Chương 131

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ từ, Tưởng Niệm cũng biến thành chủ động, chủ động ôm lấy cổ anh, lè lưỡi bỏ vào trong miệng của anh, sau đó học động tác của anh, hút toàn bộ đầu lưỡi của anh vào trong miệng của mình.

Tay nhỏ bé không còn nhàn rỗi, ở sau lưng Diêm Thương Tuyệt sờ loạn, cuối cùng lại đặt ở miệng của anh, sờ điểm đầu tiên, nhẹ nhàng kéo lên trên, Diêm Thương Tuyệt bị động tác chủ động của cô làm cho thân thể cứng đờ, cảm giác đau đớn dưới bụng nhắc nhở anh, nhanh làm chuyện kế tiếp.

Nụ hôn của anh thật bá đạo, cuồng dã, thổi quét suy nghĩ của Tưởng Niệm đầu lưỡi cùng anh cùng múa, anh hai ba lần liền cởi sạch tất cả trói buộc trên người Tưởng Niệm, hai cỗ thân thể nóng bỏng dán chặt với nhau, Tưởng Niệm hít một hơi khí lạnh, cảm giác giữa hai chân vật cứng rắn ngày càng mạnh bạo, cô bắt đầu lo lắng, có thể tưởng tượng đến một trận bị chà đạp như thế nào.

Diêm Thương Tuyệt gặm cắn xương quai xanh của cô, sau đó từ từ xuống phía dưới, dùng vật cứng rắn của mình ma sát u cốc giữa đùi cô, chậm chạp không chịu tiến vào, cho đến khi đầu vật cứng rắn tiết ra dịch thể ra ngoài, anh nhanh chóng hô cánh môi của Tưởng Niệm, sau đó hạ thấp eo thân, hung hắng đem vật cứng rắn đâm sâu vào Tưởng Niệm.

Cảm giác vô cùng thoải mái này làm cho anh càng thêm cuồng nhiệt đâm vào, quên mất vừa rồi mới cam kết với cô, chỉ lo mình thoải mái mà dùng tất cả sức lực đâm vào, anh thật sự không thể khống chế được, chỉ có đổ thừa cho mùi vị của cô quá tốt, phía dưới quá chặt dồn.

Tưởng Niệm gắt gao cắn môi dưới, cô nén nước mắt, không để cho nó rơi xuống, cô dùng sức bấm chặt sau lưng anh, lưu lại vết cào.

"Gọi ra, đau liền kêu ra đi" Diêm Thương Tuyệt điên cuồng đâm vào, đem môi mỏng để ở môi trên của nàng nhẹ nhàng nói.

Tưởng Niệm lắc đầu, nước mắt rốt cuộc vẫn chảy ra, quá đau đớn.

Kỳ quái là, phía dưới cơ thể rõ ràng rất đau, nhưng cô lại muốn nhiều hơn... nhiều hơn nữa...pxxf.

Mấy giờ sau đó, Diêm Thương Tuyệt rốt cuộc ngừng lại, anh nằm ở bên cạnh Tưởng Niệm, thở mạnh, trân trân nhìn trần nhà, khóe miệng cười yếu ớt, nụ cười như vậy làm rung động lòng người.

Tưởng Niệm cùng vô lực nằm ở trên giường, môi dưới có dấu răng rất sâu, mắt hồng hồng, bả vai vừa kéo vừa kéo.

Rõ ràng gọi anh dừng, đừng đi vào nữa, nhưng anh cố tình không nghe, còn cố chấp làm nhiều giờ, hiện tại thân thể của cô không có chỗ nào không đau.

"Còn đau không?" Diêm Thương Tuyệt nghiêng người từ phía sau ôm chặt cô, cằm chống lên đỉnh đầu của cô, thanh âm nhẹ nhàng.

Tưởng Niệm không nhìn anh, tức giận lau chùi nước mắt nơi khóe mắt, bỗng nhúc nhích cái mông đau đớn, bởi vì cô có thể cảm thấy rõ có một cái gậy đang đâm vào cái mông của cô, để cho cô rợn cả tóc gáy.

Anh lại muốn nữa ư! Mới mấy phút thôi mà!

"Còn động! Có phải muốn anh GAN* em hả?" Diêm Thương Tuyệt thấy cô chống đối mình, có chút không vui, thấp giọng quát.

Quả nhiên, Tưởng Niệm không còn động đậy nữa, thân thể cứng nhắc trong lòng anh, uất ức mím môi, dựng thẳng lỗ tai, sợ anh lại có động tác nữa.

"Yên tâm đêm nay anh sẽ không muốn em nữa, anh sẽ nhịn, nếu thật sự nhịn không được, cứ để cho anh dục hỏa đốt thân mà chết đi" Diêm Thương Tuyệt nhắm mắt lại, thảnh thơi mà nói.

Tưởng Niệm sửng sốt, dựa vào hô hấp chầm chậm quay đầu, nhìn thấy hai mắt anh nhắm lại, không biết có phải vì mệt mỏi cho nên muốn ngủ hay là không muốn quan tâm cô nữa?

Thấy anh thật lâu không nói chuyện, Tưởng Niệm lại có cảm giác mất mát, nhẹ nhàng dùng cùi chỏ thúc vào lồng ngực của anh "Anh còn chưa ăn cơm nữa, chúng ta xuống ăn cơm có được không?"

"Đói chết đi, dù sao cũng không có người đau lòng" Anh vẫn nhắm mắt như cũ trả lời, giọng nói ôn hòa.

Tưởng Niệm tức giận lật người, cùng anh đối mặt, nhìn cái người "uất ức" này, im lặng.

Cái gì gọi là chết đói đi, dù sao cũng không có người đau lòng? Nếu không đau lòng anh, cô còn tự mình xuống bếp nấu cơm cho anh sao? Cô nếu không đau lòng anh, sẽ chịu nhịn đau đớn trên thân thể để thỏa mãn anh hết lần này sang lần khác sao?

Tại sao lòng dạ đen tối như vậy à! Sau khi hành hạ cô xong, còn mặt dày nói những lời uất ức như vậy? Anh như vậy là luyện thành như thế nào?

Còn phải muốn xem. "Thế nào? Không cho em ăn no sao? Vậy chúng ta làm một lần nữa" Diêm Thương Tuyệt mở mắt phát hiện cô sưng mặt trợn mắt nhìn mình chằm chằm, anh lật người lên, nhẹ nhàng cọ xát môi cô, hơi híp mắt tà ác nói.

Tưởng Niệm hoảng sợ thối lui ra khỏi lồng ngực của anh, núp ở bên giường, cà lăm nói, "Em.. Em không muốn! Mới vừa rồi em còn tưởng mình sắp chết rồi, nhưng giờ anh còn định không buông tha cho em nữa, nếu làm một lần nữa, em có thể chết, thật sự sẽ chết đó!"

Diêm Thương Tuyệt kinh ngạc nhìn dáng vẻ kích động của cô, từ từ bật cười "Chúng ta mới chỉ làm có hai lần mà thôi! Vậy đợt hỏa kế tiếp trong người anh làm thế nào đây? Về sau bởi vì em kháng cự mà anh không làm rồi để cho mình nghẹn tới điên sao?

Tưởng Niệm mím khóe môi, tức giận nhìn chằm chằm anh, anh nói cái gì đó? Chẳng lẽ liền nghĩ mình cao hứng mà không lo đến sống chết của cô sao? Ừ, mới chỉ có hai lần, nhưng anh có biết chỗ đó của anh lớn như vậy, mỗi một lần đều cảm thấy mình sắp PO rồi, hơn nữa mỗi lần anh cũng mạnh mẽ dữ dội như vậy, cô sợ là chuyện đương nhiên có được không?

Tưởng Niệm uất ức nháy mắt, không vui nhìn anh, thấy anh mặt lạnh, cô cũng không nói lời nào, hai người cứ như vậy giằng co.

Hai mươi phút sau

"Này, anh đói bụng" Rốt cuộc Diêm Thương Tuyệt lên tiếng, nhìn bộ dạng uể ái của Tưởng Niệm, anh nhàn nhạt nói.

"Uh, em mệt mỏi, buồn ngủ quá, anh đi xuống ăn cơm trước đi," Tưởng Niệm cố gắng mở mắt thành một đường nhỏ, giọng nói mơ hồ.

Trời mới biết, hiện tại cô mệt mỏi như thế nào! Mỗi một khớp xương đều mềm nhũn vô lực, nơi đó cũng đau rát, hiện tại cô chỉ nghĩ muốn nằm bất động.

Diêm Thương Tuyệt bỗng nhúc nhích cơ thể, đưa bàn tay to lớn vén sợi tóc trên sống mũi của cô, nhẹ nhàng đặt ở sau tai cô, nhìn vẻ mặt của cô, sau đó nhẹ nhàng khẽ cắn lên làn môi cô, thấy Tưởng Niệm cau mày nhỏ giọng kêu một tiếng, mới không cam lòng buông ra, sau đó đứng dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro