CHƯƠNG 11: Về quê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối diễn ra thật ấm cúng và vui vẻ trong tiếng cười đùa của bốn người lớn và những câu nói vu vơ của bé Thỏ. Ken chơi với bé Thỏ một lúc rồi quay sang nhìn tôi và Liz giọng trầm ổn hỏi :
_ Đi chơi đâu không?
_ Đi. Nhưng tao chưa nghỉ ra chỗ để đi. Dù gì dạo này cũng được dịp trường cho nghỉ tết.
Ngẫm nghĩ hồi lâu nó mở miệng nói tiếp:
_ Về quê đi. Tao muốn cho Khánh Linh về thăm nhà, và bé Thỏ biết thêm nhiều về quê hương xứ sở.
_ Ok, vậy cũng được
Tôi quay qua nhìn Liz, chị đang cùng Khánh Linh thảo luận gì đó. Thấy họ ngưng , tôi khều tay Liz :
_ Chị đi cùng không?
_ Đi. Dù gì cũng không có việc gì làm ở nhà buồn. Nhân cơ hội này khám phá thêm vài thứ cũng tốt
_ Uk, vậy chuẩn bị đi em dẫn chị đi thăm ruộng đồng các thứ.
_ Ok, baby
Không khí vui vẻ cùng những cuộc trò chuyện sôi nổi kể về miền quê của chúng tôi thật hoài niệm. Chợt ánh mắt tôi dừng ở chiếc ghế đối diện, lòng trùng xuống không ít , không biết giờ này thằng bạn của tôi đang ở phương trời nào. Tôi và David đã xa quê lâu rồi không biết hiện tại nơi ấy giờ ra sao chắc đã thay đổi khá nhiều rồi. Hôm trước tôi và nó đã hẹn nhau khi nào trở về lại quê thì mình sẽ cùng về vậy mà hôm nay chỉ có mình tôi. Haizzzzzz, bỗng tay tôi ấm lên, nhìn xuống thì ra đó là tay chị Liz, chị ấy đang an ủi tôi đây mà. Tôi nhìn chị cười nhẹ, ý nói mình vẫn ổn, chị gật đầu.
Hôm sau hai chiếc BMW i8 đen lao nhanh trên đường về miền Tây. Đến được nữa đường, điện thoại tôi reo lên,đeo headphone vào:
_ Tao nghe
_ Mày về Đồng Tháp luôn hay sao?
_ Uk, chắc vậy. Cũng mấy năm rồi không về thăm nhà
_ Vậy tao chở Khánh Linh với bé Thỏ về Cần Thơ luôn, có gì gặp alo
_ Ok
Tôi tắt điện thoại , cho xe rẽ về hướng Sa Đéc, quay sang nhìn bà chị thì thấy bả nhàn rỗi chống tay lên cửa xe nhìn cảnh vật bên ngoài . Không khỏi bực mình tôi réo Liz :
_ Sao chị không lái, đưa em lái chứ
_ Chị không rành đường
_ Định vị, google map
_ Quê ai?
_ Em. Nhưng cũng cả chục năm rồi sau nhớ.
_ Thôi em lo lái đi. Không rảnh cãi lộn với bé đâu.
_ Hứ, em cần cãi với chị chắc
Im lặng tôi bật nhạc trên xe lên .Được một lúc Liz quay sang tôi
_ Lái chậm lại một chút
Weo, tôi có nghe lầm không đây, bà hoàng bóng đêm kêu tôi chạy chậm kìa. Chuyện lạ.
_ Chi. Đi nhanh cho mau tới
_ Muốn ngắm cảnh
_ Có gì đâu mà ngắm. Toàn cỏ với cây
_ Nhìn nó chị nhớ Thẩm Châu
_ Ừ
Tôi lái chậm lại. Nghe Liz nói như thế tôi cũng không còn tâm trạng gì nữa. 30 mấy tuổi chị ấy cũng 10 mấy 20 năm phiêu bạc bên ngoài giờ nhìn cảnh nhớ nhà cũng phải. Tôi cũng chẳng khá hơn, từ ngày quyết định rời nhà cùng David phiêu bạt dòng đời để lập nghiệp cũng chưa một lần trở về. Không biết giờ nhà tôi ra sao, người thân tôi như thế nào nữa. Mỗi người mỗi suy nghĩ,nhìn cảnh vật thấp thoáng ngoài xe, nó khác quá không còn hoang dại như ngày nào nữa, từng bờ vây ngọn cỏ mọc hoang đã được thay vào những chậu cây cảnh cắt tỉa gọn gàn, những căn nhà mái lá sập sệ ngày nào đã thành nhà ngói nhà tường chi chít, bỗng trong xe vang lên bài hát làm lòng tôi thắt lại nghẹn ngào còn Liz thì mắt đỏ hoe :
Một sáng sớm, trở về quê hương
Về trong câu hát âm vang đất trời
Ru hời ru cho ta ngọt bùi ấm áp ân tình xa xôi
Một con kênh, một bờ ao xanh
Hàng tre lưu luyến từng chiều hai đứa
Một cánh diều tuổi thơ hôm ấy đâu còn
Trở về nơi tôi sinh ra từ đây
Biết bao con tim mừng vui đón chào
Nhìn tôi không dám tin là tôi
Một thời người làng quê ấy
Mẹ hiền ngồi đan chiếc áo mùa đông
Mái tranh co ro ngày đêm , con đây trách lòng
Giọt nước mắt cất lên một tiếng sau cùng :
Mẹ! Con đã về...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro