CHƯƠNG 7: NHẠT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước ra sau những trò vui trong đường đua. Chúng tôi lên xe trở về nhà sau một ngày dài mệt mỏi.
Bước vào ngôi nhà đơn độc của mình tôi buông người lên chiếc giường lạnh. Khép đôi mi hờ, tôi như thả hồn vào khoảng không vắng lặn. Hơi men rượu nồng lan tỏa khắp cả bầu huyết quản làm cho tôi như muốn  được bước đi tìm một cái gì đó ở nơi xa xăm và cuộc hành trình đó sẽ mãi mãi không bao giờ kết thúc. Tôi ngủ, tôi thật sự đã chiềm vào giấc mộng, một giấc ngủ sau bao men rượu cùng với những trò vui như bao năm nay tôi vẫn thường làm.
      .......................................
         Dù tối qua có uống nhiều cách mấy có vui bao nhiêu thì tôi vẫn vậy. Lại một hình ảnh quen thuộc hiện lên trong giấc mộng của tôi, tiếng khóc,tiếng cười và ánh mắt ấy: buồn, yếu đuối và bất lực. Nó như một thứ kích thích nhắc nhớ tôi, sự hận thù lại trỗi dậy và ánh mắt kia đã làm tôi bật tĩnh. Có lẽ do đêm qua uống khá nhiều nên hôm nay giấc ngủ của tôi đã được kéo dài chút ít. Nhìn đồng hồ đã điểm 4 giờ, tôi bước vội vào làm vệ sinh cá nhân. Bước ra với một đồ thể thao trắng muốt, tôi mang vào cho mình một đôi giày rồi thông thả ra khỏi nhà.  Chạy bộ buổi sáng  và suy ngẫm là cách mà tôi dùng để khởi động cho một ngày mới như một cách tự thưởng cho bản thân . Khu nhà của tôi ở không quá đông, khung cảnh có thể được gọi là khá hoang sơ trong thành phố này bởi nó  không chật vật và lao nhanh như ở trong trung tâm. Quả thật nơi
Liz  chọn cũng khác thường như chính người đã chọn nó. Mọi thứ nhàn nhã và tự nhiên thư thái đến lạ thường. Nơi đây khá tốt để sống một cuộc đời tự tại an nhiên nhưng người đó không phải tôi. Có thể sao chuyến đi này tôi sẽ không còn trở lại đây nữa và tôi cũng không muốn về nơi của quá khứ này . Nó chỉ thuộc về cô bé kia mà thôi còn đối  với tôi một con người của hiện tại thì mãi mãi nơi này không bao giờ . Kết thúc buổi chạy bộ, tôi trở về nhà khi trời đã sáng hẳn, bước vào phòng tắm, ngâm mình trong làn nước lạnh buốt khiến tôi thoải mái và nhẹ nhỏm hơn. Khoát cho mình một đồng phục của trường, tôi bắt đầu cho một buổi học mới.
        Xe tôi vừa yên vị trong trường thì cũng là lúc hai thằng bạn đến. Tiếng hò hét thất thanh khiến tôi cảm thấy ngán ngẫm. Mới vào trường chúng nó đã làm nên một làn sóng lớn cho cả cộng đồng bởi độ đẹp trai cuống hút của chúng.  Ba chiếc xe đạp thể thao đã nằm gọn trong nhà xe còn chủ nhân của chúng đang sải bước vào lớp: Từng tiết học trôi qua nhàm chán những kiến thức cũ kỉ dành cho những con người mới bước chập chững. Tôi vẫn ngồi đấy yên lặn và ngắm nhìn xung quanh còn hai thằng bạn thì lay hoay với đống bài tập mà giáo viên phát ra. Đối với chúng thì bài tập này chẳng đáng vào đâu nhưng chúng lại tỏ ra không hiểu tìm cách lân la làm quen nhờ các bạn trong lớp chỉ giúp xây dựng quan hệ tốt đẹp chốn học đường. Chúng thích bài trò gì nữa tôi cũng chẳng biết. Chợt nảy ra suy nghĩ trong đầu, tôi đưa tay vỗ vai David:
-  Mày làm quen và kết thân với con nhỏ lớp trưởng cho tao.
Nhíu đôi mài đậm của mình tỏ vẻ không hiểu, nó nhìn tôi:
- Lí do
- Dùng tính xác thương các cô gái của mày mà chơi với nhỏ.
     Như hiểu được ý của tôi David cười xòa gật gù liết đôi mắt màu hổ phách nhìn ra phía cô nàng đang nghiên mình chăm chú nhìn tôi. 
   Cô nàng ấy khá xinh và thuần khiết nhưng rất tiếc cuối cùng cô cũng chỉ là một khoảng nhỏ trong từng trò chơi của tôi. Cô không có lỗi nhưng có lẽ lỗi xuất phát từ chính nơi cô sinh ra và sai lầm lớn nhất của cô là con gái ông ta, Cẩm Tiên, đứa em cùng cha khác mẹ của tôi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro