Chương 12 _ Đánh cược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh nến lóe lên, Thẩm Yến nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt. Thời điểm ánh sáng tối lại liền sải bước đi về phía nàng trong ánh mắt càng lúc càng đen, cả người khí tức đều trở nên ngưng trọng, đứng trước mặt nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đưa tay muốn chạm vào khuôn mặt hắn.

Thẩm Yến vươn tay giữ chặt lại.

Lưu Linh thuận thế dựa người vào hắn, tay kia trượt vào trong vạt áo, hướng chạm vào phần thân trên của hắn sờ soạng. Nàng chạm vào cơ bắp của hắn và nhắm mắt lại để phác thảo hình dáng hắn- người này cơ bắp không phóng đại ở khắp mọi nơi, nhưng săn chắc, cảm giác vô cùng tốt.

Lưu Linh miễn cưỡng nói_"Không thể khiêu khích ngươi sao? Ngươi là trinh khiết liệt nam à, vì ai mà phải giữ thân như ngọc?"_ Lời này ý tứ trêu chọc càng đậm.

Thẩm Yến cũng lười nhát cùng nàng chơi đùa đấu khẩu, yết hầu di chuyển, hướng nàng cúi xuống nhìn thẳng xuống xương quai xanh của nàng. Nó mềm mại như lụa.
Hắn đưa tay ra, cảm nhận sự mịn màng nơi cổ nàng.

Lưu Linh trở nên cứng ngắc, hơi thở gấp gáp.

Mái tóc dài bị người thanh niên vén lên, hơi thở nóng ấm truyền tới tai nàng, trầm mặc_"Lần đầu tiên? Rất hồi hộp?"

Chế nhạo pha đùa cợt.

Lưu Linh chưa bao giờ thân mật với nam nhân như vậy. Khi hắn tiến tới, nàng mím môi cảm thấy có chút không tự nhiên.

Thẩm Yến khẽ cười, đứng thẳng người, khẽ nói_"Không chơi nổi thì đừng chọc ta!"

Không chơi nổi?

Lưu Linh đột nhiên duỗi tay ra, túm lấy thắt lưng của hắn, từ phía sau dán vào. Nàng cảm giác được thân thể nháy mắt cứng ngắc của thanh niên, nhìn thấy ánh mắt rực lửa của hắn, thì thào nói_"Này."

Ai không có khả năng chơi với ngươi?
Tất nhiên là ta có thể chơi!

Thẩm Yến nhìn nàng.

Hai người nhìn nhau đầy mùi thuốc súng, cùng với sự tàn nhẫn, không ngừng điên cuồng.

Thẩm Yến hai mắt nhuốm lên tia đỏ, ôm lấy tay nàng ép về sau, răng môi hướng vào ngực nàng tiến tới, cười như không cười đáp_"Đến!"

Nàng bị ôm, nửa thân trên yếu ớt bị người thanh niên đẩy mạnh về phía sau, vội vươn tay ôm lấy cổ hắn, chân áp sát vào vòng eo hắn, cơ thể mát lạnh run lên vì đụng chạm.

Nhưng loại kích thích này, hiển nhiên khiến Lưu Linh càng thêm hưng phấn, nàng thở hổn hển, ngón tay vòng ra sau cổ áo hắn.

Khi ngẩng đầu nhìn lên, ngực thiếu nữ hơi nâng lên hạ xuống, nhất thời sắc mặt xanh mét, mờ mịt khiến Thẩm Yến nhếch lên khóe môi. Hắn không nói, nhưng ánh mắt lại ngấm ngầm biểu hiện- "Ngươi cũng không có gì hơn thế này."

Lưu Linh ậm ừ, kinh nghiệm của nữ nhân về phương diện này vốn dĩ không thua kém nam nhân, chưa kể nàng cũng không phải là người đói khát.
Trong vòng tay nóng bỏng của hắn, nàng khẽ trấn định nhịp tim nhanh, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng hắn - Người đang ôm nàng, trán có hơi ướt, chóp mũi cũng rịn mồ hôi, đôi mắt sáng lên vì động tình, còn miệng nàng thì khô khốc.

Nàng hôn lên mắt, ôm hắn rồi cọ sát vào người hắn, thân thể hắn lại không thể khống chế có chút biến đổi.

Nghe thấy tiếng cười mãn nguyện của Lưu Linh, Thẩm Yến lúng túng cúi đầu xuống, ánh mắt rơi vào nàng, hắn lại nghiêng người.

Không khí trong phòng tràn ngập mong đợi nóng bỏng của nam nhân, khó có thể tách ra.

Thẩm Yến đột nhiên giơ tay lên, luồng khí tức vô hình bộc phát trên không trung, đánh tới Lưu Linh.

Lưu Linh hốt hoảng nghiên đầu né tránh, gió lạnh lướt qua má, tóc trở nên rối tung.

Bang bang bang.

Vài tiếng vang, cửa sổ đóng kín đã bị mở ra, làn khói tre ẩm thấp bay lơ lửng trong sân, những cánh hoa trắng tinh rơi xuống, một vài tiếng du dương bay vào phòng, nhẹ nhàng lăn trên gạch lát sàn.

Hương thơm ấm áp nhẹ tản ra, gió đêm mát lạnh từ từ cuốn lấy, giải phóng không khí kỳ lạ trong phòng.

"Thẩm đại nhân là có ý gì?"_ Lưu Linh rùng mình, trầm mặc nhìn thiếu niên đang vùi trong ngực mình.

Hắn quần áo không chỉnh tề, còn nàng thì không mảnh áo.

"Ngươi có ý tứ gì, ta liền có ý tứ đó."

"Ta có ý tứ gì?"_ Lưu Linh hỏi ngược lại.

"Ngươi làm cho trong phòng nhuộm mùi thơm quyến rũ kích thích. Cho dù ta ngửi được, ta cũng không muốn quan tâm đến ngươi."_Thẩm Yến nâng cằm, nhìn chằm chằm tuyết trắng dưới cổ, trên người bóng loáng, có dấu vết của hắn lưu lại_"Có phải nên mời mọi người đến xem trò hay?"

"..."

Toàn bộ khung cảnh lãng mạn bị tạt một gáo nước lạnh, Lưu Linh không còn gì để nói.

Nàng nhìn Thẩm Yến với vẻ mặt không nói nên lời_ "Ta đã quên mất thân phận của ngươi là gì."

Cẩm Y Vệ. Thẩm Yến là Cẩm Y Vệ, không phải Cẩm Y Vệ bình thường, mà là một trong mười bốn Thiên hộ. Hắn đi được đến mức này, năng lực của bản thân phải cực kỳ xuất chúng, những thủ đoạn nhỏ đó của Lưu Linh có thể có hiệu quả với những nam nhân khác, nhưng trong nháy mắt nhìn lướt qua của Thẩm đại nhân, không là gì cả.

Thẩm Yến không nói, hoặc là hắn chiều chuộng nàng, bao dung nàng, hoặc là tâm hắn lớn không thèm so đo với nàng.

Hiện tại Thẩm Yến cũng lười quan tâm đến nàng.

Thẩm Yến cúi người, nhặt chiếc áo choàng trên mặt đất lên, khoác lên người Lưu Linh, nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Lưu Linh_ "Đúng vậy, ta đã tính thời gian, mời ngươi tới gặp. Là nam nhân của ta, Nhạc Linh dựa vào gì lại thèm muốn? Sợ có người không biết ngươi là của ta, nên để cho mọi người biết lại càng tốt"

"Nam nhân của ngươi?"_Thẩm Yến cười cười, nghiêng người nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dùng lòng bàn tay ôm lấy bạch ngọc trước ngực. Hắn ôm nàng trong tư thế có vẻ ngẫu nhiên nhưng dịu dàng, cúi đầu nhìn tiểu cô nương xinh đẹp này.

Nàng tựa người hắn, làn da trắng nõn thanh tú, chạm nhẹ vào đã ửng đỏ, so với tất cả những nữ nhân hắn từng thấy, Lưu Linh nhất định là người đẹp nhất.

Thẩm Yến có chút thất thần: Tiểu mỹ nhân như vậy, Lục Minh Sơn thật là mắt kém, Nhạc Linh so với nàng còn thua xa.

Trong đôi mắt ẩm ướt của thiếu nữ, giọng nói Thẩm Yến trầm thấp vui vẻ, trong lòng nảy sinh cảm giác rung động_"Nhạc Linh thèm muốn nam nhân ư, là ai?"

"Thẩm Yến!"_Lưu Linh kinh ngạc lùi lại phía sau, hắn thật sự đi theo nàng tiến lên một bước, thoải mái ôm nàng vào lòng.

Nàng muốn giãy dụa, nhưng hắn chỉ cần đụng nhẹ trên người nàng, sẽ giống như hỏa diễm nữ tử, cơ thể đột nhiên mềm mại, và rơi vào vòng tay của hắn.

Lưu Linh sắc mặt ửng đỏ, buồn bực nói_"Người khác sẽ nhìn thấy đấy, ngươi sao lại không rời đi? Còn ở đây làm gì?"

"Ta không phải đã nói rồi sao?"_Thẩm Yến lạnh giọng nói_"Ngươi có ý tứ gì, ta liền có ý tứ đó."_ Nàng mềm nhũn trên người hắn, thân thể ủng hồng, có lẽ đoán không ra suy nghĩ của hắn.

Thẩm Yến cắn nhẹ bên tai mềm mại của nàng nói lời giải thích kiên nhẫn và ấm áp_"Ngươi không muốn bị mọi người nhìn thấy sao? Ngươi cũng không tỏ ra sợ hãi, bởi vì nghĩ rằng ta là nam nhân, nếu có người ngoài vào, cho dù ngay cả khi ta thần trí không ổn cũng sẽ nhất định che chắn cho ngươi"_ Thẩm Yến ngừng lại_ "Nhưng ngươi tính kế ta như vậy, tại sao ta phải che chắn cho ngươi?"

Hắn cười lên trông rất đẹp.

"Ngươi cười thật hạ lưu."_Lưu Linh đánh giá, nhìn Thẩm Yến sắc mặt lạnh nhạt.

Tiếng bước chân bên ngoài truyền đến, Thẩm Yến vẫn không buông tha nàng.

Lưu Linh nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, cắn răng_"Ngươi thật hèn hạ..."_ Vẻ mặt của hắn không thay đổi, Lưu Linh giọng căm hận_"Ngươi thật là muốn ta bị người khác nhìn thấy?"

Hai người họ ánh mắt bình tĩnh đối mặt.

Một lúc sau, Lưu Linh trầm tĩnh lại, ánh mắt điên cuồng không quan tâm, cười nhạo nói_"Được rồi, ai sợ ai? Chính là cùng Thẩm đại nhân ý tứ như vậy, ta có gì mà không hài lòng."

Trong đêm vang tiếng ve sầu và ếch kêu, cùng với gió và tiếng bước chân lẫn lộn.

"Tránh ra! Ta có chuyện quan trọng cần cầu kiến đại nhân!"

"Đây là chỗ ở của quận chúa, cho dù là Cẩm Y vệ, ngươi cũng không được phép vào!"

"Ta không có xông vào, nhưng quận chúa đã phái người tới dặn chúng tôi chờ trước. Nhưng chúng tôi có chuyện cấp bách muốn tìm Thẩm đại nên trực tiếp tới nơi đây."

"Quận chúa nhà ta bảo ngươi chờ ư? Đúng là hoang đường mà!"

Trong nhà, Noãn Hương đã bị thay thế bởi hương vị của đêm lạnh, Lưu Linh nghe thanh âm càng ngày càng gần.
Nhìn thấy diện mạo thiếu niên trước mặt, Thẩm Yến duỗi tay ra vuốt ve mái tóc mềm buông xõa trên má nàng, hờ hững nói_ "Nếu chịu xin lỗi và đừng gây sự với ta, ta sẽ bỏ qua cho ngươi."

Lưu Linh quay về phía hắn_ "Nếu ngươi cũng xin lỗi và không trêu đùa ta, ta cũng sẽ tha cho ngươi."

Thẩm Yến nhìn xuống, như sao lạnh ở trên đỉnh Thương Sơn, xa xôi mà trong trẻo lạnh lùng nói_ "Nếu thật sự là bị người khác phát hiện, là nữ nhân, ngươi ắt chịu thiệt thòi hơn."

Lưu Linh lấy tay ôm cổ hắn, áp sát vào người hắn, giọng điệu có chút lạnh lùng_"Làm sao thế? Không phải có Thẩm đại nhân ngươi che chở ta rồi sao?"_Tay kia giơ lên thắt lưng của hắn, bị tay Thẩm Yến ấn và giữ trở lại.

"Quận chúa, Cẩm Y Vệ đến, cầu kiến Thẩm đại nhân."_Từ trong sân đã vang lên tiếng thông báo của người thị nữ.

Một nam một nữ chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm vào người gần gũi với mình như thể họ không nghe thấy.

"Nếu ngươi nhận thua, ta sẽ giúp ngươi."_Thẩm Yến thấp giọng nói.

Lưu Linh hai mắt rạng rỡ, dùng hai ngón tay vuốt cằm, hít một hơi.

Thẩm Yến rũ mắt xuống, rơi vào trên đôi môi đỏ mọng tinh xảo, mà đôi môi này đang nói câu gì đó chọc tức hắn_"Thẩm đại nhân đùa gì vậy? Ngươi và ta không phải muốn trở thành một đôi uyên ương tương thân tương ái? Giúp ta hả? Ta đâu có cần."

Thẩm Yến mất tự chủ một hồi dùng sức bóp lấy cổ tay nàng, hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng_"Ngươi có thể nghiêm túc trong chốc lát được không?"

"Không."_Lưu Linh thoải mái trả lời.

Thẩm Yến liếm răng hàm sau, bị lí lẽ nàng thẳng thắng cười.

Hắn lùi về sau vài bước, giữ ra khoảng cách giữa hai người. Trong mắt Lưu Linh, hắn bình tĩnh nói_"Có người xông vào, ta có thể đi bất cứ lúc nào, nhưng còn người? Quận chúa, ta không hẳn là dễ mềm lòng trước người nhưng hiện tại không phải lúc thích hợp để người hờn dỗi ta đâu."

Lưu Linh mím môi, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

"Xin lỗi đi."

"Không!"_Ngừng một chút_ "Quận chúa, đi mau đi".

"Không."

"..."

"Quận chúa?"

"Thẩm đại nhân?"

Đã lâu không nhận được phản hồi từ hai người chủ nhân, mọi người trong sân không chờ được nữa.
Hơn nữa, đây là thời điểm rắc rối, sợ xảy ra chuyện gì giữa hai người họ. Những người thị nữ cũng không ngăn cản nữa, theo sát chân Cẩm Y Vệ đi vào, lo lắng tìm kiếm tung tích của chủ tử.

Hành lang quanh co, hoa lá bay xào xạc, người thị nữ dẫn đầu, bước chân của mọi người càng lúc càng gần.

Gió đêm lạnh lẽo, nàng phong phanh đã lâu, Lưu Linh có chút lạnh duỗi tay ôm lấy mình. Nhưng dưới ánh mắt như có thể nhìn thấu mọi thứ của Thẩm Yến, nàng suy nghĩ một chút rồi thẳng người, ưỡn ngực kiêu ngạo.

"..."

Trước hàn động khó hiểu của quận chúa, Thẩm Yến có chút phân tâm.

Lưu Linh với Thẩm Yến như thế đối mặt, tầm mắt luôn nhìn chằm chằm vào nhau, giằng co không muốn bỏ sót cho dù là một cái khẽ nhấc lông mày.

Lưu Linh đối với Thẩm Yến ôm rất nhiều ảo tưởng, và nàng cảm thấy rằng nam nhân lòng dạ sẽ không hẹp hòi đến thế.

Nhưng thời gian trôi...

"!"_Lưu Linh lập tức quay lại, lạnh lùng nhìn chàng.

Cô nương có khuôn mặt ôn nhu, vô thưởng vô phạt, thanh tú dễ chịu ủy khuất.

Vào lúc gần như cánh cửa kia sắp được mở ra, nàng không còn chút hi vọng gì nơi Thẩm Yến nữa.

Thẩm Yến cũng đang chờ Lưu Linh đầu hàng. Hắn nhớ lại ở Cẩm Y vệ đã từng có nữ sát thủ, vài nữ nhân đã khiến Thẩm Yến ấn tượng bởi tính cách kiên cường của họ. Nhưng sự kiên trì đó chẳng là gì so với sự liều lĩnh của quận chúa.

Lưu Linh nín thở, Thẩm Yến cũng nín thở.

Nàng thấy hắn không đáng mặt nam nhân, hắn nghĩ nàng cũng không giống nữ nhân bình thường.

Cả hai đều đem đối phương chửi mắng trong lòng, nhìn nhau chằm chằm có chút lạnh lùng.

Thẩm Yến có ngũ tinh anh, nghe thấy tiếng người bên ngoài nhạy bén hơn Lưu Linh. Tuy rằng bất động như núi, nhưng giữa lông mày và ánh mắt dần dần trở nên lo lắng.

Thẩm Yến nhìn Lưu Linh, hận không thể bổ nàng cho xong việc.

Phong phanh thân thể trước mặt nam nhân, Lưu Linh thực sự cảm thấy xấu hổ. Nàng nội tâm oán bực Thẩm Yến, muốn đem hắn ngũ mã phanh thây. Tự hỏi tại sao lại nhìn trúng Thẩm Yến - nàng biết Thẩm Yến rất khó tính, đây cũng chính là điều thu hút nàng.
Chỉ là với tình hình hiện tại, Lưu Linh bắt đầu hoài nghi: Loại nam nhân tâm lạnh như sắt này, không có nữ nhân gả cho, hẳn là có lý do.

"Kẹt."_ Cánh cửa bị người bên ngoài đẩy ra.

"Quận chúa? Thẩm đại nhân? Ngươi có ở đó không?"

Lưu Linh rùng mình một cái, theo bản năng mà lùi lại, giữa lông mày thoáng hiện lên vẻ khó chịu. Nàng quay lại lý trí, tự hỏi tại sao lại muốn cùng Thẩm Yến chơi trò ngu ngốc như vậy? Hắn tốt xấu còn có quần áo đầy đủ, còn nàng thì... tự nhiên hối hận.

Cảm thấy ánh nến đang tối dần lại, gió thổi tới. Với tốc độ rất nhanh, nàng bị bế lên, chân bước lên không trung, cả người nhẹ nhàng bay lên trên.

Lưu Linh trợn to hai mắt, theo bản năng ôm lấy cổ người kia. Trong nháy mắt dưới chân thực có cảm giác, bị Thẩm Yến ôm vào lòng, đứng trên xà ngang nóc nhà, nghe được tiếng nghi hoặc của mọi người bên dưới.

"Thẩm đại nhân? Quận chúa? Hai ngươi có ở đây không?"

Đầu Lưu Linh bị thiếu niên đè vào trong lồng ngực, cảm nhận được mùi thân thể của hắn. So với ồn ào nóng nảy vừa rồi giờ thực thoải mái hơn, nàng muốn nói chuyện nhưng miệng đã bị che lại, Thẩm Yến sắc mặt nhỏ mực đen.

Từ sống mũi đến cằm đến cổ đều là một đường vòng cung đẹp đẽ, hắn thậm chí còn không muốn nhìn nàng, giọng nói cứng rắn_"Đừng nói chuyện, tốt nhất là nên nín thở, nếu không Cẩm Y Vệ sẽ nghe được."

Lưu Linh mặt không thay đổi giơ tay ôm lấy eo gầy của hắn: Một khắc cuối cùng, một khắc trọng yếu, Thẩm Yến đã chịu thua, bị nàng thắng một quân.
Thẩm Yến mặt mũi xấu xí nói chuyện với nàng.

Nếu Thẩm đại nhân biết nàng vì chuyện này mà si mê hắn hơn, liệu hắn có tức giận hơn không?
Hừm, chắc hắn sẽ tức chết luôn mất.

* * *

"Đi hỏi xem người bên kia, điểm dừng chân kế tiếp là đâu?"_ Từ trong xe ngựa gập ghềnh, Lưu Linh ôm một con lợn con màu hồng nhạt đi ra, ngồi xuống dưới bóng râm.

Một lúc sau, Linh Bích đưa ra câu trả lời của "người kia".

"Thẩm đại nhân nói, người thích dừng chân ở đâu thì dừng ở đấy."

Một lúc sau, Linh Tê đang bận rộn bên kia đi tới, ấp úng nói chuyện với Lưu Linh _ "Thẩm đại nhân hỏi người, tối nay người muốn ăn gì?"

Trên tay đang nghịch con heo con Thẩm Yến tặng, nghe xong thản nhiên nói_"Thích ăn gì thì ăn cái đó."

"..."

Linh Tê và Linh Bích nhìn nhau, lộ ra ánh mắt "Sớm đã biết sẽ như thế này", hướng Cẩm Y vệ đáp lại.

Thẩm Yến áp giải Vân Dịch vào Bắc Kinh, cùng Cẩm Y vệ sắp xếp hành trình tiếp theo. Nghe Linh Tê trả lời yếu ớt, nhàn nhạt đáp "Ừ" một tiếng, không tỏ ra thái độ gì khác với đối phương mong đợi.

Linh Tê chuẩn bị rời đi, hắn chậm rãi nói_"Nói cho nàng ấy biết, mọi người đều mệt, tối nay nghỉ ngơi sớm."

La Phàm khó hiểu nhìn thẳng tắp vào Cẩm Y vệ thiên hộ đại nhân tuấn tú, quét mắt chưa tới mười bước đã nhìn thấy công chúa xinh đẹp ở dưới tàng cây.
Hắn đuổi theo tốc độ của Thẩm đại nhân đi xuống bờ sông lấy nước, cuối cùng không nhịn được nói_"Thẩm đại nhân, giữa ngươi
và công chúa đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì."

"Không nói chuyện với nhau, cách có vài bước lại để cho người khác truyền tin, đi tới đi lui, là có ý gì?"_ Giống như khi còn bé cha mẹ hắn cáu kỉnh, lờ nhau đi, mượn người đi truyền lời, biểu hiện giống nhau y như đúc.

"Đây là cách quý tộc nói chuyện với nhau, La Phàm ngươi không hiểu đâu."

"Quý tộc có cách nói cách nói chuyện khác người như vậy à, ta đương nhiên đúng là không hiểu nổi"_ La Phàm mới nhớ tới tuy rằng ngày thường cùng Thẩm Yến vào sinh ra tử, nhưng gia thế của Thẩm đại nhân nhất định họ không thể so cùng.

Liền nói Thẩm đại nhân có những bệnh nhà giàu kiêu ngạo kia giống như quận chúa, xuất thân cao quý, cũng không có gì là lạ.

La Phàm trầm mặc một lát_"Thật ra cũng không sao. Thẩm đại nhân, chúng ta đã là huynh đệ tốt nhiều năm như vậy, ta đối với ngươi thành tâm. Trong lòng ta mời Nhạc cô nương, nhưng là chỉ để cho... Ah trước đây là do ta suy nghĩ quá đơn giản, sau đó nghĩ lại cho dù quận chúa không phải là loại người chân đạp hai thuyền. Nhưng hai người cũng không hợp, không cùng nhau một đường được."

Trường Nhạc quận chúa ăn ngon mặc đẹp, nhưng Thẩm Yến lại bước đi trong vực thẳm, dẫm lên xương cốt của vô số người, cẩm y dạ hành.

"Ta biết."_Thẩm Yến ngón tay thon dài lung lay rót đầy nước vào bao da ấm, lặp lại._"Đương nhiên là ta biết."

"Vậy ngươi..."

"Ta tự có chừng mực."_ Thẩm Yến thì thào nói, vừa nghe thấy giọng nói bên kia liền nghiêng đầu.

Nhìn theo ánh mắt của Thẩm đại nhân, lại thấy là Trường Nhạc Quận chúa. La Phàm không biết nên nói gì: Thẩm đại nhân, người như vậy gọi là "có chừng mực" sao?

Giọng nói mà Thẩm Yến nghe được là của Lưu Linh và Nhạc Linh. Nhạc Linh đã tìm cơ hội gặp Lưu Linh, Lưu Linh từ chối gặp vì giận Thẩm Yến. Khi gặp lại Nhạc Linh, Lưu Linh theo thói quen ra lệnh thị nữ đuổi người đi.

Nhạc Linh tiến lên, nhẹ giọng nói_"Quận chúa nói không muốn gặp ta, sao lại đi quận An Hải? Nghe nói là Thẩm đại nhân tìm thấy công chúa ở đó."

"!" Lưu Linh lập tức quay lại, lạnh lùng nhìn nàng.

Cô nương có khuôn mặt ôn nhu, vô thưởng vô phạt, thanh tú dễ chịu ủy khuất.

'Công chúa nói không muốn gặp ta, sao lại đi An Hải quận? Nghe nói là Thẩm đại nhân tìm thấy công chúa ở đó.'_Câu nói này giống như một con dao lạnh lẽo phủ đầy sương giá, cứa thẳng vào lòng Lưu Linh.

Cô nương này mình thì cúi đầu, lời nói cung kính, khóe miệng còn cười hèn mọn, đối với người khác thì giống như đang đứng dưới chân Trường Nhạc Quận chúa đang bị công chúa khiển trách.

Cô nương yêu kiều yếu ớt có thể nói ra những lời sắc bén như vậy, lại khiến cho người ta thấy đầy một vẻ giả dối, hỗn loạn.

Lưu Linh nghĩ tới bức thư mình nhận được, có người nhẹ nhàng nhắc nhở_' Nhạc cô nương là nỗi đau khó quên trong lòng Lục công tử. Cho dù ngươi có ân cứu mạng đối với Lục công tử, cũng thật là không gì sánh được.'

Coi như buông tay, Lưu Linh vẫn không chịu được loại phản bội này. Như đang đứng trên ranh giới ảo mộng, nghe tiếng mưa rơi tí tách, đầu óc bừng tỉnh táo... Nhận ra đó là giả, thân thể vẫn còn ý thức được chính mình, làm theo ý mình, tính tình bướng bỉnh bệnh hoạn... Ta muốn nhìn thấy Nhạc Linh, muốn nhìn xem nàng ta đã biến mất nhiều năm như vậy, đột nhiên xuất hiện trở lại thì có bản lĩnh thế nào!

Thẩm Yến một lần nữa không biết, ngăn chặn đi hành vi đáng thương kia của nàng.

Nhưng là hiển nhiên, Nhạc Linh có giống như nàng suy nghĩ.

Lưu Linh đột nhiên hiểu ra, Nhạc Linh từ đầu đến cuối là không cam tâm tình nguyện muốn.
Nàng chất vấn tại sao nữ nhân này lại xuất hiện, đồng thời Nhạc Linh cũng đang nghĩ tới - đã từng đối với ta có thâm tình đính ước, nam nhân từng thề non hẹn biển hứa sống chết cùng nàng, nay vị hôn thê của hắn lại là dạng người gì?

Nàng cũng từng là hôn thê của Minh ca, chỉ là chuyện đó đã xảy ra nhiều năm trước.
Nơi xa, ngoại trừ Nhạc Linh, có lẽ tất cả mọi người đều đã quên.

Nhìn chằm chằm Nhạc Linh hồi lâu, Lưu Linh bước tới buộc nàng phải ngẩng đầu nhìn mình.

Nhạc Linh có phản kháng nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Lưu Linh lại làm nàng sợ hãi, nàng có chút cầu cứu nhìn về hướng Y Vệ bên kia.
La đại nhân giúp mình mấy ngày trước, La công tử nhìn không nổi, tựa hồ muốn bước tới, đầu vai dựng vào một cánh tay. Thẩm đại nhân bình tĩnh ngăn cản La Phàm.

Mặc kệ những Cẩm Y vệ khác, Thẩm đại nhân đương nhiên cũng sẽ không tiến lên, còn thị nữ bên cạnh công chúa dạng thì cúi đầu nhìn ngắm phong cảnh. Tựa như Linh Tê Linh Bích có quan hệ tốt cùng công chúa, tâm trạng hả hê nhìn Nhạc Linh bối rối.

Lưu Linh cao cao tại thượng, muốn làm gì Nhạc Linh thì làm, cho dù nàng định giết Nhạc Linh thì sau lưng cũng sẽ có một đám người đến dọn dẹp đống lộn xộn cho nàng.

Nàng là quận chúa! Nàng sinh ra đã cao quý, vốn không để mọi người trong mắt!
Cho dù đây là tình huống mà Nhạc Linh đã tưởng tượng qua lúc đầu, nhưng khi nó xảy ra, móng tay đâm vào da thịt vẫn khiến nàng nhớ tới sự khó xử.

Hai má ửng hồng, nước mắt lưng tròng, trong lòng thầm lẩm bẩm mấy chữ "Lục Minh Sơn", tuy rằng không có chút can đảm nào, nhưng càng nghĩ càng đau lòng, và càng đau khổ hơn.

"Ta tới là muốn gặp ngươi. Người dám dụ dỗ người của ta, dưới tình huống bình thường, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

_27/05/2022_

Thẩm Yến Thẩm đại nhân ngay thẳng, thanh liêm, chính nhân quân tử vì nàng Quận chúa có tiếng ngang ngược, hống hách năm lần bảy lượt làm ra những chuyện kỳ quái khác thường. Vì lẽ gì? Vì nuông chiều nàng!

Mọi mánh khoé của Lưu Linh có thể qua mắt ai chứ Thẩm đại nhân thì rất khó, chàng có thể hoá giải mọi vấn đề từ nàng. Nhưng chàng mặc kệ nàng quậy phá thoả thích miễn nó còn nằm trong giới hạn chàng cho phép, chàng sẽ giúp nàng thu dọn.

Nàng cho mình là cáo, nhưng thật ra chỉ là gà! Nàng nghĩ mình đang đi săn, nhưng chàng mới là kẻ dẫn nàng vào tròng đó!

Chỉ một lời xin lỗi có khó nói thế đâu! Nhưng hai con người cứng đầu, ngoan cố ai cũng muốn mình thắng. Chàng muốn nàng bớt hành xử cảm tính, bốc đồng, bớt gây chuyện. Nàng muốn chiếu cáo thiên hạ chàng là của mình.
Chàng có thể quay lưng bỏ đi khi biết mình bị tính kế, khi người của Cẩm Y Vệ và Vương phủ đến cửa tìm hai người...nhưng chàng không nỡ bỏ nàng lại một mình đương đầu hậu quả.

Chịu thua sự lỳ lợm của nàng một lần nhưng sau đó cũng sẵn tiện dạy nàng một bài học.

Thẩm Yến không chỉ cứu rỗi Lưu Linh mà còn dạy nàng rất nhiều, rất nhiều kinh nghiệm sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro