1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày cuối đông gần Tết, nhà nhà nô nức sắm sửa quần áo mới, quà bánh ngày Tết, những chiếc bao lì xì đỏ rực và bao nhiêu là lời chúc Tết từ mấy đứa trẻ con. Một bầu không khí ấm áp đến mức khiến người ta chỉ muốn gác lại mọi công việc và trở về nhà.

Pete cũng vậy, Tết đến rồi anh ấy muốn về nhà.

Chiếc BMW dừng lại trước một bờ hồ vắng người, dáng dấp người đàn ông bước ra khoác theo chiếc áo ấm dày toát lên sự hiu quạnh và cô độc. Anh đi dọc theo lối dẫn lót đá dẫn đến phần mộ của một cậu con trai.

Phải, anh ấy đi về nhà ăn Tết.

Bày ra trước bia mộ lạnh lẽo những món ăn ngày Tết, đặt trước bia mộ mấy bao lì xì đỏ, người đàn ông như điên như dại mà mỉm cười rồi tự nói với chính mình.

“ Tết năm nay mọi người về quê của North ăn Tết mất rồi, có anh ở lại ăn Tết cùng em thôi.”

Dừng một chút, người đàn ông đó lại cất lời.

“ Nào! Năm mới vui vẻ, cả đời bình an.”

Anh ta chúc Tết một phần mộ im lìm. Anh ta không điên, chỉ là quá nhớ nhung bóng hình người con trai đó.

Mối tình đầu hóa thành chấp niệm lớn nhất cuộc đời. Cậu ấy trời đi đã gần hai năm, đã hai mùa Tết anh ta vẫn đến đây ăn tết cùng cậu, nếu xung quanh đây có mấy hồn ma vất vưỡn có lẽ cũng phải thốt lên đầy cảm thán.

“ Cậu ta có phúc.”

Vì có một kẻ say tìn,  điên tình luôn luôn nhớ đến cậu. Way rời đi hai năm, Pete ngày một gầy đi, anh vẫn giữ vốn đầu tư vào Hunter X bởi vì Way từng nói đó là gia đình của cậu. Anh muốn bản thân có thể giúp Way phần nào vun vén cho gia đình nhỏ đó.

Con người ta có ba lần chết. Khi trái tim ngừng đập theo khoa học thì ta đã chết. Lễ 49 ngày cuối cùng theo tâm linh ta đã chết và cuối cùng khi chẳng còn ai nhớ đến ta lúc đó ta đã vĩnh viễn chết đi, chôn cùng quá khứ vĩnh hằng.

Pete luôn tự nhắc nhở mình phải nhớ đến Way, như một kiểu người cố chấp, em ấy vẫn sống, sống trong trái tim đã chết từ thuở nào.

Đôi ba nén nhang đã tàn, mấy câu chúc Tết đã chúc xong, Pete ngồi đó thật lâu cũng đã tâm sự hết mấy ngày bận đến tối mặt của mình cho Way. Bản thân không muốn rời đi nhưng ở lại vì lí do gì đây?! Pete nhìn mãi vào phần mộ trơ trọi đó, trái tim  nhói lên từng cơn.

“ Em bỏ tôi thật à??!”

Đến tận ngày hôm nay Pete vẫn không ngừng lặp lại câu hỏi vốn dĩ không ai trả lời đó, anh ấy hận chính mình không bảo vệ được cho em, hận chính mình đến cuối cùng vẫn chưa nói ra lời yêu em. Tất cả gói vào chữ hận.

Trời chập tối, Pete mới rời đi, chiếc BMW lăn bánh quay về khu đô thị sầm uất……..

Thật lâu phía sau có một chiếc Ferari cũng rời khỏi. Người ngồi trên chiếc Ferari một thân màu đen, ngoại trừ chiếc khuyên tai màu bạc cậu ấy như chìm hẳn vào màn đêm thăm thẳm.

Gương mặt với biểu cảm thờ ơ, cậu ta đứng từ phía xa lắng nghe người đàn ông kia tự mình trò chuyện với bia mộ, ngoại trừ khóe mắt hơi đỏ cậu ta chẳng có lấy một biểu cảm nào rõ ràng.
………………………………………………..

“ Khun Pete, ngày mai khun Willie sẽ đến Beyond ký hợp đồng về khoản đầu tư trung tâm thương mại tổng hợp ở Singapo ạ. Chúng ta vẫn giữ lịch cũ đúng chứ?!”

Trợ lý biết rõ, ngày mai là giao thừa, Pete chưa từng đón giao thừa ở công ty với mọi người hay tham gia tiệc do đối tác mời, Pete đến đón giao thừa với em nhỏ của mình.

Willie là người ngoại quốc, không để ý quá nhiều đến ngày giao thừa trong năm của người Thái, trợ lý muốn xác định lại buổi hẹn với Pete. Không ngoài dự đoán, Pete trả lời.

“ Dời lịch hẹn lại đi, mai tôi bận.”

Dịp gần Tết, Pete đến thăm Way thường xuyên hơn, hôm nay giao thừa buổi đêm trời khuất bóng, xung quanh im lặng đến đáng sợ, nếu không vì yêu ai lại to gan lớn mật đến phần mộ của người khác mà đón giao thừa.

Xung quanh có đèn, nhưng chung quy vẫn rất lạnh lẽo và âm u, Pete ngồi cạnh ngôi mộ đó, luyên thuyên một lúc thật lâu anh chợt hỏi.

“ Em muốn ngắm pháo hoa không? Anh đốt lên cho em xem nhé!”

Đồng hồ vừa điểm 12h đêm, tiếng pháo hoa nổ sáng rực trời, đem toàn bộ bờ hồ sáng rực rỡ, tiếng pháo hoa vang lên từng đợt, Pete mỉm cười nhìn đến nơi người con trai đó ngủ yên….

“ Năm mới vui vẻ” 

Giao thừa năm nay em vẫn có anh ấy bên cạnh.

Sang mấy hôm sau, Pete phải chuẩn bị cho cuộc hẹn cùng Willie – một ông chủ công ty đầu tư thị trường mới nổi bên Ma Cao, người này được đồn đoán là khá trẻ, nhưng lại vô cùng khó tính, việc làm ăn vô cùng cẩn thận, Pete cũng rất mong được gặp đối phương. Còn trẻ lại thành công đến vậy, đúng thật là đáng ngưỡng mộ.

“ Khun Pete, khun Willie đến rồi ạ” – trợ lí gõ của thông báo.

Pete gật đầu đi cùng trợ lý đến phòng chờ dành cho khách tại Beyond.

Cánh cửa mở ra, lời chào hỏi nghẹn lại nơi vòm họng, trái tim mất đi nhịp đập, Pete như hóa thành tượng đá bất di bất dịch, trợ lý gọi lần thứ  2 anh mới đáp lời.

“ Chào khun Pete.” – Willie cất lời chào hỏi.

“ Chào khun Willie.”

Có phải em không? Pete mãi nhìn người đối diện, ánh mắt đó, đôi môi đó làm sao có thể sai?!

Là em ấy! Way của anh…..có thực sự là em không?

Cả buổi họp buổi sáng hôm đó tâm hồn Pete như chu du nơi phương trời xa xôi, bỏ lại cái xác trơ trọi sống để đối phó với đời. Pete vẫn mơ hồ nhớ về gương mặt đó.

Willie giống Way đến 9 phần, duy chỉ nụ cười không bao giờ thấy và ánh nhìn trong trẻo như thiên sứ nhỏ ở Way là điều mà Willie không có. Nếu thực sự là em, vậy tại sao lại không trở về nhà? Nếu thực sự là em, vậy tại sao lại không đến gặp tôi?

Lịch trình ngày hôm đó của Pete đều bị hủy, anh đánh con xe vội vàng lao đến nơi thiên sứ nhỏ của anh nằm ngủ.

Nhìn ngôi mộ vẫn đó, cái tên khắc trên bia đá không thay đổi, nhớ lại em ấy đã rời đi như thế nào vào ngày hôm đó, Pete tự trấn an mình rằng người giống người.

“ Way…..hôm nay tôi gặp được một người, tên là Willie……Cậu ta thực sự giống em, rất giống.”

Dừng lại một chút, Pete cố gắng trấn an cảm xúc của chính mình rồi lại tự hỏi.

“ Có phải đó là em không?! Phải chi  đó là em thì tốt biết mấy…….tôi nhớ em quá, Way à…..”

Pete hiện tại thật ngớ ngẩn, chỉ là gặp một người giống Way, trái tim hơi loạn nhịp đã gấp gáp chạy đến đây. Đến để làm gì?! À, để giải thích rằng anh là vì cảm thấy cậu ta quá giống thiên sứ nhỏ của mình nên trái tim mới đập loạn......anh đây  không động lòng với người khác đâu!

Phía xa Willie đứng nhìn Pete thật lâu, khóe mắt đỏ hoe nhưng vẫn không khóc, cậu ấy khẽ cất lời.

“ Là em.......”

Thật khẽ, những lời thú nhận của chính mình. Willie chính là Way, nhưng với một thân phận khác, một kế hoạch khác.

Em trở về là vì những điều còn dang dở, và cũng là vì anh.

Nhưng chúng ta thật khó để yêu nhau, không bước tiếp và cũng thôi hy vọng, rồi chúng ta vẫn sẽ sống thôi mà. Một ngày nào đó của những năm tháng sau này, rồi anh sẽ quên, 5 năm rồi 10 năm anh cũng sẽ quên thôi, quên một người như em, một người vô tình xé nát tim anh.

Rồi những mùa Tết khác, anh không đến đây nữa, anh có một gia đình ấm êm. Lúc đó có lẽ em cũng sẽ tìm cho mình một nơi chốn bình yên nào đó.

Như chưa từng có tình yêu này, buông bỏ đôi khi cũng là một cách yêu.

🍄 Một kịch bản tự suy diễn cho phần 2 của PitBabe đây.....cơ mà tui vẫn tập trung nhiều vào PeteWay nhá, các CP khác thì không khai thác quá nhiều đâu nè, tại sợ kham không nổi🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro