Chương 6_ Nuông chiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Lưu Linh tỉnh lại, mượn nguyên nhân Cẩm y vệ xin lỗi nàng, bằng mọi cách bắt Thẩm Yến làm nô dịch.

Thẩm Yến sao cũng được, rất biết nghe lời. Chỉ cần Lưu Linh đồng ý từ bỏ tra hỏi, hắn hầu hạ nàng cũng không có gì. Trọng điểm của Thẩm Yến vẫn đặt vào việc Vân Dịch chạy trốn.
Cẩm y vệ vẫn luôn điều tra chuyện này, khổ nỗi không tra được bao nhiêu tin tức về Trình Hoài, nhưng lại phát hiện ra một điều thú vị.

La Phàm mang tới hai tên thợ săn, nói sáng sớm ngày đó Lưu Linh trở về, hai người này đã từng đi ngang qua nơi Lưu Linh bị nhốt, Lưu Linh cũng không cầu cứu bọn họ.

"Đệ đã hỏi đại phu, quận chúa không bị thương nặng, đến lúc đệ tìm được nàng, đúng là mệt đến ngủ gục. Hai người thợ săn này đã đi qua cái bẫy đó trước đệ, quận chúa cũng không kêu cứu, có phải là nàng muốn giấu tin tức gì quan trọng hay không?"_La Phàm nói ra nghi vấn của mình.
Bởi vậy, Thẩm Yến cùng La Phàm đi tới nơi đó.

Hai người nhảy xuống, La Phàm tìm tòi trong cái hố, nhưng không tìm ra được thứ gì.
Lúc hắn quay đầu, đã nhìn thấy Thẩm Yến đang nhặt lên mấy sợi dây mây bị chặt đứt.
Thẩm Yến xanh mét mặt.

"Thẩm đại nhân?"_ La Phàm không biết vì sao hắn lại thất thố như thế.

Sau một lúc lâu, Thẩm Yến mới xoa xoa thái dương, vẻ mặt khó tả nắm chặt dây mây trong tay _"Đêm đó bị nhốt, quận chúa đã từng tự cứu mình. Nhưng hẳn chỉ một lần như vậy."

"Hả?"

"Sau đó đệ gọi nàng, nàng không đáp lại. Nàng nói với ta là không nghe thấy, nhưng kỳ thực nàng nghe thấy được. Sáng ngày thứ hai, thợ săn đi qua, cao giọng nói chuyện với nhau, nàng cũng nghe được, nàng chính là không cầu cứu."

"Chuyện này, cũng chỉ là suy đoán của huynh, nói không chừng lúc đó quận chúa hôn mê, đại phu chẩn đoán sai lầm thì sao." _La Phàm lý giải như vậy, nhưng vẻ mặt hắn đã trở nên cổ quái.

"Nàng bị ném vào trong hố, thương thế không nghiêm trọng đến mức đủ để hôn mê. Trừ khi là ngủ, chứ nàng tuyệt đối không đến mức đau ngất đi. Nhưng lúc đó lại ở dưới bẫy săn thú bên ngoài, lấy sự hiểu biết của đệ với quận chúa, nàng lại đang trong tình cảnh nguy hiểm, còn có thể ngủ sao?"

"Không giống."

Thẩm Yến khép chặt mắt, đè nén ngàn vạn cảm xúc cuồn cuộn trong lồng ngực, thấp giọng _"Cho nên, nàng đang tự sát."

"!"
La Phàm không nghĩ điều đó là thật, nhưng Thẩm đại nhân sẽ không phán đoán sai.
Trong lúc nhất thời, tâm trạng của hắn cũng tụt xuống dốc.

"Đừng nói ra ngoài."_Thẩm Yến lại trầm giọng.

La Phàm gật đầu, phát hiện vẻ mặt Thẩm Yến cực kỳ gượng ép.

Tuy rằng hắn đã từng khai với Thẩm Yến rằng hắn từng nói giỡn cùng quận chúa, nhưng thực tế hắn biết Thẩm Yến và quận chúa không có gì cả. Bởi vậy thấy Thẩm Yến như thế, trong lòng hắn hơi tò mò, chẳng qua vẫn không hiểu.

* * *

Trường Nhạc quận chúa Lưu Linh là một người rất phức tạp. Trước mặt hắn, nàng tỏ ra cực kỳ hứng thú với hắn, trừ thứ đó ra thì lời nói và hành động đều thật bình thường. Thẩm Yến thực không thể nhìn ra nàng có ý nghĩ "muốn chết".
Thẩm Yến cùng thủ hạ trở lại chùa, vừa vào viện thì có người tới báo, Lưu Linh dẫn người tiến vào địa bàn của Cẩm y vệ bọn họ, nàng đòi xông vào gặp Vân Dịch.

Thẩm Yến rùng mình trong lòng, lập tức tiến đến.

Dương Diệp cùng thị vệ đang giằng co với Cẩm y vệ, Lưu Linh làm quận chúa được hưởng đặc quyền, nàng đòi xông vào, không ai dám đả thương nàng.

Lúc Thẩm Yến cùng La Phàm vào trong viện, đã thấy Cẩm y vệ đang say sưa chiến đấu với Quảng Bình vương phủ.

Thẩm Yến quét ngang tầm mắt, không thấy bóng dáng Lưu Linh, mà cửa phòng giam giữ Vân Dịch đang mở một nửa thê thảm đung đưa theo gió.
Bên trong, Vân Dịch đang gục đầu nghĩ thì cửa bị người đá văng từ bên ngoài, Lưu Linh lạnh mặt, xuất hiện ở trước cửa.

Vân Dịch cả người khô ráo, cũng không bị dùng hình phạt riêng tra tấn.
Hắn giương mắt, giật mình nhìn mỹ nhân đi về phía hắn.

Lưu Linh mặc y phục trang nhã màu xám phối hợp với cam nhạt, một thân xiêm y lấy gấm vóc tinh xảo trong cung làm nguyên liệu, cắt thành y phục đơn giản.
Váy ngoài rũ xuống theo đường thắt lưng, trên đó thêu một bông hoa mai, thân cành mạnh mẽ, hoa văn lạnh lùng.

Một cô nương tao nhã như nàng, tuyệt không hợp với căn phòng treo đầy dụng cụ tra tấn này.

Vân Dịch nhìn bộ dáng của nàng, không hiểu tình huống. Hắn nhìn thấy thần sắc thoải mái của Lưu Linh, chỉ tay về phía hắn.
Lại nghe tiếng đánh nhau ngoài phòng, ánh mắt lóe lên, lẩm nhẩm _"Ngươi...Hẳn không phải là cứu ta ra ngoài đấy chứ?"

"Nói không chừng đấy."_ Lưu Linh nói.

"..."

"Quay lưng đi"_ Lưu Linh ra lệnh, thấy Vân Dịch ngẩn người nhìn nàng, giải thích _ "Ta có chìa khóa."

Vân Dịch không thể tin được Lưu Linh thật sự sẽ cứu mình, nhưng hắn nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, không thể lầm được, Lưu Linh đường đường là quận chúa, cần gì phải lừa gạt mình? Mặc dù nghi ngờ, nhưng hắn vẫn quay lưng lại.

Một khoảng cách không xa không gần, Lưu Linh nhìn Vân Dịch quay lưng, đột nhiên cầm lên một cây gậy sắt từ phía sau, nhằm thẳng xương bánh chè của Vân Dịch mà đánh thật mạnh.

Lúc đó nàng cầm gậy rất chắc, Vân Dịch lại không hề đề phòng, chân như nhũn ra, bị nàng giáng một gậy ngã quỳ gối xuống.

Răng rắc.

Tiếng xương cốt bị đập vỡ.

"A -!" Hắn đau đớn la thành tiếng.

Mà gậy thứ hai của Lưu Linh đã giáng tới ngay sau đó! Nàng chưa bao giờ được huấn luyện, không hề có trình tự, nhưng lúc vung gậy gộc, lại ngoan độc, giống như một con sói hung mãnh.

Nàng tuyệt không lưu tình, một gậy lại một gậy, mỗi lần đều đập mạnh lên trên người Vân Dịch.
Tay chân Vân Dịch đều bị xiềng xích tra tấn, không có cách nào khác dùng võ công, Lưu Linh lại ra tay cực mạnh, hắn chật vật lăn mấy vòng trên mặt đất, nghĩ định chớp thời cơ đứng lên, nhưng lại bị một gậy đánh vào sau gáy.
Trước mắt biến thành màu đen, lại ngã xuống đất.

"Ngươi, ngươi..."_ Vân Dịch bắt đầu hoảng sợ, áo trên người hắn rớt xuống, phía sau lưng chịu đòn nghiêm trọng, bên trong áo, máu tươi đang chảy ra, hòa cùng vết thương cũ, cảm nhận càng thêm đau đớn gấp bội.

"Ngươi có bệnh sao?"_Hắn cả giận nói.

Câu trả lời cho hắn lại là một gậy trên vai, khiến hắn vùng vẫy định đứng lên, nhưng lại bị đánh nằm sấp xuống.

Lưu Linh ném cây gậy sắt trong tay ra, cười lạnh _"Có bệnh chính là ngươi! Lưu Linh ta từ nhỏ đến lớn, tuyệt không chịu thiệt thòi. Bắt cóc ta, trói ta, ta không dạy dỗ lại ngươi, người đời sẽ cho rằng bản quận chúa rất dễ bị bắt nạt!"

"Ta sai rồi...Biết sai rồi..."

Lưu Linh nhấc chân, dẫm nát xương bánh chè của hắn, hung hăng nghiền hai lần.
Nàng dẫm hắn dưới chân, mặc hắn cầu xin tha thứ, tư thế đó là của kẻ chiến thắng, như một nữ vương thực thụ.

Thẩm Yến cùng La Phàm ở ngoài cửa nhìn đến ngây cả người.

Lưu Linh giáng từng gậy lên người Vân Dịch, khiến một Cẩm y vệ lòng dạ hiểm độc lạnh lùng như La Phàm cũng phải cảm thấy đau mà nhe răng hút không khí.

Hắn chưa bao giờ thấy nữ nhân nào ác liệt như thế cả! La Phàm không khỏi quay đầu nhìn về phía Thẩm Yến, lòng còn sợ hãi, giọng run run_ "Thẩm đại nhân, ngài thực sự cảm thấy người như nàng, sẽ tự sát sao?"_ Trên mặt hắn là biểu cảm "ngài đùa cái gì vậy chứ"! Nữ nhân dũng mãnh như thế, người khác tự sát, còn nàng sẽ không.
Hơn nữa còn chẳng khác gì nàng ép người ta đi tự sát!

"..." _ Thẩm Yến im lặng.

Lúc La Phàm bị Lưu Linh hù sợ, Thẩm Yến vội tiến lên, bắt lấy tay Lưu Linh, kéo nàng về phía sau.

Vân Dịch nhìn thấy người ngày thường mình sợ gặp nhất, cảm động đến rơi nước mắt _"Thẩm đại nhân cứu ta... Thẩm đại nhân, ngài thật sự là người tốt!"

Lưu Linh chẳng bận tậm Thẩm Yến đang túm chặt tay nàng, mới vừa rồi vì động tác kịch liệt nên khuôn mặt nhỏ nhắn nàng ửng đỏ, con ngươi sáng chói, rất có sức sống.

Thẩm Yến cau mày_ "Người làm gì vậy?"

Lưu Linh nhìn hàng lông mày xinh đẹp của hắn, không kìm lòng được di chuyển tầm mắt xuống vết sẹo trên mặt hắn, yên lặng tán thưởng trong lòng: Ngay cả khi hắn tức giận cũng đẹp như vậy.

"Đêm đó hắn uy hiếp ta, thiếu chút nữa giết chết ta, ta không thể nào buông tha cho hắn." _Thấy đầu lông mày Thẩm Yến không giãn ra, nàng lạnh giọng_"Cho dù là huynh, cũng không thể ngăn cản ta."

"Thẩm đại nhân cứu mạng với!" _Vân Dịch vội vàng bám lấy góc áo rũ xuống trên người thanh niên, sợ Thẩm đại nhân giao mình vào tay nữ la sát này.

Hắn vốn là mệnh phạm triều đình, Cẩm y vệ có chuyện muốn hỏi hắn, tra tấn cũng không thể đánh hắn tới chết giống như tiểu nữ tử đáng sợ này được.

Thẩm Yến lúc này mới chợt hiểu, Lưu Linh là vì muốn báo thù đêm hôm đó nàng gặp nguy hiểm.
Hắn dừng một chút_ "Vân Dịch là mệnh phạm triều đình, bây giờ là người của ta, ta không thể giao hắn cho người được."

"Thẩm đại nhân minh giám!" _Vân Dịch cảm động đến sắp khóc.

Lưu Linh lộ vẻ giễu cợt, đẩy tay Thẩm Yến đang kéo tay nàng ra, định động thủ lần nữa.
Nhưng dù nàng hung hổ thế nào, cũng không tránh khỏi sự kiềm kẹp nhìn như tùy ý của Thẩm Yến.
Điều này làm cho khí thế của nàng tụt hẳn xuống, không khỏi bối rối một chút.

"Buông tay!"_ Mặt mày Lưu Linh rét như vừa ngâm trong tuyết lạnh.

"Người bình tĩnh trước đã."_ Thẩm Yến nói.

Bình tĩnh!
Dính dáng gì tới hắn!
Lưu Linh ném ánh mắt như đao bay về phía hắn.

"Người bình tĩnh trước đã." _Thẩm Yến lại nói lần nữa.

"Huynh... cho ta..."_Lưu Linh tức giận, nhưng lời bị cắt ngang.

Bởi vì thanh niên cụp mắt, thấp giọng bên tai nàng_"Bình tĩnh, đừng đánh chết hắn."

"..."

Lưu Linh bỗng nhiên yên tĩnh lại, nghi ngờ nhìn hắn: Ý của hắn... Là nàng suy nghĩ nhiều sao?

Thẩm Yến thoải mái nói_ "Đánh chết hắn, ta không tiện ăn nói."
Hắn nói xong, liền buông Lưu Linh ra, lui về sau hai bước, nhường không gian lại.

Hai người mặt đối mặt, mắt nhìn mắt. Lát sau Thẩm Yến xoay người đi ra ngoài, dẫn La Phàm đang thò đầu ra nhìn ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

"..."

Lưu Linh không biểu cảm. Không biểu cảm hồi lâu, nàng nhếch khóe miệng lên, lộ ra nụ cười tươi tắn.
Nàng quay đầu nhìn về phía cánh cửa không đóng kín kia, lẳng lặng, thâm tình nhìn.
Giống như có thể xuyên qua nó nhìn thấy thanh niên đang dựa vào cửa. Hắn cao lớn mà trầm tĩnh, vừa khó nói chuyện, nhưng lại vừa dễ nói chuyện..

Trên người hắn có sự dịu dàng mà trước kia nàng không biết tới.
Cho dù hắn đứng ở trong đám Cẩm y vệ đông nghìn nghịt, đó cũng là ngọc sáng đập vào mắt.
Lưu Linh vì việc bỗng nhiên Thẩm đại nhân cầm tay mình mà nóng cả người.
Trong lòng thì nghĩ về Thẩm Yến, nhưng lúc nhìn vào Vân Dịch, thì nhiệt độ lại giảm nghiêm trọng.

Trong lòng khó chịu không chịu nổi, tất nhiên cần ngoại lực để phát tiết. Còn sống mệt mỏi như vậy, nàng cần tìm động lực thôi.

Sau Lục Minh Sơn, Thẩm Yến chính là động lực từ trên trời bay xuống.
Hắn khó trị như vậy, nhưng nàng càng bị áp chế lại càng hăng.
Đương nhiên Lưu Linh không đánh chết Vân Dịch, nàng chỉ đánh hắn ngất xỉu mà thôi.

Phát tiết lửa giận xong, tâm trạng bình tĩnh hơn rất nhiều. Nàng mở cửa đi ra ngoài, thấy nhân mã hai bên đều ngừng chiến, Lưu Linh liếc mắt nhìn Thẩm Yến đang nói chuyện với đám Cẩm y vệ dưới cây cổ thụ xum xuê trong viện.

Nàng nhìn một lát: Thanh niên dáng đứng thẳng tắp, như cây cam đường tươi tốt.
Hắn là một thanh Thượng Phương Bảo Kiếm, ra hay không ra khỏi vỏ, đều sắc bén như nhau.

Hiện tại tâm trạng Lưu Linh đang rất tốt, nhìn Thẩm Yến càng lúc càng thấy thuận mắt.
Lưu Linh đi lên vài bước, dựa vào lan can, thoải mái thưởng thức mỹ nhan của Thẩm Yến.

Ánh mắt nàng trực tiếp như vậy, dưới tàng cây trong viện, làm Thẩm Yến đối diện với Cẩm y vệ có chút không được tự nhiên, gượng cười nhìn bên kia vài lần_ "Thẩm đại nhân, vẽ giống như vậy ư?"

Thẩm Yến quay đầu nhìn theo ánh mắt đối phương, thấy Lưu Linh đang ở trước đình.

Lưu Linh ôm ngực, chẳng hề tránh né tầm mắt đang nhìn lại của hắn.

Thẩm Yến ngước mắt, vẫy tay với Lưu Linh.

"Ta?" _Lưu Linh chỉ mình.

Thẩm Yến gật đầu_ "Lại đây."

Lưu Linh đứng thẳng người, cảm thấy lạ lùng đi về phía Thẩm Yến.
Thật ngạc nhiên, Thẩm Yến luôn trưng cái mặt đưa đám với nàng, hôm nay lại quan tâm nàng nhiều như thế, làm Lưu Linh cảm thấy ngoài ý muốn.

Nàng chậc chậc_"Còn có chút nhân tình đấy."
Đứng ở bên cạnh Thẩm Yến, Lưu Linh chẳng nói lấy một câu, bả vai liền bị Thẩm Yến bắt lấy.

Thẩm Yến vịn tay trên vai nàng, khoa tay múa chân với đám thủ hạ _ "Chuẩn bị bức họa cho Thái hậu, đại khái cao như vậy đi."_ Hắn đang tìm một tầm song song trên đầu vai Lưu Linh.

"Oh Oh Oh."_ Cẩm y vệ xấu hổ.

"..."_ Mặt Lưu Linh đen kịt.
Nàng là thước dùng để đo à?

Thẩm Yến châm biến bản lĩnh của nàng, thật sự rất đáng ghét. Nhưng có lẽ là mới vừa rồi phát tiết cơn giận lên người Vân Dịch rất nhiều. Cho nên bây giờ, Lưu Linh chỉ trừng Thẩm Yến, mà trong lòng không hề tức giận.

Người đi rồi, nàng hỏi Thẩm Yến_"Bây giờ huynh đồng ý hộ tống ta về kinh rồi?"

"Ừhm."_ Bởi vì chuyện nàng bị uy hiếp, nên dù sao Cẩm y vệ cũng phải nhượng bộ.

Lưu Linh rất hài lòng, sau đó mới chịu tán dóc cùng Thẩm Yến. Bọn thị nữ đi tới, đám người Dương Diệp cũng ở ngoài viện ló đầu vào nhìn.

Lưu Linh nhíu mày: Nhiều người đi theo như vậy, thật sự là không tiện ghẹo Thẩm Yến rồi.

"Tối nay ta tới tìm huynh." _Lưu Linh nói với Thẩm Yến.

"Ta có việc."

Lưu Linh cười nghiền ngẫm - hắn lại bắt đầu rồi.

"Ta trả Yêu bài cho huynh, huynh không cần?"_Lưu Linh thò tay véo tay hắn.

Tự nhiên bị thiếu nữ mềm mại kia véo nhẹ một cái, Thẩm Yến cảnh cáo liếc nàng, nàng trả lại cho hắn không phải là ánh mắt.

Hắn chuyển một bước sang bên cạnh, nàng lại theo sát hắn đi sang một bước.

Dịch một lúc lâu, hai người thủy chung cứ dựa vai vào nhau.

Thẩm Yến nghiêng mắt, thấy đôi mắt sắc nhìn thẳng mà không sợ đó, hắn nhất thời để ý. Nhưng lúc lấy lại tinh thần, Lưu Linh đã rời đi, mà hắn lại không rõ vì sao không cự tuyệt ước hẹn buổi tối với nàng.
Thẩm Yến xoa xoa thái dương, trong lòng cười bản thân một tiếng.

* * *

Việc này vốn đã chấm dứt, nhưng buổi chiều, Thẩm Yến cùng thuộc hạ đi ngang qua cây thạch lựu dưới thành Đông, vô ý nghe thấy cuộc tán gẫu của hai thị nữ hầu hạ Lưu Linh.

"Quận chúa cứ định nuôi Thẩm đại nhân ở bên ngoài, còn bên trong lại vẫn tương kính như tân với Nghi Tân đại nhân ư? Rõ ràng là bắt cá hai tay mà!"

"Quận chúa mà! Có quyền buông thả."

"Thẩm đại nhân?"_ Đồng nghiệp lộ vẻ mặt khác thường, theo sát sau đó là La Phàm càng tỏ ra không thể tin được.

Cách một bức tường, có thể tưởng tượng được thị nữ thường tán gẫu lúc rảnh rỗi.
Chỉ là nội dung các nàng tán gẫu quá mức giật mình, Cẩm y vệ bên này không tiêu hóa nổi.

Trong chùa từ trước tới nay, luôn luôn mưa không ngớt, lại thêm việc điều tra ẩn tình chuyện Vân Dịch được cứu, cho nên Cẩm y vệ ở lại đây đã nhiều ngày, dần dần quen biết với người của Quảng Bình vương phủ, hơn nữa tất cả mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều nhìn ra, Trường Nhạc quận chúa rất có hứng thú với cấp trên Thẩm đại nhân của bọn họ.
Nhưng lúc này, tin tức thị nữ để lộ trong lời nói, lờ mờ là: Trường Nhạc quận chúa đã định thân? Nàng đã có vị hôn phu, vậy mà lại còn có ý đồ dây đưa không rõ ràng với Thẩm đại nhân?

"Hi vọng quận chúa chỉ chơi một chút, đừng để bị Nghiệp kinh bên kia biết." _Thị nữ bên kia bức tường lo âu nói.

La Phàm tức giận đầy mặt, định tiến lên lý luận: Có ý gì? Thẩm đại nhân bị đùa giỡn tình cảm ư? Trường Nhạc quận chúa thậm chí không có ý định cho Thẩm đại nhân một danh phận?

"Đi."_ Thẩm Yến lạnh nhạt cắt ngang bầu không khí quỷ dị bên này.

"Thẩm đại nhân!" _La Phàm tức giận bất bình, nhung khi Thẩm yến liếc tới, hắn lập tức câm miệng.

La Phàm nhìn Thẩm yến quay mặt đi, ánh nắng màu vàng nhạt chiếu lên trên mặt hắn, mặt mày hắn vẫn tuấn lãng như cũ, không có chút tối tăm nào.

La Phàm lại nhớ tới ngày ấy, lúc đoán quận chúa có ý nghĩ coi thường mạng sống của mình, Thẩm yến đã có vẻ mặt khó coi như thế nào.
Khi đó hắn cảm thấy Thẩm yến chẳng giống như biểu hiện lúc đó, vẫn chẳng thèm để ý quận chúa.
Nhưng nếu hắn để ý, nghe thấy quận chúa đang đùa cợt hắn, làm sao sẽ không để ý chút nào chứ?

Thẩm Yến giống như không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai thị nữ kia, huynh đệ của hắn cảm thấy không cam lòng cho hắn, mà bản thân hắn từ đầu tới cuối không hề tỏ thái độ, khiến mấy người nói liên mồm, cũng không an ủi được gì.

Bởi vì, dù sao, Thẩm đại nhân cũng không để ý tới quận chúa.
Chính Thẩm đại còn không thèm để ý, mọi người gấp gáp như vậy làm gì?

Lúc chạng vạng, La Phàm xong hết chuyện của mình, vừa ra khỏi cửa thì gặp hai thị nữ Linh Tê và Linh Bích đang chờ ở ngoài viện, đúng là hai người rảnh rỗi tán gẫu hồi chiều đó.

Nhìn thấy các nàng, La Phàm lập tức nhớ tới việc quận chúa lừa gạt tình cảm của Thẩm đại nhân, giọng điệu bỗng chốc trở nên ác liệt_"Chúng ta là Cẩm y vệ, mang hoàng mệnh trong người, tình huống của bên này không thể tùy ý tìm hiểu, quận chúa nhà các ngươi không nói với các ngươi à?"

Nhị nữ bị người đứng ở phía sau đột nhiên nói vọng lại liền phát hoảng, không hiểu chuyện gì xảy ra, liền cảm thấy oan ức_"Hầu gái giúp quận chúa truyền lời, lúc trước cũng đâu phải là không có, tiểu công tử làm gì khí thế bức người như vậy? Hơn nữa, hầu gái làm sao có năng lực đi dò hỏi Cẩm y vệ được chứ."

"Truyền cái gì?" _Thấy nhị nữ ngậm miệng không nói gì, La Phàm đưa tay che miệng ho khan một tiếng_"Thẩm đại nhân bề bộn nhiều việc, cẩm y vệ chúng ta lại nhiều quy củ. Cho dù các ngươi tiếp tục đợi, ta cũng không thể mang các ngươi vào tìm huynh ấy được. Có chuyện gì, các ngươi trực tiếp nói với ta, ta sẽ nhắn lại."

Thấy nhị nữ còn đang do dự, hắn lại bổ sung_"Các ngươi mà không đồng ý, có khả năng cả đêm cũng không đợi được Thẩm đại nhân đi ra đâu."

"Được rồi"_ Đó cũng chẳng phải chuyện gì nên giữ bí mật, Linh Tê mở miệng_"Quận chúa nói giờ Tuất hai khắc sẽ chờ ở trước phòng Thẩm đại nhân, Thẩm đại nhân chớ quên ước định của họ."

La Phàm gật đầu đáp ứng, sau khi nhìn nhị nữ rời đi, hắn mới chìm vào suy nghĩ, đột nhiên bả vai bị người phía sau vỗ_"Tiểu tử đệ ấy, diễm phúc nhiều nhỉ? Nhưng mà không thể bỏ bê nhiệm vụ đâu nhé.." _La Phàm cười ha ha, ngay cả thời cơ phản bác cũng không có, liền đi theo đồng nghiệp vội làm nhiệm vụ.

La Phàm vốn có mâu thuẫn với việc truyền lời này, hơn nữa loay hoay chân trước không thấy chân sau, đợi đến lúc hắn gặp Thẩm Yến, sớm đã quên việc này.

Đến đêm khuya, chư vị Cẩm y vệ sửa sang lại lời khai của Vân Dịch, một người thấy bên ngoài mưa to liền oán giận _ "Phủ Giang Châu này mưa nhiều ghê nhỉ? Từ lúc tới ngôi miếu đổ nát này, mưa chưa bao giờ ngừng lại."

"Chia ô chia ô đây!" _Kết thúc xong công việc, mọi người giành nhau lấy ô.

Ô dự trữ không nhiều, đương nhiên sẽ có người không cướp được ô.

Lúc Thẩm Yến đi ra, ô treo cạnh tường đã bị lấy hết. Một Thiên Hộ Đại Nhân như hắn, ngoài quan hệ tốt với các huynh đệ ra, thì chẳng có chút nhân quyền nào.

La Phàm cười hì hì đúng lý hợp tình nói _"Thẩm đại nhân, ngài thân là quan trên, đương nhiên phải thông cảm cho đám lâu la bọn đệ rồi."

Thẩm yến không để ý tới bọn họ, đi tới cửa sau, mang một cái ô ra, mọi người nhìn mà sửng sốt không thôi.

Đây là một cái ô lưới, được làm cẩn thận tỉ mỉ, so với ô gỗ Cẩm y vệ tranh giành, cấp bậc cao hơn vô số lần.

Ô xanh đơn giản, thanh niên dưới ô đi tự nhiên mà thong thả, ống tay áo rộng rãi bay theo cước bộ của hắn mà nhiễm mưa phùn, như đi trên trần thế.

Phong thái hắn như thế, cho dù là một đám nam nhân thô thiển, cũng sinh ra lòng ghen tỵ, ào ào ngoáy lỗ tai:

"Là ô của quận chúa?"

"Quan hệ của quận chúa và Thẩm đại đã tốt như vậy rồi cơ à?"

"Hắc hắc, sau khi chúng ta hồi kinh, nói không chừng có thể được uống rượu mừng của quận chúa cùng Thẩm đại nhân đấy!"

La Phàm nghe thấy thế thì như có mối thâm thù đại hận trào dâng: Rượu mừng cái rắm ấy! Quận chúa đang đùa bỡn Thẩm đại nhân! Đưa ô là viên đạn bọc đường, Thẩm đại nhân chắc chắn sẽ không khuất phục!

Lại nói sau khi Thẩm yến trở lại sân, vừa bước qua thềm cửa, liếc mắt một cái liền thấy trước phòng có ánh sáng, quý nữ hoa phục tao nhã đứng ở trên bậc thang.

Hắn nhất thời nhớ tới ban ngày khi Lưu Linh mời hắn, lại nhớ tới Lưu Linh đã có vị hôn phu. Tay liền lúng túng, ô quẹt ngang qua cái cây xanh gần đó, phát ra tiếng rào rào.

Cô nương trước phòng dời tầm mắt, lúc nhìn thấy hắn, đôi mắt tối tăm dường như sáng lên, theo dõi hắn không rời.

Không thể nghi ngờ, ánh mắt chuyên chú này của nàng, rất thu hút nam nhân. Đúng vậy, bất kỳ nam nhân nào.

Thẩm Yến dừng lại một chút, rồi mới đi qua.

_16/05/2022_

Lưu Linh mang ám ảnh về cái chết của mẹ, nó trở thành một căn bệnh quái ác đeo bám lấy nàng. Nàng có lúc sẽ vui tươi yêu đời nhưng khi buồn có thể sẽ không cần mạng sống.

Nàng chưa sẵn sàng thú nhận điều đó với cả Thẩm Yến.

Còn Thẩm Yến, việc phát hiện một cô nương dũng mãnh, kiên cường như nàng có ý định kết liễu mạng sống có lẽ rất tức giận cũng rất đau lòng. Lưu Linh đã trở thành một phần quan trọng với Thẩm Yến mà có lẽ chính chàng cũng chưa ý thức được. Khi biết được Lưu Linh có tâm lý bất ổn muốn tìm đến cái chết, có lẽ trong vô thức, Thẩm Yến muốn đối tốt nàng hơn một chút, làm nàng vui nhiều hơn một chút...

Lục Minh Sơn của nguyên tác có ảnh hưởng khá sâu nặng với Lưu Linh nhưng trên phim, Lục Minh Sơn chẳng là cái đinh gì hết!
Hắn xin được ban hôn với Quận chúa nhưng nàng thì thẳng tay xé hôn thư ngay trước mặt hắn và Thẩm Yến, ý tứ rõ ràng.

Hắn nhất quyết bám riết mối hôn sự với Lưu Linh khiến nàng phải đặt hết tâm huyết vào cuộc thi bắn tên với phần thưởng là một lời hứa của Thái tử. Lục Minh Sơn mong thắng để xin ban hôn còn nàng thì xin hủy hôn. Mặc dù cấu kết với em họ Lưu Niệm Tương làm hại Lưu Linh nhưng cái kết vẫn là Lưu Linh thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro