Chương 15_ Khuê mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không cần."_Lưu Linh thái độ trở nên xấu xa_"Không cần thăm dò thái độ của ta! Ta và Từ Thời Cẩm thật sự không có thù hận gì cả. Chúng ta quan hệ rất tốt, xác thực không hề có ý làm hại qua đối phương. Ta không có giấu giếm mối quan hệ của chúng ta, mặc kệ ngươi có suy đoán như thế nào, cũng đều là sai."

Sau đó, nàng nhìn thấy khóe miệng Thẩm Yến và bắp thịt trên má hắn nhăn lại, sắc mặt trầm xuống, mang theo ẩn nhẫn.

Thẩm Yến xoay người đóng sầm cửa lại. Lưu Linh nhìn hắn bước đi, sau đó dừng lại trước cửa. Hắn không quay đầu lại nhìn nàng, mà là lời nói dành cho nàng_" Ta từng hỏi qua người rồi, chỉ là đang thử thăm dò ngươi? "

Lưu Linh cũng không nhìn hắn một cái _"Nếu ta nói không muốn đi Ninh Châu, ngươi đổi lộ trình cho ta được không? "

"Không."

Lưu Linh cười nhạt, đầy mỉa mai.

"Quận chúa, quận chúa!"_Bên ngoài trời đang mưa to, thị nữ lôi cuốn sổ vẽ chữ ra cho Lưu Linh giết thời gian. Nhưng Linh Bích vội vàng vào nhà, vừa nói vừa làm bộ dạng khá phẫn nộ.

"Quận chúa, theo lời phân phó của người, ta mang đồ ăn cho Thẩm đại nhân. Lúc ra ngoài liền nhìn thấy Nhạc Linh lén lút... sau đó thấy Nhạc Linh muốn gửi cho Cẩm Y vệ tờ giấy nhỏ. Nàng lại tính giở trò xấu xa! "

Lưu Linh nhướng mày ra hiệu nói nàng đi xuống.

"Không biết nàng ta nghe ngóng được quận chúa và Từ cô nương là bạn tốt của nhau từ đâu. Cẩm Y Vệ gần đây lại gặp phải không ít trận ám sát. Nàng lưu lại tờ giấy cho La công tử và nói... Nói không chừng ta với Từ Thời Cẩm có quan hệ tốt, Từ gia hình như có liên quan gì đó với những trận ám sát Cẩm Y Vệ. Chi bằng Cẩm Y Vệ nhờ ta giúp đỡ cũng chỉ vì mục đích dò xét Từ gia mà thôi."_ Lưu Linh khép sách đứng dậy.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Linh Bích, tự mình nói xong _" Bởi vì ta khó nói chuyện, Cẩm Y Vệ trực tiếp hỏi, ta rất có thể sẽ không đồng ý. Tốt hơn là nên để cho Thẩm đại nhân sử dụng mỹ nhân kế, lợi dụng tình cảm của ta, nói không chừng ta sẽ mềm lòng giúp đỡ Cẩm Y Vệ? "

"Thì ra là quận chúa đoán ra được! "_Linh Bích có chút buồn cười, trong lòng đột nhiên tràn đầy phẫn nộ_" Mọi người xung quanh nghĩ rằng nàng tâm địa độc ác, nàng lấy đâu ra tự tin, cho rằng La công tử sẽ nghe lời nàng. Còn Thẩm đại nhân thì làm sao có thể lợi dụng được công chúa! "

"Cũng không hẳn là đúng, Cẩm Y vệ e rằng đã có tư tưởng này từ lâu, nhưng lại ngại ngùng nhắc tới. Nhạc Linh đem chuyện này nói ra, bọn họ tránh khỏi động tâm. Còn Thẩm đại nhân..."_Lưu Linh nói_ "Ngươi cho rằng Thẩm Yến đã đi được đến nước này, có phải là dựa vào tư cách cao quý cùng sức hấp dẫn của hắn? Với sức hút của hắn, hắn cười với người một cái, có thể khiến người ta ngoan ngoãn nghe lời hắn nói hết những bí mật muốn biết? Thẩm đại nhân tuy độc ác, nhưng không phải là dạng mà tiểu nha đầu như ngươi có thể hiểu được."

Linh Bích hơi trì trệ, không cách nào phản bác.

Nàng nghĩ đến Thẩm đại nhân gần đây, tuy rằng hắn bận rộn ít gặp công chúa. Nhưng thái độ của công chúa không sao cả, không giống như trước nữa, sự thay đổi này bắt đầu từ đâu?
Đúng vậy, từ khi nàng và Linh Tê vô tình nói rằng Công chúa và Từ cô nương có quan hệ tốt, có lẽ từ lúc đó Thẩm đại nhân cũng có chút đồng tình với đề nghị của Nhạc cô nương. Chẳng qua là Thẩm đại nhân từ đó đã trầm tư suy nghĩ khá lâu rồi, đưa vào hành động-hắn đương nhiên biết rằng công chúa đối với hắn có chút tình ý, lợi dụng chút tình cảm này cỏ thể sẽ dễ dàng hơn.

Linh Bích nhất thời cảm thấy phẫn nộ thay cho công chúa: Nam nhân trong thiên hạ, sao lại xấu xa như vậy?
Nhưng trong nháy mắt, nàng nghĩ lại, công chúa đã đoán được rồi.

Bị ánh mắt thương cảm của thị nữ nhìn chằm chằm, Lưu Linh thật sự không chịu nổi_" Thu hồi ngay ánh mắt đáng thương của ngươi lại đi, ta không quan tâm Thẩm Yến có lợi dụng ta hay không. Tất cả những gì ta muốn chính là hắn! "

Hắn có lợi dụng nàng hay không, trong thâm tâm hắn nghĩ gì, nàng căn bản không quan tâm.
Nàng ấy chỉ muốn người này!
Hắn thích như thế nào, nàng cũng không đáng kể!

Linh Tê đang bưng trà vào nhà, hiển nhiên đã nghe được lời tuyên bố của công chúa, nàng dừng lại, khẽ lẩm bẩm nói_" Vậy công chúa vẫn là đang đùa giỡn với tình cảm của Thẩm đại nhân..."

Trong lòng chưa bao giờ có Thẩm đại nhân.
Chỉ có như vậy, mới không quan trọng Thẩm đại nhân đối với mình làm cái gì.

Lưu Linh lạnh lùng nhìn Linh Tê_" Cũng dạng
này thu hồi lại suy nghĩ ấy đi. Ta chưa từng đùa giỡn tình cảm của Thẩm Yến, ta lấy thực tâm đối với hắn."

" Nhưng..."

" Nếu không hiểu thì câm miệng đi! Đừng tưởng tượng nữa! Cứ ngoan ngoãn chờ xem!"_Lưu Linh mệt mỏi với những phỏng đoán của những người này_" Đã không hiểu thì đừng cố áp đặt suy nghĩ lên người ta. Nếu các người thấu hiểu lý giải, vì cái gì cảm thấy ta độc ác gian tà? "

Cho đến nay, dường như chỉ có Thẩm Yến mới có thể hiểu được nàng. Chỉ có hắn.

Lưu Linh cụp mắt xuống, ánh mắt dịu dàng.

Dù thế nào đi nữa, một nhóm Cẩm Y Vệ đã hộ tống mọi người đến Ninh Châu. Ninh Châu vốn là vùng đất gần Nghiệp Kinh, rất thịnh vượng.

Cẩm Y Vệ trước tiến đến phủ nha chỉnh một chút công quyền, rồi mọi người được phen chuyển mình, thay đổi thân thể, ăn mặc chỉnh tề. Thẩm Yến dẫn đầu đám người cùng với Quận chúa Trường Nhạc tiến nhà đến thăm.

Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy Từ cô nương. Tóc búi cao, eo rủ xuống vạt áo đeo, mặt mày thanh nhã. Toàn thân toát ra khí chất danh môn vọng tộc.

Từ cô nương nhìn thấy Quận chúa Trường Nhạc, nụ cười chân thành hơn rất nhiều so với khi ở cùng người khác_" Thật lâu không gặp, quận chúa thật sự phong thái vẫn như cũ."

"Ừm."

"...!"

Nhìn đến Cẩm Y vệ đây "ừm" là có ý gì? Từ cô nương nhiệt tình như vậy, Trường Nhạc quận chúa chút biểu thị đều không có?

Thẩm Yến có vẻ ngoài cười nhưng trong không cười - đúng là phong thái của quận chúa.

Từ cô nương không cho là chán ghét, ngược lại vẫn là cười_" Ta đưa thư cho ngươi, ngươi nhận được chưa? "

Lưu Linh ngẩn người một hồi, còn chưa kịp trả lời, đã nghe Từ cô nương nói tiếp_" Là nghi tân của ngươi, Lục công tử lừa gạt ngươi."

Nàng công khai nhắc đến việc này?

Từ Thời Cẩm, nữ nhân này, không đơn giản chút nào.

Ánh mắt Thẩm Yến lạnh lùng, ánh nhìn Từ Thời Cẩm như đao.

Tương tự, Lục gia vừa gửi quà mừng cho lão tướng quân cũng hướng ánh mắt không mấy thiện cảm với Từ Thời Cẩm.

Từ cô nương dường như không để ý đến tất cả ánh mắt của mọi người, cười nói_" Chẳng là, ngươi ở đây có thể nhìn thấy Nghi Tân đại nhân. Ngươi hẳn là không biết Lục công tử tao nhã như thế nào."

Bầu không khí càng xa lạ.

Lưu Linh cho biết nàng và Từ Thời Cẩm là bạn tốt, người thường khó nói ra được. Mặc dù Từ Thời Cẩm thường xuyên ra vào Nghiệp Kinh, và Thẩm Yến cũng có biết qua Từ Thời Cẩm nhưng không ngờ Từ Thời Cẩm lại có quan hệ tốt với Lưu Linh đến vậy.

Bây giờ xem ra tình bạn giữa Lưu Linh và Từ Thời Cẩm thật sự rất kỳ quái. Trước nhiều người như vậy, nhìn thoáng qua thì hai người họ trò chuyện cười cười nói nói với nhau rất vui vẻ, đôi lúc không nể mặt Lục gia mà nhắc đến Lục Minh Sơn. Nhưng ở một khía cạnh nào đó, Từ Thời Cẩm giống như là đang phơi bày vết sẹo của Lưu Linh, dường như cô bạn tốt này hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của quận chúa.

Xét theo cảm xúc trong mắt Lưu Linh, một năm trước Lục Minh Sơn đã phản bội nàng. Là bạn thân với nhau chẳng lẽ chuyện không hay như vậy, Từ Thời Cẩm lại nhắc đến với vẻ mặc thản nhiên như thế. Có loại tình bạn này...

"Từ cô nương, hình như người vừa nhắc tới Lục gia?"_Thẩm Yến có ý định bắt chuyện nhưng cùng lúc đó có người đi về phía Lưu Linh và Từ Thời Cẩm.

Từ Thời Cẩm quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc_"Nguyên là công tử nhà họ Lục. Ta đang cùng A Linh nói thầm, các ngươi sao có thể nghe trộm?

"...!"

Mọi người im lặng một hồi, sau đó xôn xao.

Thì thầm?

Với thanh âm lớn như vậy, như thể không hề kiêng kỵ nội dung, thì còn gì có thể gọi là thì thầm, trên đời làm gì có chuyện "thì thầm" nào như vậy!

Một giọng nữ lạnh lùng khác vang lên bên cạnh Từ Thời Cẩm _" Đó là lời thì thầm của nàng, đã quấy rầy đến người khác."

Từ Thời Cẩm phản ứng nhanh chóng, lập tức lộ vẻ mặt có lỗi, liên tục nói xin lỗi với vẻ mặt thành thật vì lời nói không đúng mực của mình.

Trong lúc đi ra sảnh sau gặp Lục lão tướng quân, mọi người xung quanh không khỏi suy nghĩ - đúng là người Lục gia! Phong cách vẫn kiêu ngạo khó ưa như vậy!

Đã nhiều năm không gặp nên Từ Thời Cẩm bỏ mặc những người khách khác, một mình mời Lưu Linh đến gặp ông nội, sau đó ra vườn sau ngồi một lúc.

Đôi bạn thân rời khỏi đám người, chuyện vừa rồi khiến mối quan hệ đã giảm xuống điểm đóng băng. Trên hậu viện nước ngoằn ngoèo ở sân sau, Lưu Linh dựa vào lan can ngắm nhìn cảnh vật trong nước, trông thật yên bình, thoải mái.

Từ Thời Cẩm nhìn có chút chán nản, chống cằm nhàn nhạt nói_" Lục Minh Sơn phản bội ngươi, xem ra ngươi gần như không sao. Theo ta đoán, ngươi cũng phản đòn Lục Minh Sơn như cách mà hắn đã làm với ngươi."

" Ngươi viết thư cho ta, không phải là vì mục đích này sao? Rất vui vẻ được xem kịch, phải không?"_Lưu Linh nói.

Sau lưng vang lên tiếng cười_" Thật dễ chịu. Ta xưa nay không chào đón Lục Minh Sơn... Hừ, hắn đối với ngươi từng rất tốt, ta thật sự khó chịu. Ta thích nhìn thấy ngươi xui xẻo, ngươi chắc biết điều này."

Lưu Linh rốt cục nhìn lại nàng, khóe mắt cong lên_" Thật ra ta cũng vậy, ta thích nhìn ngươi không thoải mái. Bạn thân nhất của ta, ngươi hình như còn chưa có kết hôn? "

Sắc mặt nhàn nhã của Từ Thời Cẩm hơi cứng lại, cũng không còn nhàn nhã như trước nữa, cảm thán nhìn Lưu Linh nói_" Ba năm trước ngươi đã nhờ ta giúp ngươi nhập cung, chắc ngươi sẽ không mau quên vậy chứ? Hay là ngươi cũng đã thay lòng rồi? Từ cô nương của chúng ta, cũng không chung tình nha."

"Chúng ta vẫn là nên nói xem Lục công tử có tới hay không. Chuyện này sắp xảy ra rồi, nếu không muốn hắn ta xuất hiện quấy rầy thì vẫn cần ta giúp."_Từ Thời Cẩm từng chữ một uy hiếp.

Lưu Linh cười nhẹ nhàng nói_" Ồ, ta không quan tâm đến chuyện đó. Ta muốn nói thêm về vấn đề tình cảm của ngươi. Đã lâu không gặp. Ta chưa bao giờ hỏi thăm ngươi đến vấn đề đó, thực sự không xứng làm bạn tốt. Không biết Từ gia có biết hay không ngươi và người kia..."

"Lưu Linh! Ngươi vẫn là giống như trước kia làm người ta chán ghét!"_Từ Thời Cẩm lạnh lùng nói.

"Ngươi cũng vậy."_Lưu Linh đáp lại.

Cả hai lập tức quay lưng lại, không ai thèm đoái hoài đến ai.

Lưu Linh tâm trạng không tốt.

Càng đến gần tới Nghiệp Kinh, càng có nhiều chuyện khiến nàng bận tâm. Dư quang nhìn theo bóng người con gái bên cạnh trên mặt nước, Lưu Linh ngẩn ra, nghĩ đến nhiều chuyện xưa kia.

Từ Thời Cẩm là bạn thân nhất của nàng.
Nhưng người bạn này, không phải như nàng tự nguyện, lại giống như nỗi đau quá khứ của nàng.
Khi nhìn thấy Từ Thời Cẩm, nàng sẽ nhớ đến những điều đó, tâm tình nháy mắt sa sút. Thực sự là nàng không thích gặp mặt Từ Thời Cẩm.

Và Từ Thời Cẩm, cũng nghĩ như vậy.

Khi nàng 5 tuổi, mọi người đều nói mẹ bị nàng hại chết, cha dọa giết chết nàng. Nàng gần như bị cha và những lời đồn đại của thế nhân ép đến suy sụp. Khi ông ngoại đưa nàng đến Nghiệp Kinh, lúc đấy tinh thần nàng vô cùng hoảng hốt, vì vậy ông muốn tìm một số người bạn đồng hành để giúp nàng.
Từ Thời Cẩm lúc đó ở đáy lòng cũng chính là vì cái chết của mẹ nàng, Từ gia trở nên hỗn loạn, bức nàng phát điên.
Hai tiểu cô nương trong hoàn cảnh tương tự như vậy gặp nhau, an ủi vết thương cho nhau, và sinh ra cảm giác thoải mái.

Lúc đầu là thật, Lưu Linh nhanh chóng thoát khỏi giai đoạn thống khổ kia làm bạn không thể tách rời với Từ Thời Cẩm. Nhưng sau khi bình thường trở lại, nàng và Từ Thời Cẩm lại không ưa nhau.

Lưu Linh và Từ Thời Cẩm là hai người giống nhau, thường xuyên nhìn thấy bóng hình của chính mình, yêu chính bản thân mình chính là cảm giác mà hai người này chưa từng có. Tính cách giống nhau khiến họ đi đến hai thái cực, kẻ ở người đi.
Một người ở trong thế giới của chính mình quanh năm không chào đón ai vào, người kia thích đùa bỡn lòng người trong bàn tay.

Lưu Linh không chào đón Từ Thời Cẩm vào thế giới riêng của mình, Từ Thời Cẩm không ngại mọi lúc mọi nơi tính toán Lưu Linh.
Hai người như vậy, làm bạn, là ý của người lớn.

"Tiểu Cẩm Ah, Trường Nhạc Quận chúa xuất thân Hoàng tộc. Tuy rằng phụ thân của nàng cùng bệ hạ có chút xa xôi, nhưng nhà ngoại tổ phụ một nhà. Từ gia của chúng ta chênh lệch, vừa vặn là ý tứ này, khó nhất là việc thay đổi các thừa tướng cũ. Phải giữ mối quan hệ bạn bè với Trường Nhạc Quận chúa thật tốt".

Ông ngoại của Lưu Linh cũng đã nói với nàng như vậy-"Ngươi tính tình quái gở, lại cùng phụ thân huyên náo như vậy. Bệ hạ tình cảm khó lường, không có thời hạn bảo đảm. Ta đã quá già không thể bảo vệ ngươi bao lâu, chỉ sợ ngươi sẽ có chút khúc mắc trong lòng, còn có chút oán hận ta... Từ gia thì khác, gia tộc họ không dựa vào Hoàng tộc, đủ để tự vệ. Có bạn tốt như Từ Thời Cẩm, cũng được lợi rất nhiều."

Cuối cùng là vì các nàng tốt, người lớn trong nhà đều có kỳ vọng riêng, nếu không Lưu Linh đã chia tay Từ Thời Cẩm từ lâu.
Nhìn thấy nàng ta, cảm giác như soi gương vậy, thật là tệ...

Cảm nhận của nàng về Từ Thời Cẩm chưa bao giờ là sai.

Đã không gặp nhau một năm rồi, mới nói vài câu, Từ Thời Cẩm đã thành công khiến Lưu Linh bốc hỏa khó kiềm chế. Đem bóng lưng Lục Minh Sơn đến trước mặt nàng, vừa giúp nàng tát vào mặt Lục Gia, đồng thời cũng có chút hả hê nhìn Lưu Linh phản ứng: Ngươi vẫn là không quên được Lục Minh Sơn đúng không? A, ngươi khẳng định là không quên được, vậy ta cứ yên tâm, ta là thích nhìn ngươi không thoải mái.

Để xem được kịch vui, Lục Minh Sơn nhất định sẽ xuất hiện.

Có lẽ sự xuất hiện của Lục Minh Sơn có thể giúp người ta thoát khỏi tổn thương tình cảm càng nhanh càng tốt, nhưng phương thức này lại quá tàn nhẫn trực tiếp. Bạn thân bình thường không ai lại làm thế này.

Từ Thời Cẩm không có áp lực tâm lý này.

Lục Minh Sơn sẽ xuất hiện.

Lưu Linh nhắm mắt lại, bóp ngón tay trong lòng bàn tay, mức độ sốt ruột trong lòng vượt xa sự đau đớn trong lòng bàn tay.
Nàng không ngừng suy nghĩ về nó. Nàng không muốn nhìn thấy Lục Minh Sơn, nàng hy vọng Lục Minh Sơn sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt nàng.

Những người và những điều khó chịu đó nên được niêm phong trong trí nhớ và không bao giờ xuất hiện. Nếu không thì... nàng không biết mình có đánh mất lý trí làm điều gì đó tồi tệ hay không.

Nghĩ đến Lục Minh Sơn, lúc tiệc tối, Lưu Linh đang ngồi trong bàn tiệc vẫn cảm thấy rất chán nản. Những người xung quanh khách khí với nàng nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Ánh đèn rực rỡ, và bóng người phản chiếu trên tấm rèm bay dài vô tận.

Từ Thời Cẩm, người đang ngồi cùng nàng, đang múa tay áo dài, cùng đám người xung quanh cười cười nói nói.

Sự khác thường của Lưu Linh nằm trong dự đoán của nàng, nàng cũng không kinh ngạc. Thậm chí tâm trạng khoái trá - A Linh à! Vẫn như ngày xưa, dễ bị ảnh hưởng bởi nàng, nàng thật sự thích tính khí này của A Linh.

Giống như không có gì thay đổi, nàng và A Linh vẫn là những cô gái ngày xưa, vô tư bước đi giữa đất trời.
Như thể thời gian không mang lại điều gì.
Mưa to rơi xuống, nàng tuyệt vọng quỳ dưới mưa van xin_"Ta không muốn gả! Đừng làm con rối của gia tộc! Ta không muốn vào cung! Không chấp nhận ý bọn họ! A Linh, chỉ có ngươi mới có thể cứu ta... Chỉ có ngươi!"_ Loại tâm tình này, có lẽ cả đời nàng sẽ không bao giờ quên được.

Thiếu nữ cầm một chiếc ô giấy dầu màu xanh khói, nhìn xuống người bạn tốt đang quỳ trước mặt mình, vừa nhấc ô che tầm nhìn của mình, vừa nhìn xuống đôi bàn tay lấm lem bùn đất của bạn mình đang ôm váy_"Được rồi."

Như vậy, Từ Thời Cẩm vào cung, trở thành một nữ quan.
Thời gian trôi đi, một vài thứ gì đó đã thay đổi.
Ngọn nến sáng đung đưa, nhìn rượu đục trong tay, nụ cười của Từ Thời Cẩm càng sâu, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.

Thẩm Yến thu xếp tốt Cẩm Y vệ bên này, sau yên vị tại bàn, theo thói quen liếc nhìn Lưu Linh dừng một chút. Nàng ngồi ở giữa đám người nói chuyện phiếm, nàng cũng có đáp lại, cũng không phải như con rối.

Nhưng hắn nhìn nàng, lại thấy tâm hồn nàng nhợt nhạt và tiều tụy, chao đảo, không thể chống đỡ được quá lâu.

Nỗi buồn không tên, chưa bao giờ bộc lộ nỗi lòng với người khác. Nàng rơi nước mắt lặng lẽ, không biết nàng đã khóc trong lòng bao nhiêu năm, khiến người nhìn thấy nơi góc khuất nàng, trái tim đều nhói đau.

Người thanh niên cụp mắt suy nghĩ một lúc, một bên thị nữ đứng bên gắp thức ăn, hắn thấp giọng nói hai câu, thị nữ gật đầu.

Lưu Linh như đang ngồi trong hai tầng trời băng và lửa, một người thị nữ đột nhiên đến rót rượu và chia thức ăn cho nàng. Vốn là thói quen thường lệ, Lưu Linh thờ ơ, đối phương đột nhiên nói nhỏ ở bên tai nàng_"Thẩm đại nhân hỏi công chúa, là đang tưởng niệm tới nhật tinh quang sao?"

Một câu trêu chọc.

Lưu Linh đột ngột ngẩng đầu, nhìn sang chỗ khác, tìm đúng người mình muốn tìm, băng qua biển người mênh mông, trong nháy mắt vẫn có thể nhìn thấy hắn.

Nàng cả đời đi trong bóng tối, trong im lặng, thường nghĩ rằng con đường phía trước là con đường trở lại, nhưng nó lại là thiên thạch từ trên trời rơi xuống.

Nàng đi trên một con đường bằng phẳng, đi giữa những ngọn đồi và ruộng bậc thang.

Ngỡ những đỉnh núi đang ngoảnh lại thì nàng ngoảnh lại, núi rừng im lìm khó lường. Nàng lê bước trong cô đơn, vùng vẫy trong hiểm nguy, tưởng rằng chỉ có một mình nàng trên đời. Nàng chợt ngẩng đầu lên và đã thấy ngân hà nát bét, ngôi sao rơi trên trần gian.

"Không, ta không tưởng niệm"_nàng đột nhiên muốn khóc, nhỏ giọng lẩm bẩm_ "Ta nhớ đến hắn."

Nàng nhìn thấy sau rèm cửa, Thẩm Yến nhạt miểu thân ảnh.

"Ai?"_ Người thị nữ đưa tin không nghe rõ._"Thẩm Yến."

Lưu Linh nhận ra - nàng thích thế giới sôi nổi, thích sự náo nhiệt do đám đông mang lại. Nhưng khi nàng thực sự ở trong đó, nàng luôn cảm thấy bản thân cô đơn hơn.

Còn chưa kịp suy nghĩ gì, Thẩm Yến đã gọi người hỏi nàng. Trong lòng vó ngựa lại muốn gặp gió, nhìn chằm chằm Thẩm Yến ở phía đối diện với đôi mắt rực lửa thiêu đốt. Phi ngư phục mỹ miều thiếu niên sáng ngời, tư thế ngồi ngay ngắn gọn gàng, cách một bức tường cùng các vị công tử xung quanh. Hắn ngồi dựa vào sau một chút, ngón tay mảnh khảnh khum khum chơi với cái chén trong tay.

Nàng thấy hắn nhướng mày phù hợp nông sâu, liếc nhìn nàng. Thấy Lưu Linh chưa cảm nhận được có người đang đến, nên ánh mắt Thẩm Yến dời đi, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng quét về phía đám người đang đi về phía mình và muốn cùng hắn kết giao nhân sĩ.

Dưới uy thế như vậy, nhiều người trong tiềm thức nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn nhau.

Bầu không khí của bữa tiệc khác lạ bởi thân phận nhạy cảm Cẩm Y Vệ của Thẩm Yến, Thẩm Yến không cần nói gì cũng không làm gì, khi những người khác dừng lại ở đó, họ lập tức trở thành tâm điểm chú ý.

Có ai chưa nghe đến tên Cẩm Y Vệ sao?

Tiên Hoàng mới đầu lên ngôi, nghi ngờ từng vị tướng trung thành theo mình có thể dùng hay không, hàng đêm trằn trọc không ngủ được. Hắn có thể lật đổ ngai vàng hoàng huynh, trở thành Hoàng đế, người bên cạnh không thể kiểm soát, cũng có thể lật đổ lên làm Hoàng đế? Chính là dạng hoàn cảnh này, Cẩm Y vệ chỉ huy theo thời thế mà tồn tại.
Cẩm Y Vệ vốn là do Hoàng đế đích thân lựa chọn, nhiều người được bồi luyện từ nhỏ, tránh đi thế gia quý tộc, bỏ qua thủ tục thông thường của triều đình. Cẩm Y Vệ chuyên dụng chém giết những kẻ bất đồng chính kiến, có đủ thứ giết chóc, nhưng Tiên Hoàng bên trên vẫn chưa đủ, cho Cẩm Y Vệ thêm quyền lực.

"Thẳng giá thị vệ"_Cẩm Y vệ nhiệm vụ nghiên cứu khoa học, Cẩm Y vệ giám định: Hình bộ tra án, sưu tập tình báo.
Việc Cẩm Y Vệ giám sát trăm quan, tranh chấp bách tính, kinh kỳ an nguy... Tất cả công việc Cẩm Y Vệ đều có thể nhúng tay vào.

Tóm lại, rất nhiều việc vốn dĩ phụ trách các chuyên môn cơ cấu đặc biệt của triều đình đều do Hoàng đế chỉ đạo, Cẩm Y vệ tham gia. Vì Cẩm Y vệ do đích thân Hoàng đế tuyển chọn nên có rất nhiều người có năng lực, trực tiếp nhận mệnh lệnh tại Hoàng đế, lược bỏ nhiều thủ tục rườm rà, hiệu suất cao, thành tích nổi bật. Hoàng đế càng vui vẻ, cảm thấy các thể chế hoàng đế đều cần có một thùng cơm, nên càng tích cực bồi dưỡng nhân tài, gửi gắm vào Cẩm Y vệ.

_30/5/2022_

Cảm giác của Lưu Linh ở bữa tiệc chính là "lạc lõng giữa chốn đông người".

Nếu ngày sinh thần thứ 16, nàng cô đơn một mình uống rượu, Thẩm Yến xuất hiện tình cờ kéo nàng ra khỏi cảm xúc tồi tệ.
Nếu ngày rời khỏi Quảng Bình vương phủ, tâm trạng buồn bực muốn phát điên. Thẩm Yến lại xuất hiện mang đến cho nàng kinh hỉ.
Nàng khó chịu, không thoải mái. Thẩm Yến nhìn thấy, thấu hiểu. Thẩm Yến mang đến cho nàng sự an ủi, sưởi ấm sự lạnh lẽo nơi tâm hồn nàng.

Nàng có tâm bệnh, ông trời mang Thẩm Yến đến như một phương thuốc chữa khỏi cho nàng.

Trong phim cũng có một cảnh yến tiệc diễn ra sau khi quận chúa hồi kinh. Thái tử ngồi trên ghế rồng thưởng trà quan sát thần tử của mình, Tiểu Cẩm đứng bên cạnh Thái tử nhìn về phía Thẩm Tiểu Dục của nàng và ngược lại _ Thẩm Dục cũng đắm đuối nhìn nàng, Thẩm Yến mặt không biểu cảm uống rượu của mình, Lưu Linh si mê nhìn chằm chằm Thẩm mỹ nhân của nàng, Lục Minh Sơn tức tối vì sự sống sót trở về của Yến - Linh đến trước Lưu Linh tìm cảm giác tồn tại.

Lục Minh Sơn bị Lưu Linh bơ đẹp. Nàng xách váy mặt dày mày dạn đến ngồi cạnh Thẩm Yến mời rượu.
Thẩm đại nhân thanh liêm chính trực - từ chối. Lưu Linh giận dỗi bỏ về.
Thẩm Dục khuyên em trai nên đi dỗ " nha đầu điên" nhà mình trước khi nàng làm nên chuyện điên rồ gì nữa.

Thẩm Yến xách váy đi dỗ, khoác áo ôm ôm nàng.

Lưu Linh xụ mặt không thèm để ý, xa lánh xa lánh.

Thẩm Yến lại xích lại choàng choàng ôm ôm.

Lưu Linh phụng phịu trách cứ, rằng nàng không muốn về chốn hỗn loạn này, ở hẳn dưới núi có phải tốt hơn không. Vừa về đã gây ra bao nhiêu chuyện không hay...

Trước em người yêu đang giận dỗi, hoảng loạn, rối bời, lắm lời... Thẩm đại nhân chỉ còn cách...bịt miệng nàng theo phương thức lãng mạn nhất!

Good job Thẩm đại nhân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro