Chương 21 : Hối hận vô ích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên này là một đêm xuân tiêu, bên kia lại là mây đen bao phủ.

Trong Thôi gia, thôi phu nhân Dương thị thấy em dâu cùng con gái trở về sớm liền kinh ngạc không thôi.

“Như thế nào lại trở về sớm như vậy ?” Dương thị nhìn Thôi nhị phu nhân hỏi.

“Bệ hạ thân thể không khoẻ, hoa yến cũng chỉ có thể qua loa từ bỏ.”

Thôi nhị phu nhân nói nhìn Dương thị liếc mắt một cái, Dương thị biết nàng đây là có chuyện không tiện nói ở trước mặt bọn nhỏ nói. Vì thế nói tùy tiện với con gái vài câu, kêu bọn họ trở về sớm nghỉ ngơi đi.

“Làm sao vậy?” Dương thị hỏi.

“Kỳ thật, bệ hạ hôm nay gọi chúng ta  đến hỏi nói mấy câu, sau lại đột nhiên nói thân thể không khoẻ, không biết có phải hay không ta nói sai lời nào chọc giận bệ hạ. Hơn nữa…… Ta cảm thấy bệ hạ đối Loan nhi phá lệ khác biệt, không biết lần này tuyển tú, chúng ta Thôi gia……”

“Chúng ta Thôi gia sẽ không cho cô nương vào cung.” Dương thị lạnh giọng nói.

Thôi nhị phu nhân biểu tình lập tức cứng đờ, Dương thị nhìn biểu tình có chút xấu hổ của em dâu, cố mỉm cười an ủi nàng vài câu, chỉ nói Thôi gia dù sao cũng là nhà ngoại bệ hạ, bệ hạ định sẽ không bởi vì nói mấy câu mà giận chó đánh mèo lên Thôi gia.

Sau khi khuyên Thôi nhị phu nhân đi rồi, Dương thị rốt cuộc nhịn không được khóc ngã vào trên giường.

“Ma ma, ngươi nói, nàng có phải hay không hận ta? Ta năm đó đưa nàng vào cung, ta chỉ nghĩ Hoàng Hậu nương nương phát hiện đưa vào là con gái liền sẽ đem nàng trả lại cho ta, như vậy là có thể không khiến chúng ta cốt nhục chia lìa, ai biết……” Dương thị mang theo tiếng khóc nói.

“Ai, tiểu thư ngài mau đừng nghĩ nhiều, bệ hạ cũng muốn thân cận với người nhà thôi.” Vương ma ma là vú em của Dương thị , theo Dương thị hơn bốn mươi năm, tính tình nàng như thế nào đều rõ ràng . Vương ma ma ngoài miệng khuyên Dương thị, trong lòng lại là một tiếng thở dài.

Năm đó sinh ra long phượng thai , Dương thị luyến tiếc con trai, liền đem con gái đưa vào trong cung. Miệng nàng nói đưa con gái là hy vọng thôi Hoàng Hậu phát hiện có thể đem nữ nhi trả về, nhưng trong cung ngoài cung đưa một đứa nhỏ sống sờ sờ vào dễ dàng như vậy? Lần đó là do có tiên đế hỗ trợ. Làm cho sự tình trở nên dễ dàng, Hoàng Hậu nương nương phát hiện đưa vào tới là con gái, nên nghĩ ra biện pháp đổi con trai vào cung, mà không hề cố tình che dấu trước mặt tiên đế sự việc này.

Dương thị luôn là trách cứ thôi Hoàng Hậu, lại nhớ đến, năm đó nếu không phải có thôi Hoàng Hậu làm sao Thôi gia che giấu, nhưng nếu tiên đế phát hiện bằng mặt không bằng lòng , Thôi gia sẽ còn lợi lộc mà ăn? Hiện tại vị kia đã lên ngôi cao quý lại có một thân phận xấu hổ, cùng Thôi gia người mười mấy năm cũng chưa gặp mặt, trong lòng như thế nào có thể không oán hận? Nếu hiện tại ngôi vị hoàng đế chính là nhị thiếu gia, sợ là trong lòng còn sẽ đối Thôi gia tâm cảm kích, chính là cố tình……

Vương ma ma có chút bất đắc dĩ nhìn Dương thị, Dương thị nhìn không chủ ý cố tình có khi lại bướng bỉnh muốn chết.

“Đi thỉnh lão gia lại đây, liền nói ta có lời nói với hắn.” Dương thị xoa xoa nước mắt phân phó Vương ma ma .

“Ai.” Vương ma ma gật gật đầu, trong lòng đối Dương thị vẫn là đau lòng, chỉ hy vọng nàng một hồi đừng làm chuyện hồ đồ.

Vương ma ma khách khí sai gã sai vặt thư phòng thay thông báo, nhưng lão gia đang bận viết tự không rảnh nói chuyện quá khứ . Vương ma ma khách khí hết cách nói , chỉ nói là sự tình trong cung , phó thác gã sai vặt thông báo lại cho lão gia một tiếng. Gã sai vặt sờ sờ nén bạc trong lòng bàn tay , xoay người vào lại thư phòng.

Một lúc, cánh cửa mở ra, Thôi phủ đương nhiệm đương gia  Thôi Văn Hải đứng ở cửa. Vương ma ma vội thỉnh an hắn, chỉ nói Thôi nhị phu nhân mới vừa cùng phu nhân nói chút sự tình ở hoa yến trong cung , hiện giờ phu nhân thỉnh hắn có việc thương lượng.

Thôi Văn Hải cau mày hướng phía trước đi tới, cằm rất dài, thập phần tuổi trẻ. Nhưng giữa mày hoa văn hơi nặng, nhìn qua cảm giác như thường xuyên nhíu mày .

“Lão gia.” Thôi Văn Hải mới vừa vào cửa Dương thị liền chạy nhanh ra đón .

Thôi Văn Hải gật gật đầu,  lui về sau hai bước, kéo dài khoảng cách cùng Dương thị .

“Trong cung có chuyện gì?” Thôi Văn Hải hỏi thẳng .

Dương thị đem lời nói của Thôi nhị phu nhân kể giản lược cho Thôi Văn Hải nghe, đặc biệt nói Trường Hoan làm trò mọi người mặt đem gọi Thôi Loan hỏi những lời đó.

“Lão gia, ngươi nói bệ hạ nàng làm sao có thể làm như vậy, nàng này không phải sẽ làm Loan nhi không gả được sao.” Dương thị nói lo lắng của mình . “Nàng đây là cố ý bắt bẻ, trả thù chúng ta a, nàng……”

“Đủ rồi.” Thôi Văn Hải lạnh giọng ngừng nàng kế tiếp nói, ánh mắt sâu thẳm nhìn Dương thị.

Năm đó vì Thôi gia hắn đáp ứng muội muội đem con mình đưa vào cung đi giả làm hoàng tử, kết quả Dương thị tự chủ trương thâu long chuyển phượng, đem Thôi gia đặt vào chỗ nguy hiểm, hai người từ đó về sau liền có hiềm khích. Hắn hai mươi năm qua ở cái chức giả hầu gia vẫn luôn cáo bệnh ở nhà, toàn bộ Thôi phủ đều hành sự cẩn thận, khi người khác trêu chọc một câu là hắn cùng bệ hạ diện mạo tương tự đều kinh hãi không thôi. Bệ hạ tuổi nhỏ đăng cơ, Đoan Vương, Duệ Vương cầm giữ triều chính, hắn lo lắng bệ hạ lại không nghĩ ra chủ ý gì, chỉ có thể mong người trong nhà, không để hai vị Vương gia một chút cơ hội lôi Thôi gia công kích bệ hạ . Loại lo lắng vướng bận lại không có biện pháp cảm giác vô lực tra tấn hắn hai mươi năm, nhìn lại trước mắt thành hôn bốn mươi năm thê tử kết tóc mà như là chưa từng quen biết.

“Năm đó ngươi cùng ta nói trong lòng nhớ con gái hối hận không thôi, nói muốn Cẩm Tú tìm về, hiện tại thì sao? Ngươi ngàn kiều vạn sủng đem Loan nhi nuôi lớn, làm như vậy đền bù áy náy của ngươi với Cẩm Tú, lúc ngươi nói những lời này, trong lòng nhưng có một chút còn nhớ rõ, ai mới là nữ nhi ngươi áy náy nhất chưa?”

Thôi Văn Hải dứt lời phất tay áo rời đi, chỉ dư Dương thị nằm liệt ngồi dưới đất, lẩm bẩm tự nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro