Chương 10: David mất tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau vụ xử lý kẻ phá hoại xong chúng tôi đi học lại bình thường. Mới đó mà cũng gần cuối năm không khí Giáng Sinh tràn ngập khắp nơi, đi đâu cũng nghe nói về nó hết. Trong lớp tôi giờ cũng vậy, ồn ào, háo hức. Tụi nó bàn tán xong xao nghe phát mệt, tôi chẳng hứng thú gì với mấy thứ đó, cả thanh xuân của tôi đều dành cho phát triển sự nghiệp không thì hai thằng bạn. Đối với tôi Giáng sinh là thứ gì đó xa xỉ và rất mơ hồ. Ngồi học xong hai tiết giáo dục mà tôi tưởng mình bị đày xuống 18 tầng địa ngục không ấy. Buồn ngủ mà không thể ngủ. Hai thằng bạn tôi, thì tỉnh như ruồi, ngồi cặm cụi viết, chăm chú lắng nghe (mà nghe cái gì thì chỉ có tôi biết, hai thằng hai cái tai phone không dây mini rồi hai sấp tài liệu ngồi làm khí thế , chỉ có tôi là khỏe không làm gì hết, ngồi ngắm trời). Được nghỉ tiết Anh văn, tôi lôi hai thằng xuống căn tin nhưng hôm nay David không đi, nó kêu hai thằng tôi đi trước. Haizzzzzz mệt, không đi thì thôi, tôi cùng thằng Ken đi. Chừng tiếng sau quay lại tôi chẳng thấy thằng kia đâu hết, chỉ thấy con Tiên ngồi khóc như mưa cùng lời xì xào bàn tán của mấy đứa trong lớp cũng như mấy lớp khác nào là :
     _ Tao nói rồi , người như David quen chi cho khổ, chỉ được cái mặt
     _ Hahaha đáng đời chưa, lại ổng ẹo vòi vĩnh rồi bị đá, đáng thương ghê
    _ Đẹp trai mà phũ quá , tao thấy Ken với Jun còn dễ chịu hơn David nhiều
           Nghe nực cười, tôi nhìn Ken, mặt cậu ta vẫn như cũ không quan tâm để ý đi thẳng đến chỗ ngồi. Tôi cười thầm trong bụng ,nghĩ "nếu mấy bé mà biết danh sách người tình của David thì sẽ như thế nào , chậc, thú vị ". Tôi đi về chỗ của mình nhưng đi chưa được ba bước thì Ken đã cất giọng trầm ổn, không cảm xúc :
   _ David đi đâu rồi, cặp nó không ở đây
             What? Tôi có nghe lầm không đây David đi không nói tiếng nào với tụi tôi sao. Chuyện này ngộ nhỉ. Hừ, tôi không nói gì quay bước ra ngoài, Ken cũng đi ngay sau đó. Ra sau phía khuôn viên trường tôi lấy điện thoại gọi cho David nhưng mấy lần cũng chỉ nghe tiếng chị tổng đài thanh thoát vang lên " thuê bao quý khách đang gọi không liên lạc được... "
-Mẹ kiếp.
     Tôi buộc miệng chửi thề. Đầu thì nghĩ thằng kia nó sẽ đi đâu. Càng nghĩ càng bực tôi quay sang Ken khi nó đang dò tìm gì đó rồi cất giọng hỏi:
_ Tìm được không ?
_ Không. GPS không định vị được nó.
       Ken lắc đầu, rồi gọi điện cho ai đó. Tôi cũng gọi lại cho David nhưng không được. Suốt buổi học tôi nghĩ về lí do David đi mà không nói nhưng lại không nghĩ ra càng khiến bản thân bực bội. Nói gì thì nói , David cũng như người thân của tôi vậy. Hai đứa chơi với nhau từ hồi nối khố rồi khi lập nghiệp gặp Ken, chị Liz nhưng nó vẫn là người kề vai sát cánh cùng tôi trong suốt những năm gian khổ để có được như hôm nay, giờ nó mất tích sao mà không lo cho được. Ken cũng không khá hơn tôi là bao, tuy khuôn mặt vẫn lạnh lùng, điềm nhiên nhưng tôi biết nó cũng rất lo cho thằng kia.
         Đến giờ ra về tôi và Ken dắt xe ra cổng, vừa đi vừa trao đổi về việc của David mà không để ý hình như hôm nay cổng trường của mình đông hơn thì phải. Không phải là hình như mà là chắc chắn, học sinh nam học sinh nữ đứng chắn hết lối đi còn bàn tán xôn xao về thứ gì đó ngoài kia :
   _ Trời hai chị đó đẹp quá
  _" Woa giàu dữ đi xe hạng sang luôn
  _" Ủa hai chị ấy quen ai ở đây ta, chắc tao ak
     "   Ôi trời, yêu nghiệt phương nào chắn cửa ông đây. "Tôi nguyền rủa. May mắn cho tôi khi những lời đó chỉ là trong bụng chứ nói ra chắc khó sống. Thấy chúng tôi tụi học sinh tản ra và... đập vào mắt tôi không ai khác chính là bà chị thân yêu từ hôm tôi về tới nay mới gặp và vợ con thằng Ken. Thấy chúng tôi,một cô bé mặc trên người chiếc váy hồng xinh sắn, kết hợp với làn da trắng hồng mũm mỉm rời khỏi vòng tay của mẹ chạy về phía tôi và Ken nó ôm chầm lấy Ken, mếu máo :
  _ Thỏ nhớ ba ba lắm
_ Ba ba cũng nhớ Thỏ nhiều lắm
        Ken bế con bé , yêu thương nói. Làm cho nguyên trường ngạc nhiên, bàng hoàng. Nhất là tụi con gái vỡ mộng, mặt mày yểu xìu. Con bé ôm Ken một lúc thì quay sang tôi hôn nhẹ lên má nói khẽ:
  _ Thỏ cũng nhớ cô Jun nữa
   _ Trồ ôi bé Thỏ nhớ đến tôi nữa này, thưởng gì cho bé Thỏ giờ ta.
               Tôi cười, một nụ cười khó tả vừa vui vì thấy con bé này ở đây, vừa ngớ người khi nó lại gọi mình là" cô "trong khi trên người tôi lại khoát một hình hài nam giới. Đưa tay chạm nhẹ và khuôn mặt bé bỏng ấy tôi cảm thấy thấp thoáng niềm vui trỗi dậy trong lòng mình. Nếu có ai hỏi tôi thường cười với ai nhất thì câu trả lời chính là đây : thiên thần bé nhỏ này. Ken bế con bé đi về phía vợ nó đang đứng. Còn tôi thì đi về phía bà chị yêu quý của mình. Đúng là tà mị , nếu Khánh Linh (vợ của Ken) mặc một bộ váy trắng thuần khiết tao nhã nhưng không kém phần sang trọng thì bà chị của tôi lại mặc một bộ váy công sở bó sát, giày cao gót đen cùng trang điểm đậm nhìn người trước mặt  giờ đây thật quyến rũ và hút hồn. Ken ôn nhu ôm người phụ nữ của nó vào lòng hôn nhẹ lên trán Khánh Linh rồi nhìn đắm đuối hỏi :
  _ Em và con về sao không báo anh đi đón. Bay như vậy mệt lắm không
_ Không mệt lắm đâu, em và con nhớ anh nên mới...
_Vất vả cho em rồi.   
     Vợ chồng nhà nó đóng phim tình cảm cho biết bao con mắt xem, tôi bễu môi còn Liz thì lắc đầu. Tiếng bé Thỏ vang lên làm cho chúng tôi trở về thực tại :
_ Baba, cô Jun ba David đâu rồi?
     Nhắc tới thằng kia tôi lại nhức đầu cau mày, Ken thấy vậy ôm con bé giải thích :
_ Ba David con có việc bận nên không có ở đây
_ Vậy mà con tưởng cũng được gặp ba David
         Giọng con bé buồn thui làm chúng tôi cũng không biết nói gì, Khánh linh cùng Chị Liz cứu hoả cho chúng tôi
_ Bé Thỏ ngoan ba David có việc bận khi nào ba về sẽ thăm con chịu không nào?Giờ con cùng ba và mẹ về nha.
_Đúng rồi, thôi chúng ta về. Cô liz sẽ đãi bé Thỏ một bữa ăn hoành tráng chịu không.
           Vậy là con bé ngoan ngoãn đi về. Sau khi giao xe lại cho người đến lấy,theo phân chia, Ken đi cùng vợ con nó, còn tôi đi cùng chị Liz.  Bước thong thả ra nơi đỗ xe bóng dáng của chúng đã hiện ngay trước mắt. Chị Liz quăng chìa khóa cho tôi nhướng mắt phía chiếc xe đang yên vị nói:
_ Lái đi baby
          Sau đó nhanh chóng ngồi vào ghế phụ. Lái thì lái sợ gì. Tôi tiến gần cửa xe,trước khi ngồi lên xe tôi không quên rủa thằng kia " có ngon thì đi luôn đừng về, để tôi mà gặp được nó có mà nhừ xương với tôi ". Hừ. Tôi cho chiếc xe lao vút đi trong ánh nhìn hoang mang của mấy đứa học sinh trong trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro