Chương 22 : Ngụy trang bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cung, sau khi Hạ Trường Hiên rời đi mấy ngày. Mấy ngày này Trường Hoan cả người đều uể oải, ăn uống không vô. San San vô cùng sốt ruột , chỉ có thể nói Ngự Thiện Phòng  tìm cách làm ra điểm tâm nhỏ khác cho nàng ăn nhiều một chút.

Trường Hoan ngồi ở trước ngự án nhìn mâm đầy điểm tâm tinh xảo, nghĩ đến Hạ Trường Hiên ở biên cương khẳng định không được ăn những đồ ăn tinh tế này. Buổi tối ngồi ngẩn ra, nhìn ngọc trong chén tổ yến, lại nghĩ Hạ Trường Hiên phải tắm máu sa trường, chính mình suốt ngày cơm bá tánh cung phụng lại chẳng làm nên trò trống gì.

Ai, chính mình chỉ có thể là hoàng đế duy nhất có cũng như không. Tiên đế như vậy ít nhất còn có người mắng, chính mình như vậy về sau đều sẽ không có người nhớ tới đi…… Trường Hoan trước khi ngủ nhìn ngọc bội trong tay mơ mơ màng màng nghĩ đến.

Chờ Trường Hoan tỉnh lại , trước mắt là một mảnh tuyết trắng, mà không phải giường màn hoàng sắc quen thuộc. Trường Hoan cả kinh lập tức ngồi dậy, mép giường là giường màn màu trắng dưới thân tuy rằng xa hoa nhưng so với giường long sàng còn kém xa tất cả đều rõ rằng nàng ở ngoài cung, hoặc là ít nhất không ở trong tẩm điện của mình.

Trường Hoan dùng móng tay trên lòng bàn tay ấn một chút, đau đớn tuy rằng mỏng manh nhưng không thể bỏ qua, xem ra không phải nằm mơ. Vén lên màn che trước mắt thật cẩn thận hướng ra phía ngoài đánh giá, trong phòng trống rỗng không có ai. Không chỉ không có người, trừ bỏ giường nàng đang năm bên ngoài thế nhưng cái gì đều không có.

Cảnh tượng hơi có chút quỷ dị làm Trường Hoan có điểm hoài nghi, mình đây là bị bắt cóc ư? Chẳng lẽ là người Tây Khương làm?

Trường Hoan đi chân trần đạp lên trên mặt đất, đi đến bên cửa sổ, thật cẩn thận mở ra cửa sổ tận lực không làm ra tiếng vang.

“Bệ hạ đã tỉnh?” Một cái âm thanh mang vài phần hài hước vang lên,làm Trường Hoan sợ tới mức cẳng chân mềm nhũn.

Trường Hoan theo thanh âm quay đầu nhìn lại, không ngờ trong phòng còn có một người, bởi vì hắn đứng ở ngoài màn phía đầu giường cho nên vẫn luôn không có bị phát hiện.

“Đổng ngự y?” Khi thấy rõ diện mạo người nọ Trường Hoan rất là kinh ngạc, mày hơi hơi nhăn lại, nỗ lực nhớ lại cử chỉ lời nói trước mặt mình mấy ngày qua. “Ngươi là người Tây Khương ?”

“Bệ hạ sao lại nghĩ như vậy?”

“Nếu không ngươi bắt cóc ta làm gì?” Trường Hoan đương nhiên nói.

Đổng Ngự y nhướng mày cười,  hắn không đáp mang theo vài phần tà khí cười làm bộ quen thuộc với Trường Hoan, Trường Hoan hơi hơi nhíu nhíu mày.

“Bệ hạ giống như, đặc biệt không thích ta cười?”

“Ngươi cười lên, làm ta cảm giác trên mặt đều giống như giả tạo.”

Đổng Ngự y hơi hơi có chút kinh ngạc nhìn nàng, “Bệ hạ thật là anh minh.”

Giơ tay vung lên, một tầng da mặt giống như đồ vật từ trên mặt tháo xuống, lộ ra diện mạo so với lúc trước thàng thật đoan chính là bộ dạng hoàn toàn bất đồng diện : đôi mắt hẹp dài, mũi cao thẳng, sống mái làm khó phân biệt khuôn mặt có bao nhiêu đẹp, làm hắn cười thập phần xứng đôi với khí chất tà mị.

“Ngươi là ai?” Trường Hoan đề phòng hỏi. Để cho một người dịch dung sửa mạo trăm phương ngàn kế bên người mình rốt cuộc có mục đích gì.

“Tại hạ, người của Nghiệp Liên Giáo - Quân Giới .”

“Hừm” Trường Hoan sờ sờ cằm, “Ta không nghe nói qua.”

Trường Hoan nói lời này nửa thật nửa giả, tuy rằng tên Quân Giới này nàng xác thật chưa từng nghe qua. Nhưng Nghiệp Liên Giáo lại không xa lạ.

Một quốc gia, có triều đình liền không tránh được có giang hồ.Không giống như các môn phái đã chịu triều đình đề phòng , Nghiệp Liên Giáo là thân thủ tiên đế bồi dưỡng nên môn phái. Năm đó Nghiệp Liên Giáo giáo chủ không biết hiến tu luyện pháp bảo gì đó cho tiên đế , dẫn tới tiên đế long tâm đại duyệt, rất là sủng tín. Khiến cho Nghiệp Liên Giáo từ giáo phái nhỏ danh điều chưa biết nhanh chóng phát triển trở thành môn phái lớn chiếm cứ nửa bên giang hồ .

“Đây là chỗ nào?” Trường Hoan hỏi.

“Đây là địa bàn Nghiệp Liên.” Quân Giới câu môi cười.

Trường Hoan sợ hãi, cũng không biết trong cung có người nào phát hiện mình mất tích hay không, hiện giờ hoàng huynh lại có ở trong cung, còn không biết sẽ loạn thành cái dạng gì.

“Vậy ngươi bắt ta tới rốt cuộc vì cái gì?”

“Vì…… Tìm bệ hạ lấy lại cái đồ vật.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro