Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã bao nhiêu buổi sáng Dụ Ngôn thường là tự mình thức dậy đối diện với thế giới, nhưng hôm nay, nàng lại thức dậy trong 1 vòng tay mạnh mẽ. Vừa mở mắt ra, nàng phát hiện Đới Manh đã thức rồi, dựa vào thân thể nàng, chăm chú nhìn nàng.
"Manh... Manh thức rồi?" Dụ Ngôn chớp chớp mắt, không biết Đới Manh đã thức dậy bao lâu rồi?
"Manh dậy từ lâu rồi." Khóe miệng Đới Manh nhếch lên nhưng có thể thấy được có chút đau thương.
"Manh sao vậy?" Dụ Ngôn không nhịn được hỏi.
Tay Đới Manh vuốt ve gương mặt Dụ Ngôn.
"Lúc nhìn thấy em Manh vẫn không dám tin, em đã trở về bên Manh, Manh sợ... đây chỉ là 1 giấc mơ."
Sợ? Cô ta cũng biết sợ sao? 1 người vừa mạnh mẽ vừa tự tin như cô ta? Ngực Dụ Ngôn cảm thấy ấm áp, không thể kìm nén được sự xúc động sâu sắc này.
Đới Manh dựa vào trán nàng than.
"Em không biết mỗi buổi sáng khi Manh thức dậy, không thấy em bên cạnh, Manh đã rất hối hận, Manh hối hận vì không nên lừa em, hối hận vì đã không yêu em thật tốt, hối hận vì đã không quý trọng em. Nhưng kể từ sáng hôm nay, nhìn thấy hình dáng em ngủ, Manh nhất định phải ghi nhớ bức tranh này, kể từ nay về sau Manh muốn hàng ngày cùng em thức dậy, đối diện với thế giới này."
Dụ Ngôn cắn môi dưới mới không phát ra tiếng nấc, nàng hiểu, nàng thật sự hiểu lời Đới Manh! Nhưng, nàng làm thế nào để thực hiện ước mơ của cô ấy đây?
Đới Manh mỉm cười, hôn Dụ Ngôn 1 chút.
"Đừng có làm bộ dạng muốn khóc như vậy, Manh sẽ biến em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, em phải tin Manh."
Dụ Ngôn gật đầu, lấy tay vuốt ve gương mặt Đới Manh, có thể yêu cô ấy thêm 1 lần nữa không? Có phải ông trời bằng lòng trả lại nàng hạnh phúc này? Nàng nhen nhóm 1 tia hy vọng. Cả 2 cùng tận hưởng thời khắc nhẹ nhàng này, không cần lời nói cũng biểu đạt được tấm lòng của mình. Sau khi cả 2 cùng tắm rửa thay quần áo, Đới Manh nắm tay Dụ Ngôn nói:
"Đi! Yul dẫn em đi xem 1 thứ."
"Hả?" Dụ Ngôn hiếu kỳ đi theo Đới Manh. Đới Manh dẫn Dụ Ngôn đến căn phòng lúc trước là phòng dành cho khách, mở cửa nói:
"Manh đã dọn dẹp lại phòng này, em nhất định sẽ thích."
Dụ Ngôn vừa nhìn thấy bên trong căn phòng, cả người liền cứng đờ lại. Bởi vì, đó chính là phòng dành cho em bé!Căn phòng rất rộng vì vậy được ngăn làm 2 phần, 1 bên là màu xanh,là giường của bé trai; còn bên kia là màu hồng, là giường của bé gái.Mỗi bên đều có rất nhiều đồ chơi, quần áo, dụng cụ, thậm chí còn có hơn 10 hộp tã giấy bự nữa.
Đới Manh cười bẽn lẽn.
"Thời gian Manh ở nhà 1 mình rất dài, liền tưởng tượng những cái có những cái chưa, bởi vì Manh không biết đứa con đầu tiên của chúng ta là nam hay nữ, cho nên dứt khoát chuẩn bị đầy đủ đồ cho con trai và con gái, cho đến lúc đó thì có thể dùng được."

Dụ Ngôn đi đến bên giường em bé, cầm đôi vớ màu vàng nhạt lên, đặt vào lòng bàn tay vuốt ve, cảm giác thật mềm mại, không biết đứa bé xinh đẹp như thiên sứ lúc mang nó vào sẽ như thế nào? 1 phút sau, đôi vớ đó đã ướt đẫm, bởi vì nước mắt Dụ Ngôn rơi xuống thấm vào.
"Sao em lại khóc? Manh đã làm gì khiến em buồn sao?" Đới Manh lập tức chạy đến trước mặt ôm Dụ Ngôn. Dụ Ngôn lắc đầu, nước mắt nóng hổi càng rơi xuống nhiều hơn làm ướt cả phần ngực áo sơmi của Đới Manh, nàng nên giải thích như thế nào? Nàng nên nói rõ như thế nào? Nỗi đau trong lòng sâu sắc thấu đến tận xương như thế này...
"Em không muốn nói không sao, nhưng đừng khóc, dù thế nào đi nữa Manh vẫn không bao giờ muốn nhìn thấy em khóc." Đới Manh dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của Dụ Ngôn, thấp giọng an ủi.
Trong làn nước mắt nhạt nhòa này Dụ Ngôn đã quyết định, nàng phải bỏ đi, nàng không có lựa chọn. Đới Manh đưa nàng đến công ty GG, trước lúc đi còn không quên hôn lên đôi mắt đỏ hoe của nàng.
"Đừng nghĩ nhiều quá, lúc tan ca Manh tới đón em." Dụ Ngôn chỉ gật đầu, ngay lúc Đới Manh vừa xoay mình định rời khỏi, đột nhên từ đằng sau ôm chặt lấy cô ấy, làm Đới Manh đột ngột dừng lại. Đới Manh vuốt ve đôi tay đang để trước ngực mình, ngạc nhiên hỏi:
"Sao vậy?"
"Không có..." Giọng nói Dụ Ngôn buồn rầu.
"Đừng xoay người lại, để em ôm Manh như vậy 1 chút."
Đới Manh mỉm cười.
"Kể từ khi chúng ta gặp nhau, đây là lần đầu tiên em chủ động ôm Manh."
"Em không sao, Manh đi trước đi." Dụ Ngôn cuối cùng cũng buông Đới Manh ra. Đới Manh nắm chặt tay nàng 1 lúc, sau đó mới yên tâm rời khỏi. Dụ Ngôn nhìn Đới Manh dần dần xa, đột nhiên lại cảm thấy hối hận, không! Không được, nàng không có tư cách! Cuối cùng, nàng đi vào phòng làm việc của mình, đối diện là 1 bàn đầy ắp công việc nhưng nàng lại chẳng thấy hứng thú tí nào. Sau khi nàng thở dài đến lần thứ 7 liền vang lên tiếng gõ cửa. Lúc này nàng mới tỉnh lại.
"Mời vào."
Người bước vào là Anthony, anh vẫn ăn mặc lịch thiệp như thế, mái tóc dài màu vàng được cột phía sau, có 1 vẻ phong trần của những người làm nghệ thuật.
"Hi Dụ Ngôn, em rảnh không? Tôi muốn bàn với em 1 số kế hoạch."
"Ờ! Được." Nàng mời anh ngồi xuống ghế sôpha, rót 1 cốc cà phê cho anh, cả 2 người cùng nghiên cứu bản thiết kế trên bàn.Bàn luận với nhau cũng được hơn nửa tiếng, Anthony hỏi sang vấn đề khác:
"Dụ Ngôn, mặt em xanh xao quá , không sao chứ?"
"Tôi? Vậy ư?" Nàng cười khổ, "Có lẽ mới về nước, vẫn còn có chút không thích ứng được!"
"Có phải có liên quan đến cô Đới?" Anthony vẫn không muốn thừa nhận nàng và Đới Manh là vợ chồng, cho nên mới xưng hô như vậy.
Mặt Dụ Ngôn đông cứng.
"Chẳng lẽ tôi lại thể hiện rõ vậy sao?"
"Tuy tôi không tiện hỏi chuyện riêng của em, nhưng rất vui lòng được giúp em."
"Cám ơn." Dụ Ngôn rất cảm kích, nhưng lại không muốn làm phiền anh. Anthony có thể thấy được sự khách khí của nàng bèn nhiệt thành nói thêm:
"Tôi nói thật đấy, nếu có thể giúp được em điều gì, tôi nhất định sẽ không từ chối."

Dụ Ngôn lặng người đi, lại cảm thấy có chút do dự.
"Nói tôi biết, tôi có thể giúp em được những gì?" Anthony thấy được thần sắc hoang mang của nàng.
"Điều này... có lẽ hơi phiền anh."
"Không, 1 chút cũng không! Em cứ nói đi!" Tình yêu mà phiền phức 1 chút cũng tốt! Anh chính là thích nhất có cảm giác khiêu chiến! Dụ Ngôn cũng đã suy nghĩ qua rồi, nếu như nàng thật sự muốn bỏ đi, nàng không thể trở về nhà bố mẹ được, càng không thể đến nơi của Hyoyeon, nàng bắt buộc phải đến 1 nơi mà Đới Manh tìm không ra mới được!
"Tôi... tôi muốn tìm 1 nơi ở tạm 1 thời gian, tốt nhất là không có ai... có thể tìm thấy được tôi." Cuối cùng nàng cũng nói ra được.
"Không vấn đề!" Anthony vỗ ngực tự tin tràn trề nói:
"Tôi có 1 biệt thự ở núi Hương Sơn , nơi đó sẽ không có ai biết, nếu như em bằng lòng,tôi có thể dẫn em đi, em muốn ở bao lâu cũng được!"
"Có thể sao?" Dụ Ngôn bắt đầu thấy cảm động.
"Cứ giao phó hết cho tôi!" Cứ như vậy, trước giờ tan ca 1 tiếng, Anthony lái xe chở Dụ Ngôn rời khỏi công ty GG đi thẳng đến núi Hương Sơn. Trời dần âm u, những giọt mưa trong suốt bắt đầu rơi xuống đập vào cửa sổ, tí tách tí tách từng giọt càng làm người ta cảm thấy sầu muộn hơn. Dụ Ngôn nhìn từng cảnh vật lướt qua, lặng lẽ nhớ lại toàn bộ sự việc của mấy ngày nay, tình yêu sâu sắc của Đới Manh làm nàng cảm động, nàng gần như muốn cùng cô ấy sống đến cuối cuộc đời, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng mong chờ đứa con của cô ấy, nàng không thể không bỏ đi, không thể không làm đau lòng cô ấy. Nỗi đau lâu dài không bằng nỗi đau ngắn ngủi, cứ để cô ấy mất nàng 1 thời gian, nàng tin rằng sau này sẽ có 1 người phụ nữ khác xuất hiện, có thể yêu thương cô ấy, có thể sinh con cho cô ấy, chỉ cần Đới Manh hạnh phúc, nàng cũng sẽ thỏa mãn...Anthony lén lút nhìn 1 bên mặt của Dụ Ngôn, cảm thấy những biểu tình trên khuôn mặt càng làm người khác nhói đau hơn, anh nhất định sẽ an ủi tâm hồn yếu đuối của nàng thật tốt, làm nàng có thể mỉm cười lần nữa. Sau khi ngồi xe cỡ nửa tiếng đồng hồ, 2 người đã tới 1 tòa biệt thự màu trắng, Anthony lịch thiệp cầm dù cho nàng, dẫn nàng vào bên trong.Căn nhà được trang hoàng trang nhã, có thế thấy được là do 1 người nổi tiếng thiết kế, nhưng Dụ Ngôn lại không có tâm tình thưởng thức, chỉ hỏi:
"Tôi nên ở phòng nào?"
"Tôi dẫn em lên lầu xem, em nhất định sẽ thích." Anthony dẫn nàng đến 1 phòng được trang trí rất nữ tính. Dụ Ngôn gật đầu
"Cám ơn anh đã giúp tôi."
"Có gì đâu, chỉ cần làm em vui lên là được, em nghỉ ngơi tí đi, 1 tiếng sau xuống ăn cơm." Anthony rời khỏi phòng, để Dụ Ngôn làm chủ không gian, sau đó nàng tắm gội, thay 1 bộ đồ thích hợp.Xuống lầu nàng thấy 1 bàn đầy thức ăn ngon, đương nhiên là do Anthony chuẩn bị rồi, bởi vì bố của Anthony là đầu bếp của 1 nhà hàng 5 sao, cho nên có 1 đứa con như anh đương nhiên cũng sẽ có khiếu chứ.
"Anh... hà tất phải tốn công như vậy?" Nàng nhìn bàn ăn toàn là những món ăn Pháp, đã vậy còn có hoa hồng và ánh nến tô điểm thêm nữa chứ!
Anthony tự hào cười, "Hồi đó ba anh nhờ vào 1 bàn thức ăn ngon mới có thể nắm được trái tim của mẹ anh đó! Em nếm thử xem! Bảo đảm sẽ làm em khen không ngớt cho xem."
Dụ Ngôn ngồi xuống trước bàn, mỗi 1 món như 1 tác phẩm nghệ thuật
"Đẹp quá, em không nỡ ăn."
"Không được, không được! Nếu như em không ăn vậy thì anh đã hao tâm tổn sức vô ích rồi."
2 người cùng dùng bữa trong không khí nhẹ nhàng, dù Dụ Ngôn thỉnh thoảng cũng tỏ vẻ lo lắng, nhưng phần lớn thời gian nàng đều khống chế được bản thân. Anthony kể rất nhiều chuyện hài khi còn nhỏ ở Pháp, Dụ Ngôn nghe đến nỗi nhịn không được bật cười.
"Cuối cùng em cũng cười." Anthony đột nhiên nói. Dụ Ngôn lặng người, cảm tình trong mắt của Anthony làm nàng có chút mê hoặc. Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến 1 tiếng "Ầm".
Anthony và Dụ Ngôn cùng nhìn ra cửa, thình lình thấy cách cửa bị đạp tung ra, có 1 người ướt sũng đang đứng ngay ngoài cửa. Đúng vậy, đó là Đới Manh đi tìm người vợ bỏ trốn của mình, trên tay cô ấy cầm 1 cây búa to, xem ra đó chính là dụng cụ mà cô ấy dùng để phá ổ khóa, lúc này Đới Manh vuốt mái tóc ướt nhẹp trước trán ra, đôi mắt lộ ra ánh nhìn hung dữ.
"Là cô!" Anthony cuối cùng cũng nhận ra người đến là ai.
"Cô to gan thật, dám tự tiện xông vào! Tôi có thể kêu cảnh sát bắt cô!"
"Hình như là anh to gan mới đúng?" Đới Manh quăng cây búa đi, từng bước từng bước đến gần Anthony.
"Anh dám dẫn vợ tôi đi! Tôi có thể đập anh thành tàn phế."
"Sao Manh biết em ở đây?" Dụ Ngôn không thể hiểu nổi nhìn Đới Manh.
"Rất đơn giản, dùng dây điện thoại quấn cổ Ngô Thế Huân và Tạ Khả Dần, bọn họ liền ngoan ngoãn nói cho Manh biết địa chỉ chỗ này!"
Vì tìm kiếm tin tức của Dụ Ngôn, Đới Manh có thể nói xúc phạm người trên kẻ dưới của công ty GG, nhưng cô không hề để tâm 1 chút nào!
"Manh điên rồi!" Dụ Ngôn lắc lắc đầu, "Manh... chúng ta không hợp nhau, em muốn ly hôn!"
"Trừ khi Manh chết, nếu không thì em đừng hòng nghĩ đến việc ly hôn với Manh!" Đới Manh liền chạy đến nắm chặt tay Dụ Ngôn.
"Buông cô ấy ra, cô ấy có chủ nghĩa tự do của cô ấy, cô ấy có thế lựa chọn cuộc sống mà mình muốn sống." Anthony phẫn nộ nói, kéo cánh tay còn lại của Dụ Ngôn. Cứ như vậy, 2 người mỗi người nắm 1 cánh tay của Dụ Ngôn, hình như không hề có ý định bỏ ra.
"Xem ra chúng ta không động thủ thì không được rồi!" Đới Manh trừng mắt nhìn Anthony nói.
"Được thôi, tùy cô thôi."
Thế là cả 2 người đều buông Dụ Ngôn ra, đi đến phòng khách rộng lớn, ánh nhìn như muốn choảng nhau
"2 người đừng làm ồn nữa!" Dụ Ngôn thấy tình hình như vậy liền vội vàng can ngăn.
"em là của Manh, nếu ai muốn cướp em đi thì phải bước qua xác Manh trước." Đới Manh kiên quyết nói, 1 chút cũng không thương lượng.

Anthony liền nở 1 nụ cười.
"Tiếc rằng, tinh thần kỵ sĩ của tôi lại không cho phép 1 cô gái yếu đuối xinh đẹp như vậy bị áp bức!"
"Ra tay đi!" Đới Manh gầm lên, ngay lập tức nhào về phía Anthony. Cả 2 cùng vật lộn với nhau trên mặt đất, giống như 2 con dã thú vậy, muốn cắn xé, gặm nát đối phương, động tác càng lúc càng kịch liệt, va vào bàn, ghế, điện thoại và bình hoa làm phát ra những tiếng vỡ nát.
"Đừng vậy mà, 2 người bình tĩng lại đi!" Dụ Ngôn không dám tin vàomắt mình, 2 người này cứ như là người lạ vậy, nàng không thể nhận ra họ nữa.
Anthony thoát ra khỏi sự kềm chặt của Đới Manh, bò lên chạy đến bên tường, cầm 1 cây kiếm lên, đây chính là sở trường của anh, nhưng anh lại muốn đấu công bằng nên quăng 1 cây cho Đới Manh.
"Cầm lấy!" Đới Manh thuận tay bắt lấy, ánh mắt cành thêm sắc bén, thâm trầm, dường như muốn giết chết đối phương.
"Đừng mà!" Dụ Ngôn hét lên.Anthony sờ vào vết máu trên miệng mình.
"Tôi vẫn luôn muốn có cơ hội như vậy, có thể chiến đấu vì người phụ nữ của mình, thật cũng đáng thôi!"
"Bớt nói nhảm đi!" Đới Manh liền đâm tới 1 nhát. Anthony linh hoạt tránh được nhát kiếm đó, cả 2 cùng giao chiến ác liệt, từng đường kiếm xẹt qua xẹt lại, khó có thể biết được ai đang chiếm thế thượng phong. Từng phút từng giây trôi qua, kinh nghiệm nhiều năm của Anthony giúp anh chiếm được ưu thế, "Keng" 1 tiếng, Anthony đã hất kiếm trên tay Đới Manh xuống đất và cũng đâm bị thương cổ tay của Đới Manh, máu tươi theo đó liền lập tức chảy ra.
"Trời ạ!" Dụ Ngôn khiếp sợ, định chạy lên xem vết thương của Đới Manh.
Nhưng Anthony lại nắm chặt vai nàng giữ lại.
"Đừng qua đó, bây giờ cô ta là kẻ bại trận dưới tay anh, nếu em qua đó quan tâm cô ta, chẳng phải là em không giữ vững lập trường của mình, với lại làm sao em có thể bỏ cô ta được?"
Dụ Ngôn cắn môi dưới, cuối cùng kiềm chế sự xúc động của mình lại.
"Đới Manh, mời Manh quay về! Em sẽ ký giấy ly hôn gửi Manh!"
Đới Manh thở dốc, đè chặt vết thương ở tay của mình.
"Manh vẫn chưa chết mà! Em nói vẫn còn hơi sớm đó!"
"Manh... Manh còn muốn gì nữa?" Dụ Ngôn thấp thỏm không yên hỏi.
"Tôi liều mạng với anh!" Đới Manh xông lên trước, làm Anthony ngã bổ nhào. Tất cả mọi việc xảy ra cùng 1 thời điểm, xông thẳng lên, đẩy ngã Anthony. Tất cả mọi việc xảy ra cùng 1 lúc, phía sau đầu Anthony va vào tường, cuối cùng rơi vào hôn mê.Vì lực tấn công của Đới Manh quá mạnh làm bình hoa trên bàn rơi xuống, trực tiếp rớt xuống trán cô ấy, máu lập tức chảy ra không dứt.
"Không!" Dụ Ngôn chạy đến nắm lấy tay Đới Manh.
"Manh có sao không? Manh chảy nhiều máu quá, trời ạ! Tại sao Manh lại làm như vậy?"
"Vì muốn em về nhà, cái gì Manh cũng làm." Hơi thở Đới Manh hổn hển.
"Ngốc quá, em không đáng! Em thực không đáng mà!" Nước mắt nàng rơi lã chã.
Tay Đới Manh run rẩy vuốt ve má Dụ Ngôn.
"Đáng mà, em đáng để Manh phải tốc công tốn sức vì em mà!"
Dụ Ngôn lau những giọt nước mắt của mình.
"Đừng nói nữa, để em gọi xe cứu thương."
"Không cần!" Đới Manh dùng sức lực còn lại ôm lấy Dụ Ngôn, "Nếu như... nếu như Manh chết, Manh chỉ muốn ôm em, cho đến khi... Manh rời khỏi thế gian này."
"Đừng nói chữ đó! Em không muốn nghe!" Dụ Ngôn lắc đầu nguầy nguậy.
"Nói cho Manh biết, lúc chúng ta... lần đầu tiên gặp nhau... có phải em đã... đã yêu Manh rồi?" Đới Manh sắp nhắm mắt rồi, cô tự biết được, nhưng cô nhất định phải nghe đáp án của nàng.
Đến lúc này, Dụ Ngôn sao còn có thể che giấu tình cảm của mình được? Nàng dịu dàng hôn Đới Manh, chắc chắn nói:
"Em yêu Manh, em luôn luôn yêu Manh."
Đới Manh cười mãn nguyện.
"Vậy là đủ rồi, Manh không còn gì hối tiếc nữa."
Nhìn thấy Đới Manh từ từ nhắm mắt, Dụ Ngôn chỉ có thể hét lên:
"Manh! Manh à!"
Từng tiếng kêu như vậy, đến bao giờ mới có thể đánh thức Đới Manh? Đánh thức tình yêu này?Trong bóng tối mịt mùng, sự mệt mỏi nặng nề bao lấy Đới Manh giống như chỉ có thể tiếp tục chìm sâu vào, không hề có điểm dừng, nhưng lại có 1 đôi tay gầy yếu vuốt ve cô, đem đến cho cô 1 cảm giác lưu luyến sâu sắc, Đới Manh dường như muốn nắm bắt lấy đôi tay đó, liền cảm nhận được sự ấm áp và sức mạnh 1 lần nữa. Lúc Đới Manh mở mắt ra, nhìn thấy thế giới này, Đới Manh liền biết rằng đôi tay nhỏ bé ấy là của ai.
Đới Manh nằm trên giường bệnh, bên cạnh có 1 người chăm sóc cô, tuy đang dựa vào cạnh giường ngủ nhưng đôi tay bé nhỏ đó vẫn nắm chặt lấy tay cô, sợ rằng nếu buông ra sẽ mất cô vậy.
"Tiểu Dụ..." Đới Manh nhỏ giọng kêu.
Tuy đang mệt đừ và đang ngủ nhưng khi nghe giọng nói đó, Dụ Ngôn vẫn cho rằng mình đang mơ, nhưng nàng liền lập tức tỉnh lại, nắm chặt tay Đới Manh nói:
"Em đây!"
Đới Manh nở 1 nụ cười yếu ớt.
"Manh... đã đánh thắng tên kia... phải không?"
Dụ Ngôn nén tiếng nấc lại.
"Ngốc nghếch, Manh nói vậy để làm gì?"

"Nhanh... nhanh nói Manh biết... cuối cùng Manh có thắng không?" Vết thương của Đới Manh vẫn còn đau âm ỉ, nhưng cô lại giống như 1 cô bé, muốn biết kết quả trận chiến của mình.
Dụ Ngôn cười rộ lên, nhưng lại cười ra 1 giọt nước mắt
"Đúng vậy...Manh thắng rồi, Manh đã đánh anh ta té, bây giờ đầu anh ta bị quấn 1 dải băng, vừa mắng chửi Manh vừa đi về nhà rồi."
"Vậy sao?" Đới Manh cũng cười, nhưng lại động đến vết thương trên đầu.
"Đau!"
Dụ Ngôn vuốt ve trán Đới Manh lại bắt đầu lo lắng.
"Đừng động đậy, vết thương trên trán Manh rất sâu, phải khâu đến 10 mũi lận!"
"Em..." Dụ Ngôn do dự không biết nên trả lời thế nào.
"Em đã nói em yêu Manh đừng cho rằng Yul không nghe thấy!"
Đới Manh vội vã nắm chặt tay Dụ Ngôn, như sợ rằng nàng bỏ đi vậy

"Manh bị thương đều vì em. Nếu như Manh không khá hơn thì phải làm sao? Em phải chịu trách nhiệm với Manh!"
Dụ Ngôn thấy hình dáng Đới Manh như vậy, liền nghĩ ngay đến buổi sáng nào đó của 3 năm trước, cô ấy cũng đã từng muốn nàng chịu trách nhiệm! Lúc đó cả 2 vẫn còn ngốc nghếch không biết gì, nhưng cũng rất hạnh phúc và ngọt ngào! Nàng không muốn làm cô ấy thất vọng, chỉ có thể hứa trước với cô ấy:
"Em sẽ chăm sóc Manh cẩn thận."
"Bao lâu?" Đới Manh hỏi liền.
"Cho đến khi Manh khỏe hẳn thì thôi." Dụ Ngôn tự thấy phải có trách nhiệm, là nàng có lỗi với Đới Manh.
"Thật sao?" Đới Manh hấp háy ánh cười
"Vậy đợi Manh khỏe lại, Manh sẽ mua 1 bình hoa khác nện vào đầu mình, chỉ cần Manh bị thương em sẽ bằng lòng chăm sóc Manh, đúng không?"
"Manh lại muốn gì đây? Có phải Manh bị va đến nỗi khùng luôn rồi không? Đừng hù em nữa..." Đới Manh yêu cầu như 1 đứa trẻ con vậy.
Dụ Ngôn chớp chớp mắt, cố đem nước mắt chảy ngược vào.
"Em sẽ ở đây với Manh."
Cứ coi như là lời hứa tạm thời đi! Nàng thực sự muốn đối xử với Đới Manh như vậy.
"Tốt quá... như vậy thì Manh yên tâm rồi... Manh mệt quá. Manh muốn ngủ." Đới Manh cười yên tâm, chậm rãi nhắm mắt lại.
"Ngủ đi! Em sẽ không rời khỏi Manh đâu!" Giọng nói của Dụ Ngôn vang lên bên tai Đới Manh, làm cô cảm nhận được sự ấm áp và an toàn, vì vậy cô liền chìm vào giấc ngủ, trong mơ Dụ Ngôn đều nắm chặt tay cô.
Đới Manh nghỉ ngơi cả 1 đêm, Dụ Ngôn chăm sóc chu đáo cho cô ấy. Đới Manh ngủ chập chờn, có lúc mơ thấy ác mộng, có lúc lại mói mớ, có lúc lại kêu khát nước, Dụ Ngôn đều từng chút từng chút lo cho cô ấy, làm thỏa mãn cô ấy, giúp Đới Manh có thể trải qua 1 đêm dài. Đối với nàng mà nói đây là sự mệt mỏi, tốn sức, nhưng cũng là cách duy nhất nàngcó thể bù đắp cho cô ấy.bSáng hôm sau, lúc Đới Manh tỉnh lại đã thấy đỡ hơn rất nhiều. Sau khi Dụ Ngôn đút Đới Manh ăn bữa sáng xong liền nói:
"Em ra ngoài mua trái cây, Manh nghỉ ngơi trước đi!"
Đới Manh liền kéo lấy cánh tay Dụ Ngôn.
"Không muốn, Manh không muốn ăn trái cây gì hết!"
"Sao lại không muốn chứ? Manh phải bổ sung vitamin đó!" Dụ Ngôn vừa cười vừa vuốt ve mặt Đới Manh.
"Manh sợ nếu em bước ra khỏi cánh cửa này sẽ không bao giờ quay trở lại nữa!" Đới Manh vẫn không có cảm giác an toàn.
"Tin em đi được không? Em sẽ trở về mà, sẽ mang rất nhiều thứ Manh thích ăn về." Đới Manh do dự 1 chút.
"Em chắc chắn?"
"Em chắc chắn, lấy nhẫn của em làm bằng chứng, đợi em trở về Manh trả lại cho em." Nói xong Dụ Ngôn liền tháo nhẫn trên ngón tay mình ra.
"Đừng tháo ra!" Đới Manh ngăn Dụ Ngôn.
"Em không đeo nhẫn càng làm Manh không yên tâm hơn! Em đi đi, Manh chờ em về."
Dụ Ngôn cười khổ, cảm thấy mình đang đối mặt với 1 đứa bé to xác nhưng ương bướng.
"Ngoan, em sẽ nhanh chóng trở về." Dụ Ngôn chầm chậm đi ra khỏi phòng bệnh, cảm giác được ánh mắt Đới Manh vẫn dính chặt sau lưng nàng.
Sau khi Dụ Ngôn rời đi, Đới Manh nằm trở lại giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi nhưng lại nghĩ đến khuôn mặt đau buồn của Dụ Ngôn. Rốt cuộc điều gì lại làm nàng muốn bỏ trốn rồi lại bỏ trốn chứ? Đúng là trong quá khứ cô đã gạt nàng, nhưng cô tin rằng tình yêu của mình đủ để bù đắp lại mọi thứ, vả lại cô cũng tự tai nghe thấy nàng nói yêu cô, cô có thể thấy rõ rằng nàng không hề diễn kịch với cô, cả 2 người đều yêu nhau. Vậy thì vì sao nàng vẫn không yên tâm chứ? Cuối cùng trong lòng nàng còn có mỗi khổ tâm nào nữa? Đới Manh trầm ngâm suy nghĩ vấn đề này, rồi từ từ lại chìm vào giấc ngủ.
Lúc này ngoài cửa cũng vang lên tiếng gõ cửa.
"Cốc cốc!"
Đới Manh ngồi dậy nói:
"Mời vào!"
1 vị bác sĩ mặc đồng phục trắng tiến vào, nhưng lại không phải bác sĩ đến khám cho cô hồi sáng.
"Cho hỏi cô là... cô Đới Manh phải không?" Vị bác sĩ đó không chắc chắn hỏi.
"Đúng vậy." Đới Manh gật đầu.
"Thật ngại quá, tôi là bác sĩ bên khoa phụ sản."
"Xin chào, cho hỏi có việc gì không?" Đới Manh dự liệu rằng bà ấy có chuyện muốn nói với cô.
Vị bác sĩ hiền từ nở 1 nụ cười.
"Lúc trước tôi có xem báo, tôi nghĩ... cô chính là người chồng đăng cảnh cáo cô vợ bỏ trốn đúng không?"
Đới Manh không phủ nhận.
"Không sai."
"Là như vầy, có lẽ tôi hơi nhiều chuyện khi xen vào việc của người khác, nhưng rất muốn khuyên cô 1 câu."
"Mời nói."
"Khoảng 3 năm trước thì phải! Tôi đã từng khám cho vợ cô, cô ấy tên Dụ Ngôn đúng không? Lúc đó cô ta đến khám thai, qua kiểm tra cô ấy không hề mang thai, chắc chắn đó là bệnh không thể mang thai, hình như điều này đả kích cô ấy rất lớn, tôi khuyên cô ấy có thể thử các cách nhưng cô ấy không bao giờ trở lại nữa."
Đới Manh cứng đờ người, không thể mang thai? Sao từ đó đến giờ cô lại không nghĩ đến nguyên nhân này chứ?
"Bởi vì lúc đó cô ấy ăn mặc rất đẹp đẽ, cho nên sau này mới phát hiện ra cô ấy là 1 nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, ấn tượng cũng sâu sắc hơn. Không ngờ chuyện của 3 năm trước, đọc thấy cảnh cáo cô vợ bỏ trốn trên báo, cũng may 2 người lại ở bệnh viện này, tôi nghĩ cũng là có duyên, nhịn không được đến khuyên cô vài câu, tuy vợ cô không thể mang thai nhưng đây cũng không phải là lỗi của cô ấy, cô cũng không nên vì vậy mà ghét bỏ cô ấy, hại cô ấy đến nỗi phải bỏ nhà ra đi, bây giờ cô lại uy hiếp cô ấy như vậy, có phần hơi bất công với cô ấy, đứng trên lập trường của người phụ nữ, tôi hy vọng cô có thể vì cô ấy mà suy nghĩ kỹ hơn." Vị Bác sĩ vốn không biết nội dung sự tình, đây là tình huống do bà tự suy đoán, bởi vì bà là tuýp người hơi cổ hủ, nên mới bớt chút thời giờ, hy vọng có thể làm được 1 việc tốt.

"Trời! Vậy mà từ đó đến giờ tôi không phát hiện ra..." Đới Manh ân hận đánh vào đầu mình.
"Cô Đới, lời tôi nói cô có nghe thấy không? Thực ra nếu 2 vợ chồng cố gắng chút xíu sẽ có thể gặt hái được thành công. Nếu không thì xin con nuôi, đâu cần phải đối địch nhau như vậy, cô nói xem phải không?" Bác sĩ tiếp tục khuyên nhủ Đới Manh.
"Tôi hiểu rồi, thì ra là lý do này! Thì ra cô ấy không dám cho tôi biết, luôn muốn bỏ đi, là bởi vì lý do này." Đới Manh bừng tỉnh đại ngộ, liền rút dây truyền ra, nhanh chóng khoác áo ngoài vào, xuống giường mang giày, trực tiếp chạy ra ngoài cửa.
"Cô Đới, cô muốn đi đâu?"
Vị bác sĩ hoang mang hỏi.
"Tôi phải đi tìm, tôi muốn nói với cô ấy, tôi yêu cô ấy hơn tất cả mọi thứ, tôi muốn cô ấy cũng không còn lý do bỏ đi nữa!" Đới Manh vừa chạy vừa hét lên.
Vị bác sĩ gật đầu hài lòng.
"Vậy tốt rồi, mình đã làm được 1 việc tốt!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro