Chương 18 _ Sủng ái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Thời Cẩm luôn nghĩ giữa mình và Lưu Linh ít nhất phải có một người có được bóng dáng của sự hạnh phúc.

Hoa khê kẹp liễu, mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, hoa đào trên đỉnh đầu tựa như mưa. Dưới ánh mặt trời, bóng dáng của Từ Thời Cẩm phản chiếu trên mặt hồ như bồng bềnh, mờ ảo trong mưa hoa.

Giọng nói của nàng vẫn luôn duyên dáng và dịu dàng_"Thẩm đại nhân? Ta cũng không rõ. Hắn nói cùng ta quen biết, ước chừng là trên hồ sơ. Tình báo của Cẩm Y Vệ rất mạnh. Nhân vật tên tuổi ở Nghiệp Kinh, Thẩm đại nhân nên có ấn tượng."

Lưu Linh ánh mắt hơi đổi.

Từ Thời Cẩm bật cười_ "Đúng vậy, như ngươi suy đoán, Thẩm đại nhân hẳn là rất rõ Lục Minh Sơn. Người Lục gia à... chắc đã cùng với người Cẩm Y Vệ liên hệ rất nhiều. Với Thẩm Yến Cẩm Y Vệ tay cầm thực quyền, nói cùng ta quen biết, chẳng bằng nói cùng Lục Minh Sơn có quen biết nhiều hơn."

Từ Thời Cẩm cười hả hê_ "Mà hai nhân vật này, một người là vị hôn phu của ngươi, một người là người yêu hiện tại của ngươi, trái ôm phải ấp, khí vận ngươi thật tốt."

Lưu Linh cười không nổi.

Nàng trầm giọng hỏi_ "Ngươi nói Lục Minh Sơn sẽ tới, khi nào thì tới?"

Nàng không muốn nhìn thấy Lục Minh Sơn.

"Ta nói dối ngươi, Lục Minh Sơn sẽ không tới."_Từ Thời Cẩm cười sâu hơn_ "Ít nhất khi ta rời khỏi Nghiệp Kinh, hắn không còn ở Nghiệp Kinh. Về Lục gia của họ, ta cũng không tiện hỏi. Ta chỉ biết, hắn ta đã lâu không về Nghiệp Kinh. Nhưng ngươi đừng lo, một bên là vị hôn thê của hắn, bên là người yêu cũ của hắn, hai người như vậy lại đi cùng nhau, làm sao Lục công tử có thể ngồi yên được?"

Vậy trước khi trở lại Nghiệp Kinh, Lục Minh Sơn sẽ đến tìm nàng?

Lưu Linh tâm tình hạ xuống, tay chân phát lạnh. Tình cảm trước kia của nàng đối với Lục Minh Sơn là thật, nàng không quên được, nàng sợ hãi hắn, không bao giờ muốn gặp lại. Vì cái gì mà phải thấy mặt, nhất định phải gặp lại sao?

Với khả năng đánh người, và khả năng trả đũa, tại sao lại lãng phí sức lực để trở nên ngớ ngẩn?

Nàng cảm thấy thật là khó chịu. Có chút không thoải mái, đầu choáng váng. Lưu Linh cảm thấy cổ như bị kim châm, như muốn thở không ra hơi, đưa tay sờ sờ cổ áo, trong lòng chợt nghĩ đến những đường chữ nhỏ trên cổ nàng.

Hôm đó nàng bị Thẩm Yến làm cho tức giận đến mức không chịu nổi, hiện tại lại thấy như tìm được động lực. Có Thẩm đại nhân đang đứng phía sau, coi như con đường phía trước cũng không quá gian nan.
Chỉ là Thẩm mỹ nhân của nàng, đã quên nàng rồi sao?

Vì cái gì mà nàng không chủ động thì hắn liền không tìm nàng? Trong lòng mới nghĩ đến đây, khi quay lại thì thấy Thẩm Yến đang ở trong sân.

Hắn không mặc phi ngư phục mà mặc một thân y phục màu đen bình thường, ống tay hẹp, tay áo bằng da màu nâu và thắt lưng rộng. Đang ngồi trên một mái hiên bằng gỗ màu đen, một chân buông thõng xuống, một chân chống trên lan can, hai tay đặt trên đầu gối, tư thế ngồi rộng mở.
Thật hiếm có, vừa đơn giản lại vừa rõ ràng, nhưng thực tiêu sái vô song.

Thẩm mỹ nhân eo thon lưng hẹp, ngũ quan tuấn tú rõ ràng, quay đầu lại, ánh mắt thâm thúy, không biết có phải là ảo giác không.

Lưu Linh luôn cảm thấy bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm tại cổ tròn trịa chặt chẽ của nàng hồi lâu. Lưu Linh vẻ mặt lãnh đạm, vành tai có chút đỏ lên.

Nàng hít một hơi, nhìn những thị nữ rồi đi đến bên người thanh niên trẻ đẹp đang ngồi trên hiên, giọng điệu bình thản _ "Thẩm đại nhân, tìm ta có chuyện gì vậy?"

"Dẫn ngươi đi ngao du."_ Thẩm Yến thờ ơ hỏi_ "Có đi hay không?"

"Là dẫn ta đi một mình à?"

"Ừm."

"Không có công vụ mang theo? Không phải tiện đường mà đi?"

"Ừm."

Lưu Linh hài lòng_"Thẩm đại nhân mời, ta không dám từ chối."

"Đi thôi."_ Thẩm Yến chống cằm gật gật đầu.

"Chờ một chút."_ Lưu Linh bình tĩnh nói, Thẩm Yến đánh mắt trở lại_"Ta muốn thay quần áo."

"..."

Nhưng quần áo hiện tại của Lưu Linh cũng không đến mức trên đường sẽ gây chú ý.

Sau gần một canh giờ, Thẩm Yến đợi đến khi Lưu Linh tắm rửa sạch sẽ. Chẳng qua là thay quần áo, lại còn tắm rửa.

Thấy Thẩm Yến lên xuống trông thấy, Lưu Linh cũng trêu chọc_ "Thẩm đại nhân, ngươi bỏ lỡ ta tắm rửa rồi, có hối hận không?"

Thường ngày là một cô nương lãnh đạm nhưng lại luôn chơi đùa với hắn, ai có thể hiểu được mặt này của Lưu Linh?

Mà nàng mặc váy lụa xanh nhạt, quế lan quấn nhánh, một bước khẽ động, quả nhiên là phong lưu vô song.

Bỏ lỡ tắm rửa, ngươi có hối hận không? Chà, nếu hắn nói "Rất hối hận", Lưu Linh có bị hắn làm cho sợ hãi không?

Ánh mắt Thẩm Yến có chút mãnh liệt nhìn Lưu Linh, Lưu Linh dù cố làm cho Thẩm Yến kinh ngạc nhưng không nhận ra là Thẩm Yến đang vì nàng mà kinh diễm.
Trước khi phản ứng, Thẩm Yến đã bước tới, chạm vào gò má hồng đào lạnh lẽo của nàng, với một giọng điệu bình tĩnh _"Đi thôi."

"Ngươi đưa ta đi dạo phố được không?"

"Được."

"Ngươi có thể mua cho ta vài món đồ không? Người khác đều làm vậy."

"Được."

"Nghe nói Ninh Châu có rất nhiều chuyện vui, ngươi có muốn cùng ta chơi hết thảy."

"Được."

"Ngươi muốn..."

"Được."

"Ta muốn..."

"Được."

Lưu Linh có chút không thích ứng kịp với sự thay đổi dịu dàng đột ngột của Thẩm Yến, mím môi.

Hắn nhìn dò hỏi, nàng lại giả bộ không có gì, nhanh nhẹn bước theo bước của hắn nhưng giấu hai tay trong tay áo đang lấm tấm mồ hôi vì phấn khích.

Nàng ở phía sau một bước, nhìn bóng lưng cao lớn của Thẩm đại nhân, trầm tư: Hắn nguyên lai dễ nói chuyện như vậy, thật là tốt.
Nàng thích cách hắn đối xử tốt với mình như vậy, sủng nịnh nàng.

Thẩm Yến cũng không phải là hoàn toàn vu vơ đưa Lưu Linh đi chơi, đưa nàng đi dạo cũng không khác biệt lắm. Hắn đề xuất một chỗ rồi dẫn theo nàng.

Sau khi đến một thôn, Lưu Linh mới nhận ra Thẩm Yến định ghé vào xem thử những người tị nạn gặp trên đường trước đây, Từ lão tướng quân có sắp xếp họ như lời ông ta nói không?

Chỉ là tiện đường lướt qua thôi, Lưu Linh cũng không so đo chuyện này với Thẩm Yến. Trước đây hắn cũng không để ý đến nàng , bây giờ dẫn nàng đi chơi, nàng liền vui vẻ.

Chẳng qua là Thẩm Yến bản thân lại không có hứng thú vui đùa.

Đầu làng có cây lộc vừng to già cành ngang, bên cạnh là thanh niên tựa dưới gốc cây ngao ngán, một đám trẻ xúm lại chỗ đoán đá, ồn ào cãi nhau.

Lưu Linh chăm chú nhìn nửa ngày, liền tham gia trò chơi với đám trẻ con này, thấy tỷ tỷ xinh đẹp muốn đến chơi, đám trẻ nhiệt tình hoan nghênh.

Sau khi chơi vài ván, Lưu Linh thấy thú vị, liền mời Thẩm Yến cùng chơi.

Lưu Linh ân cần thiện dụ_"Thẩm đại nhân, đừng cô đơn như vậy, chơi cùng một ván không..."

Thẩm Yến cười sờ sờ đầu của nàng_"Trò chơi này không thích hợp với ta, ngươi chơi đi."

"Tại sao không thích hợp với ngươi? Ngươi còn chưa chơi qua!"

Thẩm Yến thấy vậy dứt khoát thực hành cho nàng xem, chân trên mặt đất phủi mờ đi một nơi, ngồi xổm xuống nhặt một vài viên đá, ném cho Lưu Linh.

Lưu Linh đưa ra quanh lưng vòng vo, vươn vươn tay, Thẩm Yến ngay lập tức nói _ "Ba cái."

Lưu Linh khẽ xòe lòng bàn tay ra: Quả nhiên ba cái.

Một lần nữa, thậm chí khi Lưu Linh còn chưa kịp xoay người, Thẩm Yến đã đưa ra câu trả lời _"Một cái."

Lưu Linh trừng mắt nhìn hắn.

Nàng lại một lần nữa tay trái phải đạo lộn, tưởng rằng mình thật hay ho, nhưng Thẩm Yến lại đoán được _ "Không có cái nào."

"Ngươi thật sự không thích hợp chơi trò này."_Lưu Linh thở dài, nàng đã quên giác quan của Thẩm Yến mạnh như thế nào rồi.

Mỗi động tác phát ra âm thanh, mỗi điểm, người khác không nhìn ra nhưng trong mắt Thẩm Yến đầy sơ hở.

Một người phụ nữ bên cạnh đang rung quạt tận hưởng bóng râm cũng không thể chịu đựng được nữa _"Chơi với trẻ con, nghiêm túc như vậy làm gì. Công tử thật lợi hại, chỉ cần lừa được đứa trẻ là được."

Thẩm Yến khẽ nói _"Ta không dùng loại chuyện này để lừa gạt người."

Lưu Linh kỳ quái_ "Hắn tại sao lại phải gạt người?"

"..."

Người phụ nữ lắm miệng này không nói nên lời với mạch não của hai người này, những người sống tỉnh táo và lý trí với trái tim mạnh mẽ không thể hiểu được những người bình thường như họ.

Ngươi xem, Trường Nhạc Quận chúa ngày thường trầm mặc không thể tự kiềm chế, nhưng nàng có thể chịu đựng chống đỡ nhiều năm như vậy, còn có thể đi thích một người, trái tim nàng không thể nghi ngờ là rất cường đại.
Thế là Lưu Linh tự mình đi chơi trò chơi với bọn trẻ, mặc kệ Thẩm Yến.

Thẩm Yến đứng dưới gốc cây, hái một vài cành liễu, tùy ý làm một ít đồ chơi nhỏ, từ trong góc liếc nhìn Lưu Linh: Trông nàng lãnh đạm như một khối băng, nét mặt không ôn hòa khi nói chuyện với ai, bỡi vậy người ta thường đánh giá nàng khó gần, khó hòa hợp với ai.
Lưu Linh có tính khí nóng nảy, nhưng trừ khi ngươi chạm vào nòng súng hoặc chạm vào tâm tư nhạy cảm của nàng, dưới hoàn cảnh bình thường nàng cũng không khó nói chuyện lắm.

Người khó nói chuyện thực ra là Thẩm Yến, nhưng mọi người thường cho rằng hắn là người nguyên tắc, không phải hắn không dễ hòa thuận.
Nhìn Lưu Linh bây giờ, vẫn tham gia trò chơi trẻ con mà mặt không biểu cảm, cau mày nghe quy cách chơi, dáng vẻ này rất đáng yêu.

Năm mười lăm tuổi, hắn đã gia nhập Cẩm Y Vệ, chăm chỉ làm việc, có mục tiêu rõ ràng và nỗ lực hết mình, còn Lưu Linh mười lăm tuổi... nàng lại đang làm gì vậy? Hẳn là chịu không ít đau khổ, sống như vậy không hạnh phúc.
Đến cùng là đã trải qua chuyện gì lại có thể biến một tiểu cô nương nhỏ trở thành như bây giờ?

Thẩm Yến không có hứng thú kiểm tra, cho dù trở về Nghiệp Kinh cũng sẽ không chủ động chỉnh lý hồ sơ của Lưu Linh, chỉ làm theo những gì mình cho là đúng, đối với Lưu Linh cũng vậy.

Trong một buổi chiều như vậy lại lãng phí thời gian ở đây, nhưng nhìn Lưu Linh thỉnh thoảng bộc lộ những cảm xúc nữ tính đáng có ở độ tuổi của mình, Thẩm Yến cho rằng điều đó rất đáng giá.

Thời gian nhàn rỗi kéo dài không được bao lâu, đột nhiên hai vị Cẩm Y vệ xuất hiện bên cạnh Thẩm Yến, báo cáo tiến triển cho hắn _"Thẩm đại nhân, thuộc hạ đã xác định được ai đã ám sát Cẩm y vệ, có thể có liên quan đến Lục gia, mà Từ gia... Từ lão tướng quân không quan tâm đến chính vụ, bên này Ninh Châu không có dấu vết, cũng không biết gì về chuyện đó, những sát thủ có dấu vết của Từ gia đã được thuộc hạ xác minh là đã qua tay Từ cô nương. Nếu Từ gia thực sự tham gia ám sát, người chịu trách nhiệm có thể chính là Từ cô nương."

La Phàm than thở _"Vân Dịch là người của Lục gia. Vào kinh luận tội có thể gây bất lợi cho Lục gia, điều này cũng có thể hiểu được. Nhưng Từ Thời Cẩm, nữ nhân này có gì liên quan đến? Từ gia trước nay luôn tự giữ mình. Nàng, nàng phía trên người kia cũng không có ân oán gì với Cẩm Y vệ."_ Thẩm Yến nghe bọn họ báo cáo, thỉnh thoảng vẫn nhìn Lưu Linh ngồi xổm chơi đùa.

La Phàm chú ý tới ánh mắt của hắn, nhìn theo hồi lâu, hai mắt sáng lên_"Đại nhân, có muốn nhờ công chúa giúp đỡ không? Vấn đề nằm ở Từ cô nương. Nếu công chúa và người có quan hệ tốt như vậy, hỏi thăm một chút tin tức thì rất thuận tiện, nàng đã ở cùng chúng ta lâu như vậy..."

Thẩm Yến bình tĩnh liếc nhìn hắn, như có trụ Thiên Sơn đè xuống, La Phàm kinh hãi đến mức thở không ra hơi, đành phải ngậm miệng lại.

"Ngươi trở về trước đi, tự ta có an bài riêng."_Thẩm Yến phái.

Hai người Cẩm Y vệ nhìn nhau, đương nhiên tuân lệnh Thẩm đại nhân vô điều kiện.

Khi Cẩm Y Vệ thần bí đột nhiên xuất hiện và
rời đi không thể giải thích được, những người trong thôn đang ngồi hóng mát đều ý thức được nên cách Thẩm Yến xa hơn một chút.
Luôn cảm thấy người thanh niên này có một thế lực cường đại, và đó không phải là điều họ nên tiếp xúc gần.

Chạng vạng chiều tối khói bếp lờ mờ, mặt trời đỏ lặn. Vài đứa trẻ được người lớn gọi về ăn cơm, khói làng như sương mù dày đặc, từng nhà, từng người, chim mỏi về tổ, mọi người đã về nhà.

Nơi này trông giống như một thiên đường.
Lưu Linh đi tới chỗ Thẩm Yến dưới tàng cây, hắn vươn tay buộc chặt một cái mũ rơm bện trên đầu nàng.

"Cho ta?"_Lưu Linh nhận lấy, vuốt ve rồi chậm rãi nói _"Thẩm đại nhân hai tay thường chỉ dùng đánh đánh giết giết? Đột nhiên lại làm chuyện giản dị ân cần với ta như vậy, ta cảm thấy sợ hãi."

"Cái này lần đầu ta cho ngươi."

"Thẩm đại nhân, ngươi có phải là hỏi ta về tín vật định ước sao?"_Lưu Linh nghiêm túc hỏi, nàng cau mày tự hỏi.
Đúng vậy, Thẩm Yến thật ra đã cho nàng rất nhiều thứ, một cái vòng tay, một bé heo đã chết a, lúc đi dạo phố còn mua cho nàng một chiếc trâm, cộng thêm chiếc mũ rơm hiện tại...

Nàng đại ý bất cẩn đến mức chưa bao giờ tặng Thẩm đại nhân thứ gì.

"Ngươi suy nghĩ nhiều, chú ý đường đi dưới chân, đừng ngã."_Thẩm Yến khoát tay.

Lưu Linh nhướng mày: Thẩm Yến thái độ này... chính là.

Nàng đi vài bước, ôn nhu nói_"Ta kỳ thật đã sớm tặng cho ngươi, ta cho ngươi tất cả của ta. Thật là một món quà quý giá, là ngươi không muốn mà thôi."

"..."

Nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Yến, Lưu Linh đột nhiên bật cười, nàng vươn tay muốn dắt hắn. Hắn ánh mắt lặng lẽ nhìn qua, đôi mắt của nàng lại nhìn con đường bằng phẳng phía trước _"Ngươi đang gặp rắc rối sao? Ta có thể đi gặp Từ Thời Cẩm hỏi thăm chút tin tức. Tuy rằng nàng ta thông minh, nhưng ta cũng không ngốc. Luôn có một số chuyện nàng sẽ không tiết lộ cho người khác biết, có thể không cẩn thận mà sẽ nói cho ta nghe."

Thẩm Yến chậm rãi đi tới, lúc chiều Cẩm Y vệ báo cho hắn, hiển nhiên Lưu Linh cũng đã nghe được hắn nói gì.

Nàng làm sao lại có thể nghe được?

Thẩm Yến suy nghĩ một chút, trong lòng đột nhiên lúng túng: La Phàm lúc này đang đứng ở đó, khéo léo nhất thời giọng nói dễ dàng truyền tới Lưu Linh, nhưng Thẩm Yến lúc đó lại không quan tâm, đem tầm mắt chú ý tới Lưu Linh, cũng không để ý La Phàm động tác nhỏ.

La Phàm sùng bái Thẩm Yến, coi Thẩm Yến là anh hùng, còn cho rằng Trường Nhạc quận chúa không xứng với Thẩm Yến nên luôn dùng một số thủ đoạn nhỏ. Lưu Linh cao ngạo, cũng không thèm để ý tới hắn.

Thẩm Yến cho rằng hắn còn trẻ người non dạ, trãi qua một thời gian sẽ tốt.

Hắn không thể nói là khoan dung với thuộc hạ nhưng cũng không gọi là hà khắc, Thẩm Yến từ trước đến nay luôn khắc nghiệt với chính mình. Nhưng hiện tại, Thẩm Yến cảm thấy chính mình là như vậy là quá khoan dung.
Thiếu niên này quá tự cao tự đại. Chờ khi quay lại Nghiệp Kinh, xem ra cần phải đem hắn điều xa một chút.

Bây giờ, Thẩm Yến vẫn phải trả lời câu hỏi của Lưu Linh_"Không liên quan gì đến ngươi, đây là việc của ta, ngươi không cần nhúng tay vào."

Lưu Linh nhất thời quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hắn, không thể tin lời hắn nói. Hắn đối với nàng tốt, không phải lợi dụng nàng sao?

Thẩm Yến thong thả ung dung, nghĩ đây là chuyện tầm thường nhỏ nhoi, không đáng một phen công đạo _"Cẩm Y vệ do ta phụ trách, ngươi vĩnh viễn không cần phải tham dự vào. Ngươi cứ làm quận chúa thật tốt, đơn giản thuần túy và sạch sẽ"

"Ngươi với ta hứa hẹn?"

"Ừ."_ Thẩm Yến dừng lại, đưa tay xuống dưới đôi mắt đen và ẩm, nhẹ nhàng lau đi nước trên lông mi nàng _"Ta chưa bao giờ nói, tưởng rằng là ngươi biết, nhưng thực ra ngươi cũng không biết phải không? Ở bên cạnh ta, ngươi không cần phải có bất kỳ gánh nặng nào. Ngươi vẫn sẽ như trước đây, và tất cả vấn đề, ta sẽ vì ngươi giải quyết."

"Nhưng là ngươi không hiểu..."_ Lưu Linh lẩm bẩm nói _"Ta không đơn giản sạch sẽ, cũng không thuần khiết trong sáng. Ta khác với ngươi nghĩ."

Nàng không có cuộc sống như vậy.

"Ta cũng khác với ngươi nghĩ."_Thẩm Yến âm thanh vô tình tự, nói trúng tim đen _"Ngươi không biết, ta sẽ bảo hộ ngươi."

Những lời xúc động và gây sốc như vậy, hắn từ miệng nói ra, như thể nó rất tự nhiên, và bình thản đến cực điểm.
Nhưng Thẩm Yến chính là khiến ngươi cảm thấy rất đáng tin cậy. Hắn không dễ dàng hứa với ngươi, không liên quan gì đến ngươi, cũng không can thiệp vào ngươi, ngươi làm gì, hắn đều thờ ơ lạnh nhạt đứng bên.
Nhưng một khi ngươi bước vào lãnh địa của hắn, một khi được phép bước vào thế giới của hắn. Hắn vẫn sẽ là không nói gì, nhưng ngươi khó xử, ngươi khó khăn, hắn đều sẽ che chở cho ngươi.
Một khi đã hứa, chính là sinh tử không ngại.
Được người khác bảo vệ, sẽ là loại cảm giác gì đây?

Lưu Linh tim đập thình thịch, nhìn Thẩm Yến xoay người tiếp tục bước đi. Nàng đột nhiên bước tới, ôm eo Thẩm Yến từ phía sau.

Thẩm Yến dừng bước, cảm thấy sau lưng tiểu cô nương nước mắt ướt đẫm.

Hắn chờ đợi, có chút mong chờ, muốn nghe nàng nói cái gì.

Tiểu phong chầm chậm, nhà nhà đèn sáng lên, phía xa xa là đồi xanh trải lúa vàng, tiếng thông reo như biển, tiếng người lại vắng vẻ.

Lưu Linh thấp thanh âm, giọng nói dịu dàng, không giống lúc bình thường nói chuyện chút nào, lúc này giọng nói mềm mại như bánh bao gạo nếp _ "Ta thực sự là rất thích, rất rất thích ngươi, thích đến..."

Thẩm Yến không nói gì, cũng không nhúc nhích, đợi nàng nói tiếp. Bởi vì độ ấm khác biệt của nàng, nhịp tim của hắn có chút nhanh, tai cũng nhàn nhạt đỏ lên, sự chờ mong này khiến nửa người hắn ngây dại, chờ đợi được nàng giải cứu.

Lưu Linh khẽ cười một tiếng _"Thẩm đại nhân, eo ngươi sao lại gầy như vậy?"

"..."

Đề tài chuyển đổi! Thẩm Yến tâm tình ổn định lại, không rộn ràng, mặt cũng không đỏ, bình tĩnh như một lão sư, từ phía sau đem Lưu Linh đẩy nàng ra _"Đi đứng cho tốt."

Lưu Linh làm nũng hắn _"Ta chưa từng thấy qua một người không hiểu phong tình như ngươi"_Ngừng một lát, nhắc nhở hắn_"Ta khen eo của ngươi, ngươi không nên khen lại ta sao?

"...!"

Thẩm Yến thở ra ngột ngạt trong lồng ngực.
Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng của Thẩm mỹ nhân lúc này.

Thẩm Yến nói không cần Lưu Linh giúp chính xác là không cần. Lưu Linh cho rằng Từ Thời Cẩm đối phó với Cẩm Y vệ cũng được, nhưng những sát thủ đó cũng có liên quan đến nàng, nhất định phải cùng với Thẩm đại nhân tìm Từ Thời Cẩm nói chuyện.

Lúc ấy Cẩm Y vệ thảo luận nội bộ, Lưu Linh đẩy cửa vào. Các kiểu ánh mắt chứa đựng một lời nói, Cẩm Y vệ không phải là ngốc, không nghe được ý tứ trong hành động này của nàng: Trường Nhạc Quận chúa là đang muốn giúp Cẩm Y vệ.

Thẩm đại nhân nói không cần nhưng nàng sẽ tìm cớ khác và giúp bọn họ tìm ra sự thật.

La Phàm tâm trạng phức tạp, thay đổi cảm xúc đối với quận chúa: Trường Nhạc quận chúa có phải là xấu tính như nàng đã thể hiện không? Nếu thật sự không tốt, nàng sẽ không giúp bọn họ sự tình.
Nhưng nàng rõ ràng là đang giúp người, khẩu khí cao lãnh vô cùng chỉ vào Thẩm Yến, giống như đang phân phó với hạ nhân _" Ngươi, đi theo ta."

Thẩm đại nhân không nhúc nhích, nhàn nhạt nói _"Ngươi..."

Lưu Linh dùng khóe mắt liếc qua hắn _" Ta nói ngươi tới, ngươi liền tới, lấy đâu ra nhiều lời nói nhảm như vậy?"

Thẩm đại nhân sao cũng được cười một tiếng _" Nhưng là ngươi đi sai hướng rồi. Lúc này, Từ cô nương không ở chỗ mà ngươi nghĩ đâu."

"...!"

Lưu Linh có chút xấu hổ, người này thật phiền phức!

Dưới sự chỉ dẫn của Thẩm Yến, sau một hòn non bộ ở vườn sau, nàng tìm thấy Từ Thời Cẩm đang ngồi câu cá.

Lưu Linh ngạc nhiên không biết ban đêm nàng không ở trong phòng, ở bên ngoài làm cái gì?

Cho dù thế nào đi nữa, Từ Thời Cẩm cũng không ngại việc họ đến, mời hạ nhân lui ra xa xa, khách khí hỏi hai người cần cái gì.

Từ Thời Cẩm nghe xong vấn đề "Ồ" một tiếng _"Thẩm đại nhân suy nghĩ nhiều quá, chuyện này không liên quan gì đến Từ gia, Từ gia không liên quan đến chuyện này. Từ gia... Ta chỉ là ta hảo tâm cứu hai ba người nhưng không ngờ bọn họ sớm đã có chủ, sau khi biết chuyện, ta liền để bọn họ rời đi."

Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của Thẩm Yến và Lưu Linh, Từ Thời Cẩm kiên nhẫn nói _"Ta không biết họ là người của Lục gia. Lục Gia và Cẩm Y vệ không liên quan đến ta. Các ngươi không cần nhìn ta như vậy... Chẳng lẽ đi trên đường, nhìn thấy máu tươi chảy đầm đìa, người thoi thóp, phản ứng đầu tiên không phải chính là đi cứu người sao?"

Ngạc nhiên thay, hai người cùng nhau lắc đầu.

Lưu Linh nói _" Ta cứu người, tùy tâm tình."

Từ Thời Cẩm _"...!"

Thẩm Yến _" Ta cứu người, cũng tùy tâm khí."

Từ Thời Cẩm _"...!"

Nàng nói một cách chân thành _" Ta thấy hai người thật xứng đôi, thực sự!".

Từ Thời Cẩm ấm ức nói _"Bất cứ ai ta cũng có thể hạ thủ, nhưng ta làm sao có thể làm tổn thương ngươi? Nếu trên đời này có một người đáng để ta phải do dự, chỉ còn lại mình ngươi. Ngươi không cần coi nhẹ bản thân như vậy."

Nàng nói điều này với Lưu Linh.

Với loại ấm áp này, vẻ mặt Lưu Linh không biểu tình gì, coi như không nghe thấy.
Nàng thật sự hiểu rõ Từ Thời Cẩm, tuy là bạn tốt nhưng nếu cần, Từ Thời Cẩm sẽ không mềm lòng khi xuống tay - nàng nhiều lắm là để lại Lưu Linh một mạng mà thôi.

_03/06/2022_

Lưu Linh và Thẩm Yến thật sự xứng đôi như Từ Thời Cẩm nói.

Dung mạo của hai người họ xuất chúng vô song, khí chất bất phàm. Tuy nhiên luận về tính tình thì cả hai đều khó gần, khó đoán, có chút kỳ quặc khác người.

Nếu Lưu Linh thích gì làm nấy, không e dè khuôn phép, lễ nghĩa hay để ý cách nhìn người khác, dám yêu dám hận... Nam nhân thời đó thường tìm cho mình "danh môn khuê tú" giống như Nhạc Linh, e dè thẹn thùng yếu đuối để cưới kìa! Còn Lưu Linh thì...

Thẩm Yến đại nhân thanh liêm, chính trực, trung thành, quân tử, mặt lạnh vô tình. Nữ nhân có thể si mê vẻ ngoài anh tuấn của Thẩm đại nhân chứ mấy cái lườm lạnh lẽo sắc như dao kia thì cô nương nào chịu thấu! Họ thích nhưng cũng sợ, mà sợ nhiều hơn thích.

Hai người Yến _ Linh bọn họ, không sinh ra để dành cho nhau thì còn ai vào đây nữa! Chỉ Thẩm Yến hiểu được sự cô đơn Lưu Linh, thấy được cái tốt của nàng, yêu nàng, bao dung nàng, bảo hộ nàng... Chỉ Lưu Linh mới kiên trì đeo bám sưởi ấm trái tim lạnh giá của Thẩm Yến, quan tâm chăm sóc chàng một cách vụng về, trêu đùa chàng, làm cuộc sống của chàng thêm màu sắc...

Họ là hai mảnh ghép hoàn hảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro