Nhạc mẫu Lục Dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một căn phòng được bày trí ngăn nắp gọn gàng thì đượng nhiên chủ nhân của nó không ai khác ngoài Lục Dich. Hắn một mình ngồi đó chăm chú xem lại đoạn clip về cuộc nói chuyện giữa Giai Kỳ và gã Vương tổng.Từng câu từng chữ được bọn họ thốt ra thật khiến người khác kinh tởm.Đôi mắt sắc lẹm chứa đầy sát khí bàn tay xiết lại thành nắm đấm, đôi lông mày kiếm nhíu chặt lại thành hàng.Tuy tức giận là thế nhưng chỉ cần những kí ức đêm qua ùa về,cái thời khắc hắn cùng con mèo hoang nào đó hoàn toàn thuộc về nhau,hai tâm hồn cùng hòa làm một thì khóe môi tự nhiên cong lên thành một đường tuyệt mĩ.

Lục Đình từ ngoài cửa bước vào thấy hắn ngồi đấy ngây ngốc cười thì bất ngờ vô cùng,rất lâu rồi ông không thấy con trai mình như vậy.

-Tiểu tử cười gì vậy kể cho lão già này nghe với.

-Ba.

Nhận thấy sự xuất hiện của Lục Đình, gương mặt hắn trở lại vẻ nghiêm túc ngay lập tức.

-Có cái này,con nghĩ ba nên biết.

-Chuyện gì vậy.

Hắn lấy chiếc máy tính trên bàn làm việc ra chỗ Lục Đình rồi mở đoạn clip vừa rồi cho ông xem,quả thực ông rất sốc khi biết được chuyện này,Giai Kỳ trước mặt ông luôn là đứa bé ngoan ngoãn sao lại có thể làm ra việc thâm độc như vậy.Cảm xúc trong ông đang hỗn loạn cực độ,giữa sự trong sạch của Kim Hạ và tình nghĩa giữa hai nhà từ trước đến nay ông phải chọn một.

-Lục Dịch,con có thể bỏ qua cho Giai Kỳ lần này không coi như là vì ba và vì tình nghĩa giữa hai nhà.

-Nhưng còn Kim Hạ.

-Ba chưa nói hết,tuần sau tổng công ty có cuộc họp báo nhân cơ hội đó mà khẳng định chủ quyền đi,lão già này mong có cháu để bế lắm rồi.

-Ba.

Nói rồi ông để một mình Lục Dịch trong phòng,quả thực trên đời này cha mẹ luôn nghĩ những điều chu toàn nhất cho con cái.

_________________________________

Con mèo hoang nào đó từ hôm qua đến giờ vẫn luôn tìm mọi cách để né tránh hắn.Nhưng dù gì cũng chỉ là mèo hoang làm sao thoát khỏi con sói như hắn chứ.Cái gì đến rồi cũng phải đến.Hắn chậm rãi mở cửa phòng Kim Hạ mà từ từ tiến vào.Thấy có tiếng động,cô nhanh chóng chui vào trong chăn chỉ để lộ ra hai con mắt to tròn đen láy.

-Em đừng chốn nữa,cái cần nhìn cũng nhìn rồi,cái cần làm cũng làm rồi.

Hắn tiến lại giỡ cái chăn to kềnh trên người cô xuống,cái đầu nhỏ Kim Hạ thò ra,đôi mắt chớp chớp nhìn về phía hắn,cặp má bánh bao phủ lên một rặng đào hồng phấn,cái miệng nhỏ chu chu ra làm nũng.

-Anh,anh ra khỏi phòng em ngay

-Anh không ra thì sao.

Lưu manh đúng là lưu manh biết người ta chỉ là tiểu cô nương mới lớn chưa trải sự đời nên cố tình trêu trọc đây mà.Hắn tiến sát lại gần Kim Hạ, mặt đối mặt,làm hai gò má cô đã đỏ sẵn bây giờ chắc sắp chín tới nơi,hai đồng tử ở mắt theo tự nhiên mà giãn hết cỡ.

-Anh,đồ lưu manh.

-Nếu đã mang danh lưu manh,có phải anh nên thực hiện điều đó luôn không.

Thấy tiểu bạch thỏ trước mặt sợ đến tái xanh mặt mũi,có vẻ đáng thương, hắn mới chịu buông tha không trêu ghẹo cô nữa.

-Thôi,không đùa em nữa,tuần sau em về tổng công ty với anh,có điều bất ngờ cho em.

-Hả???

_________________________________

Tại sảnh lớn của tập đoàn Lục thị có rất nhiều phóng viên đang đứng chờ ở đó săn tin viết bài,nhiều nhà đầu tư lớn nhỏ khắp nơi cũng có mặt tại đây. Một chiếc lamborghini sang trọng tiến vào theo sau đó là hàng tá chiếc xe thuộc hạng đắt tiền cũng theo đuôi.Lục Đình với phong thái đĩnh đạc bước ra trước chào tất cả.

-Cảm ơn tất cả mọi người đã có mặt ngày hôm nay.

Hôm nay tập đoàn Lục thị mở cuộc họp báo lớn như vậy không ít những kẻ có địa vị tiếng tăm trong giới làm ăn dắt theo con gái để liên kết tạo thêm nhiều mối quan hệ thân thiết. Đương nhiên người được nhắm đến chính là Lục Dịch,hắn sau này chính mà người thừa kế duy nhất của Lục thị,quả thực ai may mắn được kết thông gia thì đúng là vớ phải vàng. Lục Dịch từ trên xe bước xuống với khí chất lạnh lùng cao ngạo,soái khí ngút trời làm trái tim của bao thiếu nữ phải lỡ nhịp

Tuy nhiên đừng mừng vội,theo sau hắn là một tiểu cô nương kiều diễm. Kim Hạ từ sáng sớm mắt nhắm mắt mở chưa biết đầu đuôi tai nheo thế nào đã bị hắn kéo đi làm tóc trang điểm đủ thứ.Cô mặc một chiếc đầm màu trắng dài qua mắt cá nhân,phần cổ có họa tiết gen đơn giản.Hai bọn họ bước ra trước hàng vạn ánh mắt dõi theo,nam tuấn tú phi phàm nữ  xinh đẹp động lòng người quả thực rất xứng đôi.

-Thưa các vị,đây là con trai tôi,Lục Dich.Hôm nay tôi chính thức giao lại quyền quản lí Lục thị cho nó,lão đây đã già muốn được nghỉ ngơi vui đùa cùng cháu nội rồi.

-Ba.

Lục Dịch có hơi ngạc nhiên với lời tuyên bố của ba mình,hắn tưởng hôm nay chỉ công khai thân phận của Kim Hạ thôi chứ sao lại giao lại quyền quản lí Lục thị cho hắn.

-À,ngoài ra tôi xin được giới thiệu đây là con dâu của tôi.

Ông vừa nói vừa chỉ tay về hướng Kim Hạ,cô gái nhỏ vô cùng bất ngờ trước sự việc này.Cánh phóng viên cũng nhanh chóng phòng tầm mắt về phía cô,đương gia chủ mẫu Lục thị đã xuất hiện,tin này đảm bảo trấn động trên toàn sóng vô tuyến và các mặt báo,lên top một tìm kiếm chắc luôn.

Buổi họp báo kết thúc,Kim Hạ vẫn chưa hết kinh ngạc,cô nhanh chóng kéo Lục Dịch ra một chỗ vắng mà hỏi cho ra nhẽ.

-Đại nhân,sao anh không nói trước cho em biết.

-Đã nói với em là bất ngờ mà.

-Nhưng em không muốn mọi người biết.

-Sao,con mèo hoang này,đến chuyện đó em cũng làm với anh rồi thì đương nhiên phải chịu trách nhiệm với anh cả đời,em mãi mãi thuộc về anh,anh ở đâu em ở đó.

Hắn tiến lại gần cô,bàn tay to lớn ôm lấy eo nhỏ của cô,nhanh chóng cúi xuống chiếm lấy cánh môi anh đào đỏ mọng đầy ngọt ngào,mơn chớn từng chút một,càng ngày càng sâu tưởng chừng không thể tách rời.

-Nhưng còn mẹ em.

-Ba đang đợi ngoài kia để đi gặp mẹ em đó.

-Nhanh vậy.

______________________________________

Mẹ Viên đang ngồi trước tivi xem tin tức,đương nhiên tin chấn động về Kim Hạ bà cũng sẽ biết,cái con bé này tin quan trọng như thế lại không cho bà biết sớm.Tiếng còi xe trước cửa làm đứt quãng dòng suy nghĩ của bà.

-Mẹ,con về rồi.

-Tiểu Hạ,nói cho mẹ biết đây là chuyện gì.

-Con,con.

Kim Hạ đang ấp úng không biết trả lời mẹ Viên ra làm sao thì giọng nói trầm thấp của Lục Đình vang lên.

-Xin thứ lỗi,chúng tôi đương đột rồi.

-Lão Lục,là ông à.

-Tôi đây.

Nghe hai vị trưởng bối chào hỏi,thì hinh như họ quen biết nhau từ rất lâu rôi

-Hai người quen nhau sao.

Ba của Kim Hạ và Lục Dịch ngày xưa là bạn đồng môn rất thân thiết,có thể nói là huynh đệ kết nghĩa

-Đây là bạn cũ của ba con,không ngờ lại là ba của Tiểu Dịch.

-Giờ bà nên gọi tôi tiếng thông gia đi chứ.

-Đúng đúng,mời ông thông gia vào nhà.

Hai vị trưởng bối cứ thế vào trong nhà nói nói cười cười rôm rả để lại hai đứa trẻ.

-Đại nhân,không ngờ hai nhà lại quen biết nhau từ trước.

-Anh cũng không ngờ.

-Anh nói xem đây có phải duyên phận không.

Cũng không biết đây có phải là duyên phận do ông trời sắp bày.Nhưng nếu đã nắm nó trong tay thì phải nắm thật chặt không bao giờ buông,mối duyên này đã gắn chặt hai con người tương khắc về mọi mặt rồi để họ dung hòa lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vltlcl