Một Lần Được Chết - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Dì gọi điện, báo tháng tới phải ở nước ngoài nên sẽ không về được. Như mọi khi, bà dặn tôi mấy câu rời rạc và ngán ngẩm đại loại như ra khỏi nhà nhớ cài then chốt cửa cẩn thận, đừng đem đổ thùng rác trong phòng bà vì bà đã lỡ ném lẫn mấy tài liệu quan trọng vào trong đó... Nói rồi bà ngắt máy trước. Tôi dắt xe xuống cổng, đem Mèo ra bãi giữa dòng sông phía Nam thành phố để chôn cất em. Tôi đảo mắt tìm quanh, cô bé bán hàng rong ban nãy đã không còn đứng dưới gốc cây trên vỉa hè đó nữa. Tôi không hay biết em đã đi đâu.
     Bóng chiều nhập nhoạng. Giữa bãi trống bên sông, tôi lờ mờ nom thấy có một người phụ nữ không còn trẻ đang mải mê nhảy múa hát ca. Cô ta thấy tôi đang bế Mèo nằm im lìm trên tay, liền chạy lại gần và thầm thì gì đó tôi không sao nghe ra được. Rồi cô lại tiếp tục hát, đôi tay dang ra và cả thân người cứ xoay tròn, xoay tròn mãi.
     "Vì hôm qua, hôm nay và cả ngày  mai...
     Tim vẫn còn đập và ta vẫn còn được sống đời ta.
     Buồn làm chi, sầu làm gì.
     Cứ sống thôi, cứ sống..."
     Cô ta hẳn là một người điên, tôi tự nhủ. Trong cái mờ mịt của màn đêm mới chớm, dưới mọi trật tự đảo điên của thời gian mịt mùng, có một kẻ đang chôn cất cho chính mình - một cách dũng cảm cả thành thực hơn tất thảy.

_- Đôi lời tác giả -_
"Khi đạt tới một giới hạn đủ lớn, nỗi đau sẽ làm chúng ta khác đi, khiến chúng ta thay đổi. Bởi lẽ, chẳng có ai đủ sức chịu đựng nó mãi được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro