Chương 88 _ Kiếm tiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong chùa đốt hương, mấy gian điện nhỏ bên ngoài đều treo đèn dầu. Trong sân, một nửa là hoa cỏ hay được các hòa thượng trồng, lúc này chẳng có ngọn cỏ nào; một nửa là rau dưa cây quả, thưa thớt vài gốc nhưng trên cây lại có rất nhiều quả hồng đỏ, thực sự kỳ lạ.

Thẩm Dục và Từ Thời Cẩm đều là người có xuất thân từ gia tộc lớn, trước kia bọn họ ở Nghiệp Kinh, hàng năm đều theo trưởng bối trong nhà đi tới rất nhiều chùa miếu lớn.
Trong đó có Phật Thích Ca, vô cùng trang nghiêm, sau khi vào điện thì cúi người quỳ lạy, Pháp thân tối cao khiến người ta không dám ngẩng đầu.
Còn bây giờ tuy chỉ là một ngôi chùa nhỏ, lúc bái Bồ Tát và Phật Thích Ca vẫn thành tâm và kính ngưỡng như trước.

“Nàng biết chúng ta vừa bái Bồ Tát gì không?”_ Đi dạo trong sân, Thẩm Dục nhỏ giọng hỏi nàng ấy.

Từ Thời Cẩm lắc đầu.

Thẩm Dục bật cười.

Cho dù không biết, tấm lòng thành cũng không thay đổi. Từ Thời Cẩm tĩnh tâm, nhưng rõ ràng Thẩm Dục không đạt được cảnh giới như nàng ấy.

Chàng nhìn quả hồng trên cây, lòng hơi ngứa ngáy, nói với Từ Thời Cẩm _“Có muốn ăn không? Ta đi hỏi giúp nàng.”

“Được.”_ Từ Thời Cẩm tiếp tục đi dạo một mình, trong sân dùng hình thức như một gian phòng nhỏ, phân ra cúng bái rất nhiều Phật và Bồ Tát.

Bên trong gian nhà là màu xám, mặt trường bám bụi. Màu sắc của Bồ Tát rất cũ, cũng vương một lớp bụi mỏng, đều có chút biểu hiện của năm tháng.
Ngôi chùa nhỏ này quả là yên tĩnh, không có bất cứ ai, an tĩnh như vậy.

Từ Thời Cẩm không nhịn được thầm nghĩ: Tiểu tăng nói Phật tổ ở đây linh nghiệm, sẽ không vì quá ít người tới nên Phật tổ quá nhàn hạ đó chứ?
Nghĩ xong lại thấy mình có chút không tôn trọng Phật tổ, Từ Thời Cẩm đỏ mặt.

Mỗi lần gặp phải hòm công đức, trên người nàng không có ngân lượng nhưng cũng thả chút trang sức quý giá vào, coi như là tiền bạc. Nhưng trên đường trong lòng nàng hoàn toàn trống rỗng, không có suy nghĩ gì cả.

Quỳ gối trước mặt Bồ Tát, Từ Thời Cẩm khom người, lắc kinh luân*.

*Bánh xe kinh luân (bánh xe cầu nguyện): có hình trụ tròn, có thể quay quanh một trục ở chính giữa.
Mặt bên trong là vô vàn thần chú OM MANI PADME HUM được in lên giấy lụa mỏng.
Có nhiều loại bánh xe với các kích cỡ khác nhau, được quay bằng tay, hay bằng sức gió.

Trong âm thanh nhẹ nhàng ấy, Từ Thời Cẩm suy nghĩ một lúc lâu vẫn không nghĩ ra được nên cầu nguyện gì. Dường như cuộc đời nàng ấy đã nên kết thúc từ lâu, có rất nhiều chuyện nàng ấy chưa được thử.

Những thứ nàng ấy mong ước đều không còn nữa. Chẳng có gì đáng để cầu xin.

Cứ lắc ống kinh luân, Từ Thời Cẩm nghe tiếng hơi thở của nam nhân nàng ấy quay đầu nhìn lại thì thấy Thẩm Dục dùng vải bọc mấy trái hồng đỏ thẫm đứng đằng sau, mỉm cười nhìn nàng ấy.

Chàng hỏi _“Ước nguyện xong chưa?”

Từ Thời Cẩm đáp _“Đang ước nguyện.”_ Trong nháy mắt Thẩm Dục đứng sau lưng nàng ấy, nàng ấy bỗng có một nguyện vọng.

Người này đối xử với nàng ấy cực kỳ tốt, nguyện vọng của nàng ấy chính là y.
Cuộc đời của Thẩm Dục khác với nàng ấy, nếu nàng ấy ở nơi sâu thẳm trong bóng tối thì chàng chính là ánh sáng rực rỡ ngập tràn.

Cho dù bây giờ đặt mình trong vũng bùn lầy, Từ Thời Cẩm vẫn tin rằng sẽ có một ngày Thẩm Dục trở lại Nghiệp Kinh, trở lại Thẩm gia.
Vậy hãy để Thẩm Tiểu Dục của nàng ấy càng thêm sáng rực đi.
Nàng ấy nguyện nhường tất cả chút may mắn mỏng manh của mình cho y.

Hai người đi ra khỏi ngôi chùa, Thẩm Dục đưa hồng cho nàng ấy ăn.
Con đường này mới thực sự đi ra khỏi thôn.

“Tiểu Cẩm, nàng từng nghĩ sau này sẽ làm gì chưa?”_ Thẩm Dục thuận miệng hỏi.

Từ Thời Cẩm không biết, bây giờ nàng ấy có rất nhiều lúc đều trong trạng thái mê man.
Nàng ấy muốn báo thù trước, nhưng còn sau đó, nàng ấy nên “muốn” gì đây?

Nàng ấy hỏi ngược lại Thẩm Dục _“Huynh không thể trở về Nghiệp Kinh, cũng đã rất lâu rồi, huynh không thể về Thẩm gia được nữa. Huynh có từng nghĩ sau này huynh sẽ làm gì không? Hay là huynh vẫn muốn theo ta đi lang bạt?”

“Ta không thể đi theo nàng sao?”_ Thẩm Dục nở một nụ cười hiền hòa hỏi. Chàng hỏi bằng vẻ chẳng để tâm nhưng lại lảng tránh ngóng mắt lên phía đầu phố, con ngươi hơi co rút lại.

Trong lòng chàng căng thẳng, sợ nàng ấy đáp lại chàng bằng lời khước từ.
Bây giờ quan hệ giữa chàng và Tiểu Cẩm là gì?
Thẩm Dục không muốn hỏi, chàng cảm thấy như bây giờ rất tốt.

“Có thể.”_ Từ Thời Cẩm cho chàng một đáp án rõ ràng. Trước khi vận mệnh thể không biết trước đến chân nàng, nàng sẽ không đẩy Thẩm Dục ra._“Nhưng sau đó không thể dựa hết vào ta đâu đó.”_ Từ Thời Cẩm lại nói.

Thẩm Dục im lặng một lúc rồi chậm rãi nói _“Tiểu Cẩm, nàng biết ta, ta không có chí hướng gì lớn. Từ trước đến giờ ta đều nghe theo sự sắp xếp của gia tộc, trưởng bối muốn ta làm gì thì ta làm cái đó. Vốn dĩ ta chỉ muốn làm một công tử bột, phóng túng trải qua một đời. Nhưng trong lòng ta, quả thực có một nguyện vọng.”

“Mời nói.”

“Đời này của ta, ta hy vọng có thể tìm được một người, ta yêu nàng, nàng cũng yêu ta, bọn ta có thể nắm tay nhau một cách quang minh chính đại, ta có thể cưới nàng.”

Từ Thời Cẩm bừng tỉnh trong chốc lát, nụ cười khẽ thay đổi.

Thẩm Dục hỏi _“Nàng thì sao? Ta nghĩ thứ nàng yêu nhất, một là quyền lực, còn một cái khác chính là tình yêu. Bây giờ vẫn như thế chứ?”

Từ Thời Cẩm im lặng một lúc, nhẹ nhàng nói _“Ta chỉ muốn tìm thấy người yêu của ta.”

Thẩm Dục giữ vai nàng ấy, dịu dàng nói _“Chúc nàng sẽ được như ý nguyện.”

Từ Thời Cẩm ngẩng đầu lên, cười với chàng một cái _“Cũng chúc huynh được như ý nguyện.”

Hai người không tiếp tục đề tài này nữa.
Trở lại ý định kiếm tiền lúc đầu.

Đứng trước một sòng bạc lớn, khóe miệng Từ Thời Cẩm run rẩy, lại nhìn sang Thẩm Dục vô cùng tự tin đứng cạnh _“Đây chính là con đường phát tài sao?”

“Đúng vậy, bàn về kiếm tiền thì có nơi nào dễ kiếm hơn ở sòng bạc chứ?”_ Thẩm Dục khôi phục dáng vẻ phóng khoáng ham chơi, nháy mắt với nàng ấy, ôm lấy vai nàng ấy _“Tiểu Cẩm, ăn, uống, đánh bạc đều là sở trường của ta. Ở phương diện này, nàng phải tin tưởng ta.”

Từ Thời Cẩm tin, Thẩm công tử lăn lộn trong cái vòng ấy bao nhiêu năm, đương nhiên không thể lăn lộn hoang phí được.

Thẩm Dục dặn dò Từ Thời Cẩm _“Theo sát ta, trong sòng bạc khá là loạn, nàng đừng đi lung tung.”

Từ Thời Cẩm mỉm cười đưa tay ra.

Thẩm Dục nhìn mình từ trên xuống dưới, khó hiểu _“Nàng muốn gì?”

“... Thẩm Tiểu Dục, không phải ăn uống, đánh bạc, cái gì huynh cũng thành thạo sao?”_ Từ Thời Cẩm cười vô cùng gian xảo, kéo tay chàng _“Một cô nương giơ tay về phía huynh, huynh lại không biết nàng muốn làm gì?”

Nàng ấy vươn tay kéo bàn tay buông bên người của Thẩm Dục. Thẩm Dục hơi ngây người, nghĩ thầm: Ta chưa bao giờ dám đoán nàng muốn gì.

Tiểu Cẩm, nàng khác biệt như vậy đó.
Từ Thời Cẩm đúng là khác biệt.

Thẩm Dục tiến vào sòng bạc, luôn nghĩ đây là địa bàn của y. Chàng lăn lộn trong sòng bạc nhiều năm, có thể ứng phó được bất kỳ cách chơi nào.
Trong kế hoạch của chàng, nhất định phải để Từ Thời Cẩm thấy được sự anh dũng của chàng, để Từ cô nương biết chàng vẫn có chút bản lĩnh.
Thậm chí Thẩm Dục đã tính toán xong trường hợp họ thắng được nhiều tiền, chàng và Từ Thời Cẩm bị sòng bạc đuổi giết ra ngoài.

Tứ môn phương bảo, lục bác, đánh cờ, ném que vào bình rượu, mã điếu, song túc dung, tuyển tiên, trò tăng giảm, sáp quan hỏa, đại tiểu tượng hí... Các loại cách chơi hoa cả mắt, người chơi đến đỏ cả mắt hò hét ầm cả lên, bầu không khí cả sòng bạc hừng hực cực kỳ.

Thẩm công tử quen cửa quen nẻo đi vào, tìm được cảm giác quen thuộc, thuận buồm xuôi gió. Từ Thời Cẩm đứng sau chàng xem.

“Đại đại đại!”

“Tiểu! Chắc chắn là tiểu!”

“Đi bên này, cái đồ ngu kia!”

“Mặt bài không phải thế này, cút đi!”

Từ Thời Cẩm vẫn đứng phía sau, sau khi Thẩm Dục kết thúc một ván, nàng thấp giọng nói với y _“Ta hơi váng đầu, ra cửa đứng.”

Thẩm Dục lập tức đứng dậy _“Ta theo...”

“Không cần, chỉ có mấy bước chân.”_ Từ Thời Cẩm chỉ về phía cửa, cười động viên y _“Ở đây không phải Nghiệp Kinh, không có ai nhận ra ta cả, ta an toàn lắm. Lúc nào huynh cũng đi theo ta, làm cái gì cũng nghĩ đến ta trước, nhỡ một ngày nào đó huynh không có ở đây, ta sẽ rất khó vượt qua.”

Thẩm Dục rất muốn nói: Vậy ta mãi luôn ở bên nàng không được sao? Ta rất muốn đối xử tốt với nàng, tốt đến mức không gì sánh bằng khiến nàng không thể tìm thấy người thứ hai như ta, khiến nàng dựa vào ta cả đời.
Chàng không nói ra khỏi miệng, chỉ khẽ mỉm cười gật đầu một cái rồi lại ngồi xuống.

Sau đó, chàng lại mất tập trung.
Sau khi thua hai ván, không thấy Từ Thời Cẩm quay lại, Thẩm Dục không ngồi yên được, đi tìm Từ Thời Cẩm.
Sau đó chàng trợn mắt há mồm nhìn Từ cô nương ngồi trước một cái bàn ở cửa, đang đại sát tứ phương với một đám người.

“Tiểu Cẩm, nàng...”_ Thẩm Dục cà lăm.

“Suỵt.”_ Nàng ấy quay đầu lại nói _“Đừng ảnh hưởng tới ta.”

Thẩm Dục đứng xem phía sau nàng, chàng phát hiện hình như Từ cô nương rất hợp... với sòng bạc?

Lúc đầu người đàn ông đối diện xem thường Từ Thời Cẩm, muốn nhường nàng ấy. Từ Thời Cẩm mỉm cười đồng ý, sau đó cược tiểu, thắng một ván, nàng ấy ngại ngùng _“Ai da, may quá.”

Cô nương đối diện nói hay như thế, người đàn ông kia không tiện tức giận, bèn hỏi _“Cô nương chơi nữa không?”

“Chơi chứ.”_ Từ Thời Cẩm nói, tay nàng duỗi về phía sau _“Thẩm Tiểu Dục, bạc.”

“.......”_ Thẩm Dục không nói gì móc ngân lượng.

Thẩm Dục đứng ngoài xem, dần phát hiện Từ Thời Cẩm thực sự lợi hại.

Thua rồi thắng, chỉ qua mấy bận, nàng ấy đã mò ra tương đối rồi, tiểu thắng, đại thắng, các loại trò đánh cược, nàng ấy đều có thể lên tay rất nhanh.
Mà nàng ấy còn có thể để ý tới tâm trạng của đối thủ, trước khi đối phương sắp sụp đổ thì nàng thua một ván, khiến đối phương nhìn thấy hi vọng.

Thẩm Dục là một dân chơi lão luyện, chàng có thể dễ dàng nhận ra từng ván thắng thua của Từ Thời Cẩm.
Lúc đầu không chú ý, sau đó mới phát hiện, hình như toàn bộ mặt bài đều nằm trong tay Từ Thời Cẩm?
Sao nàng ấy làm được?

Thẩm Dục có võ công nên có ưu thế bẩm sinh ở phương diện này. Nhưng Từ Thời Cẩm thì khác, nàng ấy chắc chắn không biết chút xíu võ công nào, nàng ấy chỉ là một nữ tử yếu đuối mà thôi.

Nhưng Từ Thời Cẩm lại có thể chơi ngang trình độ của y. Chơi suốt một canh giờ, thấy sắp kinh động đến chủ quán, hai người mới rời khỏi.

Lúc bước vào, trên người họ có không tới mười lượng bạc. Khi đi ra ngoài thì bạc nhiều lắm rồi, cần phải tới tiền trang* một phen.

Tâm trạng Thẩm Dục rất tốt, chàng hỏi Từ Thời Cẩm _“Nàng làm thế nào vậy?”

*Tiền trang: ngân hàng tư nhân, nơi đổi tiền.

“Tính toán đó.”_ Từ Thời Cẩm nói _“Huynh chơi chỉ dựa vào cảm giác nhạy bén của mình. Còn ta dựa vào năng lực tính toán. Cả ván trò chơi là một ván cờ lớn, tất cả mọi người đều tham gia vào bàn cờ ấy, ngay lúc bắt đầu ta đã tính rồi, tính xem mỗi người giành được bao nhiêu thẻ đánh bạc, quan sát tâm trạng của hắn, rồi tiếp tục bước lên từng bước, chỉ cần là người đều sẽ có chỗ sơ xuất. Nhưng ta không thích kiểu tính toán này chút nào, tính chủ quan quá lớn.
Ta thích mấy trò chơi khách quan hơn, như xúc xắc đại tiểu, mặt bài chính phụ, ta đều có thể tính được. Nhưng như thế tương đối khổ cực, nếu có người ngồi cùng ta rồi ám chỉ với ta thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

Nàng cười _“Thẩm Tiểu Dục, chơi ở phường đánh bạc rất vui.”

“.....”_ Thẩm Dục mất một lúc lâu không lên tiếng.

Đến khi bọn họ trở lại thôn, Thẩm Dục mới nói _“Mặc dù ta không phải Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ nhưng trong tay ta vẫn có một chút tài nguyên có thể dùng. Ta vẫn chưa cắt đứt hoàn toàn với Nghiệp Kinh, cũng không phải không hề qua lại với Thẩm gia. Nàng biết ta là một con cờ của Thẩm gia, lúc ta rời kinh, Thẩm gia yêu cầu ta sắm vai một nhân vật, ta miễn cưỡng coi là rút lui sau khi việc thành. Nhưng khi đó lòng ta ở phía nàng bên này, ta cũng lười biếng, không hỏi han về chuyện sau đó nữa. Nhưng nếu như nàng muốn làm gì, toàn bộ tài nguyên trong tay ta có thể cho nàng dùng.”

Từ Thời Cẩm giương mắt nhìn Thẩm Dục.

Thẩm Dục cười _“Nàng thò một tay vào phường đánh bạc này không phải vì thuyết phục ta sao?”_ Chàng dừng một chút rồi nói _“Thật ra nàng không cần phải làm vậy, chỉ cần nói một tiếng với ta, ta sẽ đồng ý hết.”

“Tiểu Cẩm, trước giờ nàng chẳng hề hay biết, ta đứng cạnh nàng, nàng muốn làm gì ta đều không ngăn cản nàng.”

Trái tim Từ Thời Cẩm nghẹn ứ, có chút khó chịu. Nàng ấy vẫn... Không quen được.

Nàng ấy nói _“Xin lỗi."_ Tất cả đều là tính toán của nàng ấy.

Nàng ấy chưa từng gặp chuyện gì không cần đến sự tính toán, nàng ấy đang cố gắng thích ứng với Thẩm Dục, nhưng vẫn rất khó.
Nàng ấy thực sự hỏng bét rồi.
Nhưng vốn dĩ nàng ấy đã thế này, rất khó để thay đổi.

Thẩm Dục nhìn nét mặt mệt mỏi của nàng ấy, cảm thấy mình đặt ra yêu cầu quá cao với nàng ấy. Chàng thở dài, tiến lên ôm nàng ấy vào lòng.

Thẩm Dục nhẹ giọng nói _“Bắt đầu từ bây giờ, thích ứng từng chút một. Giống như lúc chúng ta còn nhỏ, khi ấy, có cái gì nàng cũng nói với ta.”

Từ Thời Cẩm ở trong lòng chàng khẽ gật đầu một cái. Nàng ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn y, còn chàng lại dành cho nàng ấy sự chờ mong và tin tưởng.

Từ Thời Cẩm hỏi _“Mấy năm qua Cẩm Y Vệ luôn bí mật giám sát thái tử, đúng không?”

“Đúng.”

“Là mệnh lệnh của bệ hạ?”

“Đúng.”

“Ngài ấy không vừa lòng về thái tử, đúng không?”

“Đúng.”

“Thật ra ngài ấy đang chờ cơ hội ra tay với thái tử?”

“Đúng.”

“Huynh ở trong Cẩm Y Vệ, thực tế là chỉnh lý lại hệ thống tình báo. Tình báo của Cẩm Y Vệ trên cả thiên hạ đều nằm trong tay huynh, đúng không?”

“Đúng.”

“Ngay từ lúc đầu bệ hạ đã sắp xếp cho huynh việc này rồi, huynh thường hay ra vào thanh lâu, phường đánh bạc, khu nông thôn hoang dã cũng để thuận tiện lấy tin tình báo, đúng không?”

“Đúng.”

“Nói cách khác, tình báo của Cẩm Y Vệ, ngoại trừ cái Thẩm Yến công khai đàng hoàng kia thì thực tế còn cái bí mật nữa?”

“Đúng.”

“Thực ra cho dù bây giờ huynh không phải Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, cho dù huynh bị cách chức, nếu huynh muốn thì huynh vẫn có thể quay lại ngay lập tức? Bệ hạ chỉ đang suy tính, bất cứ lúc nào ngài ấy cũng có thể gọi huynh về?”

“Đúng.”

Từ Thời Cẩm thờ phào nhẹ nhõm.
Từ ngày gặp lại Thẩm Dục, nàng ấy đã có suy đoán này.

Nhưng từ đầu đến cuối nàng ấy chưa từng tìm ra chứng cứ gì, nàng ấy không cảm thấy Thẩm Dục sẽ nói thật cho nàng ấy biết.
Nhưng thực tế thì Thẩm Dục đều nói ra hết với nàng ấy.

Thẩm Dục cười dịu dàng _“Tiểu Cẩm, nàng thật thông minh.”

Nụ cười của Từ Thời Cẩm có chút đắng chát: Nàng ấy không thông minh chút nào.
Nếu không phải do hôm ấy Thẩm Dục ngầm gợi ý cho nàng ấy thì sớm muộn gì nàng ấy cũng rơi vào mưu tính này của bệ hạ.

Nàng ấy đã làm nhiều chuyện vì thái tử như vậy, có khả năng tất cả đều ở trong tầm mắt bệ hạ.
Cứ ngỡ rằng hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay nhưng thực tế thì bị người khác nhìn như kẻ hề, cảm giác này thực sự không dễ chịu.

Thẩm Dục thấp giọng _“Bệ hạ không biết nhiều chuyện của nàng lắm, nàng không cần lo lắng.”

Từ Thời Cẩm liếc y một cái, đương nhiên biết đó là Thẩm Dục che chở cho nàng ấy.
Nàng ấy có chút lúng túng: Mấy năm qua... Nàng ấy trong mắt Thẩm Dục là người như thế nào chứ?

Toàn bộ đều lọt thỏm trong mắt Thẩm Dục!
Lúc nào chàng cũng nhìn nàng ấy! Vẫn luôn nhìn nàng ấy suốt!

Thẩm Dục nhìn nàng ấy với ánh mắt hững hờ _“Bây giờ, nàng còn muốn nói kế hoạch cho ta biết không?”

Một lúc lâu sau Từ Thời Cẩm ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc _“Ta có bốn bức thư muốn gửi ra ngoài. Một bức cho bệ hạ, một bức cho Từ gia, một bức cho Lục Minh An, một bức cho Lục Minh Sơn.”

Thẩm Dục hơi ngạc nhiên.

Hiếm khi chàng thấy Từ Thời Cẩm không cười trước mặt mình, hiếm khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của Từ cô nương.
Trong lòng chàng như có ngọn lửa đang thiêu đốt, chàng biết rõ, đây là bước đầu tiên Từ Thời Cẩm dỡ bỏ bức tường phòng bị trong lòng.

“Mấy năm qua, nếu như huynh vẫn luôn điều tra ta, điều tra thái tử thì ắt hẳn huynh biết Lục gia và Quảng Bình Vương phủ cấu kết với nhau. Ngày đó ta và thái tử không muốn để Lục Minh Sơn kết thân với Quảng Bình Vương phủ, ta định phá hoại việc thành thân của Lục Minh Sơn và A Linh chính là vì không muốn thế lực của Lục gia lớn mạnh hơn. Ta biết những năm qua Quảng Bình Vương phủ đang làm gì, bây giờ ta nghĩ nếu như Cẩm Y Vệ bọn huynh ngay cả thái tử cũng điều tra được thì chuyện của Quảng Bình Vương phủ các huynh cũng biết. Nếu đã biết thì nên hiểu rằng bây giờ Lục gia đã đứng về phía thái tử, Lục Minh Sơn thích chịu dằn vặt, bước đầu tiên để hắn giành được sự tin tưởng của thái tử chính là đến Giang Châu, hợp tác với Quảng Bình Vương phủ, đứng về phía thái tử.”

“Vốn dĩ ta chỉ suy đoán vậy thôi, nhưng bây giờ ta xác định được bệ hạ không vừa lòng thái tử. Như vậy thì không ngại để bệ hạ bất mãn thêm một chút. Cho dù ta không ở Nghiệp Kinh, cho dùng trong tay ta không có một binh một tốt nào, ta cũng phải khiến Lưu Vọng chết.”

“Phía Nghiệp Kinh, ta muốn hợp tác với Từ gia. Bây giờ Từ gia trong tình thế cưỡi lên lưng hổ khó xuống, trải qua chuyện của ta, bọn họ chưa hẳn đã hoàn toàn tin tưởng thái tử. Còn phía bệ hạ, ta cần xưng tội giải thích với người. Nếu như tất cả đều nằm trong tầm mắt bệ hạ thì ta cần không gây nên chút xíu hoài nghi nào với bệ hạ một cách triệt để.”

“Còn phía Lục Minh Sơn, nếu như hắn muốn hợp tác với Quảng Bình Vương phủ, ta không ngại đẩy thêm một cái, để bọn họ hợp tác nhanh hơn một chút... À, bệ hạ để Cẩm Y Vệ tra xét Lục gia lâu như vậy, bây giờ cũng nên ra tay rồi chứ? Nếu như ta dự tính chưa điều tra thì chuyện này vẫn nên để Thẩm Yến Thẩm đại nhân phụ trách, dù sao thì hắn đã điều tra lâu như vậy rồi. Như thế, không ngại để Quảng Bình Vương phủ và Lục Minh Sơn hợp tác với nhau điên cuồng hơn chút.”

“Chỉ khi bọn họ không còn đường lui nữa, thái tử mới không thể lùi lại được. Ta rất hiểu Lưu Vọng, ta có thể tính ra phần lớn mọi hành vi của hắn... Thẩm Dục, lần này, nhất định ta phải khiến Lưu Vọng chết. Hắn chết rồi tất cả chúng ta mới có cơ hội.”

Từ Thời Cẩm giương mắt lên.

* * *
Đón Tết xong, trời vẫn hơi lạnh, còn có tuyết rơi mấy ngày liền.

Lượng tuyết lớn phủ xuống, thôn nhỏ sau núi cũng nằm trong sự thay đổi khôn lường của tự nhiên, chỉ là một hình bóng nhỏ bé.

Trời lạnh như thế, rất nhiều người không muốn ra ngoài nhưng Từ Thời Cẩm thì tràn ngập thích thú, rủ Thẩm Dục ra ngoài ngắm tuyết với nàng ấy.

Thẩm Dục vui vẻ đồng ý.

Bọn họ mặc áo khoác dày nặng đi giữa chân trời không thấy giới hạn như đi vào chốn mây trắng bồng bềnh, lại giống như hai vết mực điểm trên giấy tuyên trắng muốt.

Cứ thong thả đi dọc một đường, nói chuyện phiếm, ở trong gió rét, dấu chân phía sau bị lớp tuyết mới rơi xuống vùi lấp.
Đến lúc đi mỏi rồi thì nghỉ chân một chút, uống chén rượu ấm mà một người nông dân cho.
Chút bụi bặm trong lòng như bị phủi đi mất, cả người đều ấm áp, thoải mái.

Từ Thời Cẩm nói _“Ở đây thật tốt.”

Thẩm Dục đứng bên cạnh nàng ấy, cùng nhìn ngắm tuyết giữa trời đất _“Đúng vậy, ta biết nàng sẽ thích mà.”

Từ Thời Cẩm hơi ngạc nhiên liếc nhìn y _“Ta cứ nghĩ trong mắt huynh, ta phải là một người bị lợi ích làm mê muội, không thích cuộc sống sinh hoạt ở chốn thôn dã này.”

Ở trong mắt tất cả mọi người, từ trước đến nay Từ cô nương luôn thích nổi bật, thích khống chế tất cả mọi thứ, nàng ấy ở Nghiệp Kinh như cá gặp nước, có lẽ Từ Thời Cẩm chẳng hứng thú thường thức phong cảnh tinh khiết như thế này.

Tay Thẩm Dục lại vô thức khoác lên vai nàng ấy, mượn lực chống đỡ cơ thể mình.
Nụ cười của chàng có chút đắc ý, lại có phần tự tin _“Dáng vẻ của nàng trong mắt người khác không giống như trong mắt ta.
Nàng luôn phải tính tới tính lui ở chỗ người khác nhưng đến chỗ ta, phần nhiều không tính gì cả. Ta và nàng có quan hệ gì? Chúng ta lớn lên bên nhau, chúng ta tâm ý tương thông. Không cần biết đã qua bao lâu, ta luôn đứng cạnh nàng.”

Thế giới thay đổi muôn hình vạn trạng nhưng trong lòng nàng, chàng khác với tất cả mọi người.
Chính là vì nàng biết điều này, Thẩm Dục vì nàng mà cúi đầu vô điều kiện, hàng nghìn hàng vạn lần.

Xen giữa khung cảnh thấp thoáng ánh sáng phản chiếu của tuyết, nụ cười của Từ Thời Cẩm rất nhạt, lộ rõ sự vui mừng, cũng hiện ra nỗi ưu thương.

Nàng ấy quen biết chàng lâu như vậy, không thân nhưng chưa từng biến mất.

Tình thế xoay chuyển, sông cạn núi trùng điệp không lối đi, bọn họ vẫn có thể đứng cạnh nhau ngắm nhìn trời đổ tuyết lớn.

Tính ra duyên phận này sâu sắc hơn rất nhiều so với những thứ nàng ấy cưỡng cầu.
Nàng ấy không muốn chàng buồn đau.

Từ Thời Cẩm nói _“Đúng vậy, huynh đứng bên cạnh ta. Không chỉ ngắm tuyết, chúng ta còn có thể cùng nhau làm rất chuyện khác.”

Tay Thẩm Dục vẫn đặt trên vai nàng, chàng nghe vậy thì nheo mắt lại, nhìn biển tuyết trải dài, chậm rãi nói _“Chờ nàng làm xong chuyện nàng muốn làm. Chúng ta có thể tiếp tục đi ra bên ngoài. Nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn ở Nghiệp Kinh, chưa từng đi quá xa, không biết trời đất này rộng lớn cỡ nào. Cũng trong thời gian ngắn, ta không thể quay về Thẩm gia, nàng cũng không có thân phận gì, nhân cơ hội này đi nhiều hơn.”

Thậm chí chàng dùng cả chuyện của Lưu Linh để nói rõ cho Từ Thời Cẩm _“Nàng xem khuê mật tốt của nàng, thân thế của nàng ấy còn khổ hơn nàng rất nhiều. Nhưng nàng ấy vẫn chịu đựng được. Ta thấy cũng chỉ vì hay ở bên ngoài giải sầu. Trước đây nàng gặp ta luôn lạnh nhạt, bây giờ còn biết gật đầu, thay đổi rất lớn đó.”

_ 18/8/2022 _

Thương Thẩm Dục nhiều! Một nam nhân si tình!

Sống an nhàn, hưởng thụ có gì không tốt?
Gia thế có sẵn, ăn sung mặc sướng, tội gì vùi đầu vào những thứ mình không thích? Tội gì không làm những điều mình thích?

Tội ở chỗ điều mình thích nhưng người khác không thích. Điều mình thấy tốt nhưng người mình yêu chướng mắt rồi bỏ rơi mình.

Ôm nỗi đau bị phụ tình bao nhiêu năm dõi theo nàng, đến lúc nàng thập tử nhất sinh vẫn liều mạng cứu nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro