CHƯƠNG 8: TRUY TÌM KẺ PHÁ HOẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian dần trôi, chúng tôi đã học tại ngôi trường này tính ra cũng được tầm vài tháng, các mối quan hệ trong phút chóc đã được gắn kết lại thành một sợi dây vô hình. Tôi vẫn vậy vẫn lầm lì lạnh lùng và bất cần, sống một cuộc sống như cũ của bao năm. David thì đã hoàn thành những sắp xếp mà tôi đã nói trước kia, phần khác vẫn đang bận túi bụi để điều hành công ty của mình. Ken thì dùng kinh nghiệm bao năm mà thu phục được đám học sinh trong trường  một cách dễ dàng và giờ thì làm anh lớn của trường. Không hổ danh là một anh cả đầu đàn.
      Có lẽ cuộc sống lúc này lại an nhàn và  tự tại biết bao. Cuộc sống trãi ra một con đường dài  và trơn lán nhưng nó là đầu truyện còn phía sau lại là một khúc quanh đầy trắc trở và gieo rắc đầy sỏi đá.
      Hôm nay là ngày bình thường như bao ngày nhưng tôi không đi học mà chọn ở nhà để hoàn toàn chú tâm cho công việc. Việc học ở trường với tôi cũng chẳng mấy quan tâm chủ yếu để  giết thời gian và xây dựng thân phận mới cho tôi mà thôi. Những kiến thức kia tôi đã học xong từ thời nào rồi. Sau 4 năm trôi nổi thì giờ đây tôi cũng đã gây dựng cho mình một chổ đứng vững chắc trong xã hội.
      24 tuổi cái tuổi của một thanh xuân của thời tuổi trẻ, cái tuổi đánh dấu sự thay đổi vượt bậc sau thời gian vắng bóng. Ngồi nhắm nháp ly cafe nóng, ngoài những ly rượu cay nồng thì thứ thức uống này luôn bên cạnh tôi. Khẽ lướt đôi tay nhẹ nhàng trên từng phím nhỏ, màn hình trước mặt tôi hiện lên vô số tài liệu giấy tờ. Mọi thứ vẫn nằm trong trật tự của nó, đâu lại vào đấy, quả thật sự lựa trọn của tôi là đúng khi an tâm giao lại công việc của mình cho người cộng sự của mình. David một chàng trai luôn nhiệt huyết với công việc và khả năng lãnh đạo vô cùng tài hoa. Cậu quản lí mọi thứ rành mạch và chi tiết tuyệt đối. Tập đoàn của chúng tôi ngày một phát triển và giữ vị trí hàng đầu trên thế giới. Đôi tay thoang thoát của tôi dừng lại khi trên màn hình hiện lên dòng tin tức: Một công ty chi nhánh có vấn đề về nguồn vốn. Tôi dán đôi mắt xanh của mình nhìn vào màn hình máy trong đầu trỗi lên suy nghĩ :
-Quái lạ tại sao lại có tình trạng này, chẳng lẽ việc David đang lo là dụ này sao?
    Cầm chiếc điện thoại bấm gọi. Từng tiếng chuông ngân dài trong yên lặn. Đầu dây bên kia bắt máy, giọng David nghiêm nghị lạnh đến phát ngán:
- Hôm nay không đi học.
- Chuyện công ty là như thế nào?_Tôi không trả lời mà đặt ra câu hỏi ngược lại cho người kia.
- Gặp một số vấn đề. Công ty đang có người dở trò, tao đã điều tra ra được một số thông tin cần thiết. Định hôm nay gặp mày bàn bạc đây.
     Trầm lặn lắng nghe những lời nó nói đôi mày tôi bất chợt nhíu lại, nhếch nhẹ đôi môi cười lạnh, từ lúc chúng tôi xây dựng nên cái cơ nghiệp như hôm nay để được vững chắc thì chúng tôi đã trãi qua bao lần sống chết và trả một cái giá không nhỏ. Chúng tôi luôn phải dành dượt từng thời từng khắc để có những thứ của hiện tại. Và hiển nhiên để bảo vệ nó chúng tôi có thể làm bất cứ chuyện gì mà không ngần ngại để dọn sạch những thứ rác rưỡi cản đường.  Thế mà bấy giờ lại có một kẻ không biết sống chết dám   làm chuyện tài trời chọc phá. Tôi nhấp nhẹ ngụm cafe tiếp tục cuộc trò chuyện dan dở của mình:
- Gởi thông tin mày có cho tao
- Ừ....
   Tút... tút... tút ... tiếng gác máy của tôi.  Đặt chiếc điện thoại xuống,nhìn mớ tài liệu David vừa gửi qua tôi không khỏi thầm khen kẻ kia, rút ruột của tập đoàn hơn cả năm giờ mới phát hiện . Nuốt của chúng tôi một số tiền không hề nhỏ và có một điều chắc chắn là tôi sẽ bắt kẻ đó ói ra tất cả. Hừ, muốn lấy tiền trên máu xương của chúng tôi sao , đâu có dễ. Tôi đấm mạnh tay xuống mặt bàn, mắt hằn tia lửa đi lại gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài 
           Một chiếc Aston Mastin đen đang lao nhanh về phía căn biệt thự và dừng hẳn ngay sảnh chính căn biệt thự, người bước ra không ai khác là David. Hắn ta hôm nay vận một bộ vest đen, kính đen, vẻ mặt đầy nghiêm nghị sải bước vào nhà. Tôi cười ra khỏi phòng bước xuống sảnh chính. Thấy tôi David đang ngồi trên sopha ngoài phòng khách, tôi không nói gì bước thẳng vào bếp pha một tách trà cho David cùng một ly coffe cho mình . Xong tôi cầm chúng bước ra đặt xuống bàn rồi ngồi đối diện David :
   _" Ai làm? " tôi nhìn hắn
  _" Người quen của mày " David không nhìn tôi nhàn nhã đưa tách trà lên ngửi rồi thưởng thức như không có chuyện gì
_" Người quen? " tôi nhìn hắn lập lại lần nữa. Tôi về đây chưa bao lâu thì quen ai. Người thân, bạn bè lúc trước thậm chí còn chưa biết tôi còn sống hay đã chết. Chỉ có hắn, Ken, chị Liz cùng vài người khác biết tôi thôi. Vậy người quen mà hắn ám chỉ là ai kia chứ.
_" Uk rất quen, có thể nói ra mày sẽ bất ngờ đấy " hắn dựa cả người vào ghế , ngồi chéo chân nhìn tôi
_" Nói đi, mày biết tao không thích đoán mò, dài dòng mà " tôi điên lên theo cái kiểu nói lấp lửng của hắn, Ken với Liz. Thật bực
_" Thằng em mày " hắn nhìn thẳng vào mắt tôi như dò xét tâm trạng của tôi lúc này
             Em trai, tôi có sao? Tôi chỉ nhớ rằng bản thân có một đứa em gái và nó đang ở với gia đình tôi, tôi hoàn toàn không có khái niệm có em trai.
_" Em trai, tao không có " tôi nhìn nó dường như tôi đã lờ mờ đoán ra được câu nói kia của hắn " Đừng nói với tao chuyện lần này có liên quan đến ông ta và nhà ông ta "
_" Bingo, nói đúng rồi đó " David ngồi thẳng dậy búng tay " Thằng con trai của ổng làm vụ này, tài liệu tao đưa mày không đủ, nó ăn gần sạch chi nhánh của chúng ta rồi. Có nguy cơ chi nhánh đó phải đóng cửa . Khá hay cho thằng nhóc kia làm được hơn năm mà hủy hoại một phần không ích tài sản của chúng ta rồi " hắn giở giọng châm biếm.
               Hahaha, thằng đó đúng là ăn gan trời. Nợ cha nó vay tôi cùng mẹ tôi còn chưa trả, giờ tới lượt nó muốn động đến cơ ngơi sự nghiệp của tôi. Được thôi, đã đến thì tôi sẽ tiếp đãi trả cả vốn lẫn lời cho cả nhà của nó. Đừng trách tại sao tôi độc ác. Hừ..
   _" Mày định tính sao " tôi nhìn David
  _" Cái này tao phải hỏi mày mới phải " hắn ta hỏi ngược lại tôi
  _" Tao với nhà đó không can hệ, xử lý sao tùy mày . Đừng để thiệt tao là được, tao tiếc tiền lắm . Nhớ là lấy vốn lẫn lãi cho tao là ok " tôi cười cười nhìn hắn
  _" Ok vậy thay đồ đi, tao với mày đi thu hồi vốn " David đứng dậy đi ra cửa " Tao chờ mày ngoài xe "
  _" Ok man " tôi đi lên lầu thay bộ đồ để chuẩn bị cho cuộc giáp mặt đầu tiên.
                Muốn hay không muốn, chết hay sống tất cả điều nằm trong tay tôi. Tôi nhất định sẽ trả lại đủ cho những kẻ đã làm cho tôi như ngày hôm nay, khiến cho chúng nó chết không được mà sống cũng chẳng xong. Tôi đấm mạnh tay vào kính làm cho nó vỡ đôi, vệt máu đỏ che nửa khuôn mặt tôi trong gương cùng nụ cười ác quỷ đang hiện hữu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro