"Mình"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh âm trong vắt vang lên,nhưng sao tôi nhớ lại thành nhịp trùng xuống,đầy trĩu nặng đè lên vết thương cũ đã vốn chưa lành hẳn.Âm rơi vào hồn tôi giữ chặt trái tim tưởng chừng đã nguội lạnh rồi.Dày xéo chi tâm can vốn không "sạch sẽ" này,nó lại thêm càng rách tươm.Thương nhỉ?Thương phận mình ngặt nghèo quá,thương thân mình khổ quá,thương cả người từng gọi tiếng "mình".Khổ nỗi nếu cả 8 tỷ người đều hạnh phúc vui vẻ ấm no thì phần nghèo đói,bất hạnh ai lo,ai giữ.Trách chi số,chỉ biết trách đời,trách người.Âu cũng là đồng loại mà,sao làm khó nhau chi vậy?

Yêu thôi mà,chỉ là ánh mắt người lại rơi vào hồn tôi.Chỉ là khoảnh khắc cả hai ta đều mang tâm tư như nhau phải không nà.Cớ gì người ta miệt thị đòi cách xa đôi ta.

Có kẹp kề dao vào mình,cũng chẳng thể ép tôi thay đổi thân mình,trong lòng vốn đã có kẻ ngự trị.

Hơn hết cũng tại phận mình,phận nữ nhân nên người đời toàn bảo mình nên dựa vào người đàn ông.

Nhưng hỡi ôi,sao lại trách tôi,tình yêu nào tôi có thể nói trước.Thôi thì đành chấp nhận,chấp thuận số phận đã định.

Mẹ à,sau này liệu mẹ cũng trách con như những người họ.Con xin lỗi mẹ ạ!Con lỡ để hồn mình lạc vào bóng hình ngôi sao đời mình rồi!

Nghe chuyện tình đầy hoang đường
Kệ những người họ đi
Sao lại vì lời người ngoài đường
Đáng mất người thương
Sau cùng chỉ mỗi tâm can
Kẻ còn vấn vương dằn vặt
Kẻ không thể sống cho đời mình
Nên cứ tiếp tục ngày ngày ăn năn
Hoàng tử có thể không đi cùng được nàng công chúa
Nhà vua không dám chắc chỉ yêu mình hoàng hậu
Nhưng chuyện yêu đương
Chắc chắn phải đi đôi cùng tin tưởng
Không có ngày khó
Ai chắc mình cần nhau
Không có lời dèm pha
Không có những lần cãi vả
Không biết được đâu lời thật thà
Không biết ai là kẻ dối trá
Xung quanh trừ mẹ cùng cha già
Đầy rẫy kẻ xấu xa....

-------------

Nhưng lần nữa nếu được,kha vẫn nguyện tiếp tục tin em...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro