Chương 8: Giải thích che dấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cô mệt cả một ngày, lật xem váy ngủ của mình để ở đây chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó thăm dò đi ra ngoài nhìn Lục Cảnh vẫn còn mặc áo sơ mi và áo len ngồi trên sofa.
Lương tâm đã bị cô ném đi chẳng còn bao nhiêu bỗng nhiên đau đớn, cô bước nhanh đến bên cạnh Lục Cảnh ôm anh, thấy anh không nói lời nào lại lắc lắc, nhẹ giọng nói: "A Cảnh, em nấu cho anh bát mì nhé, sinh nhật A Cảnh của em không thể không có gì cả."
Lúc bọn họ ở nhà ăn cơm cùng nhau không nhiều lắm, may mà trong tủ lạnh vẫn còn mì sợi trứng gà hành tỏi, cô mở điện thoại tra Baidu lông mày nhăn thành chữ xuyên.
Lúc Phùng Nghi cầm bát mang đến chột dạ gọi Lục Cảnh hai lần, Lục Cảnh quay đầu nhìn cô.
"Cái kia... Trong nhà không có mì trường thọ, em nấu cũng không đẹp lắm, anh tạm chấp nhận một chút?"
Lục Cảnh đi đến trước bàn ăn, nhìn thấy bát mì không tốt như mong đợi.
Kỹ năng nấu nướng của Phùng Nghi thật sự rất nát, ngoại trừ chiên trứng vá nấu chín gạo dường như cũng không biết gì nữa, nên anh ấy chưa từng ảo tưởng cô có thể làm ra món ngon nào đó.
Anh không nói gì, ngồi xuống ăn một chút, thấy Phùng Nghi ngồi bên cạnh thường trộm liếc mắt nhìn anh nên đi lấy một bộ bát đũa đẩy đến trước mặt cô bắt đầu chia cho cô.
"?"
Trong mắt Phùng Nghi tràn đầy nghi ngờ.
Vẻ mặt Lục Cảnh lạnh nhạt: "Em cũng thưởng thức "Tác phẩm nghệ thuật" mà em làm đi."
Phùng Nghi gắp mì sợi đã bị nấu mềm oặt lên, mùi vị thật sự rất nghệ thuật.
Phùng Nghi rất rối rắm, vốn dĩ muốn làm cái gì đó đền bù cho anh, nhưng lại thất bại.
"Hay là bỏ đi, xem có cơm hộp không đi."
Lục Cảnh thở dài: "Không cần, em có thể chiên trứng thành trứng lòng đào anh đã rất ngạc nhiên. Hơn ba giờ rồi nhanh ăn xong còn đi nghỉ ngơi."
Buổi tối đi ngủ Lục Cảnh không ngang ngược đến ném cô vào phòng cho khách, nhưng cũng không nói gì với cô, lần đầu tiên hai người phát hiện chiếc giường lớn này có thể đủ để vẽ được một con sông phân chia Chu Hán ở giữa.
Phùng Nghi lén nhìn Lục Cảnh, anh không đưa lưng về phía cô, nằm thẳng nhắm mắt.
Cô do dự một lúc, thử đến gần anh ấy.
Thấy Lục Cảnh không phản ứng, cô muốn dựa đầu lại bị tiếng động đột nhiên vang lên dọa sợ.
"Em đang cầu hòa sao?"
Phùng Nghi thầm nghĩ đây không phải lời thừa thãi sao, em biết tốt xấu không phải anh nên vui vẻ sao?
Cô ôm lấy cánh tay Lục Cảnh, ôn tồn nhẹ giọng: "A Cảnh, không đến kịp sinh nhật của anh, anh đừng tức giận, em..."
Giọng của Lục Cảnh có hơi lạnh nhạt: "Em cảm thấy anh muốn nghe cái này sao?"
Não Phùng Nghi nhanh chóng suy nghĩ, giọng nói nhỏ nhẹ như tủi thân: "Hôm đó không phải em cố ý làm anh giận, em vẫn luôn biết chúng ta kém nhau rất nhiều, chỉ là mấy tháng trước trên bản tin thời sự nhìn thấy ba mẹ của anh em mới hiểu rõ chính xác."
"Anh rất nhanh đã đề nghị muốn đưa em đi gặp họ, em thật sự không biết nên nói với anh như thế nào, nghĩ có phải tách ra sẽ nhẹ nhàng hơn chút không."
Lúc này phòng tối đen, cô không thấy rõ biểu cảm của Lục Cảnh, cũng không biết anh tin bao nhiêu.
Một lúc lâu sau cô mới nghe thấy một câu: "Vậy bây giờ? Tại sao bây giờ lại đến tìm anh? Sợ anh thật sự đi làm khó người trong câu lạc bộ của em sao?"
Đúng vậy, lúc đó dáng vẻ của anh hung hăng bao nhiêu.
"Một tuần nay em luôn không khống chế nhớ anh, muốn chia tay với anh giải thoát ra ngoài, nhưng lại sợ anh có thể rất nhanh sẽ buông bỏ em, quên mất em."
Cô dùng tay sờ soạng chạm vào gò má Lục Cảnh, xoa mặt anh: "Nhưng lúc anh mở cửa em đã biết, anh cũng nhớ em giống như em nhớ anh."
Lục Cảnh gạt tay cô ra, giọng nói khàn đặc: "Còn lừa người, rốt cuộc trong miệng của em có câu nào là thật không?"
Dường như Phùng Nghi thật sự cảm thấy hoang mang: "Tại sao anh lại cảm thấy em lừa anh? Nếu không yêu anh, tại sao lúc trước còn bất chấp nguy hiểm bị truyền thông chụp được mà quấn chặt lấy anh từ bỏ thể diện chứ? Trong hơn một năm này ngoại trừ xin anh làm em còn từng xin anh làm chuyện gì sao? Chẳng lẽ anh không cảm thấy anh và em ở bên nhau chỉ là mưu tính với anh thôi sao?"
Lời cô nói thật ra cũng là sự nghi ngờ trong lòng Lục Cảnh từ trước đến nay, rõ ràng anh cảm nhận được Phùng Nghi và anh ấy ở bên nhau thật sự chỉ là muốn ở bên anh, nhưng luôn bị đối xử lúc nóng lúc lạnh. Lúc đối xử tốt với anh dường như tim phổi cũng có thể móc ra cho anh, sau khi lạnh nhạt thì muốn cô đáp lại một chút cũng không được, không biết bản thân ở trước mặt cô được coi là gì.
Bị cô nói, Lục Cảnh nghi ngờ bản thân, có phải thật sự không quan tâm cô không, mới không phát hiện được sự bất an trong lòng người yêu còn quá nghiêm khắc với đối phương.
Anh không ngốc, rất nhanh đã phản ứng lại không thể để cô dắt mũi đi, trầm giọng nói: "Tháng sau quay về thủ đô với anh, gặp ba mẹ anh anh sẽ tin em."
Lúc trước bởi vì anh muốn nắm lấy một chút trải nghiệm tình cảm mới mẻ mà để bản thân phóng túng rơi vào lưới tình cô đan, dần dần không có cách tự kiềm chế. Bây giờ anh đã không còn thừa sức phân biệt đây là thật là giả, chỉ cần người ở bên cạnh.
Được, anh ở trên, ba mẹ của anh cũng không thể tự cao đi? Cùng lắm thì đi sẽ gặp mấy người khinh thường, cũng làm anh hết hy vọng.
Phùng Nghi nghĩ rất đẹp, ngoài miệng lại giống như Rose và Jack chia lìa bi thương đẫm nước mắt, nghiện diễn: "Lúc em theo đuổi anh luôn cảm thấy ở bên người mình thích một ngày chính là có lợi một ngày, nhưng bây giờ anh nói anh không gật đầu em sẽ không thể đi. Nếu có một ngày anh muốn cùng cô gái khác kết hôn, có thể sẽ vứt bỏ em không? Em sẽ không dây dưa với anh, em không muốn làm tình nhân của người khác."
Lục Cảnh bị cô nói đến tâm phiền ý loạn, vỗ lưng cô giọng nói không tốt: "Em lại nghĩ lung tung cái gì vậy, anh lấy đâu ra người phụ nữ khác? Ba mẹ anh không đáng sợ như em nghĩ, từ nhỏ đến lớn bọn họ đều rất tôn trọng quyết định của anh, sẽ không làm khó em."
"Không phải trong tiểu thuyết đều viết nhà cao cửa rộng như các anh coi trọng môn đăng hộ đối nhất sao, ai cũng có đối tượng liên hôn sao?"
"..." Lục Cảnh thật sự bị cô làm cho cạn lời, tuy trong bóng tối không nhìn thấy rõ, nhưng anh vẫn nắm lấy mặt cô không sai chút nào.
"Vậy em đi tìm đối tượng liên hôn của anh xem, nếu tìm thấy thì em làm gì anh cũng được, nếu không tìm ra được thì em phải bồi thường lấy chính em làm vợ anh?"
Phùng Nghi khá tò mò, bà tám hỏi: "Vậy chẳng lẽ không giới thiệu một ít cô gái bằng tuổi anh cho anh, làm mối làm mối sao?"
Lục Cảnh thấy cô vẫn còn hăng hái, bất đắc dĩ trả lời: "Thỉnh thoảng có, nhưng từ sau khi anh chuyển ra ngoài cũng rất ít khi về nhà, người trong nhà biết anh không muốn nên cũng không nhắc nữa."
Thấy dáng vẻ suy nghĩ của cô, Lục Cảnh lại nói: "Em đến nhà anh nhớ đừng nói những lời như nhà cao cửa rộng gì đó, ông nội của anh vẫn luôn nhấn mạnh với tiểu bối trong nhà rằng tổ tiên chỉ là làm việc vì quốc gia nên được quốc gia công nhận, cũng không cho bọn anh tự cao bất đồng."
Phùng Nghi ngoan ngoãn gật đầu, Lục Cảnh ôm cô một lúc không nói chuyện.
Không đợi anh nói tiếp, lúc Phùng Nghi cho rằng cửa này đã tạm thời qua muốn đi ngủ dường như nghe thấy anh nói: "Nghi Nghi, đừng làm anh thất vọng nữa."

Để được đọc các bộ sắc hấp dẫn với giá rẻ bất ngờ, mọi người tham gia group nha. https://t.me/truyenkk2VIP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro