Chương 127

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không có gì, anh thích chờ em" Diêm Thương Tuyệt nâng đôi môi cong lên, lời lẽ yêu thương chiều chuộng.

"Vậy anh có thể gọi em mà" Tưởng Niệm nhếch khóe miệng, đỏ bừng mặt.

"Anh làm em mệt mỏi như vậy, làm sao nhẫn tâm đánh thức em dậy" Lời nói của Diêm Thương Tuyệt rất ái muội, còn khiêu khích liếc mắt nhìn Mari Mai Kasi.

Tưởng Niệm đang gắp rau, dừng lại một chút, mà Mari Mai Kasi xem thường anh, nghiến lợi cắn răng nắm chặt chiếc đũa.

"Nếu về sau có người nhàn chán hỏi em, có liên quan đến chuyện phòng the của chúng ta, em có thể nói họ trực tiếp đi hỏi anh, tin tưởng anh đưa ra đáp án còn chính xác hơn cả em, bởi vì" nói xong anh tà ác đến gần Tưởng Niệm. Tuy nhiên lại khiêu khích nhìn Mari Mai Kasi đang vểnh tai nghe lén, đề cao âm lượng "Chúng ta làm chuyện phần lớn em đều ngất đi trước, cho nên chi tiết về phương diện đó anh tương đối rõ ràng hơn em."

Lời nói của anh khiến Tưởng Niệm càng thêm không có đất dung thân, đầu cúi xuống thật thấp, gương mặt hồng đến nóng bỏng, gắt gao cắn đôi môi, chịu đựng, chịu đựng.

Mari Mai Kasi cũng không ngờ anh ta sẽ nói ra, hơn nữa còn nói trực tiếp như vậy!

Môi mím đỏ mọng, quẫn bách nháy mắt "Thật ra thì hắc hắc ~ tôi chỉ cùng cô ấy nói giỡn, đối với chuyện làm yêu của các người, tôi một chút cũng không hiếu kỳ, thật!"

"Vậy sao? Tôi nghĩ cô rất tò mò, tôi tìm chút thời gian, cẩn thận nói cho cô nghe đầu đuôi, thế nào? 'Đột nhiên' không có hứng thứ?" Diêm Thương Tuyệt cười, trong con ngươi cũng mất đi sự lạnh lùng thường có.

Tưởng Niệm lúng túng cầm thìa lên, ngượng ngùng uống canh, nghĩ tới chuyện triền miên lúc trước, cô lại cười ngây ngô.

Diêm Thương Tuyệt nhìn hài lòng, vẫn không quên nhắc nhở cô "cẩn thận một chút, chớ sặc" bộ dạng người đàn ông mẫu mực, khiến Tưởng Niệm không khỏi cảm động, anh vốn là như vậy, chỉ cần cho cô một cái ánh mắt đơn giản, dịu dàng mỉm cười một cái, cô cũng có thể cảm giác thật thoải mái, thật thỏa mãn.

Mari Mai Kasi không nói thêm gì nữa, ngồi ở đối diện Diêm Thương Tuyệt u oán nhìn anh, cô hiểu anh cố ý dùng loại phương pháp này để cho cô buông tha cho anh, để cho cô hiểu, anh chỉ yêu cô gái tên Tưởng Niệm này.

Mari Mai Kasi khổ sở nhếch khóe miệng, cầm rượu đỏ trên bàn nhấp một chút, khẽ mím môi, "Ngày mai tôi sẽ phải đi về, ngắn hạn sẽ không tới Trung Quốc nữa, tôi chúc phúc cho các người."

Diêm Thương Tuyệt gắp thức ăn, dừng lại một chút, lập tức khôi phục tự nhiên, anh không biến sắc nói "Tốt, ngày mai để Cảnh tiễn cô, tôi rảnh sẽ mang Tưởng Niệm đi Ireland thăm cô"

Tưởng Niệm nhìn Mari Mai Kasi có chút không bỏ được, mặc dù cùng cô ấy sống một thời gian ngắn ngủi nhưng cô biết các cô là người đơn thuần tốt bụng, cho nên, họ sẽ là bạn rất thân.

Nghĩ tới hôm nay cô ấy che chở mình, trong lòng Tưởng Niệm càng cảm động, vành mắt cô đỏ lên "Không thể nán lại một thời gian nữa sao? Tôi.... không nỡ xa cô"

Mari Mai Kasi đối với lời nói của Tưởng Niệm hiển nhiên có chút khiếp sợ, cô ấy chỉ ngây ngốc suy nghĩ trong mắt hiện lên đầy hơi nước, mắt cô cũng đỏ "Ai nha, không nên như vậy, cũng không phải là không gặp lại? Cô nghĩ đến tôi thì cho Tuyệt dẫn cô đến Ireland, nơi đó rất xinh đẹp, cũng không thua gì Trung Quốc đâu."

Một bữa cơm, khiến cho tình cảm của Tưởng Niệm và Mari Mai Kasi càng gần thêm, hai người càng nói càng thổ lộ tình cảm, cuối cùng Diêm Thương Tuyệt chỉ có thể đợi liếc mắt nhìn hai người nói chuyện với nhau thân mật, phát hiện mình căn bản không thể xen vào nói chuyện.

Cứ như vậy không khí dung hòa, ba người ăn xong bữa trưa, Diêm Thương Tuyệt cùng với Tưởng Niệm và Mari Mai Kasi trở về khách sạn, sau đó vượt qua một buổi chiều tốt đẹp tại khách sạn.

. . . . . . . . . .

Tưởng Niệm ngồi ở vị trí bên cạnh lái xe, ánh mắt nhu hòa nhìn Diêm Thương Tuyệt đang chuyên tâm lái xe, nhìn gò má anh tuấn hoàn mỹ của anh đột nhiên cảm thấy hạnh phúc.

Hạnh phúc!

Tưởng Niệm sửng sốt, làm sao đột nhiên lại nghĩ như vậy? Đột nhiên lại có cảm giác hạnh phúc?

"Đang suy nghĩ gì?" Diêm Thương Tuyệt mặc dù lái xe nhưng thỉnh thoảng vẫn nghiêng mắt nhìn Tưởng Niệm, cảm giác cô không yên lòng không nhịn được nên hỏi.

Tưởng Niệm từ trong kinh ngạc khôi phục lại tinh thần, giật mình thân thể cứng nhắc "không có"

"Không có? Anh rõ ràng cảm giác có người hoa si nhìn chằm chằm xem anh thật lâu, chẳng lẽ có người mở mắt nói mò?" Diêm Thương Tuyệt mị hoặc cười một tiếng, vươn tay nắm tay Tưởng Niệm để trên đầu gối, dùng sức bóp một cái.

Tưởng Niệm đột nhiên cảm thấy da mặt của anh có lúc rất dày, nhẹ nhàng cười một tiếng, lúng túng liếm cánh môi "Em chỉ cảm thấy mình thật hạnh phúc, bên cạnh có người thật lòng tốt với em, lúc em thương tâm, khổ sở, vẫn còn có anh cho em tất cả, em cũng không hy vọng xa vời có cuộc sống giàu có, chỉ cần mùa xuân có người ở cùng em cùng nhau nghe tiếng mưa rơi nhỏ xuống trên mái hiên, ở mùa hạ sau giữa trưa cùng em nghe tiếng ve kêu, vào mùa thu cùng nhau ngắm lá phóng, mùa đông cùng em nhìn bông tuyết, em muốn không nhiều, chỉ cần trong sinh mệnh của mình xuất hiện người như vậy, em liền cảm thấy hạnh phúc."

"Anh đáp ứng với em, về sau cùng em nghe mưa rơi, nghe tiếng ve kêu, ngắm lá phong, nhìn bông tuyết, cho đến tận cuối sinh mạng" Diêm Thương Tuyệt nói sinh động như vậy, làm cho người ta không động lòng cũng khó khăn, nhất là Tưởng Niệm, lúc này nước mắt như mưa rơi.

"Có anh thật là tốt, Tuyệt" Tưởng Niệm hít chóp mũi, cầm ngược lại tay của anh, nghẹn ngào nói.

"Cần phải" Diêm Thương Tuyệt liếc mắt nhìn phía trước đường, sau đó mượn cơ hội nhìn Tưởng Niệm, xoa bóp cái tay bé nhỏ của cô "Đúng rồi, anh cùng với Cảnh gọi điện thoại, anh ta và An Nguyệt Lê đang trên đường đến biệt thự, đại khái về sớm hơn chúng ta, nếu em mệt mỏi thì nằm ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi em."

"Không cần, em không ngủ được, cảm ơn anh, để cho em thấy anh ấy" Tưởng Niệm chân thành nói lời cảm ơn, cô vẫn cho rằng anh không thích Nguyệt Lê, dù sao mình cùng anh ta từng có một đoạn quá khứ, nhưng hiện tại....cô đột nhiên không hiểu anh!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro