Chương 79 _ Cướp ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khác với Lục gia lúc nào cũng chú ý tới tin tức của Từ Thời Cẩm, tại Từ gia lại có nhiều ý kiến trái chiều về chuyện này.
Vì Thái tử phi được chọn là con gái mình nên Từ đại lão gia vô cùng kiên định đứng dưới trướng Thái tử, ông cho rằng đến nước này rồi thì ngoại trừ việc tin tưởng và đi theo phò tá Thái tử, Từ gia không còn sự lựa chọn nào khác.

Nhưng những thành viên khác nhà họ Từ lại kín đáo phê bình quyết định này. Mặc dù bên ngoài tỏ vẻ đồng lòng, nhưng nội bộ Từ gia vẫn chưa thể đạt được thống nhất.

Tối nay, Từ gia tiếp tục họp mặt ở Tam đường. Trưởng tộc họ Từ cười lạnh, gõ quải trượng xuống đất cành cạch, miệng mắng không ngừng làm Từ đại lão gia đỏ cả mặt _"Hồ đồ, ngươi đúng là hồ đồ! Nếu Tiểu Cẩm xử trảm vì tội mưu hại hoàng tử, chẳng lẽ Từ gia chúng ta không bị ảnh hưởng hay sao? Người khác sẽ nghĩ về cái họ Từ này thế nào, về cô nương nhà ta thế nào? Thái tử phi? Hay lắm, Thái tử có thể bảo vệ Thái tử phi, bảo vệ Từ gia, nhưng lại đặt riêng Tiểu Cẩm ra khỏi Từ gia, coi như không liên quan gì. Sao mà không liên quan cho được? Đến khi nào cái tên Tiểu Cẩm còn được khắc trong gia phả nhà họ Từ, thì nó vẫn là con cháu Từ gia!"

"Thái tử có thể tín nhiệm ngươi sao? Ban đầu y và Lục gia đối chọi gay gắt, nhưng giờ thì sao, ngươi xem đi, lần này Tiểu Cẩm gặp nạn, Thục phi, Thất hoàng tử, tất cả đều là người nhà họ Lục! Thục phi và Thất hoàng tử chết cả rồi, Lục gia chỉ muốn Tiểu Cẩm bị xử tử mà không nhắm mũi dùi về phía Từ gia chúng ta. Điều này có bình thường không? Quan hệ giữa hai nhà xưa nay chưa bao giờ hòa bình! Đương nhiên, đương nhiên có thể thấy Thái tử đang nâng đỡ nhà họ Từ, y chỉ muốn loại bỏ Tiểu Cẩm, không liên lụy đến Từ gia. Nhưng sau này thì sao?!"

"Ngươi có dám chắc khi y đắc thế sẽ không lật ngược lại chuyện này để giáng cho Từ gia tội dành tòng phạm, sung quân biên quan, muôn đời không thể hồi kinh không? Sao ngươi có thể chỉ vì cái lợi nhỏ trước mắt mà hồ đồ như thế, hả?!"

Từ đại lão gia cười khổ _"Tộc trưởng, những chuyện ông nói ta hiểu cả. Nhưng ta cũng bị Thái tử gài mà. Tiểu Cẩm vừa vào ngục ta mới biết ứng viên cho vị trí Thái tử phi đã được chọn xong. Chẳng lẽ còn muốn ta đi nói với Thái tử, Từ gia chúng ta quyết không gả con gái hay sao? Giờ nhà chúng ta dám từ chối hôn sự với Hoàng thất à? Ta thừa nhận, ban đầu do Nguyệt Nhi nằng nặc đòi nên ta mềm lòng, muốn đưa con bé lên làm Thái tử phi. Nhưng chuyện của Tiểu Cẩm đột ngột như thế, ta cũng lo lắm chứ... Nhưng tiến lùi đều không có đường, ngoài hợp tác với Thái tử, chúng ta còn đường khác để xuống thuyền hay sao?"

Mọi người thở dài. Có người hậm hực nói _"Tiểu Cẩm cũng ngu ngốc, sao phải đẩy mình vào tình cảnh như bây giờ cơ chứ? Hại... không, ít nhất là bản thân nàng, rồi cả Từ gia cũng mệt mỏi theo."

Người khác lại trù trừ _"Không thì chúng ta nghĩ cách để cứu Tiểu Cẩm đi?"

"Lỡ như Thái tử bắt tay với Lục gia thì sao? Từ gia không đủ sức đối đầu với con quái vật khổng lồ như thế, lấy gì mà đấu đây? Nói không chừng Thái tử đang chờ chúng ta manh động rồi một mẻ tóm gọn."

Ai nấy đều mặt ủ mày chau, thở dài thườn thượt. Đại lão gia nói không sai, đến giờ phút này bọn họ chỉ có thể tin vào phẩm cách của Thái tử.

Giả như Thái tử thực sự bảo vệ được họ thoát khỏi tội mưu hại hoàng tử, bọn họ lại xông ra tự nhận "Không, chúng ta là đồng phạm" thì đúng là điên.

Tộc trưởng trầm mặc, âm thầm hối hận.

Danh môn đại tộc bao năm, Từ gia chưa bao giờ dính dáng vào chuyện tranh giành đế vị.
Nhưng đến thế hệ này, bệ hạ thanh trừng thế gia quá mạnh tay, nếu Từ gia cứ tiếp tục giữ thanh cao, chỉ sợ trăm năm sau sẽ chẳng còn cái họ này nữa.

Phải do dự và suy tính rất nhiều, Từ gia mới chọn ngồi lên thuyền của Thái tử: Bệ hạ tuổi đã cao, các hoàng tử khác lụn bại dần. Lúc này còn chần chừ, chỉ sợ khi Thái tử đứng vững chân sẽ chẳng cần đến sự ủng hộ của nhà họ Từ nữa. Khi đó bọn họ còn khen Tiểu Cẩm biết nhìn xa trông rộng.
Ai mà ngờ!

Nghĩ thế, tộc trưởng lại lườm đại lão gia một cái khét lẹt.
Ai mà ngờ chỉ vì sự ích kỷ của Từ đại lão gia, ngay từ đầu đã không ủng hộ chuyện lập Tiểu Cẩm làm Thái tử phi, nên mới khiến cả nhà sa sút đến mức này, mỗi bước đi đều khó khăn...

Vì tránh hiềm nghi, vì một bài toán của Thái tử, Từ gia nào có gan làm bừa, bị đẩy vào thế bị động hoàn toàn!

Đúng lúc này, một gã sai vặt hớt hải chạy vào cấp báo.
Một người cháu Từ gia không được tham gia cuộc họp đẩy cửa vào, mũ áo xộc xệch, các trưởng bối còn chưa kịp nổi giận, cậu ta cũng chẳng còn nhớ chuyện lễ nghĩa nữa, vừa thở hồng hộc vừa nói _"Các vị thúc bá, gia gia, lớn chuyện rồi! Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Thẩm Dục giúp Tiểu Cẩm vượt ngục. Kinh triệu doãn, Ngũ quân Đô đốc phủ, bộ Binh, Cẩm Y vệ và Cấm vệ quân Hoàng thành đều đã nhận được tin, toàn thành đang truy bắt Thẩm Dục và Tiểu Cẩm! Từ gia chúng ta hiện cũng đang bị vây chặt kín, không có bất kỳ ai ra vào! Phải làm sao bây giờ?"

"Cái gì?!"_ Mọi người đều kinh hãi, có người tố chất tâm lý kém còn lăn đùng ra bất tỉnh.

Cướp ngục? Vượt ngục?!
Sao nhà họ Thẩm lại có kẻ mất trí như thế chứ?

"Thẩm gia giờ thế nào rồi?"

"Cũng giống chúng ta, bị vây chặt, không thể truyền tin vào bên trong."

"Xong, xong rồi..."_ Ai nấy đều bi quan, cứ như trước thì Tiểu Cẩm còn có cơ hội được cứu, nhưng một khi đã vượt ngục thì không thể quay đầu nữa rồi! Hiện tại, vì tiền đồ tương lai, Từ gia chỉ còn cách theo phe Thái tử.

"Không, có cơ hội!"_ Mắt tộc trưởng sáng lên, vô cùng hưng phấn _"Chỉ cần ngày nào Tiểu Cẩm còn sống sót thì Từ gia vẫn còn cơ hội trở mình! Suy cho cùng thì con bé vẫn mang họ Từ!"

Ông quay đầu giao việc cho tiểu tử ngốc vừa chạy vào, giờ vẫn đang đứng như trời trồng _"Nhanh lên! Phát ám hiệu cao nhất của Từ gia! Truyền tin cho Tiểu Tứ đang giữ chức trong Ngũ quân Đô đốc phủ, bảo hắn dùng mọi biện pháp trong khả năng của mình, phải tranh thủ trước khi Thái tử ra tay, đảm báo bình an cho Thẩm Dục và Tiểu Cẩm!"

"Tộc trưởng... Thế này... thế này là đối nghịch với Thái tử đó. Lỡ như bị y phát hiện..."

Tộc trưởng trừng mắt _"Vượt qua cửa ải này trước đã, còn gì tính sau."_ Ông nhìn về phía hoàng thanh, thần thái sáng ngời _"Chúng ta có đường sống rồi. Dù sao, chủ nhân chân chính của hoàng thành vẫn là bệ hạ. Cứ coi như quyền lực của Thái tử lớn, nhưng nếu không có thánh chỉ của bệ hạ, y cũng không dám xằng bậy đâu. Chỉ hi vọng bệ hạ có thể nhìn rõ mọi việc, rửa sạch oan khuất cho Từ gia ta..."
_ _ _

Đêm đó khi chìm vào giấc ngủ, Lưu Linh chợt có dự cảm không lành, tim cứ đập dồn dập không thôi.

Thẩm Yến cũng không ngủ, ôm nàng nằm trên giường, trò chuyện câu được câu không.

Vừa qua giờ Hợi thì có Cẩm Y vệ tới phủ, nói có chuyện khẩn cấp cần Thẩm đại nhân lên đường ngay. Thẩm Yến ra ngoài gặp người đó rồi ngay lập tức về phòng thay y phục.

Vẻ mặt chàng nghiêm trọng vô cùng, lông mày cau chặt, Lưu Linh không khỏi lo lắng.

Thẩm Yến nói _"Văn thư phán tử hình cho Từ cô nương đã được đưa vào cung, chỉ còn chờ dấu đỏ của bệ hạ. Một khi thánh thượng phê chuẩn thì nàng ấy sẽ không còn cơ hội cứu vãn nữa. Thẩm Dục biết thủ đoạn bình thường không cứu được người, thẳng thừng cướp ngục để cứu Từ cô nương ra ngoài! Hiện tại chỉ sợ Nghiệp Kinh náo loạn hết cả rồi. Là thiên lao đấy! Huynh ấy cũng lớn gan thật!"

Làm tốt lắm!
Phản ứng đầu tiên của Lưu Linh là ngẩn người, sau đó thầm vỗ đùi khen hay trong lòng.
Nhưng khen xong, trở lại hiện tại, nàng cũng bắt đầu rối.

"Vậy bây giờ chàng phải đi đâu?"_ Lưu Linh xuống giường _"Thẩm Dục là người nhà họ Thẩm chàng, huynh ấy cướp ngục thì chàng cũng không thoát khỏi liên quan. Cẩm Y vệ còn dám cho chàng đi bắt người, không sợ chàng lấy công làm riêng à?"

Thẩm Yến nhanh chóng đáp _"Giờ ta phải đi lấy quân bài giữ mạng về cho Thẩm gia."_ Dứt lời, chàng đã thay xong áo phi ngư (*), một tay vừa chạm tới cạnh cửa thì bất ngờ bị người phía sau ôm siết lấy.

(*) Trang phục của Cẩm Y vệ

Nàng vội la lên _"Quân bài giữ mạng là có ý gì?"_ Lưu Linh gấp gáp _"Chàng muốn đích thân truy bắt Thẩm Dục và Tiểu Cẩm sao? Không, chàng không được đi! Ta tuyệt đối không cho phép chàng làm vậy!"

"Lưu Linh!"_ Mặt mày Thẩm Yến lạnh lùng, nghiêm khắc, và xa cách, hệt như Thẩm Yến mà nàng lần đầu gặp.

"Thẩm Yến, chàng thả Tiểu Cẩm đi đi. Có lẽ nàng ấy chỉ còn duy nhất cơ hội này, chàng không thể giúp nàng ấy vậy thì thả cô ấy đi có được không?"_ Giọng Lưu Linh run rẩy _"Hơn nữa, Thẩm Dục cũng là người nhà của chàng mà! Chàng bắt được huynh ấy, dù lập công lớn, nhưng người khác sẽ đánh giá chàng thế nào? Vì quân pháp mà bất chấp tình thân sao? Ta không cho phép chàng làm vậy!"

"..."_ Thẩm Yến bị Lưu Linh ôm siết lấy, móng tay nàng ghim vào bắp tay chàng. Sự kích động của Lưu Linh làm chàng thoáng ngẩn người.

Thẩm Yến hơi dừng lại, chậm rãi xoay người về sau, nâng cằm Lưu Linh lên, mượn ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn dầu, quan sát sắc mặt nàng.

Mái tóc dài của nàng xõa tung, mấy sợi ẩm ướt dính trên trán, khiến cho gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn càng thêm yếu ớt. Hai mắt nàng nhòe nước, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Bàn tay túm lấy chàng run rẩy, ánh mắt nhìn chàng là sự khẩn khoản van lơn.

Sợ hãi, bất an, trông đợi, cầu cứu...
Đó là ánh mắt nàng nhìn chàng.

Thẩm Yến thấy lòng mình đắng chát, có chút khó xử: Chàng là người máu lạnh vô tình đến mức nào mà khiến Lưu Linh sợ mình đến vậy?
Nàng không dám nhờ chàng giúp.

Thì ra nàng mong Từ Thời Cẩm có thể bình an đến vậy, nhưng vì không muốn gây phiền phức cho mình nên chưa bao giờ thổ lộ nỗi lòng.
Đêm nào cũng trằn trọc bất an, đêm nào cũng khó ngủ, nhưng chàng lại không biết sự vật lộn và giày vò của thê tử mình.

Đối diện với sự tha thiết và kỳ vọng của Lưu Linh, Thẩm Yến nói chàng không có cách cứu Tiểu Cẩm, nên nàng đành phải tự mình nghĩ biện pháp.
Nàng cẩn thận từng li từng tí, chỉ lo mình sẽ làm liên lụy đến Thẩm Yến.

Khó khăn lắm mới nghe được tin Thẩm Dục muốn cứu Tiểu Cẩm, nàng bất chấp tất cả, chỉ mong Thẩm Yến có thể thả cho bọn họ một con đường sống! Có thể buông tha cho hai người họ!
Không thể cứu đã đành, nhưng không tìm được thì đâu phải tội danh gì?

Thẩm Yến cúi người ôm trọn nàng vào lòng.

Động tác bất ngờ này làm Lưu Linh kinh hãi, theo bản năng, vươn tay lên ôm cổ chàng.
Nàng quan sát ánh mắt chàng, vẫn lãnh đạm như thế, dường như nàng chẳng đáng để ảnh hưởng đến quyết định của chàng.
Lưu Linh thấp thỏm không yên, không biết Thẩm Yến muốn làm gì.

Thẩm Yến ôm nàng về giường, ngồi xuống trước mặt nàng.

Sắc mặt Lưu Linh trắng nhợt như quỷ, cho đến tay khi Thẩm Yến nâng cổ chân nhỏ gầy của nàng lên, chậm rãi xỏ tất vào cho nàng.

Thẩm Yến ngẩng đầu, dùng giọng nói tràn đầy sự trìu mến đối diện với ánh mắt sợ hãi của Lưu Linh. Im lặng hồi lâu chàng mới hỏi _"Nàng sợ cái gì? Ta có phải mãnh thú hồng thủy đâu?"

Lưu Linh cười gượng _"Ta... ta còn tưởng là chàng định quỳ xuống... Ta không tài không đức, dù chàng lấy thân phận gì để quỳ thì ta cũng không nhận nổi đâu."_ Nàng không đỡ nổi đầu gối vàng đầu gối bạc của phu quân mình đâu.
Càng đỡ không nổi đầu gối vàng đầu gối bạc của Chỉ huy thiêm sự Cẩm Y vệ.

"..."_ Nghe nàng nói mà tâm trạng nặng trĩu của Thẩm Yến cũng hóa thành hư không, giọng chàng bất lực _"Nàng tưởng ta quỳ xuống cầu xin nàng chắc? Cầu xin nàng đừng làm ta khó xử? Lưu Linh, nàng có thể dùng tư duy của người bình thường không được không, một lần thôi cũng được, về cùng thế giới ta đang sống đây này?"

Lưu Linh nghiêm mặt, nhìn thì tưởng thờ ơ chứ trong lòng đang tủi thân lắm - Hừ!
Trong bầu không khí nghiêm trọng đối diện với sống chết như vậy mà Thẩm Yến vẫn bị nàng chọc cười, chàng đứng lên xoa đầu nàng, dịu giọng giải thích _"Ta không đi bắt Thẩm Dục, dù ta không có tư tâm thì bệ hạ cũng không yên lòng được đâu. Ta phải vào cung một chuyến, để lấy cho nhà họ Thẩm... Hừm, có lẽ bao gồm cả Thẩm Dục, một lá bùa hộ mệnh."

"Chàng vào cung cầu xin bệ hạ?"_ Mắt Lưu Linh sáng lên, đứng dậy theo _"Ta đi cùng chàng."

"...! Nói thế nào nhỉ, một mình ta đi có thể nắm chắc đến 9 phần. Nhưng nếu thêm nàng..."

Lưu Linh cười lạnh, đẩy chàng ra _"Ta hiểu rồi, chàng đi đi, ta sẽ không kéo thêm phiền toái cho chàng đâu!"

Thẩm Yến bị nàng đẩy, lùi lại mấy bước, nhưng chưa đi ngay, chàng trầm mặc hồi lâu mới nói _"Liên quan đến Từ cô nương, có phải nàng còn chuyện đang giấu giếm ta, phải không?"_ Dừng một thoáng, chàng quay đầu đi, hàng mi dài đổ bóng xuống khuôn mặt.

Gò má chàng, nhìn từ phía của Lưu Linh, bỗng trở nên nguy hiểm vô cùng. Giọng Thẩm Yến rất nhạt _"Nàng sợ ta?"

"Không, không phải đâu."_ Lưu Linh ngẩng đầu lên, khi đối diện với ánh mắt sâu thẳm tĩnh lặng của chàng, tim nàng khẽ run lên.

Thẩm Yến cười, nụ cười hời hợt không chạm được tới đáy mắt.
Sự việc khẩn cấp, Cẩm Y vệ chờ bên ngoài đã giục mấy lần, Thẩm Yến không nhiều lời với Lưu Linh nữa, đi thẳng ra cửa.

Vừa nghi hoặc vừa sợ hãi, Lưu Linh hoang mang một lúc mới hiểu ra, vội đuổi theo _"Thẩm Yến, Thẩm đại nhân..."

Ánh trăng chiếu sáng sân viện, không còn thấy bóng chàng nữa.

Ngẩn người hồi lâu, nàng ngồi thụp xuống, che đi khuôn mặt thê lương bất lực.

Chàng nói đúng, nàng có hơi sợ.

Sau khi gả cho chàng mới biết tâm cơ chàng sâu như thế.
Không phải nàng không thích chàng, nhưng nàng không qua mặt chàng được.

Chàng rất yêu thương nàng, hôn nhân của hai người họ không có bất cứ khúc mắc nào... Nhưng đối với Tiểu Cẩm, chàng lại lộ ra vẻ ngoan độc.

Đối với chàng, Tiểu Cẩm là người có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, nhưng Lưu Linh thì ngược lại, Tiểu Cẩm quan trọng vô cùng.
Lưu Linh không muốn Thẩm Yến gặp họa, cũng không nỡ để Tiểu Cẩm phải khổ sở.

Tình thế của nàng rất khó xử, rất dày vò.
Chỉ ngụy trang như thế mới khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

"Công chúa, người sao thế?"_ Lưu Linh đứng thẳng dậy, vẻ mất mát đã biến mất hoàn toàn.

Hôn nhân là quá trình không ngừng rèn luyện của cả hai người, nàng và Thẩm Yến đã là một trong số ít các cặp vợ chồng có thể có tiếng nói chung, nhưng vậy vẫn chưa đủ.

Trong giai đoạn đầu của hôn nhân, cuộc sống của chàng và sinh hoạt của nàng liên tục có sự va chạm.
Vì tình yêu nên những xung đột này có thể dễ dàng được bỏ qua, nhưng thực sự vẫn đang tồn tại.
Nếu cứ không giải quyết, qua thời gian dài sẽ dần tích tụ lại, cho đến khi không thể vãn hồi được nữa.

Thẩm Yến và Lưu Linh đều không phải kiểu người mẫn cảm, hoặc có thể nói, tình yêu không nằm trong phạm vị mẫn cảm của cả hai.
Thế nên vấn đề này mới liên tục bị coi nhẹ.
Cũng may là, hiện tại bọn họ đã phát hiện ra.

Những cảm xúc tiêu cực trên gương mặt Lưu Linh biến mất hoàn toàn, trở lại vẻ lạnh nhạt thường ngày.
Không sao, có vấn đề thì giải quyết là xong thôi.

Chờ khi Thẩm Yến trở về, hai người thẳng thắn bày tỏ vấn đề của nhau rồi họ lại ân ái như trước thôi. Chuyện quan trọng trước mặt là Từ Thời Cẩm.

"Công chúa, giờ đi đâu ạ?"_ Dương Diệp được gọi tới, thấy Linh Tê và Linh Bích đang chờ thị nữ choàng áo cho công chúa, có vẻ muốn đi ra ngoài.

"Tới thiên lao."_ Lưu Linh hạ lệnh _"Xem có thể làm được gì không."

Đúng như mọi người dự đoán, Từ Thời Cẩm được Thẩm Dục đưa ra khỏi thiên lao.
Y chặt đứt tất cả dây xích khóa chân tay nàng, nắm tay nàng lao thẳng một đường ra ngoài.

Càng lúc càng nhiều binh lính bị kinh động, lao tới vậy quanh hai người họ.
Thẩm Dục chẳng mấy để tâm, bất kỳ kẻ nào lao tới đều bị y phản kích tức thì.

Quý công tử nhà họ Thẩm hào hoa phong nhã, thuở trẻ ham du ngoạn, lúc đó trong kinh đang có trào lưu đeo bội kiếm bên hông, nhưng trên người Thẩm công tử chưa bao giờ mang vũ khí.

Y ngại nặng, cũng ngại phiền.
Thẩm Dục chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ cướp ngục.

Lúc này bị binh lính vây quay, trong tay Thẩm Dục không tấc sắt, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Khi thì là kiếm của tên tiểu binh, lúc lại là cành cây dưới đất, không thì là ngọn đuốc trong góc tường, y tận dụng mọi thứ để thay vũ khí.

Ban đầu y chỉ đánh ngất, nhưng vòng vây càng lúc càng chặt, y không thể hạ thủ lưu tình nữa.
Máu chảy thành sông.

"Thẩm Dục, ngươi thân là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, lại dám cướp phạm nhân vượt ngục! Ngươi không cần mạng nữa sao?"_ Một tên quan binh phẩm cấp cao hơn vừa đuổi theo vừa hô lớn, kiếm trong tay giương lên, đâm về phía Thẩm Dục.

Hắn mưu toan kích động lòng hổ thẹn của Thẩm công tử rồi lợi dụng một giây sơ hở của y để tập kích chí mạng.

"Hừ."_ Thẩm Dục hừ lạnh một tiếng, rét buốt như một vũng tuyết đọng, không lộ ra một chút cảm xúc nào.
Y nghiêng người sang để tránh kẻ đang lao về phía mình ra, dễ dàng rút dao bên hông người đó rồi đâm mạnh về sau.
Bị kiếm đâm ngay giữa ngực, tên tiểu tốt ngã phịch xuống.

Khoảnh khắc Thẩm Dục quay đầu lại giết tên kia rơi trọn vào mắt Từ Thời Cẩm.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy một Thẩm Tiểu Dục nghiêm túc như thế, chẳng còn dáng vẻ chàng quý công tử lông bông nhàn hạ nữa.
Thì ra đây là bộ dạng y khi giết người.

Cơ bắp linh hoạt, di chuyển chớp nhoáng, hung mãnh hệt một con báo đêm.
Ánh mắt y sắc bén như ưng, khi nhìn chằm chằm vào người khác sẽ có cảm giác nanh ác lạnh lùng, một loại nguy hiểm đến say lòng người.
Chàng công tử thế gia ngạo mạn phóng khoáng, giờ đây tràn đầy sát khí, hoàn toàn trở thành một người khác, toàn thân phát ra lực công kích ác liệt.

Y dắt theo Từ Thời Cẩm, từ thiên lao u tối giết thẳng một đường chạy ra ngoài.
Ánh lửa, máu tươi, tất cả như nở rộ dưới chân hai người.
Thẩm Dục chẳng thèm để vào mắt, nguy hiểm là vậy, nhưng bàn tay siết lấy cổ tay nàng vẫn luôn rất chặt, rất an toàn.

Hai người đi trong đêm tối, nhưng trong mắt Từ Thời Cẩm lúc này, Thẩm Dục như mang hào quang của bậc anh hùng.
Hào quang của y.

Từ Thời Cẩm không còn cảm thấy bóng tối đáng sợ nữa, bị oan cũng vậy.
Có Thẩm Dục ở phía trước che chở cho nàng, dù núi đao biển lửa nàng cũng nguyện ý vì y mà xông pha một lần.

Thẩm Dục mang nàng ra khỏi thiên lao, vòng vây không chỉ có người của phủ Tông Nhân nữa. Tất cả các bộ phận chấp pháp ở Nghiệp Kinh đều đã nhận được tin, đèn đuốc sáng rực cả đô thành, dòng người như nước chảy, từ bốn phương tám hướng ùa tới, vây quanh Thẩm Dục.

"Tiểu Cẩm, ôm chặt ta."_ Thẩm Dục cõng Từ Thời Cẩm trên lưng, tình hình nguy cấp càng làm y thêm tỉnh táo.

"Ừm."_ Từ Thời Cẩm gật đầu, tựa lên vai y, vòng tay ôm chặt lấy cổ y.

Đêm tối như cái miệng đen ngòm của con ác thú, còn nàng và Thẩm Dục chẳng khác nào hai đứa trẻ vô tri.
Nguy hiểm trùng điệp đánh úp tới, vì nàng, Thẩm Dục tự lấy mình làm cột trụ, chống đỡ một khoảng không gian an toàn.

Từ Thời Cẩm đột nhiên cảm thấy, nàng cảm thấy dù hai người họ có chết ở đây cũng tốt.
Có thể chết đi như thế đã tốt hơn kết cục ban đầu của nàng rồi.

Từ Thời Cẩm không ôm hy vọng, nhưng Thẩm Dục cõng theo nàng chạy trốn, đã mấy lần biến nguy thành an, tránh thoát khỏi truy sát.
Từ Thời Cẩm kinh ngạc, rồi lại bật cười: Bình thường Thẩm công tử ham chọi gà đá chó, nhìn qua thì chẳng làm được việc gì nên tích sự.
Nhưng cứ nhàn rỗi là y lại dạo, đi nhiều đến mức quen thuộc với từng ngõ ngách Nghiệp Kinh, chỉ sợ người bình thường khó mà bì được.

Dựa vào võ nghệ cao siêu và khả năng thông thuộc địa hình, Thẩm Dục quả thực đã bỏ xa đám người truy bắt.
Thân hình y nhanh nhẹn, rẽ trái lách phải, Từ Thời Cẩm cũng không biết y muốn đưa mình đến đâu.

Chợt thấy phía trước là dãy đèn sáng trưng, sênh ca yến múa, hai người bất ngờ ngoặt vào một con hẻm nhỏ hẻo lánh, thành công cắt đuôi được đội đang đuổi theo sau.

Thẩm Dục kéo Từ Thời Cẩm lên, nhảy qua tưởng, lao qua cửa sổ, phá cửa xông vào phòng. Thẩm Dục ôm nàng lăn trên đất vài vòng.

Từ Thời Cẩm mờ mịt đứng lên, chớp chớp mắt, đối diện với những cặp mắt trợn tròn của những người trong phòng.
Mấy mỹ nhân quần áo mỏng manh giật mình nhìn hai người vừa nhảy từ cửa sổ vào, bầu không khí trong phòng hương diễm vô vàn, còn một cô nương khác đang say mê lăn lộn với chàng công tử nào đó.

Từ Thời Cẩm liếc qua, da thịt trắng bóng đập thẳng vào mắt, chưa kịp xấu hổ đã vội quay mặt đi.
Cô cắn môi nhịn cười: Thẩm Tiểu Dục! Trốn truy binh cũng tiện đường thật, ngoặt rẻ đủ đường rồi tới thanh lâu, không hổ là phong cách của Thẩm Tiểu Dục.

"Thẩm Dục, ngươi có bệnh hả?!"_ Vị công tử đang đắm chìm trong ôn hương kia vội vã mặc quần áo, rõ ràng đã nhận ra Thẩm Dục, không khỏi mắng mấy câu.

Đang mắng xuôi mồm thì thấy y vỗ vỗ tay, đi về phía mình, lập tức khép nép _"Ngươi...!ngươi muốn làm gì? Thẩm Dục, ta nói cho người biết, ngươi không được làm loạn...!Thẩm Dục!"

"Mắng gì mà mắng?"_ Thẩm Dục mất kiên nhẫn điểm huyệt của hắn, đống thịt văn vẹo kia lập tức cứng người, y híp mắt cười, tìm trong đống y phục tên kia đã cởi ra một tấm lệnh bài rồi cất vào trong ngực áo mình _ "Được rồi, Tào công tử, ngươi nợ ta nhiều tiền uống rượu hoa(*) như thế, chuyện nhỏ hôm nay coi như trả cho ta một ân tình nhé."

(*) Là kiểu uống rượu có người hầu hạ

"Lệnh bài này ngươi không được lấy!"_ Tào công tử sắp phát điên rồi _"Ngươi biết mà, ta... ta..."

Không chờ hắn nói hết, bên ngoài đột nhiên náo loại, đã có binh mã tràn vào.

Hắn hung tợn nhìn Thẩm Dục, đối phương lại đang trấn an cô nương lạ mặt kia mà không mảy may chú ý đến hắn.

"Tránh ra! Đây là người của phủ Đô đốc, tất cả ra khỏi phòng! Có ai thấy tội phạm chạy trốn không..."

Nằm trong phòng mà tên họ Tào sợ đến phát khóc, chỉ hận không thể dùng ánh mắt này lườm chết Thẩm Dục _"Tội phạm bỏ trốn! Tội phạm bỏ trốn! Là Thẩm Dục chứ còn ai nữa?! Y không phải Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ ư, sao mới một đêm đã thành tội phạm thế này?"

_ 9/8/2022 _

Trong phim, Thẩm Dục ôm Tiểu Cẩm một đường xông ra ngoài rồi đến thẳng nơi hẹn với Thẩm Yến và Lưu Linh.
Huynh đệ Thẩm gia trong phim là ruột thịt lại thương yêu nhau nên Thẩm Yến ra tay bảo vệ anh mình, cứu khuê mật của nương tử mình là chuyện đương nhiên.

Trong truyện thì khác, tình cảm hôn nhân của Thẩm Yến và Lưu Linh đến đây đã có khúc mắc đầu tiên. Hai người đều là kiểu người có đầu óc, tâm cơ khó lường.
Nhưng trước kia Lưu Linh lần lượt tính kế lừa chàng lên giường, chàng là nương theo nàng nên mới tùy ý để nàng làm càn.
Thật sự mà nói, Lưu Linh tự cho mình là gà nhưng so với Thẩm Yến, nàng chỉ là hạt thóc mà thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro