CHƯƠNG 12: Con về rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà cấp bốn, màu xanh lợp tôn. Nhà tôi đây, bao năm rồi vẫn thế cái cảm giác thân thuộc dù xa bao năm cũng vẹn nguyên và thấm sâu vào từng làn da thớ thịt trên người. Ngẩn người một lúc, tôi cùng Liz xuống xe. Một vài người dân quanh xóm tò mò ra nhìn chúng tôi, chỉ trỏ. Không quan tâm cho lắm tôi vẫn chăm chăm nhìn vào ngôi nhà kia, nơi lưu dấu bao nhiêu kỉ niệm tuổi thơ của tôi. Mãi  lúc sau, có một giọng nói rụt rè vang lên :
  _ Anh chị tìm ai ở nhà em vậy ạ
           Tôi cùng Liz quay lại, một bé gái chừng 9,10 tuổi, tóc tết bím mặc váy học sinh đang nhìn chúng tôi. Kia.. Không phải là con bé Cỏ em tôi sao, còn nhớ ngày tôi đi nó mới biết nói mẹ mẹ, ba ba rồi đi chập chững nhưng giờ... Nó lớn quá rồi, thật, mà tôi nhìn không ra. Thấy con bé nhìn chúng tôi hồi lâu, Liz cười nhìn con bé, hỏi thay tôi :
_ Đây có phải nhà bà ba Tình không em ?
_ Dạ phải, nhưng anh chị tìm mẹ em có gì không ạ
_ Ak, chị cùng chị ấy là người quen của mẹ em ( Liz chỉ tay vào tôi giải thích )
_ Ôi, em xin lỗi, vậy mà nãy giờ em tưởng là anh không hà. Thôi hai chị vào cổng ngồi trên xích đu tí nha để em vào nhà kêu ngoại với mẹ ra.
             Con bé nhìn tụi tôi cười để lộ hai chiếc răng sún nhìn thật đáng yêu rồi chạy thẳng vô nhà réo gọi người lớn. Tôi và Liz theo sau ngồi trên chiếc đu cũ kĩ đã hoen rỉ sét mà ông ngoại để lại, tôi không khỏi chạnh lòng nhớ lại chuyện lúc nhỏ chơi đùa cùng với ông. Liz đặt tay lên vai tôi khẽ nói :
  _ Tự nhiên đi, đừng quá xúc động
  _ Uk
              Tôi nhìn chị cười. Thật cảm ơn vì Liz  đã ở bên tôi lúc này nếu không có chị ấy tôi không biết sẽ phải đối diện như thế nào nữa.
   _ Bây nói ai tìm tao
              Bỗng trong nhà phát ra tiếng nói già nua. Một người đàn bà trung niên 50 mấy tuổi cùng một cụ bà hơn 80 bước ra. Tôi cùng Liz đứng lên. Tôi nhìn họ, không gian như ngừng trôi, xúc động không nói nên lời . Con bé Cỏ chỉ tay về phía tôi và Liz :
    _ Hai chị ấy tìm ngoại với mẹ đó. Hai chỉ còn đi xe hơi đẹp lắm đậu trước cửa nhà mình kìa.
               Hai người họ hướng mắt nhìn chúng tôi rồi nhìn chiếc xe đang đậu ngoài cửa không nói gì. Hồi lâu sau, người phụ nữ trung niên lên tiếng :
     _ Chẳng hay hai cô tìm tui với má tui có chi hông?
     _ Mẹ... Ngoại.. Con.. Con Ngọc, Gia Ngọc của hai người đây, con về rồi.
                   Tôi bước từng bước, từng bước đến bên họ nắm lấy đôi bàn tay già nua theo năm tháng vì mưu sinh vì cuộc sống của mẹ và ngoại mình. Họ nhìn tôi ngẩn người, rất nhanh bà ngoại tôi rút tay ra khỏi tay tôi, cười :
     _ Chắc cô nhận lầm người rồi. Cô cao sang như vậy còn nhà tui nghèo rớt mồng tơi thế này sao làm người nhà cô được.
    Tôi kích động níu tay bà ngoại, một giọt nước mắt rơi xuống :
    _ Không, không ,ngoại ơi, con là Ngọc là cháu của ngoại đây mà.
         Tôi quay sang nhìn mẹ :
  _ Mẹ, con là Ngọc, là con mẹ mà
            Rồi nhìn bé Cỏ :
_ Cỏ, chị là chị của em đây
        Mẹ tôi là người trấn an lại đầu tiên, bà hắt tay tôi ra khiến tôi mất thăng bằng xém ngã nhào ra đất may có Liz kịp đỡ lại. Bà lạnh lùng nhìn tôi nói :
  _ Sao mày không đi luôn đi về đây làm gì. Coi sống chết của mấy người nhà này sau. Giờ thì thấy rồi đó ổn hết. Đi đi nhà này không có con như mày .
_ Không, mẹ ơi con có nổi khổ của riêng mình mà. Ngoại và mẹ tin con đi.
           Tôi quỳ rạp xuống đất níu lấy tay họ :
_ Khổ, mày có nổi khổ gì. Mày bỏ nhà bỏ ngoại bỏ cha bỏ mẹ đi. Mày biết tụi tao lo lắng như thế nào không. Mày với con Đằng đi biền biệt không tăm hơi mấy năm liền giờ về làm được gì hả con. Tụi bây có bao giờ nghĩ cho những bậc làm ông bà cha mẹ như tụi tao hay không hả._ Ngoại tôi nãy giờ im lặng rồi cất tiếng nói. Tôi sững sờ. Điều này không phải tôi và David chưa từng nghĩ nhưng tụi tôi phải chọn lựa và chúng tôi quyết định đi. Dẫu biết là tội lỗi, biết là đau khổ và sẽ làm người nhà và bạn bè lo lắng hàng xóm dị nghị nhưng chúng tôi đâu còn sự lựa chọn nào khác. Chúng tôi không thể cứ sống mãi một cuộc sống bình thường, tầm thường không có ánh sáng như người thân của mình đã và đang sống. Chúng tôi muốn vươn lên muốn vươn cao thực hiện tham vọng của mình và cả những mục đích riêng của từng người. Giờ đây nghe ngoại nói vậy, tôi không biết nói gì ngoài lặng im để nghe con tim xé nát ra từng mảnh đớn đau, quặng thắt cả cõi lòng.
  _ Cỏ, tiễn khách
          Mẹ tôi nhìn tôi rồi nhìn sang Liz một lúc rồi quay đi dìu ngoại vô nhà. Liz đến bên tôi dìu tôi đứng dậy, rồi từ từ bước ra. Tôi quay lại nhìn ngôi nhà trước khi cánh cửa rào khép lại cùng tiếng của con bé Cỏ :
_ Xin lỗi, hai chị về đi
           Vào xe Liz nhẹ nhàng ôm tôi an ủi và tôi đã gục khóc trên vai chị. Khóc vì đau vì buồn vì tủi. Dẫu biết rằng sẽ có ngày hôm nay nhưng sao nó đau quá.. Tôi còn chưa được đặt chân vào nhà để thắp một nén nhang cho ông ngoại( người mà tôi thương yêu ). Liz lẳng lặng ôm tôi để cho tôi khóc ướt cả một mảng áo của chị. Đợi một lúc sau khi tâm trạng tôi ổn định, tôi rời khỏi vai chị
   _ Em xin lỗi
  _ Có gì mà xin lỗi, chị hiểu mà. Em cùng David đã chọn thì cũng đã dự đoán được ngày hôm nay rồi. Mạnh mẽ lên, chị tin rồi một ngày họ sẽ hiểu cho em mà.
_ Uk, em cũng tin như thế.
           Liz cười an ủi tôi, điều đó làm cho tôi ấm lòng hơn ngay lúc này và cũng có niềm tin rằng khi mình trở lại mọi chuyện sẽ khác.
_  Đi ăn gì đi chị đói lắm rồi
_ Trời, sáng giờ chị có làm gì đâu mà đói
                     Tôi cười trêu Liz
_ Nãy giờ làm chỗ dựa cho bé bị lấy năng lượng nên đói. Thôi đi ăn gì đi rồi dắt chị đi thăm quan một số nơi quanh đây và cả những kỉ niệm lúc trước của hai đứa đi.
_ Ok, bà chị già
_ Già hồi nào. Chị em chỉ mới 30 mấy thôi
_ Vậy mà hông chịu già sao
_ Không
_ Thôi thôi em thua chị rồi, giờ mình đi. Thắt dây an toàn cho chắc nha.
                   Cả xe tràn ngập tiếng cười, tôi nhìn ra cửa căn nhà kia lần nữa tự hứa với lòng một ngày không xa tôi sẽ quay lại rồi khởi động máy cho xe lăn bánh. Nhưng tôi nào đâu biết từ trong nhà có ba ánh mắt nhìn theo tôi hai ánh mắt già nua đau lòng tiếc nuối còn ánh mắt trẻ thơ thì hiếu kì, tò mò. Chiếc xe đi để lại một nỗi niềm, một hàng nước mắt cho hai người phụ nữ và cả những hiếu kì của hàng xóm xung quanh. Có lẽ từ nay nó sẽ ồn ào náo nhiệt hơn nhiều rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro