Chương 3. Vu oan.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tinh mơ sáng hôm sau, khi thiên địa vẫn đang say giấc, cảnh vật tiêu điều chìm trong yên tĩnh. Làn sương mỏng trắng xóa vắt ngang những tán cây rậm rạp, trải dài trong hư vô. Khí trời vào buổi ban mai thật dễ chịu, Kim Hạ mở cửa phòng bước ra, vươn tay hít thở, ấn đường có phần mệt mỏi do tối hôm qua có một kẻ không mời mà tới làm phiền nàng, nhân lúc trời còn sớm, Kim Hạ dự định sẽ đến nghiệm thi lại một lần nữa xem xem có phát hiện manh mối nào hữu dụng không. Khí trời ban mai man mát dễ chịu, nàng vừa rảo bước vừa nghêu ngao hát, đến trước cổng biệt viện Lý gia thì Kim Hạ phát hiện Lý Tịch Nhan cũng vừa rời khỏi, hình như nàng ta vừa đi vào nơi để thi thể của Lý phu nhân, hôm nay nàng ta vận bộ y phục tím nhạt kiểu dáng hao hao giống y phục của nam tử,  tóc búi đơn giản và điều quan trọng là bội kiếm mà nàng ta mang theo trên tay. 

Kì lạ, Lý Tịch Nhan cô ấy biết võ công sao? Sao trông cô ấy chẳng có vẻ gì là người có võ thậm chí dáng người mảnh mai yếu đuối của cô ấy trông giống với Thuần Vu Mẫn - biểu muội Lục Dịch? 

Phát hiện có điểm bất thường, đôi mắt nàng dán chặt vào thanh kiếm nàng ta mang theo bên người, nàng liền bám theo chân Tịch Nhan. Tầng sương phủ ngày một dày nên lần theo dấu Lý Tịch Nhan gặp một chút khó khăn, tầm nhìn cũng bị giảm bớt, Kim Hạ từng bước di chuyển ngày một nhẹ nhàng, nhất cử nhất động đều phải thật cẩn trọng, không để xảy ra bất cứ sai sót gì.

Kim Hạ lần theo bước Lý Tịch Nhan, nàng ta luôn mang vẻ thần thần bí bí, thỉnh thoảng còn ngoái lại phía sau xem xem có người theo dõi hay không. Đến một ngôi phía hoang ở bìa rừng ngoại ô kinh thành, Tịch Nhan tiến vào đó, Kim Hạ dùng khinh công leo lên cây gần đó quan sát động tĩnh. Chợt thấy bóng dáng của một người nào đó từ phía trong đi ra, hai hàng lông mày nhíu chặt, phát hiện có điều gì đó không ổn.

- Mao Hải Phong? Sao hắn ta lại ở đây? Hắn ta và Lý cô nương này rốt cuộc có quan hệ như thế nào?

Một cuộc giao dịch giữa hai người đã diễn ra, do quan sát từ xa nên Kim Hạ chẳng nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ thấy được khóe môi Lý Tịch Nhan nhếch lên nham hiểm, rồi nhanh chóng rời khỏi.

Nàng cảm thấy có chuyện gì đó không ổn!

Về đến Lý phủ, Lục Dịch một thân Phi Ngư Phục đang ngồi ở sảnh chính thưởng trà, bên cạnh trò chuyện với Lý Tín. Thỉnh thoảng có một vài Cẩm Y Vệ vào báo cáo, Sầm Phúc lệnh cho họ đi điều tra, xem chừng là bàn chuyện liên quan đến vụ án. Kim Hạ lặng lẽ bước vào, vốn định nói về chuyện liên quan đến Lý Tịch Nhan thông đồng với Mao Hải Phong làm chuyện mờ ám cho Lục Dịch nhưng thấy thời cơ chưa thích hợp lại sợ bứt dây động rừng nên đành thôi, đợi nàng điều tra thêm manh mối sẽ nói với hắn sau!

Nhìn thấy Kim Hạ từ xa đi tới, Lục Dịch khẽ mỉm cười, hắn hất cằm sang chỗ trống bên cạnh, ý bảo nàng an tọa bên cạnh.

- Muội đã đi đâu thế, sao từ sáng đến giờ ta không thấy muội?

- À... đại nhân, ta quay về biệt viện muốn nghiệm thi lại một lần nữa, phát hiện ra thi thể của Lý phu nhân còn có vết thương bên tay trái cũng khá sâu, nếu xem kĩ chiều dài và độ sâu của miệng vết thương thì hung khí này có lẽ là một cây trâm, ta đoán hung thủ có khả năng là nữ nhân!

- Ta biết rồi.

Lục Dịch nhìn nàng rồi gật nhẹ đầu, hắn ghé tai Sầm Phúc thì thầm vài câu rồi phất tay bảo hắn đi điều tra việc gì đấy. Sầm Phúc vừa rời khỏi thì Lý Tịch Nhan từ xa đi đến, phong thái hiền thục khác hẳn ban nãy, y phục nàng cũng đã thay bằng xiêm áo của tiểu thư khuê các, trên tay đang bưng khay điểm tâm cùng trà, nàng ta đi đến đặt khay thức ăn lên bàn, cúi đầu hành lễ với Lý đại nhân cùng Lục Dịch, âm điệu mềm mượt:

- Cha, Lục đại nhân, tiểu nữ có làm chút điểm tâm và pha một ít trà, hai người nếm thử xem.

Phải khẳng định rằng giọng nói của vị cô nương này rất êm tai, mang một sức lôi cuốn mãnh liệt khiến người ta không tự chủ đành phải tuân theo. Kim Hạ nãy giờ tầm mắt luôn chăm chú quan sát hành động của nàng ta, phải nói là nàng ta diễn kịch rất tốt, cả cử chỉ lẫn thần sắc khác hẳn lúc cô ta gặp Mao Hải Phong. Người nào quan sát không kĩ có thể không nhận ra Lý Tịch Nhan hai khắc trước và Lý Tịch Nhân lúc này là cùng một người. Đặc biệt, ánh mắt của nàng ta cứ dán chặt vào Lục Dịch, khiến Kim Hạ cảm thấy có một chút khó chịu.

- Lục đại nhân, vụ án này ngài đã có manh mối rồi sao? – Tịch Nhan cất tiếng hỏi, đưa tay nhấp một ngụm trà, nàng ta hoàn toàn không để tâm đến sự có mặt của Kim Hạ.

- Lý cô nương, xin hãy yên tâm vụ án này ta đã giao cho Sầm Phúc điều tra, sẽ nhanh chóng bắt được hung thủ. – Lục Dịch nhàn nhạt đáp lại.

- Đa tạ Lục đại nhân.

Nàng ta vừa nói vừa đặt bàn tay thon thả của mình lên tay Lục Dịch. Hành động ấy đã hoàn toàn thu gọn vào trong tầm mắt của Kim Hạ, Lục Dịch nhận thức được mọi chuyện, liếc mắt nhìn đôi tay ngọc ngà của Lý Tịch Nhan vội vàng rút tay lại, nhanh chóng chuyển tầm mắt sang Kim Hạ, thấy nàng vẫn ổn hắn lập tức thở phào. Nàng ta hẳn là chưa nghe qua danh của Cẩm Y Vệ? Người bình thương chỉ cần nhắc đến ba chữ này thôi là cũng đủ điều kiện để có thể tránh xa hắn ba vạn tám nghìn dặm rồi huống hồ còn tiếp chuyện với hắn. Hắn là ai cơ chứ?

Rốt cuộc Lý Tịch Nhan này muốn gì? Nàng ta là đang muốn câu dẫn hắn?

***

Sắc trời ngày một sẩm tối, Kim Hạ sau khi tắm rửa thay y phục sạch sẽ nàng ngồi trong thư phòng nghiên cứu lại những manh mối mà ngày hôm qua đã tra được, nghe Sầm Phúc báo cáo rẳng mảnh vải đem kia hắn đã tra được nguồn gốc của nó, chính là ở Giang Nam.

Giang Nam sao? Đó không phải là quê hương của mẫu thân Lý Tịch Nhan sao? Không lẽ là... Bỗng bên ngoài có tiếng động, nàng đứng dậy định mở cửa phòng thì bất chợt một ngọn gió thổi qua làm ánh nến trong phòng vụt tắt. Kì lạ, bên ngoài không có gió, cây cối lại không lay động, cớ sao ánh nến trong phòng lại tắt? Chưa kịp định thần lại thì Kim Hạ cảm thấy đầu óc choáng váng dữ dội, không kìm được mà ngất đi...

Kim Hạ mơ màng tỉnh dậy thì thấy Lục Dịch đã ngồi bên cạnh nàng từ bao giờ, hình như đây không phải là phòng nàng, nhãn quan chất chứa sự lo lắng cùng cực. Chuyện là sáng hôm nay hắn đến phòng tìm nàng, nhưng gõ cửa mãi không thấy nàng trả lời, hắn liền đạp cửa xông vào thì thấy nàng nằm ngất dưới sàn, mặt mày trắng bệt không còn chút huyết sắc.

- Kim Hạ, muội tỉnh rồi?

Lục Dịch vội đỡ Kim Hạ ngồi dậy tựa vào thành giường, đưa tay vén vài sợi tóc mai trên trán nàng, thanh điệu gấp gáp.

- Muội sao thế? Sao lại ngất dưới sàn? Thật khiến ta lo lắng mà...

- Đại nhân, ta không sao!

Nàng mở lời trấn an nam nhân đối diện, khẽ áp tay vào lòng bàn tay hắn. Lục Dịch hắn định nói gì đó thì Lý Tịch Nhan từ ngoài cửa đã xông thẳng vào phòng, mặt mày hớt hải hình như có chuyện gì đó. Lục Dịch thấy dáng vẻ nàng ta không hợp lễ nghi liền nhíu mày, thanh âm lãnh đạm vang len:

- Lý tiểu thư, có chuyện gì?

Lý Tín từ ngoài thấy nữ nhi của hắn sốt sắng như vậy cũng nhanh chóng đi vào, Lý Tịch Nhan vội chạy đến ôm cha mình, âm điệu trong veo mang sự ủy khuất nặng nề, thủy mâu sớm đã phủ một tầng nước, lay lay cánh tay của Lý Tín.

- Cha, không hay rồi, hai rương trang sức của con đã mất tích rồi. Sáng nay con vào mật thất liền không thấy chúng đâu, liệu có phải...

- Con gái, con cứ bình tĩnh đã. Không sao, cha nhất định sẽ tìm được chúng về cho con!

Lý Tín vỗ vỗ vào vai an ủi con gái, khó xử quay sang Lục Dịch, tiện thể ngồi xuống cạnh hắn.

- Lục đại nhân, chuyện này phải làm thế nào bây giờ? Vụ án kia vẫn chưa bắt được hung thủ bây giờ lại xảy ra cớ sự như vầy. Ngài nghĩ xem có khi nào bọn chúng là cùng một người hay không?

Lý Tịch Nhan vội vàng cắt ngang lời Lý Tín, xem ra là nàng ta đã cất công chuẩn bị một vở kịch hay, chỉ là đợi đủ người đến xem mà thôi.

- Cha, theo con thấy trước hết nên cho người lục soát tất cả mọi nơi trong phủ, kéo có người nào đó trong phủ nổi lòng tham đã mang nó đi rồi giấu nó ở đâu đó muốn chiếm làm của riêng thì sao ạ?

- Được, con cứ làm theo lời con nói đi!

Lý Tịch Nhan cất bước ly khai, trước khi rời khỏi phòng nàng ta còn liếc nhìn Kim Hạ, đôi mắt sắc lạnh lộ rõ vẻ thách thức, khiến nàng không kìm được mà bất giác rùng mình. Đưa tay nắm lấy tay của Lục Dịch, nàng thì thào:

- Đại nhân, ta cảm giác Lý Tịch Nhan có vẻ không bình thường, huynh chú ý hành động của cô ta một chút!

- Được rồi, muội nghỉ ngơi trước đã, chuyện này đã có ta giải quyết. Đừng lao tâm quá, muội bị nhiễm phong hàn, phải cần tịnh dưỡng.

Lục Dịch nhẹ nhàng đỡ Kim Hạ nằm xuống, đưa tay kéo chăn đắp ngang thân nàng, bản thân hắn cũng nhanh chóng quay về thư phòng, đôi mày kiếm kia càng lúc nhíu chặt lại, hắn khẽ đưa tay xoa xoa mi tâm. Dường như Lục Dịch đang mưu tính chuyện gì đấy!

***

Tờ mờ sáng hôm sau, khi ánh nắng bình mình còn chưa ló dạng, Kim Hạ đã bị những tiếng ồn ào ngoài hậu viện đánh thức, hình như là bọn họ đã tìm thấy hai rương trang sức của Lý Tịch Nhan, đám gia nhân trong nội phủ cả nam lẫn nữ đều ra sức bàn tán xôn xao. Nàng ngồi dậy vươn vai, mi mắt vẫn còn bị cơn buồn ngủ kéo xuống nặng trĩu. Cả đêm qua nàng đã ngủ trong phòng Lục Dịch, còn hắn thì biệt tích cả một đêm ở thư phòng. Nàng lắc đầu, lấy thau nước ấm rửa mặt, chải tóc xong xuôi. Nàng mở cửa bước ra ngoài thì thấy mọi ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào mình, có người nhìn nàng với vẻ giận dữ, lại có người nhìn nàng với vẻ sợ hãi... Chưa kịp định thần là chuyện gì đang xảy ra thì một ả nha hoàn, hình như là nha hoàn thân cận của Lý Tịch Nhan đã hùng hổ xông lên phía trước hét thẳng vào nàng:

- Thì ra cô chính là kẻ lấy trộm rương trang sức của tiểu thư, chưa hết cô còn ra tay sát hại A Châu – nha hoàn bồi cạnh của tiểu thư. Tối hôm trước có người nhìn thấy cô lén lút vào phòng của tiểu thư sau đó rất lâu không thấy trở ra!

Kim Hạ vẫn chưa hoàn hồn vì vụ việc này, nàng tròn xoe mắt, bất giác lùi người lại, bị một đám người đem nàng ra phỉ báng, vu oan giá họa, nàng lập tức thanh minh:

- Các người đang nói cái gì đấy, ta không hiểu. Dựa vào đâu các người nói ta trộm rương trang sức của Lý tiểu thư và ra tay giết người? Các người có chứng cứ gì không?

- Cô muốn thấy chứng cứ sao? Được, đi theo ta...

Ả nha hoàn kia chua ngoa đáp lại, một tay lôi Kim Hạ trở về phòng của nàng chỉ thẳng vào hai rương trang sức được cất giấu gọn gàng trong tủ y phục, chưa hết còn có cả xác của nha hoàn tên A Châu được bọc kĩ trong tấm chăn. Ả nha hoàn dùng sức kéo tấm chăn đó ra, A Châu đúng là bị giết chết bởi nhát đâm chí mạng trên ngực, điều kinh khủng hơn là vật gây án chính là cây trâm có khắc chữ "Hạ" của Kim Hạ. Lúc nhìn thấy thi thể đó cùng với cây trâm nàng không khỏi bàng hoàng, kinh hãi tột độ, bất giác đưa tay sờ lên tóc thì không thấy cây trâm đó đâu, một lần nữa khẳng định rằng cây trâm đang yên vị trên ngực cô nương kia chính là của Kim Hạ!

- Sao nào, bây giờ cô còn gì muốn nói?

- Ta không có... các người vu oan cho ta...

Thanh âm ồn ào ngoài trạch viện một lần nữa thu hút những người khác, Lý Tín cùng với Lục Dịch theo sau còn có Lý Tịch Nhan bước vào phòng, bàn ghế ngổn ngang trước mắt, Kim Hạ chạy đến bên cạnh Lục Dịch nàng định lên tiếng giải thích nhưng ả nha hoàn kia đã nhanh mồm kể lại toàn bộ sự việc mà ả ta thấy, hoàn toàn nhằm vào Kim Hạ mà vu oan. Lục Dịch nhíu mày, gương mặt bỗng chốc đanh lại khi nhìn vào cây trâm của Kim Hạ, hắn ngồi xuống cẩn thận xem xét thi thể.

Lại nói đến Lý Tịch Nhan, khi tận mắt thấy xác của A Châu thì nàng ta khóc nấc liên hồi, miệng lẩm bẩm gì đó. Quay sang nắm lấy bả vai của Kim Hạ lắc mạnh, từng tiếng nấc nghẹn ngào buông xuống.

- Tại sao? Tại sao cô lại làm thế với A Châu? Uổng công ta tin tưởng cô, xem cô như muội muội, Viên cô nương, cô nói đi? A Châu là nha hoàn từ nhỏ lớn lên bên cạnh ta, tại sao cô lại ra tay giết hại cô ấy?

Nhìn vẻ mặt vờ làm tiểu bạch liên đáng thương của Lý Tịch Nhan khiến Kim Hạ cảm thấy chán ghét, lạnh lùng gỡ tay nàng ta ra, dùng lực đẩy thật mạnh, nào ngờ nàng ta lại thuận thế ngã vào lòng Lục Dịch, hắn không còn cách nào khác đưa tay đỡ nàng ta vào lòng. Kim Hạ thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi ấm ức, hận không thể cho con hồ ly kia một nhát xuyên tim. Cả đời nàng luôn trong sáng minh bạch, thật sự không ngờ có một ngày lại bị một nữ nhân vừa quen biết vu oan giá họa! Nàng chỉ bất lực lên tiếng, mọi chứng cứ bây giờ đều đổ hết lên người nàng, nhân chứng vật chứng đều có đủ.

- Các người chỉ tin về một phía đã vội kết luận, ta nói các người biết chuyện mà Viên Kim Hạ ta không làm, ta tuyệt đối không bao giờ thừa nhận!

Đám đông xung quanh lại bắt đầu bàn tán xôn xao, không một ai tin nàng cả. Kim Hạ ngoảnh đầu quan sát thái độ của Lục Dịch, mâu quang trong veo ngước nhìn hắn. Họ không tin nàng cũng được chỉ cần hắn tin nàng là đủ rồi! Thế nhưng trái với kì vọng của nàng, hắn chẳng nói chẳng rằng, gương mặt đang đăm chiêu suy nghĩ chuyện gì đó, chợt hắn lên tiếng, giọng nói không chút cảm xúc:

- Kim Hạ, là muội làm sao...

"Đoàng" lời nói hắn vừa thốt ra như tiếng sấm nổ bên tai nàng. Không phải chứ? Nam nhân mà nàng yêu đây sao, một Cẩm Y Vệ lạnh lùng cao ngạo mang một trái tim ấm áp chỉ với một mình nàng sao? Hắn chẳng nói chẳng rằng đã vội tra xét nàng, lại một lời khẳng định. Kim Hạ vẫn mở to mắt nhìn hắn, xung quanh tai ù đi, một người nàng trao gửi cả tấm chân tình mà bây giờ lại không một chút tin tưởng mình. Khóe môi Kim Hạ nhếch lên chua chát, khóe mắt cay cay, xem như lòng tin của nàng đã đặt sai chỗ...

- Cả huynh cũng nghĩ như vậy sao...

Kim Hạ chạy đi, giọt nước mắt cũng theo khóe mi mà rơi xuống nàng cũng không biết bây giờ phải đi đâu, chí ít nàng biết mình cần phải bình tâm lại đã, lời nói của nam nhân kia như một vết dao cứa thẳng vào lòng nàng, con tim rỉ máu liên hồi...Ngoài trời mây đen kéo đến, sấm chớp ầm ầm dường như sắp có một cơn mưa rất lớn.

Hai người... khó khăn lắm mới trở về bên nhau. Cớ sao lại làm tổn thương đối phương đến như thế?

Tình yêu cần nhất chính là sự tin tưởng đối phương, huống hồ gì hắn là một Cẩm Y Vệ cao cao tại thượng, chính hắn cũng đã từng nói: "Chân tướng bên ngoài chưa chắc đã là kết quả thật sự!" Bao nhiêu kí ức cũ ùa về trong tâm trí Kim Hạ, nàng thật hi vọng đây chỉ là giấc mơ, khi tỉnh dậy mọi thứ đau khổ này sẽ tan biến...

Trời đổ mưa to, cảnh vật bỗng chốc trở nên mờ mịt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro