CHƯƠNG 9:Cái giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    David đưa tôi đến một chiếc container , ở đó có vài người mặc vest đen đợi sẵn. Thấy chúng tôi bọn họ cung kính cúi đầu chào. Tôi khoác tay, còn David thì ném chìa khóa xe cho tên gần đó
   _" Thằng đó đem tới chưa " chất giọng lạnh lùng không cảm xúc của nó vang lên
  _" Dạ rồi, thưa anh " tên cầm chìa khóa lễ phép thưa
  _" Ừ, mở cửa đi " David ra lệnh
           Giờ đây tôi đang nghĩ nó sẽ làm gì tên kia đây, đó giờ nó toàn làm trong bóng tối, ở bãi hoang sao hôm nay lại nổi hứng làm ở xe container . Có trò gì mới sao, mà thôi kệ đâu phải tôi chịu mấy trò quái của tên này đâu mà lo, cái tôi quan tâm bây giờ là làm sao để tên kia ói hết tiền rút từ túi của tôi ra và cả gia sản nhà nó nữa là được.
  _" Lên thôi " David kêu tôi
  _" Ừ" tôi thong thả đi sau nó bước lên xe
               Thùng này khá rộng, vui đây. Tôi liếc mắt nhìn kẻ kia, quần áo hơi xốc xếch nhìn là biết chưa bị điều tra gì rồi. Nhàn hạ ngồi xuống tôi ngoắc tay kêu một tên đàn em
  _" Cậu Jun kêu tôi có gì không "
_" Chưa làm gì sau " tôi hắt mặt về tên đang bị trói buộc kia
_" Dạ chưa, boss dặn đợi cậu với anh lại mới được làm "
_" Ừ" tôi xua tay cho tên đó lui xuống
               Nhìn tên kia thật chán ghét, tôi tự hỏi sao ông trời lại ưu ái cho ông ta đến thế, có con gái con trai đề huề. Có gia đình hạnh phúc có cơ ngơi sự nghiệp. Càng nhìn nó tôi lại càng chán ghét, tại sao nó và tôi bằng tuổi, cùng một dòng máu trong khi tôi phải chịu bao nhiêu đắng cay tuổi hờn, kể cả tuổi thơ của tôi, thanh xuân của tôi cũng bị phá nát để tôi trở thành người như hôm nay. Còn nó, nó được thương yêu, làm công tử thế gia muốn gì có đó mà lại đâm đầu vào làm kĩ sư đào mỏ. Thật không may cho nó cái mỏ nó đào lần này chỉ có một đi không trở lại. Hahaha
  _" Cho xe chạy đi " David lấy thứ gì đó rồi quay lại ngồi cạnh tôi.
  _" Dạ " hai thằng đàn em đóng cửa lại
                Và cuộc chơi bắt đầu. Một thằng mở bịt mắt và giẻ trong miệng nó ra. Chà cũng giống ổng quá chứ, thôi ngồi chơi chuẩn bị lấy tiền nào. Tôi quay qua nói với David :
   _ " Chơi ngộ vậy, kiểu này sao lấy vốn với lời "
  _" Có gì ngộ, tập gân cốt tí lâu rồi không làm " Nó cười nhếch lên " tao đảm bảo vụ này mày lời đậm cả vốn lẫn lời "
_" Ok tao tin mày, đừng làm tao thất vọng "
_" Ok " hắn và tôi đập tay , rồi hắn quay sang nhìn kẻ dưới kia, cất giọng băng lãnh :
_" Mày là Huỳnh Thanh Đại à, nhìn cũng đẹp trai quá chứ " nở nụ cười quỷ dị
_" Mấy người là ai, tại sao bắt tôi , thả tôi ra không tôi la lên "
_" Tao thách mày la đó " một thằng đàn em đánh vào bụng nó
_" Thả tao ra đồ khốn, tụi bây không biết tụi bây bắt ai đâu, thả tao ra , đừng để tao tự ra được không tao kêu ba tao giết chúng bây, lũ chó "
         Thật nực cười, nó đang mơ sao. Hừ... Để tôi dạy cho nó một bài học
   _" Jonh "
_" Dạ cậu Jun " người tên Jonh bước lại gần tôi
_" Miệng nó không sạch sẽ, làm cho sạch sẽ tí đi "
            Như hiểu ý tôi Jonh bước lại tát mấy bạt tay vào mặt thằng Đại làm cho miệng nó bật máu. David đứng dậy đi lại gần thằng Đại bóp miệng nó, gằn từng chữ :
_" Để tao nói cho mày biết, lũ chó mày nói là ai " lực tay của David càng lúc càng mạnh " Lũ chó mày vừa chửi chính là người mà mày gọi là sếp và mày đã rút tiền túi của tao bỏ túi riêng đó "
   Hắn quay người nhìn vào chúng tôi, nở một nụ cười mĩa mai,miệng còn vươn đầy máu mấp mái nói:
-" hahaha lũ chó chúng bây nghĩ tao là ai mà xem thường thế. Cấp trên của tao chỉ còn hai người là Chủ tịch và Tổng giám đốc. Chúng là lũ bù nhìn ở tận tít trên cao mọi thứ đều do tao cầm quyền. Nhìn thử lũ chúng bây có ra dáng tí nào là những người đứng cương vị cao không. Lũ đầu đường xó chợ.."
   David đưa khuôn mặt lạnh toát tay ghì chặt mặt của tên Đại đôi mắt  hằn những tia máu đỏ ngầu nói:
-"Thế hôm nay chúng ta cho mày biết thế nào là đụng chạm tới những con bù nhìn biết thế nào là lũ đầu đường xó chợ mà mày vừa nói."
_" Chủ tịch, TGĐ, tôi không biết, tôi... Tôi không làm, các người tha cho tôi đi, tha cho tôi đi " Đột nhiên sau khi nghe những lời David nói sắc mặt bỗng thay đổi nhanh chóng tím tái, thằng Đại giờ chả khác nào con chó ôm chân tôi rồi David van xin, trối tội
_" Tha, được thôi, nhưng phải xem mày có đủ mạng để ra khỏi đây không đã. " tôi nhìn nó " dám ăn tiền của tao mày nên nghĩ đến kết cục như ngày hôm nay " tôi giẫm lên cánh tay đang ôm chân mình rồi quay về ghế ngồi.
  _" Hôm nay tao sẽ cho mày biết cảm giác lấy tiền của tụi tao, kết quả như thế nào " David buông tay đứng dậy, nhìn tụi đàn em " đánh nó, đem thùng banh ra đây, đem cả dao găm chanh, muối và ớt ra đây "
                  Tụi đàn em bay vào đánh thằng Đại không thương tiếc. Tôi nhìn thật hả hê, không biết ông ta thấy được cảnh này sẽ như thế nào ? Chắc xót lắm. Hahaha. Được một lúc, kêu ngưng đánh giờ nhìn thằng Đại người đầy máu me nhưng gắng gượng né những trái banh từ tay David, lâu lâu vài con dao găm phóng đến xược qua người nó, ghim lên thịt nó. Giờ nhìn nó chẳng khác nào tổ ong. Chơi một hồi lâu David kêu thằng Jonh đem muối ớt và chanh đã chuẩn bị xát vào người thằng Đại, nó rên la đau đớn, quằn quại. David xua tay kêu dừng. Nhìn thằng Đại cất giọng lạnh lùng :
     _" Giờ tao cho mày hai con đường để lựa chọn, 1 là ngay lúc này mày nhảy khỏi xe, hai là tao giết mày ở đây rồi đến nhà mày " nó nhởn nhơ nhìn thằng Đại đang khiếp sợ nhìn chiếc xe chạy tốc độ 100km/h trên đường cao tốc rồi quay lại nhìn khuôn mặt thâm trầm của David và tôi. Sau một lúc đắn đo suy nghĩ nó quyết định nhảy xuống lộn vòng trên mặt đất cùng lúc đó một chiếc xe lao tới.
            Tôi quay lại nhìn David, nở nụ cười đậm. Hắn hôm nay không làm tôi thất vọng. Tốt. Cái giá của những kẻ nợ tôi không hề đơn giản. Và cái tên Huỳnh Thanh Đại là một ví dụ điển hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro