Chương 130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thiếu phu nhân không thích thỏ sao?" Tiểu Linh nghiêng đầu không hiểu, con thỏ trắng đáng yêu như thế, thiếu phu nhân làm sao lại không thích đây? Không phải nói trong tận đáy lòng của người lương thiện rất thích động vật nhỏ sao? Con thỏ này cô đã bắt rất lâu mới được à.

"Tôi từ nhỏ chỉ sợ động vật có lông, mặc dù tôi rất cảm tạ cô phí tâm tặng quà cho tôi, nhưng tôi thật sự không dám nhận, ý tốt của cô tôi ghi nhận trong lòng, cầu xin cô, cầm xa ra có được không?" Tưởng Niệm nhìn dáng vẻ thất vọng của cô ấy, có chút áy náy, rụt cổ, vẻ mặt khủng hoảng tới cực điểm, cánh môi bắt đầu lay động, tội nghiệp nhìn vào cái giỏ đựng thỏ con của Tiểu Linh, lại phát hiện con kia nháy mắt nhìn mình, trong con ngươi giống như hơi nước, làm cho người ta cảm giác nó bị người vứt bỏ ven đường rất đáng thương, tròng mắt màu xám tro kia điềm đạm đáng yêu làm sao, Tưởng Niệm cảm thấy nó giống như đang cầu xin mình giữ nó lại.

Chần chờ một chút, thật sự không chịu nổi ánh mắt điềm đạm đáng yêu của tên nhóc này, Tưởng Niệm cắn răng nói "Cô tìm một chỗ nuôi nó đi, chăm sóc cho tốt."

Tiểu Linh vừa nghe, cao hứng cực kỳ, toét miệng, gắng sức gật đầu, "Tốt rồi, bây giờ tôi liền dẫn nó đi ăn cái gì đó, xem nó khô quắt khô queo như này, giống như chưa bao giờ được ăn no vậy, thật đáng thương nha."

Nói xong liền xách giỏ đi ra ngoài, Tưởng Niệm vẫn còn trong sợ hãi, lấy tay lau mồ hôi trên trán, thở dài một hơi, sau đó vỗ ngực "Làm mình sợ muốn chết"

Ra khỏi phòng tắm, Tưởng Niệm đi xuống lầu, tối này Tuyệt nói sẽ trở về sớm một chút, cho nên, cô muốn đích thân làm bữa tối, nghĩ đến việc anh ăn món mình làm, tự nhiên cảm thấy thật hạnh phúc...

Màn đêm lại tới, bầu trời sao rực rỡ, ở trong phòng bếp của biệt thự, một bóng dáng nhỏ nhắn đang bận rộn.

Tưởng Niệm cho thức ăn trên thớt vào trong nồi, nghe một tiếng "xích", có chút sợ sệt lùi về sau một bước, thật ra thì trong mười năm này lúc sinh hoạt ở gia đình họ An cô không nấu cơm, cho tới nay, chú An đều tự tay xuống bếp, nói là muốn cho cô và Nguyệt Lê ngày ngày được thưởng thức mùi vị hạnh phúc.

Cho nên đối với nấu cơm có chút mới lạ với cô, Tưởng Niệm hoảng hốt lấy thức ăn trong nồi xào qua xào lại, bởi vì trong nồi có nước, cho nên dầu từ trong nồi bắn lên tay của cô, không đau lắm, hơn nữa vì nấu cơm cho anh nên trong lòng cảm thấy hoan hỉ, phấn chấn, ngất ngây.

Diễm Thương Tuyệt mới vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm từ thức ăn, đầu tiên anh không để ý, cho là người giúp việc trong nhà đang nấu cơm tối, nhưng đến gần phòng khách lại không thấy bóng dáng của Tưởng Niệm, anh cau mày đi phía sau hỏi Lily "Thiếu phu nhân đâu?" Vừa nói vừa cởi áo khoác trên người, sau đó giao cho Lily.

Đầu tiên Lily vui mừng tiếp nhận áo khoác của anh, nhưng sau khi đang nghe anh vừa trở lại đã hỏi người phụ nữ kia nên không cam lòng mím miệng, nhưng vẫn cung kính trả lời "Thiếu phu nhân ở trong bếp"

Người phụ nữ đó không có một chút kiến thức về bếp núc, thế nhưng lại làm một bàn đầy món ăn. Buồn cười, thiếu gia làm sao ăn được những món thô ráp thấp kém như vậy chứ? Quả thật là chưa từng thấy phụ nữ như vậy!

Hừ!

Diêm Thương Tuyệt dừng bước nhíu mày, nhìn về phía phòng bếp, phòng bếp? Cô ở trong phòng bếp làm gì? Chẳng lẽ...

"A____, bỏng chết tôi rồi, ô ô ô ~ thật là đau" Đang lúc Diêm Thương Tuyệt từng bước từng bước tiến gần về phía phòng bếp thì bên trong đột nhiên truyền tới tiếng kêu rên của Tưởng Niệm, anh lập tức sải bước đi tới.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn co lại thành một nắm của cô, anh lo lắng, vội vàng hỏi "Như thế nào? Rất đau sao?"

Tưởng Niệm nâng đôi mắt đầy lệ, cảm động nhìn dáng vẻ nóng nảy của anh "Ngón tay của em bị dao cắt rồi"

Diêm Thương Tuyệt nhìn bộ dạng giống cô dâu nhỏ uất ức của cô, cũng không nhẫn tâm nói cô, nâng tay cô lên, nhìn thấy máu đỏ thẫm, tâm khẽ thắt lại, anh lấy ngón tay cô bỏ vào miệng, nhẹ nhàng hút.

Đối với cử động của anh, Tưởng Niệm có chút kinh ngạc, cái miệng nhỏ hé mở, đần độn nhìn vẻ mặt đau lòng của anh, sau đó cảm động cười một tiếng.

"Còn cười à? Trong nhà người giúp việc đều chết đi đâu rồi? Thế nhưng lại để cho em xuống bếp?" Diêm Thương Tuyệt giận dữ nhìn chằm chằm cô, giọng điệu có chút hơi nặng nề, nhưng Tưởng Niệm biết anh đau lòng cô.

Nghe được Diêm Thương Tuyệt rống giận, người hầu đồng loạt chạy tới, khom người cung kính "Cậu chủ!"

Thấy anh lại bắt đầu nổi giận, Tưởng Niệm kéo cánh tay của anh, lấy lòng "Anh đừng trách mọi người nha, không liên quan đến họ, tại em muốn tự xuống bếp nấu cơm cho anh ăn, đã nhiều năm không cầm dao, có chút hơi luống cuống, cho nên mới thiếu thận trọng, lần sau sẽ không như vậy nữa."

Diêm Thương Tuyệt nhìn cô bởi vì cấp bách giải thích mà mặt đỏ lên, cưng chiều cười một tiếng, véo nhẹ lên khuôn mặt cô "Lần sau đừng có vào, nếu không cẩn thận lại chặt ngón tay của em xuống cho anh ăn, vậy anh sẽ thành ác ma thật sự rồi."

Tưởng Niệm nghe anh kể khổ, nhéo lỗ mũi cười một tiếng "Mới không như vậy! Anh lên nhà tắm trước đi, sau đó xuống ăn cơm có được không?"

"Không được!" Diêm Thương Tuyệt không một chút suy nghĩ liền cự tuyệt cô sau đó ở trước mặt người hầu, chậm rãi tới gần Tưởng Niệm, ở bên tai cô thổi khí nóng, ánh mắt ái muội, giọng nói mị hoặc "Anh chỉ muốn ăn em, mỗi một chỗ trên thân thể em đều ăn."

Tưởng Niệm nũng nịu đánh vào cánh tay của anh, đỏ mặt nhìn người giúp việc đang cười khẽ, nhất thời cảm thấy không đất dung thân.

Đây là cái người mà mặt vẫn thường lạnh lùng đó sao?

"A!" Diêm Thương Tuyệt ôm ngang cô lên, thâm trầm cười, sau đó hai người thì thầm với nhau đi lên lầu.

"Cậu chủ gần đây giống như thay đổi, đối với mọi người không còn nghiêm túc như trước nữa, mọi người có cảm thấy hay không?" Một cô bé giúp việc nói.

"Đúng vậy, đúng vậy, tôi xem á, cậu chủ đúng là động chân tình với thiếu phu nhân rồi, chưa bao giờ thấy cậu ấy khẩn trương như vậy" Một người làm nữ tương đối mập mạp, kích động phụ họa nói.

"Thật ra thì thiếu phu nhân là người vô cùng tốt, thấy người nào cũng cười hì hì, không có tâm cơ, là người rất thiện lương."

Mọi người tập trung lại một chỗ tám chuyện, chỉ có Lily khinh thường hất cằm, chán ghét nói "Mọi người chỉ thấy được mặt ngoài của cô ấy, còn bên trong thì sao? Chờ xem, cô ấy sẽ không ngây ngô ở đây lâu đâu."

Mọi người, người nhìn ta ta nhìn người, không hiểu ý của cô ta, khóe môi của Lily ngửa cằm lên âm hiểm, xoay người rời đi, mọi người đối với lời nói của cô ấy cũng không để trong lòng, đại khái cảm thấy cô ta ghen tị nên quấy phá mà thôi.

Diêm Thương Tuyệt bế Tưởng Niệm đi tới cửa phòng, đá một cước văng cửa phòng, bước nhanh đi vào, nhẹ nhàng đặt Tưởng Niệm ở giường lớn, sau đó ngồi bên giường, bắt đầu cởi áo sơ mi trắng của mình.

"Ăn cơm trước có được hay không? Anh mới về nhất định là đói bụng" Tưởng Niệm nuốt nước miếng, nhìn động tác nhanh nhẹn của anh, nghĩ tới anh sẽ lập tức hành động, có chút sợ hãi, bởi vì mỗi lần anh đều lừa gạt mình, trong miệng nói 'anh sẽ nhẹ một chút' 'nhịn một hồi, một hồi sẽ không đau đớn nữa' 'lập tức, lập tức' nhưng cô biết, anh căn bản không tiết chế, mỗi lần đều chỉ lo chính mình, động tác thô bạo? Thô lỗ cuồng dã? Ngang tàn, cuối cùng cô đều đau đến chết đi sống lại nên cô sẽ sợ!

"Ăn cơm? Anh thích ăn em hơn" Diêm Thương Tuyệt ném áo sơ mi xuống đất, anh buồn cười nhìn Tưởng Niệm, sau đó đem quần cũng cởi nốt.

Nhìn cơ thể của anh bắp thịt rắn chắc, đường cong đẹp đẽ, còn có gương mặt tuấn tú làm cho phụ nữ trầm mê, Tưởng Niệm vô cùng mất tự nhiên quay mặt đi, hô hấp trở nên dồn dập, gương mặt đỏ như gấc.

"Anh sẽ nhẹ một chút, đừng sợ" Diêm Thương Tuyệt từ từ áp tới cô, một tay đưa vào phía sau lưng của cô, một tay cởi cúc áo ở phía sau.

Tưởng Niệm không nhịn được, nhìn cặp mắt kia của anh bởi vì tình dục mà hiện đầy tia máu, quệt mồm oán thầm nói "Mỗi lần anh đều nói như vậy, nhưng mỗi lần người ta cũng rất đau, chúng ta có thể không làm cái này hay không? Ăn cơm trước có được hay không?"

Diêm Thương Tuyệt đè ép cô, mùi thuốc lá nhàn nhạt xuyên vào chóp mũi của Tưởng Niệm, một chút thấm vào tim gan, làm cho cô cảm giác mê ly, cô đỏ mặt, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, không hề chớp mắt nhìn anh.

"Làm xong rồi ăn, bây giờ anh đối với em còn hứng thú, hơn nữa từ lúc sáng ra cửa anh liền nghĩ muốn em, chẳng lẽ em còn bắt anh nhịn? Sẽ phát điên mất" nói xong không cho cô có cơ hội nói chuyện, liền che môi cô lại, dùng sức gặm cắn môi múi của cô, tay cũng không có quy củ vân vê người cô, làm cho Tưởng Niệm mềm nhũn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro