Chương 128

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đèn pha lóa mắt chiếu sáng cửa chính biệt thự, nhấp nháy đèn pha, cửa chính bị mở ra, Diêm Thương Tuyệt mặt lạnh lái xe đi vào, xe hơi tiến vào biệt thự một chút, thì Tưởng Niệm liền khẩn trương một chút, được nhìn thấy Nguyệt Lê, tâm tình cô lúc này kích động không cách nào bình tĩnh được.

Ngón tay đan xen vào nhau, có chút khẩn cấp nhìn vào trong biệt thự được thắp đèn sáng trưng kia, Diêm Thương Tuyệt mới vừa dừng xe xong, Tưởng Niệm liền không kịp chờ đợi mà tiến vào, cô gần như là chạy đi vào, nhìn thấy người con trai đưa lưng về phía cô ngồi trên ghé sofa, anh ta mặc áo T-shirt màu trắng, yên tĩnh ngồi ở đó.

Nhìn bóng lưng của anh ta hình như là rất gầy và tiều tụy...

Bước chân của Tưởng Niệm đột nhiên thay đổi nặng nề, lệ rơi đầy mặt, đi tới gần, cô không dám lên tiếng, chỉ sợ, trước mắt là mộng, ảo tưởng, chỉ sợ giống như cô lên tiếng, cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không thấy anh ấy!

Tô Thước Cảnh ngồi đối diện An Nguyệt Lê, vừa lúc có thể nhìn thấy Tưởng Niệm, anh nặng nề nhìn An Nguyệt Lê tinh thần sa sút, có chút đồng tình, ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở An Nguyệt Lê, người trong lòng anh ấy tới.

An Nguyệt Lê chợt ngẩng đầu nhìn Tô Thước Cảnh, tiếp xúc được ánh mắt của Tô Thước Cảnh thì anh ta đã hiểu! Tưởng Niệm tới rồi!

Anh ta kích động đứng lên, xoay người lại, nhìn Tưởng Niệm mặt đầy nước mắt đi về phía anh, trong lòng anh đau nhói, nước mắt đàn ông, xâm nhập vào hốc mắt không cố kỵ chút nào.

Hai người đều không lên tiếng, chỉ dừng bước lại, lẳng lặng nhìn đối phương, cho dù không nói lời nào, bọn họ cũng có thể sử dụng ánh mắt để biểu đạt, làm cho đối phương biết, có một phần tình cảm nhớ nhung, nó ở trong lòng, chưa bao giờ rời đi.

Diêm Thương Tuyệt đi theo sau lưng Tưởng Niệm, tự nhiên không bỏ sót thấy vẻ mặt của bọn họ, nắm chặt bàn tay, trong lòng buồn buồn, nếu không phải sợ cô tự mình đi thấy An Nguyệt Lê sẽ có phiền toái, anh cũng sẽ không để An Nguyệt Lê tới đây.

Để cho yên ổn. Hơn nữa, ai biết bọn họ gặp mặt sẽ nói gì cho nhau, tâm sự gì? Anh không yên lòng, nhưng anh cũng không thể để Tưởng Niệm đi cái địa phương kia, nếu bị truyền ra sẽ có rất nhiều lời khó nghe.

Thay vì để cho cô đi trại giam nhìn An Nguyệt Lê, hai người thừa dịp anh không có mặt tình nồng ý mật, không bằng để cho An Nguyệt Lê tới đây, anh sẽ "càng yên tâm"!

Diêm Thương Tuyệt rõ ràng thấy trong đáy mắt của An Nguyệt Lê có thương yêu, tưởng niệm, vui mừng, kích động, ánh mắt phức tạp như thế, như vậy ôn hòa nhìn Tưởng Niệm, trong lòng anh có chút ê ẩm, cố tình người con gái kia bộ dạng cũng như vậy.

Anh ghen ghét đi gần cô, bá đạo ôm hông cô, nhìn chằm chằm An Nguyệt Lê, tựa như đang khiêu khích "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện"

Đối với cừ chỉ thân mặt của anh, Tưởng Niệm tuyệt không bài xích, ngược lại cảm động đối với anh cười một tiếng, sau đó để cho anh ôm đến ngồi gần An Nguyệt Lê, ngồi bên cạnh ghế sofa.

Lòng của An Nguyệt Lê hung hăng đau đớn, cô yêu anh ta sao? Nếu không tại sao lại không bài xích anh ấy, trong ánh mắt của cô có sự lệ thuộc, có thương yêu!

Lúc này thời gian mới có bao lâu, cô liền yêu anh ta?

Mình và cô ấy biết nhau gần vài chục năm coi là cái gì? Cô ấy đối với mình như thế nào đây? Dùng nhiều thời gian hơn mới yêu? Hay còn theo lời nói của cô, đó không phải là yêu!

Nhưng mà anh yêu cô như vậy, cho nên hạnh phúc đi, chỉ cần cô hạnh phúc là được.

"Anh Nguyệt Lê" đang lúc An Nguyệt Lê hoảng hốt hết sức, Tưởng Niệm đứng ở trước người anh, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Anh ấy thật gầy quá, tiều tụy rất nhiều.

Ánh mắt An Nguyệt Lê lưu luyến tập trung vào khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹkhuynh thành của cô, tình yêu sâu nặng như vậy, hạnh phúc nhìn cô "Em có khỏe không?" Vẫn trước sau như một ôn hòa.

"Rất tốt, em rất khỏe, nhưng nhìn anh một chút cũng không tốt?" Nước mắt Tưởng Niệm rơi như vỡ đê, cô nhào vào trong ngực An Nguyệt Lê, khóc rống "Đều là em không tốt, em đem anh hại thành thế này, đều tại em"

Nước mắt nóng hổi của An Nguyệt Lê cũng rơi xuống, ôm chặt cô, tham lam chuyên tâm ngửi mùi hương thuộc về cô, giờ khắc này, có thể thấy được cô là đủ rồi "Không trách em, thật không trách em đâu, không nên đem mọi chuyện đều đẩy hết trách nhiệm của mình? Anh sẽ đau lòng"

Nói mấy chữ nhẹ nhàng như vậy, nhưng đối với Tưởng Niệm mà nói lại nặng như tảng đá ngàn cân, ép cô tới không thể hít thở, anh vẫn như vậy, cô cười, anh vui vẻ, cô rơi lệ, anh hội đau lòng.

Trong sinh mệnh của anh từng câu từng chữ, giống như tất cả đều vì mình!

Diêm Thương Tuyệt nhìn hai người ôm nhau cùng một chỗ thì giận tím mặt, vừa định đứng dậy tách hai người ra thì lại bị Tô Thước Cảnh kéo lại, còn dùng ánh mắt nhắc nhở anh, không nên manh động.

Vì vậy anh đè nén cơn tức giận trong lòng, người giúp việc đem trà bánh đặt trên khay trà, liền tự giác lui xuống, đại sảnh trống trải chỉ có bốn người bọn họ.

Xem ra Tô Thước Cảnh ngược lại đi trước anh một bước đã sắp xếp xong xuôi.

"Các người nói chuyện nha, đừng khóc nữa, gặp mặt là chuyện tốt nha" Tô Thước Cảnh khổ sở nhìn Diêm Thương Tuyệt, chứng kiến anh nghiêm mặt không nhịn được lên tiếng, ai biết được, nếu hai người này cứ tiếp tục ôm nhau, người khác còn có thể áp chế tính tình hay không?

Tưởng Niệm ngượng ngùng cười cười, sau đó lau sạch nước mắt, lại ngồi bên cạnh Diêm Thương Tuyệt, thận trọng liếc trộm vẻ mặt của anh, cũng may, hình như không có tức giận?

Lúc cô ngồi lại bên cạnh, một cái chớp mắt bàn tay Diêm Thương Tuyệt lập tức vòng qua hông cô, vẻ mặt ấy sao mà lạnh lùng.

Tưởng Niệm vốn buông lỏng tâm tình nhưng bởi vì bàn tay bên hông, lại trở nên thận trọng, anh ấy ghen sao? Nhìn thấy mình và Nguyệt Lê thân mật ôm nhau như vậy, cho nên tâm lý để ý của đại nam nhân quấy phá rồi hả? Thật ra thì mới vừa rồi Tô Thước Cảnh đối với cô nháy mắt ra hiệu, cô đã biết, nhưng thấy Nguyệt Lê cô thật kích động.

Hơn nữa bây giờ là ghen thời điểm sao?

"Anh Nguyệt Lê, anh gặp qua chú An chưa? Ông ấy có khỏe không? Lúc anh xảy ra chuyện, em không có đến thăm chú ấy, chú ây chắc là hận chết em, phải không?" Tưởng Niệm bất đắc dĩ liếc mắt nhìn khuôn mặt âm trầm của Dương Thương Tuyệt, lại quay đầu nhìn An Nguyệt Lê.

"Sẽ không, sẽ không, ông ấy thích em, làm sao mà hận em được? Cha nói sự kiện kia không có liên quan đến em, bảo em đừng để trong lòng, ông ấy biết ngày hôm qua tâm tình Tiểu Miểu không tốt nên mới tổn thương đến em, em đừng để trong lòng" Cảm xúc của An Nguyệt Lê bỗng nhiên trở nên xuống thấp "Chuyện đứa nhỏ anh cũng biết rồi."

Tưởng Niệm cắn khóe miệng, trong mắt lại dâng lên nước mắt, nghẹn ngào "Chú An không hận em sao? Thật không hận em à? Ông ấy có biết em đi đến bệnh viện? Nhưng đứa bé của Tiểu Miểu thật ra là vì em, nếu không phải anh vì em mà xảy ra chuyện này, cô ấy làm sao mà thương tâm để lưu rớt đứa bé?"

"Không trách em, thật, chuyện này không liên quan đến em, thật ra buổi sáng hôm đó Tiểu Miểu cũng cảm thấy bụng không được thoải mái, nhưng bởi vì chuyện của nhà xưởng, vẫn chịu đựng chưa nói, sau lại không chịu nổi mới đi đến bệnh viện, nhưng khi đó đứa bé đã không giữ được" An Nguyệt Lê tránh nặng tìm nhẹ mà nói, anh không có nói vì chính mình vội vàng cứu cô cho nên mới trì hoãn đưa Tiểu Miểu đi bệnh viện.

Anh không muốn làm cho cô tự trách đau lòng, tin tưởng đâycũng là nguyên nhân tại sao Diêm Thương Tuyệt để cho anh tới nơi này thấy Tưởng Niệm! Anh ta yêu cô nên không cần cô sống trong tự trách.

"Nhưng mà..." Tưởng Niệm còn muốn nói điều gì lại bị An Nguyệt Lê cắt đứt.

"Không nhưng nhị gì hết, nói đến không dậy nổi là anh thật xin lỗi em mới đúng, là anh không có bảo vệ em thật tốt, mới để cho em bị uất ức, để cho em bị đau" An Nguyệt Lê đau lòng nhìn cô.

Tưởng Niệm không nói, nước mắt vẫn chảy xuống, anh vốn là như vậy, chỉ cần cô tốt, liền đem chuyện gì thậm chí đã quên đều đặt trên người mình, anh ấy rốt cuộc có thể chịu đựng bao nhiêu?

"Anh Nguyệt Lê, anh đừng nói như vậy, em từ nhỏ cùng anh lớn lên, anh cho em vui vẻ, không có bi thương, anh giúp em như vậy, em làm sao uất ức được? Em không uất ức, em rất khỏe, bởi vì có anh nên em mới rất khỏe mạnh, rất vui vẻ, rất hạnh phúc" Tưởng Niệm nắm tay Nguyệt Lê, than thở khóc lóc.

Tô Thước Cảnh rất kính nể An Nguyệt Lê, bởi vì anh có thể yêu Tưởng Niệm nhiều như vậy, vài chục năm rồi vẫn chưa bao giờ thay đổi, đối với anh ta, ấn tượng tốt vô cùng.

Chỉ có Diêm Thương Tuyệt giống như người không có việc gì, lạnh lùng nhìn, không nói lời nào, không cảm động.

Âm trầm nhìn Tưởng Niệm khóc đến chết đi sống lại, tim của anh cũng bị níu chặt lấy, nhưng biết nước mắt rơi bởi vì người đàn ông kia, anh rất tức giận, tại sao nữ nhân của anh lại vì người đàn ông khác mà rơi lệ?

An Nguyệt Lê có cái gì tốt? Rốt cuộc có cái gì tốt?

Để cho cô khóc đến như vậy? Con gái trời sinh chính là làm bằng nước, làm sao các cô ấy cũng có thể bị đen biến thành một mảnh mênh mông.

Rốt cuộc, anh không nhịn được, khẽ mở miệng, miễn cưỡng nói "Tôi cho anh ra ngoài không phải để cho các người khóc chết đi sống lại, có lời gì, nhanh nói đi, nói xong thì nhanh đi về!"

Tưởng Niệm tức giận nhìn anh, sao lại nói lời như vậy? Thật quá đả thương người!

"Ai nha, Tuyệt, đừng như vậy nha chỉ cần một câu nói của anh, An Nguyệt Lê có thể không cần đi về, anh cứ nói đi? Dù sao người ta vì vị hôn thê của anh mới phạm tội, anh cũng không thể thờ ơ à" Tô Thước Cảnh cợt nhã lấy lòng Diêm Thương Tuyệt, còn nháy mắt không ngừng với Tưởng Niệm, để cho cô ở bên cạnh quạt thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro