chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau vừa mới đi làm, Duẫn Hạo liền nghe được tin tức từ Lý thúc.

"Trịnh sir, tra được rồi." Lý thúc cầm trong tay một xấp tư liệu, rút ra một tờ đưa qua cho Duẫn Hạo: "Có người thấy Hồ Hoa trước đây từng xuất hiện trong một quán bar."

"Quán bar đó tên là gì?" Duẫn Hạo trong lòng loáng thoáng có dự cảm xấu.

Lý thúc cúi đầu nhìn tờ lời khai trong tay nói: "Thổ Lộ."

Duẫn Hạo lộ ra biểu tình quả nhiên không ngoài sở liệu, hắn hỏi: "Người cung cấp manh mối là ai?"

"Là đồng nghiệp trước kia của Hồ Hoa, khi anh ta nói tên quán bar này biểu tình thực cổ quái tựa như sợ bại lộ cái gì đó."

"Đương nhiên phải cổ quái rồi, đó là bar Gay."

"A?" Lý thúc giật mình: "Hồ Hoa không phải đã kết hôn sao?"

"Kết hôn cũng không đại biểu cho việc hắn không thích nam nhân." Duẫn Hạo nói."

"Vậy tiếp theo phải làm gì?"

"Tôi hiện tại tới bar Gay kia xem tình huống một chút, những người khác như trước phân công nhau hành động, nhưng mà, hiện tại..." Duẫn Hạo vỗ tay: "Có lẽ chúng ta có thể xác nhập thành một án tử."

Vì thế, sau khi ăn cơm trưa xong, Duẫn Hạo liền kéo Tại Trung đi tới quán bar mang tên 'Thổ Lộ'. khung cảnh bên ngoài cũng không tệ, trang hoàng lại rất bề bồn cùng lòe loẹt hoàn toàn không tương xứng với cái tên, không biết có phải do chưa tới giờ hay không mà người bên trong quán bar không nhiều lắm, cũng không ồn ào náo nhiệt. nhìn từ ngoài, giống như một quán cà phê mà không phải là một quán bar. Không biết vì sao, Tại Trung cảm thấy không gian trong quán lại cho cậu cảm giác khá quen thuộc.

Duẫn Hạo hướng bên trong xem xét một chút, đột nhiên nói: "Cậu ở ngoài chờ tôi, đừng vào."

"A? Vì sao?" Tại Trung kinh ngạc.

Đương nhiên là cậu đi vào như vậy rất câu nhân. Duẫn Hạo liếc Tại Trung một cái, trong lòng yên lặng nói. Tại Trung hôm nay ăn mặc như thường ngày, một bộ quần áo trắng tinh đơn giản mà thu hút, như thường không cài ba cúc áo, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, trên mặt lộ ra nụ cười cà lơ phất phơ nhàn nhạt, gương mặt xinh đẹp như quan ngọc, làn da tuyết trắng mịn màng.

"Sao nhiều câu hỏi vì sao vậy? bên trong hoàn cảnh rất hỗn loạn, tôi đi vào hỏi mấy vấn đề rồi ra ngay, ở yên đây."

Nghe lý do sứt sẹo của Duẫn Hạo, Tại Trung ân ẩn đoán được nguyên nhân hắn khác thường, nhưng cậu không quan tâm nói: "Anh quên tôi làm nghề gì à? Đường đường là tổ trưởng tổ tệ nạn có cái gì mà chưa thấy qua?" Nói xong, không quản Duẫn Hạo phía sau, sải bước tiến vào bên trong quán.

Duẫn Hạo bất đắc dĩ bĩu môi, cũng đi theo vào trong quán.

Tại Trung cũng không lôi ra thẻ cảnh sát của mình, cũng không tới bên cạnh Duẫn Hạo đang hỏi chuyện chủ quán, cậu nhàn nhã tìm một cái bàn trống ngồi xuống, quét mắt nhìn quanh một vòng trong bar, giống như một khách nhân lần đầu tới quán.

Bên trong quán trang hoàng khá đơn giản, sô pha, ghế dài xếp đặt quy củ, trên tường có treo vài bức tranh theo phong cách trừu tượng, ở giữa có một cái đài cao, trên đó có một chiếc máy đĩa hát kiểu cổ, chồng đĩa hát ở bên cạnh quầy bar, Duẫn Hạo đang đứng cạnh quầy bar hỏi chuyện chủ quán, trên đầu hắn là những chiếc ly thủy tinh sáng lấp lánh. Có lẽ là do phản xạ của ly thủy tinh mà Tại Trung cảm thấy khi mình nhìn về phía quầy bar, ông chủ quán có liếc mình một cái. Cậu nhún nhún vai, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều dời ánh mắt đi đánh giá những nơi khác trong quán.

Đột nhiên, ánh mắt Tại Trung dừng một chút, cậu cảm giác có người đang nhìn trộm mình, ánh mắt người đó luôn dán lên người mình, cậu nhíu nhíu mày, hơi nheo mắt lại, hướng tới phía ánh mắt đó nhìn lại, một nam nhân đang ngồi cách đó không xa đánh giá cậu, thấy cậu nhìn lại, anh ta cũng không hề lảng tránh, ngược lại có chút tự đắc tươi cười.

Tại Trung hiểu rõ, biết anh ta hơn phân nửa là hiểu lầm.

Quả nhiên, không đợi Tại Trung dời tầm mắt đi, nam nhân kia đã bước tới chỗ cậu, anh ta không quá cao lớn, nhưng bề ngoài cũng không tệ lắm, hời hợt miễn cưỡng cũng chen được một chân vào hàng soái ca, hốc mắt sâu, lúc nhìn kĩ sẽ cảm thấy anh ta mang theo hương vị u buồn, anh ta hỏi: "Lần đầu tới? trước kia chưa từng gặp cậu."

Tại Trung mày nhăn càng sâu, người này khi nói chuyện còn cố ý đè thấp cổ họng đế ghé sát vào người cậu, cậu chán ghét nhích ra xa chút, ngắn gọn nói: "Tôi chờ người."

Người nọ là không hiểu hay cố tình tỏ ra không hiểu thế nhưng đem cự tuyệt của Tại Trung trở thành người mới trong quán, hắn lại ghé sát vào người cậu nói: "Tôi đã nhìn câu thật lâu, vẫn chỉ một mình, tôi mời cậu uống một chén thế nào?"

Tại Trung thanh âm mang theo lãnh ý: "Cám ơn, không cần."

Nam nhân cảm thấy người trước mắt thực đặc biệt. anh ta là khách quen của quán bar, trong những người anh ta đã từng gặp trước đây, chưa từng có người nào có ý vị sâu xa như người trước mắt này, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất lạnh lùng, vừa nhìn qua thì biết là người hoàn toàn sạch sẽ, đứng trong quán bar trống rỗng, tựa như dung nhập vào bóng đêm, có một loại mị lực không thể nói rõ, con mồi như vậy, anh ta đương nhiên không chịu buông tha, vẫn như cũ bám riết: "Thật sự không muốn sao? Chỉ một ly thôi."

"Thực xin lỗi, cậu ấy đã có bạn." Sau lưng truyền tới một thanh âm sắc lạnh, là Duẫn Hạo vừa hỏi xong đi tới.

Nam nhân quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt khó chịu của Duẫn Hạo, anh ta đem Duẫn Hạo đánh giá từ đầu tới cuối một lần, nhìn ra người ta hơn hẳn mình một bậc, có chút tiếc nuối lắc đầu: "Thật sự là đáng tiếc..."

Nhìn theo bóng dáng nam nhân xoay người rời đi, Tại Trung đột nhiên vươn tay giữ anh ta lại: "Có thể cho tôi xin số điện thoại của anh không?"

"Cái gì?" Hai thanh âm cao thấp không đồng nhất đồng thời vang lên, cao đến từ Duẫn Hạo đang phẫn nộ, thấp đến từ nam nhân kinh ngạc đến gần thất bại.

"Cho tôi số điện thoại của anh." Tại Trung nhắc lại lần nữa.

Nam nhân nhìn nhìn Duẫn Hạo đang hung hăng đứng sau lưng, lại nhìn Tại Trung đang mỉm cười, nghĩ nghĩ, vẫn là đem danh thiếp từ trong ví ra nói: "Có rảnh gọi điện cho tôi." Nói xong, cũng quay bước đi ra khỏi quán, sợ Duẫn Hạo nhịn không nổi bắt lấy đánh một trận.

"Hừ Hừ." Duẫn Hạo cười lạnh, Tại Trung rùng mình, cảm thấy áp khí có chút thấp.

"Có rảnh gọi điện thoại cho gã?" Duẫn Hạo tiếp tục cười lạnh, một phen hung bạo kéo cánh cửa xe: "Lên xe."

Duẫn Hạo một đường trở về hoàn toàn coi ô tô là máy bay mà phi trên đường, Tại Trung ngồi một bên nhìn Duẫn Hạo tức tối dẫm mạnh chân ga, thanh thanh cổ họng cảm thấy mình cần phải nói gì đó.

"Duẫn Hạo, tôi không phải cố ý."

Duẫn Hạo tà liếc cậu một cái, không lên tiếng. trước mặt hắn mà dám trêu hoa ghẹo nguyệt, vậy ở nơi hắn không thấy thì sao, không chừng còn làm chuyện gì hơn nữa. nghĩ tới đây, trong lòng càng thêm bốc hỏa, chân ga nhấn càng thêm dùng sức.

Tại Trung gãi gãi mũi, tâm nói không phải chỉ gọi điện thôi sao, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng. vì thế thử nói lảng sang chuyện khác: "Có tin tức của Tô Mặc không?"

Duẫn Hạo tiếp tục hừ lạnh nhìn đường không nói lời nào.

Hũ dấm chua này, thật đúng là không dễ dỗ dành. Tại Trung bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể đem dụng ý của mình nói ra: "Tôi sở dĩ xin số điện thoại của anh ta là vì anh ta khẳng định là khách quen của quán, nhất định có thể cung cấp manh mối cho chúng ta, nói không chừng anh ta cũng có quen Tô Mặc."

Duẫn Hạo sắc mặt thế mới sáng hơn tí, hắn nói: "Tô Mặc là người quen của quán bar đến ông chủ cũng biết anh ta. Ông ta vừa rồi cho tôi biết trước khi mất tích anh ta đã tới quán, sau đó cùng một nam nhân rời đi, rồi không thấy xuất hiện nữa. còn về phần người mất tích khác là Hồ Hoa ông chủ nói không quen."

Cuối cùng cũng dỗ xong, Tại Trung trong lòng vụng trộm thở phào.

"Nam nhân cuối cùng ở bên Tô Mặc là ai?" Tại Trung hỏi.

Duẫn Hạo cũng không trả lời vấn đề của cậu, ngữ khí kiên định nói: "Tại Trung, em là của anh."

"A?"

"Tuy rằng anh chưa từng nói gì, nhưng anh nghĩ anh hiểu được tâm tư của em và em cũng hiểu được tâm tư của anh. anh vẫn cảm thấy hai nam nhân mấy lời buồn nôn gì đó không cần thiết phải nói, nhưng nếu em thật sự không rõ, anh cũng không ngại hiện tại nói cho em hiểu mới thôi."

Tại Trung bật cười, trong lòng một cảm giác ngọt dâng lên: "Anh làm sao chứng minh em là của anh?" cậu cũng không nhớ mình đã đáp ứng hắn cái gì.

"Em muốn chứng minh?" Duẫn Hạo lập tức hai mắt tỏa sáng, nóng lòng muốn thử.

.......

Trực giác nói cho cậu biết phương pháp chứng minh của Duẫn Hạo không phải thứ mình muốn. Tại Trung vội vàng đình chỉ vấn đề nguy hiểm, cậu nhìn ra ngoài cửa kính xe, rốt cục nhịn không được mỉm cười: "Ừ, em là của anh, nhưng còn một thứ khác cũng là của anh nữa."

"Cái gì?"

"Hóa đơn phạt." Tại Trung chỉ chỉ ngoài cửa kính.

Duẫn Hạo: "....."

Khiến Duẫn Hạo không còn gì để nói chính là người ghi hóa đơn phạt của hắn chính là người luôn ghi hóa đơn phạt của Hữu Thiên.

Sau khi kiến thức qua công lực của vị sư huynh này, không đợi anh ta lên tiếng, Duẫn Hạo tự động ấn hạ cửa kính xe, rồi đem giấy tờ lái xe cùng chứng minh thư hai tay dâng lên cho anh cảnh sát giao thông.

"Vượt quá tốc độ cho phép." Giao cảnh không một lời vô nghĩa, cầm bút xoát xoát viết hóa đơn phạt đưa lại cho hắn.

Duẫn Hạo nói: "Em thực buồn bực, trừ bỏ vượt quá tốc độ anh còn phạt cái gì khác không?"

Anh giao cảnh sắc mặt không thay đổi trả lời: "Tôi cũng thực buồn bực, trừ bỏ vượt quá tốc độ các cậu còn có thể làm gì?"

"Sư huynh, tháng này có phải không hoàn thành chỉ tiêu không?" Duẫn Hạo biết, tổ giao thông hàng tháng đều có chỉ tiêu, nếu không hoàn thành sẽ bị trừ tiền lương.

"Có chỉ tiêu cũng không sợ chỉ cần ngồi ở cửa cảnh cục chờ là được." ở cảnh cửa cảnh cục mà cũng dám vượt quá tốc độ thực chưa thấy tổ nào lớn gan như tổ trọng án.

Duẫn Hạo thở dài: "Vì sao hóa đơn tổ trọng án đều là anh phạt?"

"Bởi vì đây là phạm vi quản hạt của tôi."

Duẫn Hạo không thể không oán thán trong lòng là thời vận của tổ trọng án thực quá xui xẻo.

"Mọi người cùng là đồng nghiệp." Duẫn Hạo quyết định chèo kéo chắp nối: "Có thể chỉ phạt tiền đừng ghi hóa đơn không?"

"Không được." Giao cảnh lắc đầu: "Chỉ có ghi hóa đơn phạt người ta mới thấy được năng lực làm việc của tôi, còn cậu ngồi ở ghế lái không chỉ đảm bảo an toàn cho cậu mà còn cho người ngồi cạnh và những người già trẻ lớn bé đi lại trên đường."

Duẫn Hạo: "...."

Giao cảnh trả lại bằng lái xe và chứng minh thư cho Duẫn Hạo, do dự một chút nói: "Tổ các cậu có phải có người tên Phác Hữu Thiên?"

"Đúng vậy."

"Về sau đừng ngồi xe cậu ta lái."

"...." Chẳng lẽ Hữu Thiên đã đắc tội toàn bộ người trong phòng giao thông? Duẫn Hạo không khỏi tâm sinh cảnh giác: "vì sao?"

"Bởi vì cậu ta là siêu tốc đại vương. Còn có thuận tiện nói cho cậu ta biết, thời gian phạt giữ bằng của cậu ta hết rồi." Từ sau khi biết Hữu Thiên cũng là cảnh sát, anh ta nhàm chán lật lật xem lại những hóa đơn trước đây, phát hiện hầu hết những hóa đơn vượt quá tốc độ đều có liên quan tới người kia.

Duẫn Hạo: "...." May mà không phải chuyện Hữu Thiên bị khoa pháp y đuổi bị truyền ra ngoài.

Duẫn Hạo và Tại Trung trở lại tổ trọng án, đang định nói cho Hữu Thiên biết tin tức bất hạnh này lại bị Xương Mân đánh gãy.

Nguyên lai Xương Mân tra ip của Tô Mặc, tìm lại những trang web trước khi mất tích Tô Mặc đã xem, phát hiện anh ta từng ở trên mạng tìm rất nhiều lần thông tin về một trấn nhỏ tên Thượng Khánh, trấn nhỏ này tuy rằng ở ngoại ô thành phố nhưng cũng không xa lắm, đặc biệt thích hợ làm nơi du lịch ngắn ngày, hai ngày một đêm là thoải mái, lại có thể trải nghiệm cuộc sống nông gia.

Duẫn Hạo lập tức liên hệ cảnh sát địa phương nhờ bọn họ hỗ trợ điều tra một chút, xem Tô Mặc có tới trấn Thượng Khánh không, cúp điện thoại xong sắc mặt Duẫn Hạo vô cùng quỷ dị: "Cảnh sát địa phương nói cho tôi biết, mấy hôm trước bọn họ có phát hiện một thi thể nam lỏa thân, tuy rằng thân phận còn chưa được xác nhận, nhưng đặc điệm nhận dạng sơ qua cho thấy rất có khả năng là...Tô Mặc."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, một án dân cư mất tích đang êm đẹp đã trở thành án giết người?

Có phải cảnh trưởng có con mắt hỏa nhãn kim tinh nhìn đâu trúng đó không?

Xét thấy tính chất vụ án đã thay đổi, Duẫn Hạo chỉ có thể làn nữa định vị lại phương hướng điều tra.

"Hiện tại chỉ có thể chờ tin tức bên phái cảnh sát Thượng Khánh." Xương Mân kéo ghế tựa ra ngồi xuống.

"Tại Trung, nếu bên kia xác nhận, em liền chuẩn bị đi cùng anh." Duẫn Hạo suy nghĩ nói xong, bộ dáng như việc đó là chuyện đương nhiên.

A Khôn ngây ngốc nhìn sang Duẫn Hạo, lại nhìn những đồng nghiệp khác làm bộ như không nghe thấy gì, trong lòng nghĩ Trịnh sir làm như vậy là không đúng đi, Kim tổ trưởng nói thế nào cũng không phải là người của tổ trọng án, bình thường còn chưa tính, cả chuyện đi công tác này cũng kéo người ta vào sao? Cho dù năng lực của Kim tổ trưởng cũng không tồi nhưng người ta người của tổ khác a.

A Khôn vừa muốn giơ tay lên có ý kiến đã bị Hữu Thiên nhanh tay bịt miệng kéo sang một bên, đồ ngu ngốc này, chẳng lẽ không thấy được bộ dáng của Duẫn Hạo ca ai phản đối sẽ phải chết hay sao?

Hữu Thiên mỉm cười chân chó nói: "Duẫn Hạo ca, anh yên tâm đi đi, nơi này có em là được rồi."

Duẫn Hạo đối với Hữu Thiên làm như không thấy, quay sang Xương Mân phân phó: "Mọi người tiếp tục điều tra mối quan hệ xung quanh Tô Mặc và Hồ Hoa, còn nữa phái người theo dõi quán bar Thổ Lộ, cuối cùng tìm nam nhân cuối cùng gặp Tô Mặc, anh ta là nghi phạm lớn nhất trong vụ án."

Duẫn Hạo nói xong liền kéo Tại Trung cùng rời đi: "Tôi lên cảnh trưởng xin giấy phép, khi tôi không có ở đây mọi chuyện đều nghe theo Thẩm phó tổ."

Hữu Thiên 囧 nói: "Chẳng lẽ anh đã quên em mới là tổ trưởng, em mới là cấp trên của cậu ta sao?"

Duẫn Hạo cũng không quay đầu lại nói: "Có đôi khi vị tri cao thấp không phải dựa vào chức to hay nhỏ."

Hữu Thiên: "....." Có phải mình biểu đạt sai lầm cái gì rồi không?

Duẫn Hạo và Tại Trung biến mất ở sau cửa, những người còn lại trong văn phòng không ai nói gì chỉ ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, tròn mắt nhìn nhau.

A Khôn gạt tay Hữu Thiên vẫn như trước đang bị miệng cậu ra hỏi: "Tổ trưởng bịt miệng em làm gì?"

Xương Mân cầm tay Hữu Thiên qua, ở lòng bàn tay hung hăng nhéo một cái, Hữu Thiên nhăn mặt đau đớn, xoa xoa lòng bàn tay nói: "A Khôn, cậu mới tới cái gì cũng không hiểu, làm tốt chuyện của mình là được."

Nói xong chuyển đầu, nhìn sang Xương Mân đang híp mắt nhìn mình nói: "Nghe nói Khánh Thượng phong cảnh rất đẹp, thích hợp cho các đôi tình nhân đi du lịch thúc đẩy tình cảm."

"Chờ án này hoàn thành rồi tôi và anh cùng đi." Xương Mân nói xong quay đầu đi chỗ khcs, không cho Hữu Thiên thấy trên mặt cậu bởi vì khẩn trương mà cong cong khóe miệng.

Hữu Thiên nhìn vành tai Xương Mân hơi hơi ửng hồng, trong lòng bùm bùm hiện lên vô số luồng điện lưu, hắn không chút suy nghĩ nói: "Đáng tiếc chúng ta đi sẽ không được miễn phí."

.....

Nói xong Hữu Thiên ngay tại trong lòng hung hăng phỉ nổ bản thân không hiểu phong tình.

Quả nhiên, Xương Mân nghe thế cái mặt đều đen sạm: "Không sao, anh không có tiền tôi có là được."

Tôi mà có tiền còn không bằng trả tiền thuê nhà cho cậu, miễn cho cậu luôn lấy cái đó để chiếm tiện nghi của tôi. Hữu Thiên rụt đầu, những không đem suy nghĩ nói ra miệng.

Hết chương 17

giậs

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro