Gửi cho những ngày cuối cấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuổi thanh xuân của tôi thật bình lặng !!

Gửi đến các bạn a8k48 thân yêu.







Thời gian là thứ vô tận, không thể níu lại được một khi đã vụt qua. Và cả giây phút khi tôi viết dòng này tặng cho bạn bè mình, rồi cũng sẽ nhanh chóng trở thành kỉ niệm.

Hồi mới nhập học, đứa nào cũng nhìn nhau dè dặt, chẳng nhớ tên nhau nói gì tới bắt chuyện. Học đến nửa năm thì bắt đầu phân chia bè nhóm, cô lập lẫn nhau. Nghĩ sao mà ngốc thế.

Nếu tôi biết có một ngày tôi ngồi nghĩ về quãng thời gian cấp ba và yêu thương vô ngần thế này, tôi sẽ vui vẻ bắt chuyện và hòa đồng với mọi người từ ngày đầu tiên, để chúng ta có thêm nhiều kỉ niệm hơn.

Bước sang lớp mười một, danh sách học sinh vẫn được giữ nguyên, chúng ta nhận ra lòng nhẹ nhõm biết bao khi vẫn được cùng một lớp, kể cả cho dù năm ngoái chưa hề nói chuyện với nhau lần nào, giờ nhìn thấy gương mặt thân quen ở đó, lòng thật nhẹ nhàng.

Vụt chớp đến năm mười hai, đứa nào cũng bộn bề học hành, chông chênh giữa những ngả đường tương lai mà mình phải lựa chọn.

Những điều người ta có quyền làm, thì đầu tiên họ phải biết làm cái đã. Chúng ta, có đứa nào biết phải chọn làm sao để không cúi đầu ân hận đâu. Lúc ấy mới thấy đồng hồ cát đã bắt đầu được dốc lại, giờ phút tạm biệt đang cận kề và chẳng ai khước từ cho được.

Đôi khi tôi thật tiếc vì đã phí phạm 2 năm không cùng bạn bè học nhóm, không tham gia các hoạt động liên hoan lớp, tụ tập nấu ăn với nhau, không cùng các bạn làm báo tường, không tham gia một tiết mục văn nghệ nào. Tôi từng nghĩ thật phiền phức. Giờ mới hiểu mình thật phí hoài.

Giờ đây sẽ chẳng thể quay lại những tháng ngày trước nữa. Những lần nghe tin thầy cô thông báo nghỉ tiết thì vui như Tết, chẳng hiểu sao những giờ phút cuối năm, cả mắt cô và trò đều mang một nỗi buồn khó tả. Muốn được nghe lại những bài giảng, muốn được gọi bằng các đại từ "các anh, các chị" mỹ miều, muốn được trách vài câu nửa đùa nửa thật khi bị điểm kém,... Còn đâu nữa ???

Bạn của tôi! Xin lỗi, nếu trong 3 năm qua có lần nào tôi làm bạn phiền lòng mà không biết. Xin lỗi, nếu tôi có từng khiến bạn khó chịu.

Xin lỗi, nếu sự xa cách thiếu tin tưởng của tôi từng làm bạn tổn thương. Xin lỗi, vì đã không tin rằng 'học đi, sắp nghỉ hè rồi đấy'. Xin lỗi, vì đã không trân trọng cho đến tận hôm nay.

Và, bạn của tôi! Cảm ơn vì đã cùng tôi học chung một lớp. Cảm ơn vì đã có mặt trong thanh xuân của tôi. Cảm ơn vì những lần nhắc bài kiểm tra miệng. Cảm ơn vì bất chấp giám thị mà thỉnh thoảng cho tôi chép bài. Cám ơn vì bạn đã luôn ở bên, giúp đỡ tôi trong những tháng ngày còn ngồi cạnh nhau cùng học tập.

Xin cảm ơn đến tất cả những người cha người mẹ thân thương thứ hai của cuộc đời tôi. Những người thầy, người cô đáng kính đã luôn ở bên tôi ân cần dạy dỗ, tận tụy cống hiến hết mình cho sự nghiệp trồng người. Cha mẹ đã không quản những lúc chúng tôi ngỗ nghịch, ham chơi bỏ bê bài vở mà gục ngã mệt mỏi, vẫn vững vàng tận tình khuyên răn để hướng chúng tôi tới một lí tưởng cao đẹp, nhen nhúm trong lòng chúng tôi ước mơ hoài bão tốt đẹp cho tương lai của mình.

Sau cùng. Tạm biệt! Tạm biệt tuổi trẻ của chúng ta, thanh xuân của chúng ta, hồi ức của chúng ta.

Lời cuối tôi chỉ muốn nói với các bạn là " Hãy cố gắng hết mình trong những ngày còn lại nhé . Mong rằng trong tập thể chúng mình ai cũng đỗ vào trường đại học mà mình mơ ước. Cầu chúc tất cả chúng ta đều vững vàng bước về phía trước, để một ngày ở ngã rẽ nào đó bất chợt gặp lại nhau, sẽ chẳng phải rơi nước mắt xót xa, mà là giọt nước mắt hạnh phúc."












Tạm biệt nhé T-T
A8k48 - thanh xuân của tôi_ ngôi nhà của tôi.

___Mei____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro