Chương 14: Tâm sự David

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vác cái balo nhỏ ra khỏi sân bay Incheon, David không biết phải làm gì tiếp theo, mọi thứ dường như quá hỗn loạn nhưng đâu đó con tim cậu mách bảo hãy đi Seoul và cậu đã làm thế. Ngồi trên taxi , David  nghĩ về những người bạn của mình, chắc họ đang rất lo cho cậu và đang cuống cuồng tìm cậu. Nhưng lần này David đành phải có lỗi với họ thôi, khi về cậu sẽ giải thích cho bọn họ sau vậy. Dựa cả người  vào thành ghế cậu nhìn thành phố hiện đại dần hiện lên ánh đèn mà không khỏi cười thầm , ừ nó đẹp, xa hoa và ... có cả thân thương của cậu nữa. Hahaha, ngẫm lại thấy  thật nực cười . Một người được cho là cuồng công việc như David lại bỏ ngang tất cả vội vội vàng vàng chỉ kịp mua vài bộ quần áo rồi ra thẳng sân bay không lời nhắn gửi. Đây vốn không phải tác phong làm việc của cậu nhưng nó đúng trong một vài trường hợp và ví dụ là việc cậu đang ngồi trên taxi để đến Seoul.
          Sáng nay khi Jun rủ cậu đi căn tin nhưng do mệt vì tối qua uống rượu nên cậu từ chối kêu họ đi trước. Nằm gục xuống bàn chưa được 5' thì điện thoại reo, cậu nhấc máy :
  _ Alo, David nghe
  _ ....
  _ Sao lại có chuyện như vậy? Cô ấy giờ như thế nào?
  _ ....
  _ Ở đâu?
  _ ....
  _ Ok, tôi sẽ bay sang đó ngay.
           Tắt điện thoại, lòng cậu như lửa đốt, cơ hồ cảm giác sợ, đau đớn và cả bất lực đang bao vây xâm chiếm lấy cậu. Lúc này mọi hành động cậu làm cứ như một con robot được lập trình sẵn không hơn không kém, cậu vơ vội mớ tài liệu trên bàn, Ipad, tai nghe bỏ vào cặp rồi bước đi. Nhưng chưa được mấy bước thì Tiên đã chặn trước mặt cậu nắm tay hỏi :
   _ Anh đi đâu vậy David?
   _ Về.
   _ Còn học hai tiết Toán nữa đó không học không được đâu. Hay là theo em xuống căn tin ăn đi. Sáng giờ chưa ăn gì em đói quá hà.
   _ Buông ra
   _ Anh nói gì vậy David. Bữa nay em thấy anh lạ lắm đó. Anh làm vậy không sợ em giận hả.
    _ Buông tay ra
    _ Anh, anh được lắm hay anh có con nào bên ngoài bỏ rơi em . Anh, anh .. Đồ phản bội. Hức hức
            Tiên nhào vào đánh vô người cậu tới tấp, cậu chẳng nói chẳng rằng thô bạo đẩy cô ả ngã lăn trên nền gạch. David trừng mắt nhìn Tiên, lạnh lùng nói :
   _ Biến đi. Đừng ở đây giở giọng đó với tôi. Loại gái như cô tôi không thiếu. Giờ thì tránh đường để tôi đi.
    _David, anh, anh. Sao anh có thể...
             Bỏ ngoài tay những lời nói của Tiên cậu đi thẳng ra ngoài lấy điện thoại gọi cho ai đó rồi sải bước nhanh đi về phía cổng.
              Taxi dừng trước một chung cư cao cấp, David bước xuống , trả tiền rồi đi đến nơi người mặc vest đen đang đợi. Nhìn hắn ta, cậu nói thẳng vào vấn đề chính :
    _ Kể sự việc chi tiết cho tôi nghe
   _ Cô Phác bị kẻ gian hãm hại, hiện tại làn sóng dư luận đã dồn tất cả vào cô ấy. Chúng tôi  không thể ngăn chặn được làn sóng đó chỉ có thể âm thầm theo bảo vệ cô ấy đợi Boss ra chỉ thị. Và còn một việc nữa là Hà Kiệt Đông đã chia tay cô Phác, hắn ta bắt cá hai tay.
  _ Cô ấy biết không?
  _ Biết . Cô Phác rất đau lòng về điều đó và khóc nhiều.
  _ Giờ cô ấy đang ở đâu?
  _ Đang trong kia, căn 1993 tầng 7 dãy 6.
  _ Uk, chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, du thuyền đi đảo jeju và kêu người dọn dẹp căn nhà trên đồi,. Chuẩn bị luôn cho tôi quần áo cho cô ấy và tôi cùng đồ dùng sinh hoạt sử dụng trong hai tháng.
_ Vâng thưa Boss. Vậy em xin phép đi chuẩn bị.
_ Uk, đi đi .
                Khi bóng tên áo đen khuất dạng, cậu bước vào chung cư , vẫn nhịp điệu thông thả từ tốn thường ngày nhưng cũng chẳng phải. Bước đi hôm nay của David trông nhanh hơn và lúc này trong đầu cậu chỉ duy nhất một suy nghĩ " Không thể để người con gái kia tự mình chịu đựng tổn thương như 8 năm trước nữa. Nếu phải chịu hãy để cậu cùng chịu, hãy để cậu che chắn cho cô trước sóng gió kia, lau đi giọt nước mắt đau, buồn, tủi nhục mà cô phải chịu đựng.  Điều mà 8 năm trước cậu không thể thực hiện được " . Chẳng mấy chốc cậu đã đứng trước căn nhà số 1993, giữ gương mặt bình thường nhất , David đưa tay nhấn chuông, không ai mở cửa. Cậu vẫn kiên nhẫn nhấn thêm lần nữa, lần 2, lần 3 ,.. Mãi cho đến khi tiếng chuông reo lên lần thứ 10 thì có tiếng nói vọng ra từ trong nhà :
   _ Ai vậy?
  _ Tôi là chuyển phát nhanh có người gửi tặng cô một kiện bưu phẩm. Mong cô vui lòng ra kí nhận giùm tôi.
  _ Của ai gửi vậy?
  _ Người đó không để tên chỉ để lại danh tính là Fan cuồng của cô. Mong cô ra kí nhận giùm tôi.
_ Anh chờ tôi một chút
           Đứng ngoài cửa đợi, cậu chuẩn bị một hộp quà và cả một chiếc khăn tay đã tẩm thuốc mê, dù biết cách này sẽ mạo phạm cô, gây kích động cho cô nhưng cậu cũng không muốn dùng bạo lực cưỡng chế cô. Thôi thì tới đâu hay tới đó. Lúc nãy khi nói chuyện cùng cô dù cách một cánh cửa nhưng cậu vẫn cảm nhận được tiếng nấc nghẹn ngào của cô điều đó làm cậu đau lòng như đứt từng đoạn ruột. Cánh cửa bật mở.. Kia, người David thầm thương trộm nhớ suốt thuở thiếu thời đang đứng trước mặt cậu gần trong gan tất. Mới hơn hai ngày mà cô ấy xanh xao tiều tụy quá, dù đã trang điểm nhưng cô ấy cũng chẳng thể giấu được đôi mắt đỏ hoe vì khóc của mình điều đó làm cậu xót vô cùng. Nhưng với David, người con gái đang đứng trước mặt cậu đây là đẹp nhất, dù trông hình dạng gì thì cô ấy cũng là nữ thần trong tim cậu - điều mà không một ai thay thế được.
  _ Xin lỗi vì đã bắt anh đợi.
_ Không sao. Bưu phẩm của cô đây, phiền cô xác nhận và kí vào đây giùm tôi.
_ Oh, vâng ..Um..
            Nhanh như cắt cậu dùng khăn tay trùm lên miệng cô khiến cho cô chỉ kịp " um " một tiếng rồi ngất đi. David bế cô lên một cách nâng niu nhẹ nhàng, không khỏi xót xa, đau lòng cô nhẹ quá. Cậu có thể cảm nhận được từng đốt xương trong người cô khi bế cô như thế này. Sải từng bước dài đến bãi đậu xe, nơi chiếc xe cậu dặn đã dừng ở đó. Đặt cô vào vị trí thoải mái nhất trong xe, thắt dây an toàn cho cô, David nhanh chóng ngồi vào ghế lái đi thẳng ra bến tàu để đến Jeju.
               Đứng  trên boong tàu, từng cơn, từng cơn gió biển cứ lùa vào người khiến cậu không khỏi rùng mình vì lạnh. Cảm giác đau buốt từ đôi chân truyền đến khiến David không thể đứng vững mà ngồi khuỵu xuống, tay phải nắm chặt lan can, rít từng hơi thở nặng nề khó nhọc. Khẽ cười bản thân mình, đây chính là cái giá cậu phải trả để có hình hài hoàn mĩ như hôm nay. Ngước mắt lên nhìn bầu trời đầy sao cậu không khỏi bùi ngùi nhớ về quê nhà và những lần ngồi bên cửa sổ ngắm sao. 7 năm, một quãng thời gian không quá dài cũng chẳng ngắn để một con người tự thay đổi và hoàn thiện bản thân. Nhớ lúc đó cậu chỉ là một đứa học sinh 16,17 tuổi trong tay chẳng có gì, lại mơ mộng hão huyền về nàng công chúa của mình và người đó không ai khác chính là nữ ca sĩ thần tượng Phác Trí Nghiên. Có thể nói đó là một điều điên rồ , không thực tế và đáng buồn cười . Cô lúc đó là một idol nổi tiếng khắp thế giới với bao nhiêu triệu fan, cô xinh đẹp, tài năng , địa vị cao biết bao người theo đuổi. Còn cậu, chỉ là một đứa học sinh sống trong sự trợ cấp của gia đình mà gia đình cậu cũng khá giả gì đâu chỉ thuộc dạng trung lưu đủ sống qua ngày, có khi còn thiếu trước hụt sau. Cậu khi ấy  không quyền, không sắc, tài năng thì hạn hẹp, chẳng xứng với cô. Những lần như thế cậu chỉ biết ngước mặt lên trời chỉ tay về phía ngôi sao sáng nhất tưởng tượng ra đó là cô, còn bản thân cậu chỉ là ngọn cây cọng cỏ bị màn đêm che khuất. Cậu luôn mang trong mình cảm giác tự ti không dám ước mơ không dám đối diện. Nhưng rồi cậu gặp được Ken, Liz ngọn lửa kia như bừng cháy lên và rồi khi nói chuyện cùng Jun cậu tìm thấy được mục tiêu chung của cả hai là xây dựng sự nghiệp và thực hiện mục đích riêng của từng người. Từ đó cậu không ngừng cố gắng để vươn lên để một ngày nào đó có thể sánh bước cùng cô. Rồi sự nghiệp cô gặp trở ngại dư luận quay lưng, khán giả trong nước ngoảnh mặt, cả biển đen lời mắng chửi tới tấp về phía cô và cô khóc nhưng lúc ấy cậu chưa thể làm điều gì được cả, chỉ biết lẳng lặng đau, chạm tay vào màn hình mà lau nước mắt cho cô . Kể từ đó cậu bất chấp tất cả, làm mọi việc, thay đổi bản thân, chịu đau đớn về thể xác, rèn luyện tâm hồn, mạnh mẽ vững chắc để cô có thể tựa vào nhưng là đường đường chính chính chứ không phải như cách này. Vì cậu biết cô là một người độc lập, quyết đoán và mạnh mẽ có thể đứng dậy được làm cách này chả khác nào cậu đang bôi nhọ danh dự của cô. Nhưng biết sao được cậu chẳng thể suy nghĩ thấu đáo đến thế. Vì thương vì yêu đâu dễ điều chỉnh lí trí của mình được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro