Chương 9: Quà tặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sáng hôm sau Phùng Nghi bị đói tỉnh, cô nhìn thời gian bắt đầu lay Lục Cảnh vẫn còn ngủ.
Lục Cảnh mơ màng nhìn cô, sau khi hai người đối diện bụng đều phát ra tiếng lộc cộc.
Phùng Nghi niết mũi anh không cho anh ấy thở: "Em đói muốn ngất rồi, mau rời giường ăn cơm, ăn xong em cho anh xem quà sinh nhật tối hôm qua chưa kịp đưa cho anh."
Phùng Nghi chủ động gọi cơm hộp, Lục Cảnh không quan tâm, nhưng sau khi đưa đến anh phát hiện cô gọi hai phần cơm trưa không giống nhau, bản thân cô là phật nhảy tường, của anh là canh thịt lừa vào một đĩa hàu xào, không biết đây là cách ăn gì.
Phùng Nghi nhiệt tình tiếp đón anh: "Mau đến, đói lâu không tốt cho dạ dày."
Anh hơi nghi ngờ có phải bên trong có độc không, muốn nói lại thôi, nghĩ lại vẫn quyết định ăn xong xem cô lừa thế nào.
Phùng Nghi vừa ăn phật nhảy tường của mình vừa nhìn chằm chằm anh với ánh mắt quỷ dị: "Quả nhiên cơm hộp phật nhảy tường đều nhiều nước."
"Hửm? Em thích thì chúng ta tìm cửa hàng hương vị chính cống." Lục Cảnh cảm thấy đề tài này và ánh mắt của cô thật sự không liên quan đến nhau.
"Anh ăn thấy thế nào?"
"Vẫn tốt."
Sau hai lần nói lời vô nghĩ Phùng Nghi thử thăm dò hỏi: "Anh có cảm thấy có chỗ nào khác không?"
Lục Cảnh không thể hiểu: "Chỗ khác gì?"
Phùng Nghi không trả lời anh, tự cúi đầu xem điện thoại nói thầm: "Tại sao không có hiệu quả, khác với kết quả tra trên mạng."
Lục Cảnh thấy dáng vẻ lẩm bẩm của cô hỏi cô: "Quà vừa nãy em nói là cái gì?"
Phùng Nghi liếc nhìn anh một cái, nói một câu anh sắp xếp một chút, em đi lên tìm cho anh.
Anh hơi buồn cười, cũng không lo lắng, sau khi dọn dẹp xong mặt bàn cầm điện thoại ngồi trên sofa vừa xem tin công việc vừa chờ cô.
Qua hơn mười phút anh mới nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm lộc cộc, ngẩng đầu nhìn Phùng Nghi mặc một cái áo gió, lại thay tất màu đen tế và giày cao gót đầu nhọn.
Lục Cảnh nhướng mày nhìn cô đi tới, phát hiện trên đùi cô còn tất chân màu đen.
"Phùng tiểu thư, quà của anh là?"
Phùng Nghi ngồi lên đùi anh, đặt tay anh lên cúc áo gió: "Đến gỡ hàng đi."
Lục Cảnh cởi bỏ từng cúc áo của cô, thấy người trên của cô chỉ có quấn dây lưng ren màu đen, ép chặt làm bầu vú trắng tràn ra ngoài từ khe ngực, đi xuống là bụng nhỏ bằng phẳng, cùng hạ thể chỉ che bằng lụa đen.
Lục Cảnh lập tức cứng.
Phùng Nghi cảm thấy cơ thể anh thay đổi, ôm cổ anh cọ xát trên người anh ấy.
"Bây giờ có cảm giác gì khác không?"
Lục Cảnh giờ mới biết đồ cô gọi cho anh là cái gì, thật là phục cô.
Anh giả vờ tức giận đánh mông cô, hỏi cô: "Rốt cuộc là em đến tặng anh quà, hay là đến hút tinh khí của anh?"
"Vậy anh đừng bắn, làm em phun là được, thải âm bổ dương."
Phùng Nghi kéo ngón tay anh để anh chơi huyệt, anh ấy mới phát hiện cô không chỉ có để khoảng trống, còn cắt một cái lỗ ở dưới, lộ ra lỗ dâm cách quần cũng có thể bị dương vật đỉnh ra nước.
Anh cắm ngón tay vào theo ý của cô, chưa thọc được mấy cái cô đã kêu ưm ưm a a đung đưa mông nuốt ngón tay anh.
Lục Cảnh sách một tiếng, nắm chặt eo cô không cho cô giãy giụa, lại bỏ thêm một ngón tay làm cô căng ra.
"Đừng vội dâm đãng, lúc nào không làm em sướng?"
Ba ngón tay đi vào hoàn toàn cũng cắm không được bao sâu, nhưng tay anh linh hoạt, moi đến mức cô nắm chặt lấy vạt áo trước của anh, muốn kéo hết nút thắt ra.
Lúc ngón tay Lục Cảnh cọ qua một chỗ gập ghềnh Phùng Nghi bỗng nhiên run lên, anh lùi về, cố ý đào mấy cái, quả nhiên thấy cô run rẩy giống điện giật.
"Chỗ này?" Anh thật sự xấu xa, ôm cô không cho cô động, ngón tay lại tùy ý quấy bên trong cô làm cô chỉ có thể chịu chỉ gian của anh.
Sau khi Phùng Nghi rên rỉ một tiếng ngắn ngủi thì phun tay Lục Cảnh ra, anh đặt bàn tay ướt đẫm ở trước mắt cô cho cô xem, sau đó coi vú cô như giẻ lau cọ vết nước lên trên đó.
Cô không mặc nội y đứng đắn, dây lưng ren màu đen chỉ trói chặt vú cô làm thịt vú tràn ra, nắm đến mức vừa lớn vừa có mương, lại cố ý bỏ qua đầu vú phấn nộn nhòn nhọn rêu rao trước mặt người đàn ông.
Lục Cảnh dùng vú cô lau tay xong cảm thấy bản thân là người đàn ông tốt quan tâm, không thể để cô uổng phí tâm cơ, ngậm đầu vú hút lấy giống như bên trong có sữa.
Cô bị anh hút vừa tê lại ngứa, ôm tóc của anh ấy rên rỉ: "A a... Sữa sắp bị A Cảnh hút ra rồi... Ngứa quá, muốn đút sữa cho A Cảnh mỗi ngày..."
Lục Cảnh thả núm vú đã bị cắn sưng đỏ ra, cảm thấy hài lòng khi bản thân đùa bỡn cô thành dáng vẻ dâm loạn, nhưng anh còn có thể có nhiều hơn.
Anh đẩy cô xuống sô pha cẩn thận đoan trang kéo hai chân cô ra.
Phòng khách không kéo rèm, mặt kính cửa sổ sát đất lấy ánh sáng rất tốt, chiếu ra môi âm hộ trơn bóng phấn nộn đang chảy nước từng chút một, chung quanh quần tất đen đều đã bị làm ướt nhẹp, hoa lệ đến mức làm hạ thân anh ấy trướng đau.
Lục Cảnh thả ra dương vật đã không thể chờ đợi từ lâu ra, nhìn chằm chằm chỗ này loát động.
Anh cố ý dùng quy đầu đối diện mặt cô, cô có thể nhìn thấy rõ chút tinh chảy nhỏ giọt xuống ngực cô trên mã mắt.
"A Cảnh, tại sao không dùng dương vật cắm ô..."
Anh nhìn miệng nhỏ đóng mở của người phụ nữ bỗng nhiên duỗi tay nắm cằm cô nhét dương vật vào.
"Đừng cắn... Em đừng cắn... Dùng miệng giúp anh hút một lần, đợi lát nữa chắc chắn sẽ làm em thoải mái."
Tay anh giống như kìm sắt giữ chặt cằm mình, nếu không cô thật sự muốn cắn anh thành thái giám! Vậy mà nhân lúc cô không chú ý nhét vào miệng cô!
Lúc này Lục Cảnh sướng không thôi, anh đỉnh đến cổ họng Phùng Nghi, người bên dưới không có sức giãy giụa co rút mút vào làm xương cốt anh tê mỏi, cô khiếp sợ, dáng vẻ chống cự lại không thể không bị khống chế càng khơi dậy dục vọng xấu xa của anh, không quan tâm nhanh chóng đỉnh eo làm ra tiếng nước, mãi đến khi người bên dưới trợn mắt sắp ngất đi mới nắm lấy tay cô loát một đoạn lộ ra ngoài phốc phốc bắn vào trong miệng cô.
Anh đỉnh vào cổ họng cô bắn nhanh, khiến cô không phun ra được chỉ có thể nuốt tinh dịch tanh nồng vào trong miệng.
Lúc cô bị sặc đến đầu óc choáng váng Lục Cảnh ôm cô đến bồn rửa mặt rót một cốc nước để cô súc miệng, cô duỗi tay làm đỏ cái cốc trong tay anh nằm bên thành bồn nôn khan, định nôn ra thứ vừa mới nuốt vào.
Trước đây có mấy lần cô quyến rũ anh lên giường từng liếm cho anh, dương vật cứng sẽ nhổ ra, cũng không ăn tinh. Lúc cô tự khẩu giao cho anh, anh đều rất dễ động tình, hút nhiều mấy cái đã sướng muốn bắn.
Lúc ngậm của Thẩm Hành cô không ngại, nhưng Thẩm Hành bảo bối của cô, cho dù sướng đến tê dại da đầu cũng rất ít khi bắn vào miệng cô.
Hôm nay cũng do tự cô chính mình tìm làm, nếu anh nói thẳng muốn cô khẩu giao cho cô sẽ không từ chối, chỉ là anh ép cô nuốt tinh toát ra dục vọng hung ác và chiếm hữu làm cô hơi lạnh sau lưng.
Người đàn ông vừa bị cô đẩy ra ở trong gương không có cảm xúc gì, nhìn thẳng cô, Phùng Nghi lo lắng đến mức cong ngón chân, nhớ lại hình như anh ấy bắt đầu thay đổi từ khi đi du lịch, giống như có công tắc nào đó bị mình mở ra.
Lục Cảnh đến gần cọ xát cô từ sau lưng, rất nhanh một thứ vừa nóng vừa cứng đã đứng vững giữa hai chân cô.
Anh không vội cắm vào, vuốt khóe môi cô bị bản thân làm đỏ thấp giọng xin lỗi.
Phùng Nghi hơi hoảng hốt, lắp bắp nói: "... Không sao, chỉ là anh hơi đột ngột... Làm em giật mình mà thôi."
Lục Cảnh cảm nhận được cô lo lắng, sờ đầu cô: "Em đang sợ anh?"
"Không có... Nhưng nếu như anh lại làm tập kích, em sẽ thật sự không vui."
"Được thôi." Lục Cảnh gật đầu đồng ý, học hỏi ôm cô dùng dương vật lớn gắng gượng đỉnh giữa hai chân cô hỏi cô: "Nghi Nghi, bây giờ anh có thể cắm huyệt em không?"
"..."
Phùng Nghi chịu đựng, nói với bản thân rằng đang bồi thường cho anh, thọ tinh lớn nhất, khó khăn nói ra hai chữ: "Có thể."
Lục Cảnh nắm lấy eo cô lập tức đỉnh vào.

Để được đọc các bộ sắc hấp dẫn với giá rẻ bất ngờ, mọi người tham gia group nha. https://t.me/truyenkk2VIP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro