Chương 5_ Bóng ma tâm lý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Linh bị quăng vào trong cái hố bẫy thú ở trong núi, ngã vào trong đống bùn, vừa bẩn vừa đau.
Nàng cố hết sức giương mắt, nhìn lên trời bị đám cỏ dại che khuất.

Đối phương qua lại vội vàng, mà nơi này vốn đã được bố trí thỏa đáng, nếu không có người đi qua, cũng sẽ không bị phát giác.
Nhưng khả năng dã thú đạp trúng bẫy lại cao hơn chút.

Tiếng mưa rơi rất lớn. Đêm sâu lắng xuống.

Lưu Linh nghe được rất nhiều thứ tiếng.
Lúc đầu là tiếng gió, sau là tiếng chửi rủa của hai kẻ bắt cóc nàng làm con tin, rồi tiếng thương lượng đối sách...

Nàng im lặng, cả người rét run liên tục.

"Có người không?"_ Khắp nơi yên tĩnh, Lưu Linh kêu lên.

Nàng dẫm lên bùn, định đứng lên.

Nhưng một cảm giác đau đớn ập tới, nàng ôm lấy cánh tay, đoán có lẽ là mình bị gãy xương rồi. Trong bóng đêm, trán Lưu Linh đẫm mồ hôi, cắn răng vịn vách tường.

Có lẽ nàng nên tự cứu lấy mình.

Nàng sờ soạng vách tường bằng đất gồ ghề, đụng đến mấy cái dây mây. Nàng dùng sức kéo, có vẻ chắc chắn.
Nàng thử leo lên, một tay kia không dùng sức được, dây thừng lại bị đứt ở giữa, thô rát cắt qua da thịt.

Đau quá! Nàng ngã mạnh trên mặt đất.

Lúc này đây, cảm giác còn nặng nề hơn so với lúc đầu rơi xuống. Lưu Linh ngửa đầu, không hề có cảm giác nước đọng lại trên mặt. Khắp người nàng đều đau, trong khoảng thời gian ngắn không có sức mà đứng lên.

Nàng chỉ có thể thông qua các cành cây che lấp nhìn về phía mặt đất, suy nghĩ biện pháp khác.

Lại yên tĩnh, nàng nghe được tiếng.
Tiếng mưa rơi, tiếng gió, tiếng dã thú gào rú... Còn có tiếng tim đập của mình.

Trời mưa quá lớn, nếu cứ ở nơi chỉ rộng có một mét vuông này, nước mưa tích tụ lại, hình thành vũng nước nhỏ, nàng sẽ chết ở chỗ này. Nàng sẽ chết ở chỗ này... Mà mẫu thân nàng, cũng chết như thế.

Tiếng tim đập của Lưu Linh lúc nhanh lúc chậm, nàng giống như người chết yên lặng mở mắt nhìn nước mưa xối lên mặt, lại thông qua màn mưa này, nàng nhìn thấy cái chết của mẫu thân nàng.

Ban đêm mù mịt, mưa rơi lộp độp. Mẫu thân nàng cởi vớ giày, bước thấp bước cao, đi vào trong hồ với mực nước đang dâng cao, dần dần chìm vào trong đó. Ngay sau đó, bà ấy trở thành một khối thi thể lạnh băng.

"Ngươi là đồ giết đệ giết mẫu, đến cùng còn thể diện nào sống về sau?" _Lời nguyền rủa oán hận hung ác liên tục vang lên.

Nàng giết mẫu thân của mình.

"A Linh, làm gì phải chém tận giết tuyệt? Mẫu thân ngươi bị ngươi... Còn chưa đủ sao?"_ Vị hôn phu của nàng để cho nàng một phong thư cuối cùng, viết như thế.
Người yêu của nàng, cũng bỏ rơi nàng.

Lưu Linh kinh ngạc kệ cho nước mưa làm mờ mắt, lồng ngực nặng nề, độ ấm thân thể theo nhịp tim đập thong thả, mát lạnh tràn khắp cơ thể nàng.

"Quận chúa, ngài ở đâu?"_Giọng La Phàm đột ngột vang lên.

Nàng thờ ơ, không đáp lại.

Gió đêm lẳng lặng thổi qua cánh rừng ngút ngàn, trong bóng đêm, lông mi Lưu Linh dính đầy hơi nước, hô hấp thong thả, trống ngực chậm chạp, nhiệt độ cơ thể lạnh đi, giống như đã chết.

Nàng nghe thấy các giọng nói, giọng nói đó nói với nàng_ "Vì sao ngươi không chết đi? Thứ như ngươi, sao xứng còn sống trên đời?"

Lưu Linh cảm thấy rất lạnh.

Trong cái lạnh thấu xương này, nàng không ngờ tất cả suy nghĩ đều ùa ra, dồn nén thần kinh của nàng... Nàng đã sớm đưa thư tới nghiệp kinh, giải trừ hôn ước với Lục Minh Sơn. Lần này vào kinh, là để xử lý chuyện tiếp theo đó.

Nàng nhớ lại thiếu niên ngày đó đưa tay về phía nàng, đợi nàng _ "A Linh, không phải sợ, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng."

Nhưng thực ra hắn không ở bên cạnh nàng nữa. Sau khi rời khỏi phủ Giang Châu, Lưu Linh đã rất lâu không nhớ tới Lục Minh Sơn.

Nàng đắm chìm trong niềm vui thú mà Thẩm Yến mang đến, hắn là người khó tiếp xúc nhất trong đám người nàng từng gặp, nhưng lại hấp dẫn nàng như cây anh túc.
Thẩm Yến rất đẹp mắt, nhưng Lưu Linh thích nhất là tính tình ngay thẳng của hắn.

Trừ thứ đó ra, nàng mượn Thẩm Yến để quên Lục Minh Sơn.

Đêm nay bất ngờ không phòng ngự nhớ tới người thương cũ, khiến lòng nàng đau như bị đao chém. Cuộc đời của Lưu Linh, giống như một con rối gỗ được giật dây, dựa vào người ta mà sống.
Có lẽ nàng vốn có thể độc lập, đáng tiếc việc đời khó đoán, lúc nàng còn rất nhỏ, đã mất đi loại năng lực này.

Ban đầu là mẫu thân nàng, sau bà ấy, người kia biến thành Lục Minh Sơn.

Nàng gặp hắn ở nghiệp kinh thời niên thiếu, rất nhanh đã hứa hôn cùng hắn. Sau chuyện của mẫu thân nàng, nàng đã không còn tin vào bất cứ thứ tình yêu gì nữa.
Nhưng Lục Minh Sơn không giống như vậy.
Mạng Lục Minh Sơn là do nàng cứu.

Thiếu niên đó tiến vào thế giới của nàng, nàng có quyền lựa chọn hắn. Lần đầu tiên thấy hắn, liền mang hắn cả người toàn vết thương nặng vào trong nhà. Sau khi hắn tỉnh dậy, nàng mới biết thân thế phức tạp của hắn.

Hắn xuất thân từ danh môn nơi nghiệp kinh, cha mẹ chia lìa trong chiến loạn, đợi đến lúc hắn lớn lên trở về tìm người nhà, mới biết phụ thân đã cưới thê thất khác.

Xuất thân của Lưu Linh cũng phức tạp, mẫu thân hiện tại của nàng, vốn là di mẫu của nàng.

Phụ thân của nàng – Quảng Bình vương không được thánh sủng, nhưng lúc nàng còn nhỏ ở nhà của ngoại tổ phụ ở Nghiệp kinh, lại rất được thánh thượng yêu thích.

Chỉ tới khi nàng về nhà, mới phát hiện mình có đệ đệ muội muội, Quảng Bình vương phủ đã không còn chỗ cho nàng dung thân nữa.
Cùng có địa vị xấu hổ như thế, làm cho lúc Lưu Linh chăm sóc thiếu niên bị thương đó có sự nhẫn nại vô hạn.

Khi đó nàng mới mười tuổi, Lục Minh Sơn cũng chỉ tới mười lăm.

Hắn đau khổ trong lòng, có nàng lặng im bầu bạn, khiến hắn chợt có ảo giác chung tình.

Lưu Linh không biết trong khoảng thời gian đó, Lục Minh Sơn đã lén quan sát nàng như thế nào. Nhưng sau khi hắn trở về gia tộc, liền xin cưới nàng.

Lưu Linh thật kinh ngạc _"Sao ngươi dám đề thân với ta? Ngươi không nghe người nhà ta nói sao, mẫu thân ta là do ta giết."

Câu trả lời của Lục Minh Sơn, cả đời nàng cũng sẽ không thể quên. Hắn cúi xuống, đưa tay lau nước mắt đọng trên lông mi nàng, mặt lộ vẻ thương tiếc _ "A Linh, ta nghĩ, lúc người khác sợ gặp phải phiền phức vào người, thì nàng lại ôm lấy đầu ta, tiểu cô nương cho ta uống từng ngụm nước một, sẽ không hại chết mẫu thân của mình.
Đó mới là nguyên do thực sự của nàng, nhất định không phải nàng cố ý."

Lưu Linh cùng Lục Minh Sơn bắt đầu đã kèm theo hiểu lầm.

Hắn cho rằng nàng tâm địa lương thiện, nàng chỉ là hay giả trang, không sợ hãi điều gì.
Từ hiểu lầm rồi bắt đầu yêu, có lẽ cũng sẽ kết thúc như thế.

Lúc đó, Lưu Linh si ngốc nhìn thiếu niên, nước mắt rơi từng giọt xuống.
Nàng im lặng, không nói lấy một tiếng, nhưng nàng nghĩ: Nàng sẽ đối tốt với hắn cả đời.
Nàng nghĩ như thế này: Ta và hắn giống nhau, cao quý ngạo mạn, cùng có vết thương chôn kín trong lòng.
Chúng ta gặp nhau là do ông trời đã an bài trước, linh hồn giống nhau gặp nhau, đều là loại người đau buồn cần an ủi.
Bởi vì giống nhau, cho nên chứng tỏ, sẽ không chia ly.

Trước đây nàng không thương người thiếu niên này, nhưng từ lúc hắn nói ra những lời nà, nàng đã chắc chắn thương hắn.
Trước đây nàng sống như một cái xác không hồn, từ sau khi hắn tới, cầm lấy tay của nàng, mạng của nàng đã là của hắn.
Nàng phải ở cùng hắn.

Sau khi mẫu thân qua đời, sinh mệnh Lưu Linh như núi lửa dần chết đi.

Năm nàng mười tuổi, Lục Minh Sơn đã kéo nàng ra khỏi cái nơi vạn kiếp bất phục ấy.
Hắn cho nàng tình yêu, cho nàng sự tín nhiệm, cho nàng hi vọng.

Gần sáu năm đó, Lưu Linh mang toàn bộ tình yêu thiếu nữ ôm ấp đặt hết lên trên người hắn.

Mà Lục Minh Sơn cũng thật sự đối xử tốt với nàng, hắn vốn hiền lành, nên luôn khoan dung với nàng, Lưu Linh chưa bao giờ thấy hắn thân thiết với bất kỳ cô nương nào khác.

"A Linh, sao ta có thể rời khỏi nàng được chứ? Mạng của ta là của nàng mà."_Hắn vuốt ve mái tóc mềm như mây của nàng, vô cùng thân thiết xoa xoa chóp mũi của nàng. _ "Ta sẽ mãi ở bên cạnh nàng."_Cái ôm của hắn cũng ấm áp như nụ cười của hắn vậy, nàng chìm đắm vào trong đó, lưu luyến.

Lưu Linh nhớ lại gương mặt phú quý dịu dàng của hắn, đôi mắt sâu thẳm, còn có khí chất sơn minh thủy tú.

Lúc nàng không thấy hắn, nàng sẽ lục lọi trong ký ức, rồi dần dần hiểu ra.
Tình yêu của nàng đã đến bất ngờ không kịp chuẩn bị, quá trình cũng ngắn ngủi so với tình yêu của bất cứ cô nương nào.

Vĩnh viễn là cái từ xa xỉ, Lưu Linh không dám hy vọng xa vời.

Nhưng Lục Minh Sơn nói "mãi mãi", vừa khóc lóc vừa vui mừng trong lòng. Nàng tin hắn. Nhưng cũng chỉ có hắn, phản bội nàng.

Năm trước lúc cập kê, Lục Minh Sơn không tới phủ Giang Châu chúc mừng sinh nhật của nàng. Mới đầu nàng không để ở trong lòng, dù sao hôn phu của nàng, là người bận rộn ở nghiệp kinh mà.

Mãi đến khi nàng biết được, Lục Minh Sơn không tìm nàng, không phải vì bận, mà là hắn đã tìm được người thương cũ của hắn.
Nàng đột nhiên biết, trước khi Lục Minh Sơn gặp nàng, đã từng có người thương.

Nàng đối với Lục Minh Sơn mà nói không giống như người bình thường, mà người kia cũng như thế.

Lục Minh Sơn nói với Lưu Linh: Mạng của ta là của nàng.
Nhưng người thương cũ kia của hắn, mới là ánh sáng không bao giờ bị phai nhạt trong lòng hắn.
Ánh trăng sáng trong đó chiếu theo hắn, từ lúc thiếu niên đến trưởng thành, vô luận hắn là ai, vô luận hắn ở phương nào, tim của hắn đều hướng về người đó.

Lưu Linh là ai?
Lưu Linh nghĩ: Có lẽ hắn đã quên.

Không ai biết được, trong thư từ lén qua lại, Lưu Linh cùng Lục Minh Sơn ầm ĩ không ngừng, càng ầm ĩ càng quyết liệt.

Một năm, nàng giống như sống một ngày bằng một năm, suốt ba trăm năm thời thời khắc khắc đều bị dày vò.

Lục Minh Sơn cuối cùng gửi một phong thư, đã có chút phiền chán, thậm chí lấy thứ vĩnh viễn không thể đụng chạm trong lòng Lưu Linh ra _ "A Linh, nàng làm gì phải chém tận giết tuyệt? Mẫu thân nàng bị nàng... Còn chưa đủ sao?"

Yêu là mất hứng như thế này đây.

Lưu Linh nhìn thư của hắn, đứng dậy đến trước cửa sổ.
Trời hơi mát, lá sen trong hồ trải rộng, trong sương mù dày đặc ẩm ướt, gió thổi làm xao động mặt hồ.
Gió mang theo mùi cỏ nước tới, thổi qua hai giò má Lưu Linh.

Ngày hè, trong đình sức sống nảy nở, Lưu Linh lại bệnh nặng kéo dài.

Sau khi mẫu thân chết, nàng chuyển vào sân của mẫu thân, mỗi ngày đứng trước cửa sổ, là có thể nhìn thấy cái hồ mà mẫu thân chìm xuống.
Mỗi lần nhìn nó, sẽ cảm thấy mẫu thân lại chết ở trước mặt mình một lần.

Đến hôm nay, Lục Minh Sơn cũng chết trong lòng nàng.
Người nàng nhớ nhớ nhung nhung, cuối cũng cũng có một ngày, chán ghét nàng.

Hắn hối hận – "Cùng với nàng, thật mệt mỏi."

Trong lòng quyến luyến Lục Minh Sơn, làm cho hắn trở thành vật sống ký sinh trong người nàng.

Nàng đất bẩn đầy người, hắn là gấm lụa quý báu nàng cẩn thận cất giữ.

Nàng từng nóng bỏng, mãnh liệt, chân thành tha thiết yêu hắn.

Nhưng bây giờ nàng đè nén sự kỳ vọng, mang theo ánh sáng cùng bóng tối, đi cầu chúc tương lai của bọn họ.
Cảm tình mãnh liệt gửi gắm như thế, rốt cuộc cũng chết đi rồi.

Núi cao, không khí lạnh lẽo, trời đổ mưa, từng giọt tí tách, giống như sẽ mãi không ngừng lại.

Lưu Linh cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài, nàng trằn trọc không yên trong giấc mơ đó, do đó mất ngủ.

Đêm dài giống một đời, mơ mãi cũng không chịu tỉnh, Lưu Linh trăm bề khó chịu, giống như cứ một lần rồi một lần chết đi.

Nàng và Lục Minh Sơn hiểu nhau năm năm, tranh chấp một năm, phía trước đã không còn đường để đi.

Có lẽ nên trách nàng gửi gắm tình cảm sai nơi, hậu quả xấu tự mà chịu.

"Ta và hắn giống nhau, cao quý ngạo mạn, cùng có vết thương chôn kín trong lòng. Chúng ta gặp nhau là do ông trời đã an bài trước, linh hồn giống nhau gặp nhau, đều là loại người đau buồn cần an ủi. Bởi vì giống nhau, cho nên chứng tỏ, sẽ không chia ly..."

Vì thế cái nàng chờ đợi, chính là hy vọng xa vời, thê lương.

* * *
Đêm đó Cẩm y vệ thuận lợi bắt Vân Dịch trở về, Vân Dịch dùng chính mình ngăn chặn Cẩm y vệ, để huynh đệ của mình có thể tranh thủ thời gian trốn thoát.

Lúc trở lại chùa, trời đang hừng sáng. Lại qua thêm một khoảng thời gian nữa, La Phàm mới mang theo Trường Nhạc quận chúa cùng với đám người Dương Diệp quay trở lại.

Suốt đêm không nghỉ, trên đường ngăn cản mũi tên lại bị nội thương, lúc Thẩm Yến trở về, mặt trắng đến mức ai cũng có thể nhìn ra được. Nhưng hắn không đề cập tới, mọi người cũng chỉ có thể cho rằng không biết.

Nghe nói quận chúa bình an trở về, Thẩm Yến là quan đứng đầu của Cẩm y vệ, trước nên đi xem thế nào.

Trước phòng của Trường Nhạc quận chúa bị vây chật đến mức một giọt nước cũng không lọt qua được, bọn thị nữ đi theo đại phu vào phòng trị liệu, vội tiến lên hỗ trợ, thị vệ sai vặt thì kiễng chân nhìn.

Nghe nói quận chúa hôn mê, Thẩm Yến chỉ đứng ở bên ngoài liếc mắt một cái, tỏ vẻ tình cảm thân thiết một chút, xong liền mang theo La Phàm rời đi, không gây thêm phiền toái cho bên này nữa.

"Hắn không thể đi"_ Dương Diệp chặn đường bọn họ _"Hắn là người cuối cùng tiếp xúc với quận chúa, phải ở lại đây chờ quận chúa hỏi."

"La Phàm là thuộc hạ của ta, có sai lầm gì ta một mình gánh chịu"_ Thẩm Yến lạnh nhạt nói _"Quận chúa trách phạt, là chuyện của ta."

"Ngài!"_Dương Diệp bùng nổ cơn kìm nén tích góp từng tí một đối với Cẩm y vệ bấy lâu ra _"Quận chúa nhà ta bị người bắt, là lỗi của các người!"

"Đây vẫn là chuyện của ta."_Thẩm Yến trả lời đơn giản.
Ý ngoài mặt của hắn chính là: Chuyện của ta, không cần phải giải thích với các ngươi.
Giọng điệu của hắn bình tĩnh, không kích động cũng không bực bội, đứng ở trước mặt mọi người, lại càng có cảm giác chỉ mình ta đã đủ trấn giữ quan ải rồi.

Đối mặt với sự khiêu khích của Dương Diệp, hắn có thể ôn hòa nhã nhặn đối mặt, cũng không vì cường quyền mà ăn hiếp kẻ yếu.

"Ngài, ngài muốn khiêu chiến uy nghiêm quận chúa?"

Thẩm Yến như có đăm chiêu _"Ngươi muốn động thủ với ta?"

"..."

Mãng phu! Thô lỗ! Không biết cấp bậc lễ nghĩa!

Mọi người yên lặng nhường đường.

Trên đường trở về, La Phàm cảm động sau khi được Thẩm đại nhân bảo vệ, oan ức nói _"Tối hôm qua đệ tìm trong khu rừng quận chúa bị giấu, gọi thật lâu, nhưng không nghe thấy quận chúa trả lời đệ. Làm cho đệ tưởng rằng quận chúa không ở đó, hại đệ đi tìm sai mấy nơi khác, càng đi càng xa. Lúc hừng đông, mới tìm được quận chúa."

"Tình trạng của nàng ấy như thế nào?"
"Không tốt lắm... Lúc đệ tìm thấy nàng, nước đã ngập đầu gối. Nàng dựa vào tường đất, gọi mãi không tỉnh lại."_ La Phàm sụt sịt _"Đệ đã phát hoảng khi thấy nàng ấy như thế, còn tưởng rằng nàng đã chết."

Hắn nhớ lại lúc nhảy vào trong hố, nhìn thấy Lưu Linh im lặng ngồi trong nước, tóc dài chia thành từng nhánh rũ rượi, ngâm vào trong vũng nước đục ngầu. Mỹ nhân cụp mí mắt, sắc mặt trắng xơ xác.

Nàng im lặng như vậy, hô hấp rất nhỏ, khiến La Phàm cảm thấy nàng như người chết, khó tránh khỏi lộp bộp trong lòng.

Thẩm Yến không nói thêm nữa, Lưu Linh đã được cứu trở về, đàm phán giữa hai bên, đó là chuyện của hắn.

La Phàm đã kết thúc nhiệm vụ, có thể trở về đội ngũ rồi.

Thẩm Yến tính nghiêm túc kiểm tra chuyện Vân Dịch chạy trốn, xem có thể tóm được kẻ giúp Vân Dịch chạy đi hay không.

Ngày hôm sau, Lưu Linh tỉnh lại, Thẩm Yến tới thăm nàng.

La Phàm lo lắng, muốn cùng đi giải thích, nhưng bị cự tuyệt.

Thẩm Yến được mời vào phòng, nhìn thấy Lưu Linh đã tỉnh, ngồi dựa vào sạp, đại phu đang thay thuốc cho nàng.

Nàng thấy Thẩm Yến tiến vào, đôi mắt lạnh nháy một cái _ "Mời Thẩm đại nhân qua đây."

Thẩm Yến không nhích, nhíu nhíu mày, nghiêng người.

Lẽ ra lúc quận chúa bôi thuốc, không nên bảo nam nhân bên ngoài nhìn da thịt mình.
Mà Lưu Linh trước mặt hắn, y phục không chỉnh tề.

Lưu Linh lười biếng nói _"Ta gọi huynh đến để chơi trò rụt rè à? Đương nhiên là muốn Thẩm đại nhân giúp ta thay thuốc rồi."

Thẩm Yến nhìn về phía nàng, một phòng toàn người đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: Quả nhiên giữa Thẩm đại nhân và quận chúa có chuyện! Người không liên quan nên lui ra phía sau!

"Ngày hôm qua ta gặp nạn, hình như là bị Cẩm y vệ làm hại. Ta bị gãy tay, có phải Thẩm đại nhân nên đền bù cho ta hay không?"

Lưu Linh bắt đầu từ từ uy hiếp hắn rồi.

Thẩm Yến nhướng mày: Quận chúa vừa tỉnh lại, đã bắt đầu phân cao thấp với hắn.
Cái tác phong làm theo ý mình này, cho hắn xem đã quá đủ rồi.
Thẩm Yến chân dài tiến đến cạnh giường.

Lưu Linh chìa cái tay tuyết trắng lộ dấu vết sưng đỏ ra, đại phu đang cắt băng gạc.

Đại phu lề mề giải thích, nói may mà không gãy xương.

Thẩm Yến liếc nàng một cái _"Quận chúa thật sự muốn ta băng bó?"

"Đúng thế, hừ."

Chỉ chốc lát sau, cánh tay bị thương của Lưu Linh liền bị Thẩm Yến nâng lên, làm nàng đau đến mức phải bật dậy.

Người này lạnh lẽo tới tận cùng, lại không hề có chút tinh thần thương hương tiếc ngọc nào, thủ pháp vừa nhanh vừa mạnh, đại phu bên cạnh còn đang khù khờ thì thuốc dán băng gạc đã bị lấy đi.

Lúc hắn bịt miệng vết thương, động tác ra sức, lại còn kéo mạnh, vòng từng vòng một, nước mắt Lưu Linh đều bị hắn làm cho chảy cả ra rồi.

"Xong rồi."_ Thẩm Yến tỏ vẻ.

"..."

Lưu Linh chỉ có thể hút khí dồn dập.
Nàng trừng hắn, Thẩm Yến lại thản nhiên.
Lúc hắn băng bó cho nàng liền đã nhìn ra, Lưu Linh bị thương, không nghiêm trọng như nàng biểu hiện.
Nàng cố ý chọc hắn, là muốn nhìn hắn bối rối.

"Thẩm Yến, huynh nghĩ rằng ta sẽ không tính sổ với huynh?"_ Lưu Linh nghiến răng _"Huynh dám ngược đãi ta như vậy!"

"Người tính đi."_Thẩm Yến bâng quơ nói.

"..."

Lưu Linh là muốn mưu kế tìm lợi, chứ không phải tính sổ với Thẩm Yến.

Nhưng hiển nhiên, Thẩm Yến càng vui vẻ khi nàng giải quyết việc chung, hắn luôn không muốn có quan hệ cá nhân với nàng.

"Chuyện này..."_ Đại phu bị bỏ qua thật lâu nhỏ giọng nói _ "Vết thương trên cổ quận chúa cũng cần phải băng bó..."

Lưu Linh cùng Thẩm Yến đều sửng sốt, Thẩm Yến không tự giác nhìn về phía cổ của nàng.
Vì bị thương nên nàng mặc y phục rộng rãi, nơi gáy có vết đỏ, lan về xuống phía xương quai xanh.

"Hạ, lưu."_ Lưu Linh nhìn chằm chằm ánh mắt Thẩm Yến, lành lạnh cười khẩy một tiếng, nhưng không động đậy, trốn cũng không trốn.

Thẩm Yến ho khan một tiếng, tầm mắt lướt đi, có chút gian nan.
Tuy hắn không cố ý, nhưng chữ "hạ lưu" này mắng cũng không sai.

Còn bọn hạ nhân dưới sự không kiêng nể gì của hai người, đã sớm bỏng cả mặt trốn ra ngoài, bởi vậy vẫn chưa nhìn thấy cảnh này.

Hắn hỏi _"Còn muốn ta băng bó miệng vết thương?"

"Đúng vậy."_Lưu Linh vẫn chỉ định hắn _"Xin Thẩm đại nhân dịu dàng một chút."

Thẩm Yến thu lại ý cười nhợt nơi đáy mắt.

Lưu Linh chịu thua, đương nhiên hắn cũng sẽ không thể cố ý giày vò nàng.

Thẩm Yến nhẹ nhàng hơn hồi nãy một chút, hắn cách nàng gần như vậy, lấy một loại tư thế gần như ôm, cúi đầu xem cổ nàng.
Cái cổ thon dài trẵng nõn này, cao quý như thiên nga, nhưng tối qua lại bị người ta siết chặt.

Lưu Linh da mịn thịt mềm, vết siết trông đáng sợ trên vùng da trắng nõn đó.

Mùi hương trên người nàng cứ hết lần này tới lần khác quấn quanh chóp mũi hắn, rất dễ làm người ta mụ mị.
Thẩm Yến càng nhẹ tay dần.
Lúc kết thúc, hắn nghĩ đến yêu cầu "dịu dàng" này của Lưu Linh, thuận tay buộc một cái nơ con bướm ở phía cuối băng gạc, hoàn mỹ kết thúc công việc.

Sau khi Lưu Linh phát hiện động tác của Thẩm Yến, còn đại phu ở bên lộ ra biểu cảm phức tạp một lời khó nói hết.

Nàng hoài nghi Thẩm Yến đang hành hạ mình, nhìn qua gương, thấy Thẩm Yến đang thắt một cái nơ con bướm ở trên cổ mình.

"..."

Lưu Linh bình tĩnh đối diện với Thẩm Yến.
Trong lòng nàng có chút hoảng hốt: Lúc trước nàng bi quan khó nhịn, đặt mình vào tình cảnh nhất định phải chết. Cho tới bây giờ, cái thứ tình cảm ủ dột của nàng, mới khá hơn một chút.
May mắn của nàng chính là ở đây, Thẩm Yến luôn xuất hiện cực kì đúng lúc, lúc nàng khó chịu nhất, hắn đều hiểu rõ nỗi lòng nàng.
Mà hắn lại không biết chuyện gì cả.
Nàng cũng không cố hết sức.

Đây là duyên phận mà trời cao đã định trước, mà nàng sẽ nghe theo ý trời.

"Nhìn ta làm gì?"_Đối diện với ánh mắt Thẩm Yến, da mặt Lưu Linh cực dày _ "Huynh yêu ta rồi hả? Ta không chịu nổi sự khó chịu này đâu."

Thẩm Yến bị nàng trêu nhưng vẫn không cáu kỉnh _"La Phàm nói tối qua đệ ấy đã từng tìm qua nơi người bị nhốt, vì sao người không kêu cứu?"

"Ta không nghe thấy."_Lưu Linh thản nhiên nói.

Thẩm Yến không nhìn ra dấu vết nói dối trong lời nói của nàng, đương nhiên, cũng không thể chứng tỏ rằng nàng không nói dối.

Trong thời điểm đáng ngờ trùng trùng này, hắn hoài nghi tất cả.

_13/05/2022_

Chương này mang màu sắc hơi u ám , bi thương và hé lộ tâm lý bất ổn của Lưu Linh.

Cuộc đời nàng từ sau 5 tuổi là những chuỗi ngày đau đớn, Lục Minh Sơn đến như chiếc phao cứu vớt nàng khỏi dòng nước siết chỉ chực chờ cuống phăng nàng xuống. Sau 5 năm, chính hắn cũng là kẻ đưa tay đẩy nàng xuống nước.

Thẩm Yến xuất hiện như một cứu cánh lúc nàng chán chường. Có lẽ ban đầu, nàng chỉ nghĩ tìm một nam nhân khác ngoài Lục Minh Sơn như một cách để trả thù. Nhưng dần dần, "Thẩm mỹ nhân" khiến nàng si mê để rồi khó lòng bỏ qua nam nhân này để lọt vào tay kẻ khác 😄

Một bộ phim để được chiếu phải tuân thủ nhiều yêu cầu khắt khe về nội dung. Bệnh tâm lý của Lưu Linh không được tả rõ ràng như trên nguyên tác nhưng cũng đã được thể hiện rất khéo léo qua những lần nhìn thấy ảo giác của Lưu Linh.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro