Chương 126: Chương 126 (1): Anh Thích Chờ Đợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đang nói chuyện gì?" Một giọng nữ cực kỳ cao vút đột nhiên ở sau lưng vang lên, vẫn còn dùng sức vỗ bả vai của cô.

"A --"

"A --"

Tưởng niệm và Tiểu Linh bất ngờ, sợ hãi tới mức hét lên, sợ hãi ôm lẫn nhau, thân mình run run, chưa từng nghe qua có người dọa chết người sao?

"Là tôi," Mari Mai Kasi giơ tay đung đưa dưới con mắt trợn to thẫn thờ của hai người kia, nén cười nhìn vẻ mặt của họ giống như gặp phải quỷ.

Tưởng Niệm và Tiểu Linh bình tĩnh nhìn Mari Mai Kasi toàn thân mặc bộ đồ thể thao màu trắng, tóc đuôi ngựa buộc cao, mặc dù khuôn mặt mộc nhưng vẫn nhìn ra được là một sắc đẹp khuynh thành.

Tưởng Niệm bình ổn hơi thở trong lòng sợ hãi, hung hăng nuốt nước bọt "Cô làm gì mà đứng sau lưng chúng tôi vậy? Thật dọa người."

Tiểu Linh đần độn gật đầu.

Mari Mai Kasi xem thường họ, sau đó thảnh thơi đi tới phòng khách, Tưởng Niệm dí dỏm lè lưỡi đi theo phía sau cũng tiến tới phòng khách.

"Tôi đi gọi thiếu gia xuống dùng cơm." Tiểu Linh cung kính gật đầu, sau đó cúi người lui ra.

Tưởng niệm ngồi trên ghế sofa, nhàm chán cầm tạp chí trên khay trà tùy ý lật từng trang, nghĩ tới cho đến giờ anh ấy vẫn chưa ăn cơm, nguyên lai là đợi cô, trong lòng không nói ra được cảm động, khóe miệng tự nhiên cười ngọt ngào.

Mari Mai Kasi nhìn bộ dạng hoa si của cô, không nhịn được trêu chọc cô "cười cái gì mà cười? Nước miếng đều chảy xuống kìa, coi như anh ta có tốt đến mấy cũng không cần ở trước mặt tôi rêu rao à, xem bộ dạng cô như vậy, các người đã làm gì?"

Nói xong, cùng ngồi bên cạnh Tưởng Niệm, cả thân thể còn dán trên người Tưởng Niệm, dùng ánh mắt ái muội nhìn Tưởng Niệm.

Tưởng Niệm nháy mắt khẩn trương, hô hấp cũng biến thành dồn dập, nói không có rõ ràng "Không có, không có việc gì à liền... liền" nên cái gì?

Mari Mai Kasi cau mày nhìn cô, đợi cô tiếp tục nói, nhưng mà nhìn thấy bộ dạng khó nói nên lời, buộc Mari Mai Kasi mở lời "Nên cái gì à? Cô ngủ thẳng đến giờ mới dậy, có phải các người làm yêu hay không? Như thế nào, sao rồi? Tuyệt có phải không?

Khuôn mặt Tưởng Niệm đỏ ửng tươi cười, lúc này, cô hận tìm không ra một chỗ để chui vào, đây là vấn đề gì à? Muốn cô một cô gái trả lời như thế nào à?

Con gái? Dường như đã không phải!

Tưởng niệm bất đắc dĩ đẩy cô ấy ra, nhưng mà rõ ràng sức lực của cô không mạnh hơn cô ấy, nhất thời có vẻ mặt đưa đám "Cô có thể không cần nhàm chán như vậy có được không?"

"Bất kể, cô không nói cho tôi biết, tôi liền không cho cô đứng lên" Mari Mai Kasi tiểu tính tình đùa giỡn, đối với Tưởng Niệm truy hỏi cho bằng được "Nói đi, nói nha, anh ấy có phải rất mạnh hay không? Nếu không tại sao có người lại mệt mỏi như vậy? Các người làm bao lâu? Làm bao nhiêu lần? Lần thứ nhất mất bao nhiêu thời gian?"

Tưởng Niệm há hốc miệng, mặt bất tri bất giác nhìn vẻ mặt hưng phấn của Mari Mai Kasi, quẫn bách không biết như thế nào cho phải, Mari Mai Kasi thấy cô không nói một lời nào, lại đặt tay ở nách cô làm chuyện xấu, uy hiếp nói, "Nói hay không? Nói hay không? Không nói tôi liền chọc cho cô ngứa ngáy"

"Ha ha ~ Không muốn không ha ha ha, không nên ồn ào, ha ha ~" Tưởng Niệm dùng giằng, vừa cười nước mắt cũng chảy ra, nhưng mà Mari Mai Kasi không buông tha cho cô, ấn cô ở trên ghế sofa, mình lại lấn người lên "Nói mau nói mau"

"Đừng làm rộn, van cầu cô" Tưởng Niệm cười mau rút gân, đáng thương cầu xin tha thứ, cuối cùng, rốt cuộc không nhịn được nữa. "Được rồi, được rồi, tôi nói cho cô biết"

Mari Mai Kasi rốt cuộc dừng lại động tác, đắc ý nhướng mày "Nói mau!"

Tưởng Niệm liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện không có ai liền hắng giọng "Ừ, anh ấy rất lợi hại, chúng tôi làm bốn giờ, sau đó sau đó" Mặc dù cuối cùng không chịu nổi "khốc hình" nhưng đối với chuyện tư mật như vậy, cô vẫn cảm thấy khó mở miệng.

"Sau đó thể nào?" Mari Mai Kasi hăng hái tựa đầu dán chặt cô, trong con mắt lóe sáng.

Tưởng niệm bày ra bộ dạng gấp gáp điên rồi "Sau đó sau đó tôi"

"Cô tự mình hỏi tôi không phải tốt hơn sao?" Đang lúc nói chuyện, Diêm Thương Tuyệt một tay cầm tờ báo, bừa bãi lười biếng bỏ xuống, nhìn thấy thời điểm Tưởng Niệm bị đè ép, tròng mắt hơi híp lại.

Mari Mai Kasi thấy anh đi tới, sợ hãi đứng lên, ngượng ngùng cười "Ngài đã tới? À, tôi đói bụng, mau đi ăn thôi."

Nói qua bỏ chạy vào phòng ăn, Tưởng Niệm đỏ mặt đứng lên, không dám nhìn Diêm Thương Tuyệt, anh ấy nghe hết chuyện họ nói rồi sao?

Ai nha! Mắc cỡ chết được, mắc cỡ chết được!

"Tới đây" Diêm Thương Tuyệt nhìn cô, có một loại cảm giác rèn sắt không thành thép, giọng ra lệnh.

Tưởng Niệm chần chờ đến gần anh, không dám ngẩng đầu, không dám nói lời nào, ngay cả thở cũng không dám lớn tiếng.

Diêm Thương Tuyệt cười ngất cũng không có làm khó cô, dắt đôi tay nhỏ bé không xương của cô đi về phía phòng ăn, lịch sự kéo ghế ra cho cô, sau đó mới ưu nhã ngồi bên cạnh cô, Mari Mai Kasi chu môi, có chút ghen tị nhìn anh "Tôi và anh biết nhau cũng được ba năm, chưa bao giờ thấy anh đối với người nào tốt như vậy?"

Diêm Thương Tuyệt nghe nói, xem thường cười một tiếng, sau đó nhìn tờ báo trong tay, người hầu đặt thức ăn trong khay lên bàn có thứ tự, Tưởng Niệm cảm thấy bụng trống rỗng, rất đói, không biết vì sao gần đây luôn cảm thấy đặc biệt đói bụng, cô nuốt nước miếng, trừng to mắt nhìn các món sơn trân hải vị bày trên bàn.

"Em nhất định là đói bụng lắm rồi? Ăn cái này đi" Diêm Thương Tuyệt gắp một khối sườn cho Tưởng Niệm, giọng nói dịu dàng nói với cô.

Tưởng Niệm ngượng ngùng nhìn anh, nhớ tới lúc này anh mới ăn cơm, trong lòng có chút áy náy "Thật ra thì anh không cần chờ em, đói bụng có thể ăn trước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro