Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Công ty GG, bãi đậu xe dưới lòng đất.
"Manh đưa em lên."
Sau khi Đới Manh đậu xe xong liền xoay người qua nói với Dụ Ngôn.
"Không cần, em tự lên được rồi." Dụ Ngôn vội vàng nói.
"Em cho rằng Manh không biết em đang suy nghĩ gì sao?" Ánh mắt Đới Manh thâm sâu.
Dụ Ngôn nắm chặt túi xách, ra lệnh cho bản thân phải giữ bình tĩnh nói. "Em sẽ không lạc đường nữa. Tại sao lại cứ muốn Manh đưa em lên chứ?"
"Vậy sao? Vậy tại sao Manh lại có 1 dự cảm là em sẽ bỏ đi lần nữa?" Đới Manh tiến sát đến Dụ Ngôn.
"Em..." Thật sự Dụ Ngôn không giỏi nói dối, nói được 1 lúc liền tịt ngòi.
Đới Manh cười cười lắc đầu, tháo dây an toàn cho Dụ Ngôn, tự xuống xe trước rồi lại đi qua phía bên kia mở cửa xe cho Dụ Ngôn.
"Xuống xe đi!"
Dụ Ngôn xuống xe nhưng lòng lại thấp thỏm không yên, Đới Manh lập tức đóng cửa xe, 2 tay nắm chặt bả vai Dụ Ngôn, làm cho nàng bị kẹt giữa xe và cô, không hề có không gian để trốn thoát.
" Tiểu Dụ." Đới Manh nhẹ nhàng nói.
Sao nữa? Cô lại sao nữa đây? Dụ Ngôn chớp chớp mắt, không biết Đới Manh định nói gì.
Đới Manh tiến sát đến má Dụ Ngôn, cảm nhận sự mềm mại của da thịt nàng, dùng giọng nói dịu dàng nhất nói ra những lời khắc nghiệt nhất.

"Đừng nghĩ đến việc bỏ trốn nữa, Manh biết những chỗ em có thể bỏ trốn là những chỗ nào, em là người của công ty GG, em chạy không được bao xa, Manh chỉ cần hỏi tổng tài của công ty em 1 tiếng là đủ. Hoặc là em muốn trốn về nhà, nhưng em sẽ không muốn thấy Manh dẫn mọi người trong gia tộc Manh đến nhà em tìm người, đúng không? Nếu như em chạy đến nhà bạn thì chỉ đem phiền phức đến cho họ thôi, bởi vì Manh sẽ đốt nhà bạn em, em có muốn như vậy không?"
"Không muốn... không muốn như vậy..." Dụ Ngônchắc chắn tin Đới Manh sẽ dám làm những việc như vậy.
Đới Manh hài lòng gật đầu.
"Cho nên em phải ngoan ngoãn, làm những việc em muốn làm ở công ty, tan ca Manh đến đón em, chúng ta cùng về nhà, nghe rõ chưa?"Môi Dụ Ngôn hé ra nhưng lại không nói được câu nào. Không thấy nàng trả lời, cô tiếp tục uy hiếp:
"Đừng ép Manh trói em ở bên cạnh người Manh, Manh không muốn trói buộc em như vậy, chẳng lẽ em lại thích bị nhốt trong công ty Manh hơn sao?"
"Em... em hiểu rồi." Dụ Ngôn không thể không nói như vậy.
"Rất tốt." Đới Manh than nhẹ, dịu dàng hôn lên trán Dụ Ngôn 1 cái, "Em thật là 1 cô nhóc luôn làm người ta phải lo lắng."
"Vậy Manh đừng quan tâm đến em !" Dụ Ngôn phản bác.
"Nếu như Manh có cách thì ổn rồi." Đới Manh lắc đầu tự chế giễu.
"Chỉ cần đôi mắt em vừa nhìn thấy Manh, đôi môi em vừa hé mở là Manh liền muốn trói em trên giường rồi."
"Manh... Manh!" Mặt Dụ Ngôn quả thật đã đỏ đến nỗi không thể đỏ hơn được nữa.
"Ngốc nghếch, em vẫn còn chưa hiểu sao?" Đới Manh cười.
"Em không nói với Manh nữa!"
Cứ như vậy, Đới Manh nắm tay Dụ Ngôn cùng đi vào thang máy, đến công ty ở lầu 7. Khả Dần vừa nhìn thấy 2 người liền mở to mắt, do dự hỏi:
"Dụ Ngôn , sao bây giờ em mới đến? Có chuyện gì không? Chị gọi cho em mấy lần vẫn không có ai bắt máy."
Bởi vì Đới Manh đang đứng kế bên, Dụ Ngôn không thể nói sự thật, nhưng Đới Manh lại thay nàng trả lời.
"Xin lỗi, 2 vợ chồng chúng tôi lâu lắm mới gặp lại nhau, có rất nhiều chuyện muốn nói, vì vậy cô ấy mới đến trễ thế này."
"Ờ! Vậy à?" Khả Dần có chút lúng túng, tình huống tối qua và hôm nay khác nhau quá. Lúc này Anthony cũng đi xuất hiện.
"Dụ Ngôn, anh đợi em cả buổi sáng rồi."
"Xin lỗi." Dụ Ngôn cảm thấy thật áy náy.
Đới Manh nhìn thẳng vào mắt Anthony, giống như đang nghênh chiến tình địch vậy.
"Vợ yêu của tôi thường nhận được sự giúp đỡ của mọi người, cám ơn."
Đới Manh đặc biệt ôm cứng lấy Dụ Ngôn, đã vậy còn nhấn mạnh 2 chữ "vợ yêu" nhằm nhấn mạnh quan hệ của hai người.
Anthony cảm thấy không mấy vui vẻ, chỉ có thể lạnh lùng "hừm" 1 tiếng.
Khả Dần nhanh chóng hòa giải.
"Đâu có, chúng tôi là đồng nghiệp tốt của nhau mà!"
Sau đó Đới Manh quay qua Dụ Ngôn nói:
"Vậy lúc tan ca Manh đến đón em, đừng để Manh tìm không thấy người nha!"
Ngữ khí Đới Manh nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại đầy sự cảnh cáo, làm Dụ Ngôn chỉ có thể gật đầu.
"Tạm biệt." Đới Manh ôm Dụ Ngôn vào lòng, hôn lên đôi môi hồng của nàng trước mặt mọi người rồi mới rời đi. Đợi đến lúc cô ấy bước vào thang máy, Dụ Ngôn mới hồi phục lại nhịp thở bình thường.
"Dụ Ngôn, cuối cùng việc này là sao? Chị đã coi báo hôm nay rồi!" Khả Dần lập tức hỏi.
Dụ Ngôn không biết làm gì bèn thở dài.
"Xin lỗi, Anthony, tôi nói chuyện với Khả Dần 1 chút, xong rồi sẽ đến phòng làm việc của anh được không?"
Anthony nở 1 nụ cười phóng khoáng, "Tôi đợi em."

Anthony vừa xoay người rời khỏi, Khả Dần kéo Dụ Ngôn vào phòng làm việc của giám đốc liền nói nguyên 1 tràng.
"Trời ạ! Tối qua chị mới phát hiện em vẫn chưa ly hôn, sáng hôm nay lại đọc thấy cảnh cáo cô vợ bỏ trốn trên báo, bây giờ em lại cùng cô ta Manh Manh em em như vậy, chị sắp ngất rồi đây này!"
Dụ Ngôn ngồi trên sôpha, "Chuyện này rất dài, em vẫn chưa nói xong."
"Nếu em muốn tìm người thương lượng hay giải quyết thì hãy nói chị nghe."
Dụ Ngôn nhìn Khả Dần, 3 năm nay chị ấy là người bạn tốt nhất của nàng, hay nàng nên nói hết mọi việc với chị ấy, để Khả Dần hiểu được nỗi khổ tâm của nàng.
"Được! Chị nghe em nói này..."6 giờ chiều, Dụ Ngôn không ở phòng làm việc. Trời dần tối, nàng ở trên sân thượng hít thở gió đêm, gọi điện thoại.
"Mẹ, con Dụ Ngôn đây."
"Tiểu Dụ à! Con đang ở đâu?" Giọng nói của Bà Dụ vừa lo lắng vừa khẩn trương.
"Con ở công ty, bố và các chị đều khỏe chứ?"
"Bố con chịu sự đã kích quá lớn, appa nói không ngờ con lại hòa giải với Đới Manh nhanh đến vậy."
"Thực ra, con vẫn chưa..."
"Không sao, mọi người đều mong con hạnh phúc, hôm nay mọi người họp hội nghị gia đình, quyết định để con tự giải quyết vấn đề của mình, mọi người sẽ không hỏi nữa." Ngữ khí Bà Dụ ôn hòa.
"Mẹ..."
"Không cần biết con quyết định như thế nào, mọi người đều ủng hộ con, nhưng mẹ muốn khuyên con 1 câu, hãy cho Đới Manh 1 cơ hội đi! Thực ra đối với nó mà nói, nếu nó thật sự yêu con sâu đậm, nó sẽ bỏ qua thôi."
"Con... con không mong cô ta thông cảm con, thương hại con..."
"Con không tin nó à? Mẹ cũng không phải bênh nó, nhưng mẹ cảm thấy con bé Đới Manh này rất tốt, con hãy tự mình suy nghĩ đi! Trốn tránh không phải là cách hay."
"Vâng! Sao ai cũng nói như vậy hết vậy?" Ngay cả Khả Dần cũng khuyên nhủ cô như vậy, làm cô gần như bị dao động.
"Hứa với mẹ, hãy vui vẻ 1 chút, được không nào?"
"Vâng! Con biết."
"Có chuyện gì nhớ tìm mẹ, tất cả mọi người đều mong con hạnh phúc."
Sau khi gác máy, Dụ Ngôn dựa vào lan can, cúi đầu nhìn dòng xe đang di chuyển bên dưới, rất nhiều rất nhiều xe, người thì rất nhỏ rất nhỏ,thế giới này vẫn bận rộn như vậy, không ai biết được chuyện của nàng.
"Haizzz..." Dụ Ngôn thở dài, có thể nói việc này đã biến thành thói quen. Ngay lúc đó, 1 âm thanh xúc động vang lên phía sau nàng.
"Dụ Ngôn, đừng động."
Dụ Ngôn vẫn chưa kịp xoay người đã bị 1 đôi tay ôm chặt lấy, cả 2 người cùng té nhào xuống đất, Dụ Ngôn ngẩng đầu nhìn, thì ra chính là chồng của cô... Đới Manh.
"Em đang làm gì vậy? Không cho phép em làm điều dại dột!" Đới Manh lắc mạnh vai Dụ Ngôn làm cô đau nhói lên.
"Dại dột?" Dụ Ngônvẫn còn ngơ ngác, không hiểu Đới Manh đang nói gì.
"Xém nữa em đã rơi xuống rồi, em muốn dọa chết Manh phải không?
""Em đâu có đâu!" Dụ Ngôn chỉ muốn ngắm nhìn phong cảnh thôi mà.
"Còn nói đâu có!" Đới Manh đem khuôn mặt Dụ Ngôn sát vào ngực mình, mắng mỏ:
"Tim Manh muốn rớt khỏi lồng ngực! Manh đến công ty không thấy em đâu, hỏi nhiều người mới biết có thể em ở trên đây, vừa mở cửa thì thấy em dựa vào lan can như muốn nhảy xuống, em không trêu đùa Manh tức điên lên thì không được sao? Manh thật cười không nổi rồi!"
Dụ Ngôn lắng nghe nhịp tim đập của Đới Manh, thật sự rất nhanh, đã vậy áo sơmi của cô ấy ướt đẫm, hình như chảy rất nhiều mồ hôi làm nàng cũng hoảng hốt, không nhịn được nói:
"Xin lỗi, em chỉ đứng lặng người ngắm nhìn phía dưới mà thôi..."
"Lặng người cũng không được đến những nơi như vậy! Nếu như em không cẩn thận, nói không chừng 1 trận gió mạnh cũng thổi bay em xuống dưới rồi, em thật ngốc!"
Đới Manh vừa nói vừa kiểm tra khắp người Dụ Ngôn, giống như muốn khẳng định nàng vẫn an toàn không bị gì.
Đới Manh lo lắng đến phát điên, Dụ Ngôn thì vẫn ngây ngốc nói: "Nhưng...Manh quăng điện thoại em xuống dưới rồi, bây giờ chắc cũng vỡ vụn ra rồi..."
Đới Manh liền ngắt lời:
"Cái đó Manh mua 1000 cái cho em cũng được, chỉ cần em không rơi xuống, chỉ cần em đừng bỏ rơi Manh nữa là được!"
Cũng không biết tại sao, Dụ Ngôn đột nhiên cười.
"Hình như Manh rất căng thẳng."
Đới Manh giận dữ trừng mắt.
"Căng thẳng? 2 từ này căn bản không thể nói đủ cảm giác của Manh lúc này, em tưởng đây là trò đùa sao?"
"Em..." Dụ Ngôn chưa kịp nói gì liền bị Đới Manh bịt mồm lại, nụ hôn nóng như lửa, gió rất lạnh, nhưng nụ hôn này rất nóng, vừa lạnh vừa nóng làm Dụ Ngôn không thể suy nghĩ được gì nữa.

Lúc Đới Manh rời ra, hít 1 hơi thật sâu mới nói: "Sau này không cho phép em làm như vậy nữa!"
"Em đâu có..." Cơ thể Dụ Ngôn mềm nhũn.
"Em còn cãi!" Đới Manh tức lên, cúi đầu trừng phạt bằng cách phong tỏa môi Dụ Ngôn. Cuối cùng vì Dụ Ngôn bị hôn đến đầu óc mê muội, mệt mỏi dựa vào ngực Đới Manh, Đới Manh đỡ Dụ Ngôn ôm xuống dưới lầu.
"Không cho phép em lên sân thượng nữa! Nghe rõ chưa?"
"Uhm..." Dụ Ngôn hiểu cãi lại sẽ có kết quả thế nào, chỉ có thể mơ hồ trả lời Đới Manh.
Đới Manh lắc đầu.
"Em thật khiến người khác lo lắng!"
Dụ Ngôn thậm chí không biết mình đã lên xe như thế nào, Đới Manh thắt dây an toàn cho nàng, chỉ nói 1 câu.

"Ngồi yên, chúng ta phảivề nhà."
Nhà? Dụ Ngôn lặng người, đối với từ này có chút xa lạ, hơi khó tưởng tượng, có chút mong chờ lại sợ hãi...Chiếc xe màu bạc phóng như bay trên đường, trong tiếng nhạc của bài hát bộ phim "Bích Hải Lam Thiên " (The Big Blue), Đới Manh đưa Dụ Ngôn về nhà.
"Đến nhà rồi." Đới Manh vuốt đầu nói. Dụ Ngôn nhìn Đới Manh, nhìn ngôi nhà quen thuộc đó, trong lòng cảm thấy rối rắm. Đới Manh xuống xe giúp nàng mở cửa, duỗi tay ẵm ngang nàng lên, nói bên tai nàng:
"Còn nhớ ngày chúng ta kết hôn không?"
Gò má Dụ Ngôn ửng đỏ, không dám đón ánh nhìn của Đới Manh, chỉ có thể vùi mặt vào hõm vai cô ấy. 2 người cứ như vậy đi vào nhà mình, Dụ Ngôn kinh ngạc nhìn mọi thứ, nội thất trong phòng giống y như hồi 3 năm trước lúc nàng bỏ đi, đồ đạc của nàng vẫn được đặt ở đó, giống như chúng đang đợi nữ chủ nhân của mình về vậy.
"Manh..." Dụ Ngôn nghẹn ngào.
"Manh biết có 1 ngày em sẽ trở về nhà." Đới Manh chỉ nói câu này nhưng ngụ ý rất sâu sắc. Đới Manh thật ngốc, nhưng ngốc đến mức dễ thương như vậy, Dụ Ngônthật sắp khóc đến nơi rồi. Đới Manh cẩn thận đặt Dụ Ngôn lên sôpha, bản thân nửa quỳ trước mặt nàng, nắm tay nàng hỏi:
"Đói chưa? Manh làm cơm cho em."
"Cái gì?" Dụ Ngôn không nghe lầm chú? Đới Manh muốn nấu cơm.
Khóe miệng Đới Manh nhếch lên.
"3 năm nay Manh đã thay đổi rất nhiều, Manh dọn dẹp căn nhà này chờ em trở về, tưởng tượng rằng lúc em trở về bên cạnh Manh, Manh sẽ làm cho em những gì, vì vậy Manh học cách nấu cơm, trồng hoa, lau dọn nhà cửa, còn giặt đồ của em theo định kỳ nữa, bởi vì Manh không muốn lúc em trở về nhìn thấy chúng cũ đi."
Dụ Ngôn nói không nên lời, ngực nàng như có gì đó nghẹn lại.
"Nhưng lúc Manh phơi quần áo lót của em ở ban công, nói thật cũng có chút hơi ngại." Đới Manh tiếp tục nói.
"Đáng ghét!" Mặt Dụ Ngôn lập tức đỏ lên, nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh người phụ nữ này dưới ánh mặt trời rực rỡ, ở trên ban công cầm lấy mấy bộ đồ lót của cô, từng cái từng cái treo lên móc quần áo.
Đới Manh cũng bật cười.
"Ngồi chờ 1 cút, Manh sẽ làm xong nhanh thôi."
Đới Manh đứng dậy đi về phía nhà bếp, lấy vật liệu từ trong tủ lạnh, động tác thành thạo chế biến món ăn.
Dụ Ngôn lẳng lặng ngắm nhìn lưng Đới Manh, không ngờ cô ấy thật sự biết làm bếp, so với lúc trước cái gì cũng không biết sao? Không muốn lãng phí thời gian mà? Nhưng cô ấy lại vì nàng làm những việc như vậy, 3 năm không gặp, cô ấy đã thay đổi rất nhiều, thay đổi đến nổi làm cho nàng động lòng nhưng cũng làm tim nàng nhói đau. Đới Manh nhất định sẽ là 1 người chồng tốt, người bố tốt, nhưng... nàng có thể cho cô ấy những gì cô ấy cần không?
Đới Manh dùng tốc độ nhanh nhất của mình làm ra 1 bàn thứ căn, gọi Dụ Ngôn đến ăn cơm vừa ghẹo cô: "Đừng lo, Manh không có bỏ rượu, Manh sẽ không xài chiêu cũ nữa đâu."
Dụ Ngôn mỉm cười nhưng lại có 1 chút chua xót. Âm nhạc từ loa nổi lên, 2 người ngồi trước bàn ăn, lần đầu tiên ăn cơm ngon như vậy, lần này không có người nhà 2 bên bao quanh, cũng không có công việc đang chờ họ, chỉ có 2 người, chỉ có Đới Manh và nàng.
"Ăn nhiều 1 chút, em ốm đi đó." Đới Manh gắp đồ ăn cho nàng.
"Em... làm gì có?"
"Sao lại không?" Đới Manh cười gian xảo.
"Lúc Manh ôm em đã phát hiện ra, cơ thể của em Manh là người hiểu rõ nhất."
Dụ Ngôn không biết nói thế nào, chỉ có thể ngượng ngùng liếc Đới Manh 1 cái. Dưới sự khuyên nhủ của Đới Manh, Dụ Ngôn bị ép ăn thêm nửa chén cơm.
Sau khi ăn xong, Dụ Ngôn do dự hỏi:
"Manh có định lên phòng làm việc không?"
"Làm việc?" Hình như Đới Manh cảm thấy 2 từ này thật hoang đường. "Đươngnhiên là không! Manh muốn cùng em trải qua đêm nay, Manh lười chẳng thèm để ý đến công việc nữa!"
"Nhưng... trước đây Manh..."
"Manh ngày trước quá ngu ngốc, nếu như Manh không có em, có thêm nhiều thành tựu cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Trải qua nỗi đau 3 năm không có Dụ Ngôn đủ để làm Đới Manh biết vật quan trọng nhất trong cuộc đời là gì. Sự thành thật của Đới Manh làm Dụ Ngôn cảm động, nhưng lại không thể biểu đạt ra ngoài, chỉ có thể xoay người nói.
"Đồ ngốc."
Đới Manh từ đằng sau kéo vai Dụ Ngôn lại, hít lấy hương thơm trên tóc nàng, cảm nhận thời khắc đã mong chờ từ lâu này.
"Người ngốc cũng có phúc của người ngốc, phải không?"
Dụ Ngôn không biết nói gì, chỉ có thể im lặng. Đêm ngày càng sâu, Dụ Ngôn lấy từ trong tủ ra bộ đồ ngủ, quả thực mỗi bộ đều rất sạch sẽ, trên đó còn có hương thơm thoang thoảng. Nàng chớp chớp mắt không muốn nước mắt rơi xuống, nàng tự nói với mình, đừng khóc, đừng khóc, không được sụp đổ trong lúc này. Cuối cùng nàng cầm đồ thay bước vào phòng tắm, phát hiện trong phòng vẫn còn dụng cụ tắm gội hồi đó nàng dùng, Đới Manh cũng đã thay dầu gội và sữa tắm mới, nhưng vẫn là nhãn hiệu mà nàng thích. Haizz! Cô ta điên rồi sao? Ai lại giống cô ta làm như vậy cơ chứ? Dụ Ngôn vừa mở nước nóng vừa lặng người đi, không hiểu bản thân nên quyết định như thế nào.Cuối cùng nàng cởi đồ ra, để cơ thể mệt mỏi của mình chìm ngập trong dòng nước nóng. Nàng vừa nhắm mắt, Đới Manh liền mở cửa phòng tắm ra, làm nàng hốt hoảng che thân mình lại.
"Manh đừng qua đây, ra ngoài."
Đới Manh mê mẩn ngắm nhìn thân thể trắng mịn của Dụ Ngôn.
"Lúc đầu Manh chỉ định hỏi em có cần gì không, nhưng chân Manh lại tự động bước vào."
"Manh... Manh đang nói nhảm gì vậy?" Dụ Ngôn đỏ cả mặt.
"Chẳng còn cách nào. Manh vừa nghĩ đến cơ thể trần trụi của em, vừa nghĩ đến em được những dòng nước ấm này bao quanh, Manh liền quên mất bản thân định làm gì." Trong làn hơi nước mờ mờ, ánh mắt Đới Manh càng mê hoặc, thâm trầm hơn.

"Đừng... đừng qua đây." Dụ Ngôn lùi đến cạnh của bồn tắm, muốn thoát cũng không thoát được. Đới Manh chẳng tốn bao lâu để biến thân mình trần trụi, bước vào bồn tắm rộng rãi, duỗi tay kéo Dụ Ngôn đến trước ngực, để cô ấy ngồi trên đùi mình.
"Đừng vậy mà!" Dụ Ngôn run lẩy bẩy, bởi vì thân thể Đới Manh còn nóng hơn nước nóng nữa. Đới Manh từ đằng sau ôm cứng lấy Dụ Ngôn, than nhẹ bên tai nàng.
" Manh đã mong chờ điều này từ rất lâu rồi."
Giọng nói của cô ấy sao có thể làm tan nát tim người ta như vậy? Dụ Ngôn khó mà phản kháng được, đành nhắm mắt lại, kiên quyết phản đối nói: "Em... em muốn ra ngoài."
"Không được!" Thân thể cao hơn của Đới Manh bao gọn lấy nàng, giống như tường đồng vách sắt, biến thành cái cũi của nàng.
"Xin Manh.." Dụ Ngôn cảm thấy bản thân sắp hôn mê rồi.
"Em nợ Manh quá nhiều, em trốn không thoát đâu." Ngữ khí Đới Manh lạnh lùng, mang đầy tính đe dọa. Đới Manh ôm cứng nàng, đổ ra 1 ít sữa tắm hoa hồng, bắt đầu tắm cho nàng, cánh tay dài trượt lên da thịt nàng, làm cho nàng không có cảm giác cũng khó, nhưng nàng nỗ lực giãy giụa nhưng đổi lại chỉ là sự tiếp xúc càng thêm thân mật của cô ấy mà thôi.
Hơi thở Dụ Ngôn bắt đầu hổn hển.
"Không muốn..."
Dơid Manh cũng thở gấp lên.
"Tay Manh không chịu dừng... Manh muốn em tan chảy trong lòng Manh, Manh muốn nghe em rên rỉ tên Manh, Manh muốn... Manh cái gì cũng không đủ..."
Dưới sự yêu thương càng ngày càng kịch liệt của Đới Manh, Dụ Ngôn nhịn không được cầu xin:
"Em chịu không nổi... tha cho em... xin Manh..."
"Đây là hình phạt mà em phải nhận... nếu như em dám rời xa Manh lần nữa, Manh tuyệt đối sẽ báo thù gấp mấy lần trên cơ thể em."
Sự dịu dàng và cường bạo của Đới Mang lần lượt lộ ra, những lời từ miệng nói thật lạnh lùng, đôi tay lại làm những động tác khiêu khích Dụ Ngôn.
Dụ Ngôm cũng không chịu nổi nữa, thò tay kéo đôi tay "tà ác" của Đới Manh ra, nếu không nhất định nàng sẽ phát điên mất! Nhưng Đới Manh quyết tâm nhất định ép Dụ Ngôn điên lên mới vừa lòng, 1 tay khóa chặt đôi tay nàng ở phía sau, tay kia lại tiếp tục giày vò nàng, còn đặt vô số những nụ hôn khiêu khích lên tai nàng, cổ nàng.
"Manh thật đáng ghét... em hận Manh... hận Manh..." Dụ Ngôn phát ra tiếng gần như khóc, toàn thân nóng như lửa, khuôn mặt vừa mê muội vừa chịu không nổi, làm Đới Manh nhìn đến nỗi hưng phấn cả lên.
"Đêm dài như vậy, Manh nghĩ em chịu được bao nhiêu đau khổ? Manh muốn em biết rằng tin tưởng 1 người khó khăn như thế nào..."
Ngón tay Đới Manh càng gia tăng tốc độ, Dụ Ngoin quay đầu lại cắn lên vai Đới Manh, muốn đè nén đi tiếng rên rỉ của mình.
"Chịu không nổi rồi đúng không? Nói Manh nghe em muốn gì?" Đới Manh xoay người Dụ Ngôn lại, để nàng ấy ngồi đối diện với cô. Đới Manh thực giống ác quỷ, nhất định báo thù Dụ Ngôn như vậy mới hài lòng, nhưng Dụ Ngôn đã hoàn toàn không còn nhận ra mình nữa
Dụ Ngôn đánh lên vai Đới Manh 1 cái.
"Em không muốn, không muốn gì hết!"
"Không cho nói bậy!" Đới Manh tách đôi chân mềm mại của Dụ Ngôn ra, để những ngón tay hờ trước cửa nàng ấy.
"Nói Manh nghe, em muốn Manh!"
"Em không muốn..."
Lời nói của Dụ Ngôn bị ngắt giữa chừng, bởi vì Đới Mang đã hôn lên môi nàng,đồng thời tiến vào trong cơ thể nàng, đoạt lấy hơi thở và lý trí của nàng . Tốc độ của cô ấy càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, đôi tay nàng vô lực rũ lên vai cô ấy, trong lúc lênh đênh trên làn sóng kích tình này, trong đầu cũng không còn ý nghĩ muốn phản kháng nữa. Đúng vậy, nàng muốn cô ấy, nàng luôn luôn muốn cô ấy.
"Em muốn Manh... đúng không?"
Đới Manh hổn hển hỏi. Dụ Ngôn không thể phủ nhận, cũng không dám thừa nhận.
"Em không biết..."
"Manh sẽ làm cho em biết!"
Đới Manh dùng lực đâm thẳng lên làm Dụ Ngôn không nhịn được kêu 1 tiếng, đôi tay nắm chặt vai Đới Manh, cơ hồ như muốn lột da cô ấy vậy.
"Manh đừng như vậy... đầu em choáng quá..."
Dụ Ngôn chau mày, không chấp nhận nổi sự kích tình quá mạnh mẽ này.
"3 năm nay... có ai đã ôm em như vậy chưa?"
"Không phải việc của Manh..."
Dụ Ngôn vẫn ương bướng nói.
"Mau trả lời Manh!" Đới Mang tiếp tục sự giày vò đó. Nước nóng như muốn sôi sùng sục lên, 2 người như quên mất bản thân mình, chỉ cảm nhận được đối phương, mỗi lần cùng quấn quít nhau, Dụ Ngôn đều phát ra những tiếng rên rỉ nho nhỏ bên tai Đới Manh, mỗi lần nũng nịu kêu như vậy đều làm Đới Manh hưng phấn lên, càng liên tục kề sát vào Dụ Ngôn.
Dụ Ngôn cuối cùng cũng đầu hàng, nấc nghẹn mà nói:
"Đúng vậy... chỉ có mình Manh thôi... không có ai khác...như vậy Manh hài lòng chưa?"
"A, Tiểu Dụ, Tiểu Dụ của Mang!" Đới Manh ôm chặt Dụ Ngôn, than nhẹ nói:
"Em là của Manh, Manh tuyệt đối không để người khác chạm vào em, bởi vì sẽ không có ai yêu em giống như Manh."
Cả 2 người cùng lên đến cao trào, cùng kêu tên của nhau, cũng không thể che dấu được tất cả sự tương tư và đòi hỏi về nhau...Đêm càng sâu, Đới Manh ôm Dụ Ngôn đặt lên giường, dịu dàng lau những giọt mồ hôi cho nàng, dù nàng xấu hổ muốn che chắn mình lại nhưngkhông chống đỡ nổi sự ngang ngược và kiên trì của cô.Cuối cùng Đới Manh tắt đèn, trong bóng đêm leo lên giường, ôm lấy cơ thể lõa lồ của nàng.
Dụ Ngôn cứng đờ trong giây lát.
"Manh cứ phải ôm em như vầy à?"
"Nếu không như vậy Manh sợ em sẽ bỏ đi mất."
"Em sẽ lạnh, em muốn mặc đồ." Dụ Ngôn kháng nghị.
"Có Manh bên cạnh làm sao em có thể lạnh được?" Đới Manh trả lời đầy tự tin.
Đáng ghét, cô ta nói thật chính xác! Dụ Ngôn bực bội quay người qua, không muốn đối mặt với Đới Manh. Đôi tay Đới Manh từ đằng sau quấn lấy nàng, giống như bếp lò đang cháy vậy, làm nàng ấm áp hẳn lên, thậm chí còn thấy hơi nóng nữa.
"Nói Manh nghe, lúc em ở Paris đã làm những gì?"
"Em không có hứng nói chuyện với Manh."
"Vậy à?" Tay Đới Manh lập tức thăm hỏi vùng mẫn cảm của nàng.
"Hay là em lại muốn thêm 1 lần nữa?"
"Manh!" Má cô ửng hồng, vội vàng kéo tay Đới Manh ra.
"Đừng loạn nữa, em chịu đủ rồi!"
Trời ơi! Cô ta đã 30 tuổi rồi, sao lại giống như những cô bé mới lớn vậy? Thật làm cho người ta không chịu được! Nếu như thêm 1 lần nữa,tứ chi của nàng chắc sẽ rã rời mất!
"Vậy ngoan ngoãn nói chuyện với Manh đi!" Đới Manh đắc ý nói.
"Manh phiền phức!" Dụ Ngôn không bắt bẻ được Đới Manh đành kể đơn giản:
"Em bắt đầu làm từ chức trợ lý thiết kế, nửa năm sau liền trở thành nhà thiết kế tự do, em ở chung cư mà công ty đã sắp xếp cho em, mỗi tuần 2 lần học tiếng Pháp, nửa năm sau liền dừng, vì vậy em cũng học được không ít. Gần đây bởi vì tác phẩm thiết kế của em nhận được sự hoan nghênh,tổng tài liền mời em trở về Trung đảm nhiệm chức nhà thiết kế chính, vậy đó."
"Em nhất định đã học được rất nhiều, cũng trưởng thành, độc lập hơn rất nhiều."
Cô... cô ta sao đột nhiên lại nghiêm chỉnh như vậy? Dụ Ngôn thật không hiểu nổi Đới Manh.
"Vậy em... có nhớ Manh không?"
"Tất nhiên là không nhớ!" Bàn tay của Đới Manh liền phủ lên vùng ngực của nàng, dùng ngón tay trêu chọc nhiệt tình.
"Thật à?"
"Manh không phân rõ phải trái, nghe thấy những đáp án Manh không thích liền như vậy!" Dụ Ngôncố gắng kéo ngón tay Đới Manh ra, vậy mà lại tốn công vô ích.
"Không sai, tai Manh không nghe thấy những lời cự tuyệt, Manh chỉ nghe thấy những lời Manh muốn nghe mà thôi!" Đới Manh cười nhẹ bên tai Dụ Ngôn.
Dụ Ngôn hoàn toàn bị Đới Manh đánh gục, cô ấy thay đổi quá nhiều, cái tính cách bá đạo này không biết học từ ai?
"Nói mau... nói em nhớ Manh." Đới Manh bắt đầu liếm dái tai nàng.

"Có... có đôi lúc mà!" Dụ Ngôn bất đắc dĩ nói.
"Nói thêm chút nữa."
"Cuối cùng Manh muốn em nói gì?"
"Manh rất nhớ những lúc cùng em chuyện trò hồi đó, Manh thích giọng nói của em, em thích nói gì cứ nói Manh đều muốn nghe..."
Tim Dụ Ngôn nhói lên, thực ra nàng không nhớ những ngày tháng bên cạnh Đới Manh sao? Nàng thật sự không rõ...
"Đừng im lặng như vậy, nói chuyện đi!"
"Em... ở Paris... có rất nhiều người đeo đuổi..."

"Cái gì? Là những tên nào? Nói mau!"

"Em không nhớ hết, nhiều quá..."
"Em đừng nghĩ có thể lấp liếm được, mau thành thật nói Manh biết!"
"Đáng ghét, tay Manh kìa! Đừng sờ chỗ đó."
"Em còn không nói? Mau chóng báo cáo từng tên từng tên một, nếu không Manh sẽ không tha cho em!"
"Không muốn... á...." Tiếng của 2 người chìm vào bóng tối, đây là giấc mộng đẹp bị ngăn cách 3 năm trời, bây giờ lại được tiếp tục...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro