CHƯƠNG 13: Cuộc gặp gỡ bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi chở Liz đến một quán bún riêu vỉa hè nơi ngày xưa tôi cùng David hay lân la tới sau mỗi buổi học ở trường. Cái quán giờ được tân trang hơn ngày trước nhiều chứ không còn lụp xụp vài ba cái ghế nữa. Thấy chúng tôi vài người trong quán hiếu kì, tôi không để ý, bước vào kéo ghế cho Liz ngồi xuống còn mình thì ngồi đối diện. Chúng tôi gọi hai phần bún riêu, tôi tưởng bà chị của mình sống ở nước ngoài quen sẽ không ăn được hay chịu được mùi của mắm ruốc vậy mà thấy bả ăn ngon lành làm tôi không khỏi hiếu kì. Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi Liz ngước lên :
    _ Không ăn đi ngồi ngẩn người ra đó làm gì. Nhìn người khác ăn no bụng hả.
   _ Em tưởng chị ăn không được món này
  _ Có gì mà ăn không được. Lần đầu chị ăn thấy cũng tuyệt đấy. Thôi lo ăn đi rồi đi chơi
  _ Uk
          Không nói gì nữa tôi cúi đầu xuống ăn một hơi cho hết phần ăn của mình. Sau đó, tôi đưa Liz đi tham quan vòng vòng Đồng Tháp. Không ngờ bà chị của tôi có tâm hồn học hỏi và khám phá đến thế làm tôi đi theo giải thích muốn bở hơi tai. Tôi đưa Liz về nơi lúc trước tôi cùng thằng kia học. Ngôi trường giờ thay đổi khá nhiều, dàn giáo viên dạy chúng tôi ngày xưa có vài người đã về hưu còn vài người thì chuyển công tác. Đi dọc một dãy hành lang nhìn mấy đứa học trò mà nhớ lại mình ngày xưa . Cũng có lúc vô tư hồ hởi đúng cái tuổi học trò mơ mộng, cũng hàng quán, cũng ngôn tình như ai ai. Nhưng có lẽ nó quá ngắn ngủi để chúng tôi có thể cảm nhận hết được tuổi học trò của chính mình hay nói đúng hơn nó quá mờ nhạt và không để lại ấn tượng gì nhiều.
         Rời trường trời đã về chiều tôi đưa Liz đến một ngôi nhà khác, nơi có một thiếu nữ 15 tuổi đang quét sân và một người phụ nữ trung niên ngoài 50 đang cằn cõi xách nước tưới cây trong khi người đàn ông thì ngồi bên bàn rượu của chiến hữu. Liz quay sang nhìn tôi khó hiểu, tôi nhàn nhạt giải thích :
   _ Đây là nhà của David. Cô gái kia là em nó người phụ nữ đó là mẹ nó . Còn người đàn ông kia là cha nó.
   _ Oh, khá bất ngờ
           Liz không nói gì nữa chỉ nhìn vào người phụ nữ mái tóc pha sương đang nặng gánh những thùng nước nặng và suy nghĩ gì đó. Tôi cho xe lăn bánh kết thúc một ngày dài đầy hoài niệm này để tìm nơi nghỉ ngơi.
           Những ngày sau đó, tôi cùng Liz xuống Cần Thơ hẹn cùng gia đình Ken đi chơi và thăm thú những địa danh ở đấy. Phải nói rằng đi với vợ chồng Ken tôi không khỏi ghen tị, gì đâu mà ngọt còn hơn mía lùi nữa. Bé Thỏ thì tiếu ta tiếu tích kể cho tôi và Liz nghe những chuyện mà con bé học được, biết được. Thật vui và sẽ vui hơn nếu thằng kia có ở đây.
            Đời ai biết được chữ ngờ, tôi đang chơi vui vẻ thì có điện thoại báo một tin khá hot, theo tôi là vậy.
  _ Alo
_...
_ Uk về đi, tôi sẽ tính sau
_...
          Thấy tôi bần thần sau cuộc điện thoại, Ken vỗ vai tôi
_ Có chuyện gì vậy
_ Ông già của ổng chết rồi. Mày nghĩ tao nên đi đám ma không
_ Tất nhiên là đi rồi
  _ Uk
_ Cần tao theo không
_ Thôi mày lo mà ở bên vợ con đi. Họ về đâu được bao lâu. Chuyện này tao đi một mình được rồi.
_ Sao được. Tao không đi thì để Liz đi với mày
_ Uk
            Tôi cười lạnh " chúng ta sắp gặp lại nhau rồi ông Huỳnh Tấn Phát " hahaha. Nhưng lại có chuyện khiến tôi phải đau đầu là bà chị yêu dấu của tôi lựa chọn trang phục con gái để tôi đi dự đám ma. Ôi trời ơi, gần 10 năm tôi sống trong hình tượng một đứa con trai, giờ bắt tôi phải mặc váy, đi giày cao gót, trang điểm còn nối tóc nữa chớ, hixhix thật không sống nổi mà. Thôi kệ dạng gì cũng được nhưng tôi phải cố gắng hết mình để đi gặp kẻ khiến tôi như ngày hôm nay. Thay đổi xong, Liz nhìn tôi giơ tay lên khen :
_ Good, đẹp lắm bé Jun
_ Chị ak làm ơn bỏ từ bé giùm em.
              Bễu môi nói với Liz. Tôi nhìn lại mình trong gương như một người khác. Váy đen cùng áo măng tô đen cùng với đôi giày cao gót đen. Có thể nói là đen từ đầu đến chân. Còn bà chị tôi cũng chẳng thua gì đen từ chân đến đầu ngoại trừ mái tóc màu xám khói của bả. Liz cười nhìn tôi :
  _ Sẵn sàng chưa
  _ Rồi
  _ Ok, đi
  _ Ok, let go
              Chúng tôi bước vào nhà tang lễ tự nhiên, tự tại khiến ai cũng phải ngước nhìn, một vài lời xì xào vang lên :
_ Hai cô gái kia là ai vậy?
_ Người quen sao?
_ Hay đối tác, nhìn trẻ đẹp quá....
               Không quan tâm tôi đi thẳng đến cổ quan tài nơi có người đàn ông đang đứng đeo tang cùng một vài người khác. Tôi cất giọng châm biếm chào hỏi :
_ Chào ông, lâu rồi không gặp.
_ Cô là ai? Tôi quen cô sao. Hình như đây là lần đầu chúng ta gặp nhau thì phải.
  _Chà, sao ông mau quên vậy. 10 năm trước ông còn giành nuôi tôi giờ phủ bỏ trách nhiệm sau.
                  Sau khi nghe câu đó tiếng xì xào một lúc một đông. Ông ta nhíu mày nhìn tôi
_ Không lẽ...
_ Phải, ông đoán đúng rồi đó. Tôi chính là đứa con ông đã ruồng bỏ từ lúc chưa chào đời. Nhưng may mắn mẹ tôi đã đưa tôi đến thế giới này và bây giờ tôi đang đứng đây ...trước mặt ông.
_ Cô đến đây làm gì. Không phải ba tôi cũng đã giành nuôi cô sao?
           Tiếng của thằng Đại vang lên. Tôi quay lại, oh chưa chết sau, còn ngồi xe lăn được. Chậc để tao xử mày sao vậy. Thằng ranh con. Tôi nhìn nó với một ánh nhìn khinh bỉ. Sức sống của tên ngày quả cao ghớm.
_ Tất nhiên là đến thắp nhang cho ông nội rồi
                 Tôi cười ha hả bước tới bên con Tiên lấy nén nhang cắm vào ly hương. Trước khi đi, tôi kề sát vào tai ông ta rít từng chữ lạnh lẽo :
  _ Những gì ông nợ tôi, tôi sẽ đòi lại đủ cả vốn lẫn lời
                Tôi cùng Liz quay lưng sải bước đi ra bỏ lại sau lưng là gương mặt xám xịt của ông ta cùng những lời xì xào bàn tán của khách khứa. Nở một nụ cười quỷ dị trên môi tôi cho xe rời khỏi về lại thành phố.
                David mất tích cũng gần hai tháng làm cho chúng tôi lo lắng không thôi. Cũng phải nói thêm về vụ hôm đó, sau khi đi học lại dường như ánh mắt của Tiên nhìn tôi có phần khác trước. Tôi cũng chẳng để ý việc đó cho lắm điều tôi quan tâm lúc này là : thằng ôn kia nó đang ở đâu. Và tiếng chuông điện thoại reo lên, là của Liz :
_ Alo, em nghe
_...
_ Ok, em tới liền
               Dập máy tôi phóng xe thẳng đến nhà Ken. Và.. Đập vào mắt tôi là cái thằng trời đánh kia nó đang ngồi chơi với bé Thỏ trên sopha. Không nói không rằng tôi đi đến nện cho nó một phát chảy máu miệng mà chưa hả giận. Nhìn đi mới hai tháng không gặp mà mắt nó đã trũng sâu thế kia, mặt mài hốc hác, rồi râu ria bờm xờm không cạo nữa. Dù nó mặc vest tươm tất, đầu tóc gọn gàng nhưng tôi vẫn muốn biết lí do tại sao nó đi không báo, không liên lạc rồi để người gầy như thế. Lần này nó mà không giải thích được tôi đánh cho nó chết luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro