quả nhận lại chỉ là sự khinh thường,dối trá và phản bội. Cho nên cô của những ngày tháng sau này  sẽ không giống như trước nữa. Sẽ quan tâm chăm sóc bản thân hơn. Và sẽ chẳng bao giờ cô mở lòng với một ai nữa. Tình yêu, lòng tin hai thứ đó hiện tại trong cô không còn tồn tại nữa. Chúng đã bị hóa băng sau từng đợt gió đông vừa qua khó mà tan chảy. Cô không muốn mình phải biến thành kẻ khờ chạy theo thứ ảo tưởng để chuốt lấy đau khổ.
- Bạn? Anh là ai, ngay cả tên cũng chẳng biết. Cái thứ cảm giác anh nói là gì phải chăng là sự chiếm hữu của những con người có tiền. Xin lỗi tôi không phải là đồ vật để anh giải khuây chơi đùa.
- Chỉ hai tháng, tôi xin cô chỉ bấy nhiêu. Hãy để tôi bên cạnh dù cô có chấp nhận hay không. Để mọi chuyện lắng xuống và trở về với quy luật, tôi sẽ để cô đi. Cứ xem như đây là chuyến đi để thư giản hoặc giải tỏa những u uất trong lòng cô đi. Bỏ mặt sự đời để sau đó mà mạnh mẽ đối mặt.
       Hai tay nắm chặt vào thành boong tàu, đầu cô bắt đầu đấu tranh dữ đội. Đi hay ở, cô phải chọn thứ nào. Có lẽ chỉ lần này thôi cô cho mình trốn chạy. Đúng, cô đã mệt mỏi với những cơn bão ngoài kia, biết đâu đây là con đường mà con người ta đã nói. Nó mở ra cánh cửa mới cho cô, đời cô giờ còn gì để vướn bận nữa. Đành cho nó tự buông xuôi thôi.
- Được. Nếu đã muốn làm người cao thượng tôi sẽ cho anh một cơ hội. Phác Trí Nghiên tôi hiện tại cũng chẳng còn gì để mất. Chỉ còn cái xác nặng mùi năm tháng này thôi.
        Cầm đĩa đồ ăn trên tay mà cậu đã cho người chuẩn bị đưa đến trước cô. Chất giọng khàn đặc pha sự giễu cợt tiếp lời:
- Cô đừng nói tôi cao thượng, tôi sẽ cưỡng hôn cô đấy. David này chưa từng ngại điều gì nhưng có lẽ định mệnh đã buộc tôi phải nể sợ hay đúng hơn là đem lòng thương yêu một cô gái. Tôi không thể nhìn cô ấy khóc trong khi mình bất lực đứng nhìn. Ăn đi, có lẽ cô đã đói rồi.
         Nở một nụ cười xã giao. Cô đón nhận đĩa thức ăn một cách từ tốn. Mặc dù không muốn ăn nhưng buộc lòng cô phải đón lấy theo phép lịch sự. Cầm chiếc muỗng trên tay miệng cô cố nuốt trong chua chát món ăn sao mà nhạt nhẽo quá. Ánh  nắng đã  tắt dần phía sau đường chân trời, xung quanh cô giờ chỉ còn một sự lạnh lẽo cô đơn, hai tháng tới cô sẽ phải ở bên cạnh một người xa lạ đi đến một nơi vắng vẻ không ai chú ý đến mình. Chấp nhận và đối mặt, vì bây giờ cô chẳng còn đường nào để quay đầu. Người này tuy không tầm thường nhưng ích ra cô có thể nhờ cậu để mình tạm lánh đi một thời gian, tìm con đường mới. Âu thì dành phó mặt cho trời tùy theo số phận. Biết đâu ngày nào đó sau chuyến đi này cô sẽ tìm ra lối thoát mới cho mình. Thay lớp áo mới để thích nghi với cuộc sống mới,cuộc đời của một con người bình thường, một ca sĩ đứng phía sau ánh hào quang danh vọng ngày trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro