Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sở Dụ tỉnh giấc là do khát nước.

  Cổ họng như bị lửa thiêu cháy vậy, vừa ngứa vừa đau.

  Cậu mặc một bộ quần ảo ngủ màu xanh nhạt, lết đôi dép lê mềm bước xuống lầu, vừa đi vừa dụi mắt. Mơ hồ nhớ lại, hình như vừa rồi mơ thấy vị đại ca hồi sáng?

  Trước mắt lại hiện lên vết thương đang chảy máu cùng với gương mặt lạnh lùng của người đó.

  Ám ảnh phải lớn lắm nên mới xuất hiện trong giấc mơ của mình....

  Sợ đánh thức dì Lan, Sở Dụ rón rén đi rót nước, uống hết một ly đầy cũng không làm cổ họng bớt ngứa.

  Lại rót đầy một ly khác, một hơi liền uống xong, không chỉ không hết khát, mà còn bị đói thêm nữa.

  Đèn ở ngoài khu biệt thư chiếu vào nên Sở Dụ cũng không bật đèn, sờ soạng đi vào phòng bếp mở tủ lạnh.

  Duỗi tay lấy sandwich trong ngăn lạnh, đột nhiên phát hiện, móng tay cậu so với lúc đang tắm, giống như dài ra thêm một khúc nữa?

  Hay là nhớ lộn?

  Bây giờ đầu óc của cậu rất mơ hồ, mơ mơ màng màng một bên nghĩ ngày mai nên cắt móng tay, một bên ăn liền ba ổ bánh mì nhỏ.

  Nửa đêm Sở Dụ nôn.

  Tiếng động phát ra không nhỏ, dì Lan bị đánh thức, vội vã rót nước cầm khăn lông cho cậu, lo lắng nói "Đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, cậu chủ nhỏ của tôi ơi, cậu muốn ăn thịt bò hầm thì cứ nói để cho dì Lan làm cho, không cần ra ngoài ăn. Lúc bà chủ sinh cậu đã không đủ tháng, cậu lúc đó chỉ nhỏ xíu, ôi, nhìn rất đáng thương..."

  Sở Dụ nôn sạch hết đồ ăn trong dạ dày, không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại tung tăng nhảy nhót, cảm giác thân thể nhẹ nhàng uyển chuyển như có thể bay lên.

  Hai tay cậu nắm lấy bả vai của dì Lan, đẩy bà vào phòng ngủ, lầm bầm đáp lại "Dì Lan, con thật sự không có chuyện gì, còn rất hoạt bát đây, ói xong rất thoải mái, thật sự đó!"

  Dì Lan đã chăm sóc Sở Dụ từ nhỏ, tình cảm đối với cậu rất sâu đậm, đưa tay lên trán cậu, chắc chắn không bị sốt, mới thả lỏng "May thật, không có sốt, được rồi được rồi, nghe theo cậu chủ nhỏ, tôi đi ngủ đây, cậu chủ nhỏ cũng mau ngủ đi, nếu lại khó chịu thì kêu tôi, mai tôi sẽ nấu cháo cho cậu, thịt bò hầm mang về nhất định không được ăn nữa..."

  Cửa phòng ngủ đóng lại, cả căn phòng quay về sự yên tĩnh. Sở Dụ đứng tại chỗ một lúc, lấy cây nhiệt kế trong tủ thuốc ra, đo nhiệt độ cơ thể.

  36 độ 5, bình thường.

  Cậu nhìn chằm chằm con số trên nhiệt kế, sau đó tự hỏi.

  Dì Lan nói cậu không bị sốt, nhiệt kế cũng bình thường, nhưng từ lúc nằm mơ tỉnh dậy, vẫn cứ có cảm giác nóng.

  Cái nóng này là nóng từ xương cốt mạch máu đi ra, như trong cơ thể có cây đuốc vậy.

  Không lẽ là thiếu niên lớn lên sôi trào nhiệt huyết ngay cả máy lạnh cũng không áp chế được?

  Cất nhiệt kế vào tủ, Sở Dụ nằm lại giường lớn trong phòng ngủ, chân dài duỗi thẳng, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn.

  "Anh, hỏi một vấn đề riêng tư, anh lúc còn trẻ có cái tình huống nửa đêm không khống chế được bản thân nhiệt huyết sôi trào, cả người nóng ran?"

  Anh cậu tên là Sở Huyên, là con trai trưởng trong nhà, so cậu lớn hơn mười tuổi, bây giờ đang ở nước ngoài, đang vì lý tưởng muốn mở rộng thương nghiệp của Sở gia mà phấn đấu.

  Tin nhắn được trả lời rất nhanh.

  Sở Huyên: Anh của em bây giờ vẫn còn rất trẻ.

  Sở Huyên: Nửa đêm không ngủ? Chạy vào tắm nước lạnh, hoặc là tự mình động thủ giải quyết.

  Nhìn qua nhìn lại hai lần, Sở Dụ đột nhiên tỉnh ngộ, anh cậu như thế lại trực tiếp làm!

  Nhưng mà nghe cũng rất có đạo lý.

  Cả người nhẹ nhõm lại, cậu ném điện thoại qua một bên, nhắm mắt ngủ.

  Gần nửa tháng sau, một mình Sở Dụ lại mò tới đường Thanh Xuyên.

  Không biết có phải do thời tiết quá nóng không, mà trong khoảng thời gian này cậu ăn cái gì cũng không ngon, rồi tới nửa đêm luôn vì đói mà tỉnh.

  Buổi sáng hôm nay vừa ăn cháo vừa than thở, đột nhiên nghĩ đến, trong ngõ nhỏ ở đường Thanh Xuyên, cậu giống như ngửi thấy được một mùi hương đặc biệt.

  Vừa nghĩ tới mùi hương, liền không nhịn được, Sở Dụ mượn cớ ra ngoài chơi với bạn, chạy tới đường Thanh Xuyên.

  Đáng tiếc lịch viết cả ngày hôm nay không làm được chuyện gì.

  Có ba tên thiếu niên đang cố ý cản đường của Sở Dụ, tóc thì nhuộm vàng cháy, đeo một hàng khuyên tai, trong miệng ngậm thuốc lá, dáng vẻ lưu manh.

  Mục đích của đối phương rất rõ ràng, "Nhìn mày lạ mắt, nhưng mà gặp nhau chính là có duyên, cho tụi tao chút tiền lẻ tiêu chơi?"

  Sở Dụ mặc một bộ quần áo không nhìn ra hãng, không nghĩ tới vẫn bị chặn đường. Cậu nháy mắt mấy cái, hơi nâng cầm, mở miệng hỏi, "Các anh có biết Lục Thời không?"

  Đơn giản chỉ là theo bản năng mà nói ra cái tên này, rốt cuộc thì cậu cũng chỉ quen có mỗi vị đại ca này thôi.

  Không nghĩ tới, chỉ nghe cái tên này, ba người đối diện liền kiêng kỵ, hai mắt nhìn nhau một cái, nhỏ giọng thảo luận, "Tìm Lục Thời? Chẳng lẽ bạn của tên hung thần đó?"

  Trong lòng bọn họ cùng kêu khổ, anh em bọn họ thấy mặt Sở Dụ còn non, không phải người khu này, ăn mặc cũng bình thường, nhưng nhìn một cái liền thấy được trong nhà nuôi rất kỹ, muốn cản lại, kiếm ít tiền tiêu.

  Không ngờ đụng tới quỷ.

  Tạng Biện Nhi đứng giữa ba người mở miệng, "Mày quen Lục Thời ?"

  "Biết, cậu ta là bạn học của tôi, cùng học chung lớp mười một, tôi tới đây để rủ cậu ta xem phim."

  Tạng Biện Nhi nửa tin nửa ngờ.

  Quả thật Lục Thời học lớp mười một, còn là nhân vật cầm mọi khoản học bổng của một trường tư lập, ít nhiều bọn họ cũng nghe cha mẹ nói mấy cái "sự tích chói lọi" này.

  Nhưng Lục Thời luôn một mình, ngoại trừ Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi, chưa thấy anh đi chung với người khác bao giờ.

  Nhưng nếu là thật thì ―

  "Mẹ nó gặp quỷ!"

  Tang Biện Nhi bị người bên cạnh đạp một cái, quay đầu, đã nhìn thấy Lục Thời cùng Ngụy Quang Lỗi từ góc cua đi ra, tay tuỳ ý cắm ở trong túi, đang hơi cúi đầu nghe Ngụy Quang Lỗi nói chuyện.

  Cũng thật là xui xẻo! Mẹ!

  Tang Biện Nhi cười nịnh theo bản năng, thuốc lá cũng ném trên mặt đất nghiền nát nó, trong lời nói mang theo chút lấy lòng, "Lục ca, em liền nói sáng sớm làm sao mà nguyên một ổ chim khách kêu đâu, nguyên lai là ra cửa liền gặp anh!"

  [ Người xưa cho rằng chim khách báo tin vui]

  Lục Thời mang một đôi giày thể thao màu trắng, áo thun đen quần jean, chân dài thẳng tắp, vạt áo để lộ ra một đoạn dây lưng bằng da. Mặt mũi anh hờ hợt, đôi mắt sâu và đen, nghe thấy có người kêu, hơi hơi híp mắt nhìn sang, làm cho lòng người có chút hơi lạnh.

  Lướt qua ba người đang đứng trước mặt, Lục Thời liếc mắt liền nhìn thấy Sở Dụ đứng phía sau. Giống như viên pha lê ngâm trong nước suối, sạch sẽ cùng hoàn cảnh xung quanh không hợp nhau.

  Tình cảnh này không cần suy nghĩ cũng biết đang xảy ra chuyện gì.

  Phía sau lưng Tang Biện Nhi ứa ra mồ hôi lạnh, "Tụi em gặp được bạn học của anh, nói là đến tìm anh để đi xem phim, tụi em đang định đưa người đến gặp anh, không nghĩ anh đã tới rồi."

  Bạn học, xem phim?

  Lục Thời hơi hơi nhíu mày, lại nhìn thoáng qua Sở Dụ, rút tầm mắt về, thấp giọng nói Ngụy Quang Lỗi, "Đi, ăn cơm."

  Người thật sự liền đi.

  Sở Dụ than thở trong lòng, người xưa quả thật nói không sai, ra cửa phải xem lịch.

  Cậu giương mắt nhìn ba người chặn đường, không lên tiếng.

  Tạng Biện sao có thể không biết, hắn rút lại nụ cười nịnh lúc gặp Lục Thời, ánh mắt hung dữ, "Thằng nhóc con này lợi hại, dám trước mặt ông nội tao đây bày dặt nói dối? Con mẹ nó còn nói là bạn học của Lục Thời? Cao hứng đi xem phim? Đang kể chuyện cười sao?"

  Nói xong, ba người cười điên cuồng.

  Sở Dụ còn tính trấn định, mở miệng, "Các anh muốn bao nhiêu?"

  Tạng Biện Nhi bước tới phía trước một bước, tới gần, trên người toàn là mùi thuốc lá, tràn đầy ác ý, đưa tay đẩy Sở Dụ một chút "Lừa gạt ông nội mày xong, vung tiền liền muốn đi? Con mẹ nó cho là đi dễ dàng đến như vậy sao? Dù sao cũng không xem phim, ở lại đây chơi một chút đi?"

  Sở Dụ bị mùi hôi của thuốc lá xông lên mà cau mày.

  "Lại đây."

  Nghe thấy giọng nói có chút khàn khàn, Sở Dụ ngẩn ra, tưởng là ảo giác.

  Giương mắt nhìn, liền thấy Lục Thời lúc nãy đã đi rồi thế nhưng bây giờ lại quay trở lại, chỉ một mình anh, đứng ở đầu hẻm, tay áo thun đen kéo tuỳ ý, lộ ra cách tay trắng thon gầy.

  Trong lúc nhất thời Sở Dụ không biết phản ứng như thế nào.

   Tạng Biện Nhi phản ứng nhanh nhất, khoa trương liên tục lùi lại hai bước "Cái đó, Lục Ca tụi em — "

  Lục Thời không để ý tới bọn họ, đuôi mắt hẹp dài xinh đẹp hiện lên không kiên nhẫn, hướng Sở Dụ nói "Lại đây."

  Tạng Biện Nhi cũng quay đầu theo, nhỏ giọng thúc giục Lục Thời, "Không nghe thấy sao, mau mau mau, Lục ca đang kêu cậu đi qua kìa!"

  Sở Dụ lướt qua ba tên thiếu niên kia, đứng ở bên cạnh Lục Thời, tâm tình có chút phức tạp.

  Đi theo về phía trước một đoạn, Sở Dụ nhìn thấy nam sinh mới vừa đi bên cạnh Lục Thời đang đứng chờ ở ven đường, tựa hồ đang xem tờ quảng cáo nhỏ dán trên tường rất nghiêm túc.

  Thấy Lục Thời đã trở lại, Ngụy Quang Lỗi rất vui vẻ " Em đói sắp chết luôn rồi đây, đi đi đi, đi ăn thịt bò ở nhà chú Dương!" Làn da y bị phơi nắng tới ngăm đen, ánh mắt lại sáng ngời, quan sát Sở Dụ một chút, nhìn hết sức quen mắt "Tôi mới vừa nói với Lục ca, cậu chính là cậu chủ nhỏ hôm trước nhìn thấy ở quán chú Dương, nhất định không nhận sai!"

  Sở Dụ lễ phép nói tiếng "Xin chào", ánh mắt theo bản năng hướng về phía Lục thời.

  "Hello Hello" chú ý tới động tác nhỏ của Sở Dụ, Ngụy Quang Lỗi cười mỉm "Lục ca đang bị cảm, ăn canh gừng hay uống thuốc cũng vô ích, cổ họng bị sưng, còn đau nữa, nên phải ít nói lại, cậu đừng để ý."

  Sở Dụ nghĩ thầm, khó trách giọng nói người này hôm nay vừa trầm vừa khàn.

  Cậu thông minh, cũng không nhiều lời đi phía sau Lục Thời nghe Ngụy Quang Lỗi nói chuyện phiếm, lâu lâu đáp lại hai tiếng tỏ vẻ mình đang nghe.

  Một đường đi tới cửa tiệm thịt bò của chú Dương, Ngụy Quang Lỗi dò hỏi Sở Dụ "Chắc cậu lại tới đây là để ăn thịt bò đúng không? Tụi tôi cũng vậy, có muốn ngồi chung một bàn không?"

  Y có ấn tượng với Sở Dụ rất tốt, dù sao thì cùng mấy cậu chủ nhà giàu trong trí tưởng tượng của y không giống nhau, cũng vui vẻ mở hàng cho chú Dương.

  Điều đầu tiên Sở Dụ làm là nhìn Lục Thời.

  Phỏng chừng là cổ họng thật sự không thoải mái, dọc đường đi Lục Thời không có mở miệng, nghe Ngụy Quang Lỗi nói ăn chung cũng không có thay đổi biểu cảm.

  Sở Dụ gật đầu "Cũng được."

  Bước vào trong quán, liền thấy một nam sinh cao gầy đeo kính đang giơ hai tay điên cuồng vẫy "Lục ca, Thạch Đầu, chỗ này nè! Đồ ăn đều dọn lên hết cả rồi!"

  Thấy sau lưng Lục Thời cùng Ngụy Quang Lỗi còn có người đi theo, Chúc Tri Phi nâng kính lên một chút "Thạch Đầu, bạn mày hả?"

  Ngụy Quang Lỗi ngồi xuống bên cạnh Chúc Tri Phi, tay với sang ống đũa lấy đũa trả lời "Mày chắc chắn biết, gần nửa tháng trước cậu chủ nhỏ tới nơi này của chú Dương ăn thịt bò."

  Chú Dương đã nói mãi chuyện này đến tám trăm lần, nên Chúc Tri Phi phản ứng rất nhanh "Chính là người đi Rolls – Royce đó!"

  Sở Dụ có chút khẩn trương.

  Người kêu Thạch Đầu đã ngồi xuống bên cạnh nam sinh đeo kính, cậu không còn cách nào ngoại trừ ngồi kế bên Lục Thời.

  Lục Thời bưng ly trà uống trước, lúc mà nuốt xuống, nhíu mày một cái, chắc là cổ họng lại đau.

  Anh đưa lưng về cửa quán, ngồi nghịch lại với ánh sáng, ngũ quan vốn rõ ràng, tròng mắt thì sâu, kết hợp với bóng mờ, càng không thấy rõ cảm xúc.

  Sở Dụ quyết định nói ít lại, chuyên tâm ăn cơm.

  Chúc Tri Phi cùng Ngụy Quang Lỗi ngồi đối diện đang tám chuyện trên trời dưới đất.

  "Nghe nói khai giảng mày cùng Lục ca phải chuyển trường?"

  Chúc Tri Phi nuốt thịt bò hầm mềm ngon trong miệng xuống, gật đầu, "Thông báo nói như vậy, khai giảng lớp mười trường học liền nói để tụi tao học ở bên cơ sở phụ một năm, chờ cơ sở chính quy hoạch xong liền cho tụi tao về lại trường. Ngày hôm qua trong group lớp, không ít người đều nói về chuyện này, ai cũng rất phấn khởi, muốn đi xem giáo hoa."

  [ Giáo hoa: hoa khôi trường học]

  Ngụy Quang Lỗi hứng thú "Giáo hoa của tư lập Gia Ninh? Ai vậy, đẹp không?"

  Bọn họ không chú ý tới, ngón tay Sở Dụ cứng lại, thiếu chút nữa đũa cũng không cầm chắc được.

  "Đương nhiên đẹp! Lúc học lớp mười, bên cơ sở chính tất cả mọi người đều tham gia, ai ai cũng bầu cho người đó." Chúc Tri Phi lại nâng mắt kính lên, "Thực ra, lúc đó còn có một câu chuyện xưa phập phồng lên xuống!"

  "Chú Dương, thêm một chén cơm nữa!" Ngụy Quang Lỗi uống ngụm trà giải khát "Nói tiếp đi, chuyện gì?"

  Sở Dụ lặng lẽ cúi đầu thấp xuống.

  Lục Thời nhìn cậu một cái.

  Chúc Tri Phi bắt đầu nói.

  "Chuyện bắt đầu từ cuộc thi nhập học lớp mười. Đề văn của tụi tao có một câu trình độ ra đề chẳng ra gì, đề bài là, "Tôi đã thấy mầm mới của mùa xuân, nồng ấm của mùa hè, lá đỏ của mùa thu, tuyết rơi của mùa đông, đều kém hơn, gạch ngang, điền vào chỗ trống.

  Sau đó, có người điền là, 'Đều kém hơn dung nhan xinh đẹp của tôi.' Làm mọi người đều kinh ngạc, muốn xem ai mà cuồng vọng tự tin đến như vậy. Kết quả chỉ xem một cái, người ta thật đúng là không có khoác lác, thật sự chính xác!

  Vì thế mà lúc bình chọn giáo hoa, người anh em đó liền lấy được số phiếu siêu cao, trúng tuyển vị trí giáo hoa của tư lập Gia Ninh!"

  Ngụy Quang Lỗi líu lưỡi, "Nam?"

  Mặt Chúc Tri Phi đầy nặng nề "Nam."

  Ngụy Quang Lỗi cũng nặng nề "Đúng là huyền thoại! Nghiền ép nữ sinh toàn trường! Rốt cuộc có bao nhiêu xinh đẹp!"

  Con người của huyền thoại, bạn học Sở Dụ, chỉ muốn chết ngay tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro