Mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa. Mưa mong manh quá. Tôi muốn giơ tay, nhưng em lại vỡ mất rồi...

Em. Em cũng mong manh quá. Mấy lần tôi đưa tay ra, nhưng cũng từng ấy lần tay tôi rụt lại. Em mong manh vô chừng. Tôi ngập ngừng không dám chạm vào em...

Tôi vốn không muốn yêu mưa. Bởi mưa buồn. Buồn lắm. Chẳng có gì the lương bằng cảm giác một mình lắng nghe tiếng mưa rơi đều đều trong một buổi chiều u ám. Mà tôi, tôi thì vốn luôn một mình... Tôi vốn không muốn yêu em. Trước vẻ mong manh của em, tôi chợt sợ hãi. Rồi một ngày, tôi sẽ làm em khóc. Không! Tôi không thể yêu em! Yêu làm gì cũng chỉ để xót xa nhau!

Thế mà sao tôi lại vẫn yêu mưa. Thế mà sao tôi vẫn cứ vươn tay hứng lấy từng giọt trinh nguyên đang âm thầm buông rơi giữa cõi đất trời! Không! Tôi không muốn yêu mưa!

Thế mà sao tôi lại cứ yêu em. Thế mà sao tôi vẫn muốn ôm ghì lấy em mỏng manh trong đôi tay mình. Không! Tôi không thể yêu em! Bờ vai tôi bé nhỏ quá. Lấy gì đây cho em khóc trong những đêm mưa?

Tôi yêu mưa. Thế cho nên mỗi khi mưa đến, những vòng xe tôi lại mộng du đi mãi trong mưa. Tôi không dám yêu em. Thế cho nên mỗi lần em đến, tôi lại mộng du mình vào một cõi quên...

Mưa rơi. Nghe thật chơi vơi. Từng giọt nhỏ vào hồn. Nhức nhối. Vậy mà tôi vẫn thích một mình đi dưới những cơn mưa... Vì cái gì cơ chứ? Không biết nữa! Hay chỉ vì trong đó có những giọt mưa?

Một ngày mưa..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro