chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Liền làm sao? Nói mau!" Duẫn Hạo thoạt nhìn so với Hữu Thiên còn sốt ruột hơn.

Thẩm Xương Mân chậm rì rì nói thay: "Sau đó anh ta liền lau toilet hai ngày liền." Nói xong, cậu ta còn cố ý nhìn sang Hữu Thiên: "Em nghĩ anh ta nhất định đã có được một bài học sâu sắc."

Nghĩ tới việc trước khi mình bị phạt tẩy rửa toilet lại càng tê dại, toàn thân Hữu Thiên nhiệt khí đều bốc lên tới đỉnh đầu, oanh một tiếng nổ tung trong đầu, môi tựa hồ còn giữ được nhiệt độ nụ hôn của Xương Mân, xúc cảm mềm ấm ma dại, Hữu Thiên liếm liếm môi không nói gì.

Duẫn Hạo: "...." Phác Hữu Thiên, sao cậu không chết luôn đi.

Tại Trung rốt cuộc nhịn không được mỉm cười: "Xem ra hai người ở chung thực vui vẻ."

"Vui vẻ á?" Hữu Thiên bất chấp hai má mình còn nóng hầm hập, cười lạnh một tiếng: "Nếu tiêu chuẩn vui vẻ là mỗi ngày hơn 12 giờ không tắm rửa không thể đi vào phòng khách thì cũng coi như vui vẻ."

"Tôi chỉ nhắc anh tuy rằng anh bị phòng pháp y đuổi, nhưng anh cũng hẳn đã quên thói quen sống trường ki trong khoa pháp y chứ, ví dụ như phải luôn giữ thân thể sạch sẽ."

"....." Hữu Thiên bị nghẹn chết. hắn có thể tưởng tượng, trong tương lai một thời gian dài sau này, bị khoa pháp y đuổi đề tài này cùng với Thẩm Xương Mân sẽ luôn song hành với hắn.

"Nói tới đây..." Tại Trung mở miệng: "Tôi rất tò mò..."

Câu nói của Tại Trung còn chưa xong đã bị Hữu Thiên làm đứt đoạn: "Nếu anh nghĩ tới điều em đang nghĩ vậy thì không cần tiếp tục nói nữa."

Tại Trung cười: "Xem ra cậu thực hiểu rõ tôi tò mò cái gì."

"Tôi cũng vậy." Duẫn hạo và Xương Mân nhất tề gật đầu, không hảo ý nhìn Hữu Thiên.

Hữu Thiên cắn răng: "Em sẽ không nói."

"Anh biết vì sao không?" Tại Trung chuyển hướng sang Duẫn Hạo.

"Biết cũng không nhiều lắm." Duẫn Hạo buông tay: "Chỉ biết là có một chuyện xưa thực bi thương."

"Thực là bi thương." Xương Mân cố nén cười nói: "Nếu anh ta là nhân vật chính lại càng bi thương hơn."

"Cậu biết?" Tại Trung kinh ngạc.

"Anh ta mấy hôm trước uống say sau đó đem mọi chuyện từ nhỏ tới lớn của mình khai hết một lần, kể cả chuyện này cũng vậy, a còn cả việc khi mới vào tổ trọng án công tác – anh ta nói Duẫn Hạo ca lúc nào cũng càu nhàu lảm nhảm."

"Cái gì?" Duẫn Hạo quắc mắt, lập tức quyết định nhất định phải nghiêm hình bức cung, tuyệt đối không tha cái tên Hữu Thiên này, hắn hạ giọng: "Phác Hữu Thiên! Tôi hỏi cậu..."

"Lúc trước, cậu rốt cuộc vì cái gì mà bị khoa pháp y chuyển sang nơi khác?" Tại Trung giả bộ nghiêm túc tiếp lời.

"....."

Rốt cục vẫn hỏi a, Hữu Thiên 囧 囧 nghĩ. Quyết tâm về sau sẽ đem địa phương có chứa rượu cách xa 3m, tất đều liệt vào cấm khu của hắn. về sau cho dù đi bệnh viện cũng phải khẩu trang.

Dưới khí thế bức nhân, ánh mắt soi mói của ba người, Hữu Thiên yếu ớt dò hỏi: "Các người cam đoan sẽ không cười em?"

"Mỗi người đều có một chuyện tâm lí không thể đối mặt, đây cũng không phải khuyết điểm, chúng tôi sẽ không cười cậu." Đây là Tại Trung nói.

"Cũng sẽ không nói cho người khác?"

"Cậu phải tin tưởng chúng tôi là một cảnh sát đều có quy tắc nghề nghiệp nhất định." Duẫn Hạo hiên ngang lẫm liệt.

"Cũng sẽ không lấy cái này để áp chế em?"

"Anh yên tâm, tôi nếu muốn áp chế anh chưa bao giờ cần tới nhược điểm của anh." Xương Mân vỗ vỗ vai hắn an ủi.

Hữu Thiên liếc mắt xem thường, cậu đương nhiên không cần nhược điểm, cậu thậm chí còn không cần tiếp lời liền trực tiếp quang minh chính đại uy hiếp tôi.

"Hô..." Hữu Thiên thầm thở ra một hơi, bộ dạng khẳng khái chịu chết: "Tôi sẽ nói."

"Kỳ thật...." Hữu Thiên nghĩ nghĩ khó khăn mở miệng: "Mơ ước của em vẫn là làm một cảnh sát trừ bạo an dân, sở dĩ học pháp y là vì..." hắn hít sâu một hơi, che mặt không chịu nói.

Có lẽ là bởi vì biểu tình của hắn quá mức bi thương, ngữ khí quá mức trầm trọng, trong lúc nhất thời không khí trong phòng ăn cũng bị áp lực hẳn lên, không ai nhẫn tâm thúc giục hắn nói tiếp.

Tại Trung đem chén trà để trước mặt Hữu Thiên: "Uống chút nước, bình tĩnh tinh thần."

"Cám ơn." Hữu Thiên vuốt mặt một phen, cố gắng đem bản thân trông thê thảm một chút, như vậy khi hắn nói ra kết cục ít nhất sẽ không tạo cảm giác buồn cười.

Duẫn hạo cùng Xương Mân chắc chắn không để bản thân bị xoay vòng vòng, đem bản thân trở thành thân phận người xem kịch vui phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

"Em ghét ăn cơm Tây bởi vì em không thích bít tết."

Tại Trung ngạc nhiên, không rõ Hữu Thiên nói ra một câu không đầu không đuôi như thế là thế nào.

"Bởi vì...." Hữu Thiên định thần, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái hơn nói: "Bởi vì lúc ấy em đang quen một cô bạn gái chuyên ngành pháp y thích ăn cơm Tây...hơn nữa cô ấy còn thích ăn bít tết nhất."

Tại Trung 囧 : "Cho nên cậu là vì muốn luyện đao pháp nên mới học pháp y?" Loại chuyện này cũng quá là bé xé ra to đi, về nhà đối với khoai tây luyện tập không phải cũng rất tốt sao.

"Ân... bởi vì lúc ấy thời thời khắc khắc đều cùng cô ấy bên nhau." Hữu Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Sau đó thật sự yêu nhau, một khi thích ứng thì Sherlock cũng thấy hương vị của Marlene cũng không tồi."

"Vậy vì sao lại rời khỏi khoa pháp y?" Tại Trung ngạc nhiên hỏi.

"Này lại là một chuyện xưa bi thương." Xương Mân nhếch nhếch khóe môi cười tà nói.

Dù sao đã muốn nói ra miệng, vậy còn gì mà phải giấu. Hữu Thiên cam chịu nghĩ lại tiếp tục nói: "Khi em dần thích ứng với cuộc sống trong phòng pháp y, em thực sử thấy vui vẻ. tuy rằng thương xuyên phải giải phẫu động vật, cho chuột uống thuốc độc bị nó cắn kêu a a.. nửa đêm phải trực coi phòng xác tịch mịch đang cắn bánh bao lại bị tiếng chuông động đột ngột vang lên làm hoảng sợ, nhưng vì cô ấy, em đều cảm thấy mọi thứ đều đáng giá."

"Vì sao lại bị dọa nhảy dựng?"

Hữu Thiên âm trầm trả lời: "Bởi vì tiếng chuông di động của em không phải âm đó."

"A...." Tại Trung nghẹn họng, hiển nhiên không nghĩ tới nguyên nhân này.

"Sau đó thì sao?" Duẫn Hạo đã hoàn toàn đắm chìm trong câu chuyện của Hữu Thiên, hưng trí bừng bừng hỏi.

"mãi cho tới năm thứ 2 tất cả đều bình an vô sự, nhưng mà...từ sau một lần giải phẫu, hết thảy đều đi chệch quỹ đạo."

Có vết xe đổ, cho dù Hữu Thiên trên mặt trầm trọng, trong lòng Tại Trung cũng không có cảm giác gì mấy, cậu bình tĩnh hỏi: "Rồi sao?"

"Em nhớ rõ ngày đó là lần đầu tiên chúng em đối mặt với một thi thể thật sự, đó là một nam nhân đẹp trai chết ngoài ý muốn, thi thể anh ta không có ai tới nhận, cho nên thầy giáo xin để chúng tôi thực hành giải phẫu tiêu bản, đó thực sự là một nam nhân xinh đẹp." Hữu Thiên cảm thán: "Tiêu chuẩn người tam giác ngược, cơ ngực hùng tráng, ngay cả dương vật đặc trưng nam tính cũng thực xinh đẹp, khiến cho đám nam sinh chúng em lúc ấy ai ai cũng phải hâm mộ, em cứ như vậy nhìn thi thể, tưởng tượng lúc còn sống anh ta sẽ như thế nào, vì sao lại có kết cục bi thảm như thế..."

"Cậu không phải là có bệnh luyến thi chứ?" Duẫn Hạo thình lình phun ra một câu.

"Phi phi phi, anh mới luyến thi." Hữu Thiên nhỏ nước bọt mấy cái.

Duẫn Hạo lãnh đạm: "Vậy cậu miêu tả cái xác thâm tình chân thành như thế làm gì?"

"Em chỉ đang luyến tiếc thay cho anh ta thôi."

"Duẫn Hạo, anh đừng chen ngang nữa." Tại Trung oán trách nhìn Duẫn Hạo một cái, Duẫn Hạo lập tức ngồi ngay ngắn nghiêm túc ra bộ chăm chú lắng nghe.

"Chuyện sau đó mới là ác một một đời của em." Hữu Thiên ẩn nhẫn cắn môi: "Em không muốn nhớ lại."

"Là không muốn nhớ hay sợ mất mặt cho nên không dám nhớ?" Xương Mân cười lạnh nói.

"Cậu chẳng lẽ không thể quên chuyện này đi được sao?" Hữu Thiên oán giận trừng Xương Mân.

"Vậy anh có muốn tôi thay anh kết mọi chuyện cho Duẫn Hạo ca nghe không?" Xương Mân đặc biệt nhấn mạnh rằng tôi cũng biết rõ mọi chuyện đấy, Hữu Thiên lập tức cảm giác một ánh mắt sắc bén lạnh lẽo từ chỗ Duẫn Hạo bắn tới.

.....

Nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của Duẫn Hạo, Hữu Thiên hung hăng nhìn chằm chằm Xương Mân, cường đối cường, cuối cùng Hữu Thiên trong lòng oán thầm, tôi nhẫn.

Nhẫn, nhẫn nữa, nhẫn mãi...ô ô trên đầu chữ nhân có một cây đao a.

(忍: nhẫn, được ghép bằng 2 chữ,cây đao:刀 và chữ tâm.)

Ở trong lòng mặc niệm nửa ngày, sau khi dùng bí quyết tự nhẫn ổn định tâm lí, Hữu Thiên chậm rãi mở miệng nói: "Khi đó, chúng em lần đầu tiếp xúc với thi thể, mọi người trong lòng đều có kinh sợ và khiếp đảm, sau khi thầy giáo hướng dẫn, nữ sinh ở bên cạnh em đột nhiên đứng dậy, lưu loát mổ phanh thi thể, sau đó nắm bộ vị khiến người ta mơ màng...."

Hữu Thiên dừng một chút mới nói: "Xoẹt xoẹt hai tiếng vang lên, cô ấy dùng hai ngón tay cố định bộ vị đó, rồi, giơ ta chém xuống...."

Ba người tập thể không ai nói gì.

Nhìn chằm chằm bộ mặt 囧 囧 của ba người, Hữu Thiên bổ sung nói: "cô ấy là bạn gái em."

"....."

"Lúc ấy, ánh mắt của các bạn học nhìn em cả đời này em cũng không thể nào quên được, trong nháy mắt, em cảm giác như mình chính là cỗ thi thể kia, sau đó ngay trước mắt bao người, lập tức té xỉu."

"......"

"Khi tỉnh lại em mới biết được, pháp y nguyên lai là chức nghiệp nguy hiểm như vậy, vừa mới bước vào phòng giải phẫu em liền nhớ tới lời bạn gái em nói 'nhìn cái đống này thực chướng mắt còn không bằng cắt đi cho thống khoái' liền nhịn không được mà tiếp tục té xỉu."

"Đây là lí do cậu xin chuyển sang nơi khác sao?" Tại Trung thật sự bị khiếp sợ không nói được cái gì, sau một lúc lâu mới tìm được đầu lưỡi mình.

Hữu Thiên gật đầu: "Em nghĩ đây mới là phản ứng bình thường."

Xương Mân lắc đầu: "Không phải, gặp phải chuyện này, người bình thường sẽ không đổi ngành mà bọn họ sẽ đổi bạn gái."

"Có đổi."

Tại Trung hiểu biết gật đầu: "Cậu đổi bạn gái?"

"Không phải, là cô ấy đổi bạn trai, cô ấy nói em nhát gan không giống nam nhân cho nên đã quen một bạn nam khác trong lớp, em mới là người bị đổi."

.....

Vô luận là nghe bao nhiêu lần chuyện này đều khiến người ta thấy thực bi thương." Trầm mặc nửa ngày, trong phòng ăn rốt cục vang lên thanh âm tiếc nuối của Duẫn Hạo, chính là trên mặt hắn tươi cười thật lớn khiến thanh âm đó có hiệu quả hoàn toàn tương phản.

"Vậy đây đều là sự thật?" Tại Trung giật mình trợn tròn mắt. cậu nghĩ tới Hữu Thiên chỉ đang nói đùa mà thôi.

Xương Mân nói: "Trừ bỏ cái câu nguyện là một cảnh sát trừ bạo an dân ra thì toàn bộ đều là sự thật."

"Thế mới nói đó là một chuyện xưa bi thương, mà từ nhân vật chính kể lại hiệu quả càng cao." Duẫn Hạo vui sướng khi người gặp họa cười há há.

"Ân..." Tại Trung cũng nhịn không được cúi đầu bụm miệng cười, bả vai co giật run rẩy.

Nhìn ánh mắt u oán của Hữu Thiên, Tại Trung rốt cục cảm thấy tâm không đành lòng, chuyển đề tài nói: "So với chuyện này, tôi càng muốn biết trước khi Hữu Thiên vào công tác... Duẫn Hạo có chuyện xẩu hổ nào."

Duẫn Hạo tiếng cười kiêu ngạo lập tức bị chặn ngang cổ họng, hắn mãnh liệt khụ khụ hai tiếng ho khan.

"Làm gì có cái gì?" Hắn nhìn chằm chằm Hữu Thiên nóng lòng muốn kể chuyện: "Về thôi, mai còn phải đi tra án nữa." Nói xong, một mạch kéo Tại Trung rời đi,

Hết chương 16

W ���&�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro