chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hữu Thiên cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thừa nhận, chính mình thật sự không thể ra được ý kiến hay, Duẫn Hạo lý giải gật đầu: "Xem ra, suy nghĩ ngay từ đầu của tôi là đúng."

"Suy nghĩ gì?" Hữu Thiên tò mò.

"Tôi vốn nghĩ mình có thể làm ngựa chết chữa thành ngựa sống, nhưng hiện tại thực hiển nhiên, ngựa sống cũng bị cậu chữa thành ngựa chết." hắn giờ mới biết được bản thân lúc trước nghĩ cái gì lý tưởng vinh quang tối thượng có bao nhiêu ngu xuẩn.

"Kỳ thật anh có thể đi tìm Xương Mân, loại chuyện này hẳn là sở trường của cậu ta."

"Nga?" sau lưng truyền tới một giọng nam dễ nghe: "Ý anh là tôi sở trường về tạo xuân dược hay sở trường về ra chủ ý bẩn?"

Hữu Thiên cứng ngắc quay đầu, phát hiện Xương mân đang tựa người và khung cửa âm trầm nhìn mình, thực hiển nhiên đã nghe một thời gian rất dài.

"Hai người có ân oán gì cần giải quyết, thỉnh lén giải quyết với nhau, hiện tại cần họp nhỏ." Duẫn Hạo không thể không lên tiếng đánh gãy hai người đang trừng trừng lườm nhau trước mắt.

"Em tính là bổ sủng thêm sao?" Xương Mân tuy rằng đặt câu hỏi nhưng người đã chủ động đi tới bàn họp kéo ghế ngồi xuống.

"Nếu cậu có thể nghĩ ra ý kiến nào hay." Duẫn Hạo đáp.

"Có thể, nhưng em có một điều kiện." Xương Mân nhún vai.

"Nói."

Xương Mân thong dong đứng dậy, tới gần tai Duẫn Hạo thì thầm gì đó.

"Cậu xác định?" Duẫn Hạo trong mắt là kinh ngạc là nghi ngờ là bất định.

Xương Mân nhún vai.

Duẫn Hạo liếc mắt một cái qua Hữu Thiên, nghĩ nghĩ nói: "Được, tôi đáp ứng cậu, hiện tại có thể nói chưa?"

"Một câu thôi, gần quan được ban lộc."

"Có ý gì?"

"Bộ anh bị bất mãn nên ảnh hướng tới cả trí thông minh sao?" Xương Mân nhăn mặt: "Sống chung trước hôn nhân, anh đã hiểu chưa?"

"Hiểu, tựa như cậu và Phác Hữu Thiên."

Hữu Thiên muốn phản bác gì đó, chỉ nghe Xương Mân nói: "Đúng thế, tựa như vậy."

"Vậy tôi nên làm thế nào?" Duẫn Hạo khiêm tốn thỉnh giáo.

Xương Mân phiêu mắt xem thường, vừa định nói gì, đã bị một tiếng chuông di động vang lên đánh gãy.

"Xương Mân." Thanh âm Tuấn Tú nghe qua dị thường nghiêm túc.

"Huh?"

"Động vật thân mềm sẽ không bị khó thở sao?"

Xương Mân tùy tay cầm lên quả táo, cắn một ngụm chậm rãi nói: "Loại vấn đề này cũng tới hỏi tớ sao? Bộ giáo viên hồi tiểu học của cậu chết sớm bị giáo viên thể dục tới dạy thay à?"

"Tớ chỉ là muốn thay đổi không khí thôi mà." Tuấn Tú nhanh chóng sửa miệng.

Xương Mân vẫn gặm quả táo, chậm rãi nuốt xuống nói tiếp: "Mục đích?"

"Kim tổ trưởng nói đêm nay muốn mời chúng tớ đi uống một chén."

"Chúc mừng, năng lực bám riết của cậu lại tăng cao." Xương Mân thành tâm thành ý tán dương, không đợi Tuấn Tú có phản ứng gì liền cúp điện thoại.

Ngón tay Duẫn Hạo ở trên bàn gõ gõ, bất đắc dĩ thở dài: "Tôi nói mở cuộc họp nhỏ, cậu gọi điện thoại, tôi nhịn, tôi hopk, cậu ăn táo tôi cũng nhịn, nhưng vì sao cậu tiếp xong điện thoại còn muốn cho tôi xem sắc mặt cậu?"

Xương Mân không cho là đúng: "Chẳng lẽ anh muốn xem gáy em?"

Duẫn Hạo cứng còng: "Vì sao suy nghĩ của cậu lại chọn phương án kém nhất vậy?"

"Bởi vì em muốn thấy nhân phẩm của người đó càng ngày càng kém."

"Lúc cậu nói người khác sao lại nhìn tôi?" Duẫn Hạo bất mãn.

"Chẳng lẽ anh cảm thấy chúng ta là người một nhà?" Xương Mân vừa đứng dậy vừa nói.

"Cậu muốn đi đâu?" Duẫn Hạo hỏi theo, bọn họ còn chưa thảo luận xong.

"Tối nay Kim tổ trưởng muốn mời rượu, em đi chuẩn bị."

"Tại Trung gọi điện cho cậu? tại sao em ấy không trực tiếp tìm tôi?" giọng nói nồng đậm vị chua khiến cho Hữu Thiên ngồi một bên cũng cảm thấy ê răng.

"người gọi điện là Tuấn Tú." Xương Mân tức giận nói: "Anh không nên dùng loại vẻ mặt này để nói chuyện."

"Vẻ mặt gì?" Duẫn Hạo sờ sờ da mặt.

"Giống như vừa mới tạ thế không bao lâu, chuẩn bị tìm một người nào đấy để dọa." cho nên mới nói người bị ăn dấm chua nhiều quá không thể nói lý.

"....."

Trong chuyến đi tới Khánh Thượng, vì sao hắn lại nghĩ tới lời nói độc ác của Xương Mân được giải.

Tại Trụng hẹn mọi người ở một tiểu quán bar mới mở, người không nhiều lắm nhưng được cái khung cảnh không tệ. chờ tới khi cậu mang các thành viên tổ tệ nạn tới thì Duẫn Hạo cùng tổ trọng án đã ngồi xuống rồi, trên mặt bàn đã có vài cái vỏ chai.

"Hôm nay lại đông đủ vậy?" Tại Trung đối với các thành viên tổ trọng án cười cười, tự nhiên mà tiêu sái tới bên cạnh Duẫn Hạo ngồi xuống.

"Đối với việc ăn uống không phải trả tiền bọn họ luôn là nhanh nhất." Duẫn Hạo rót một chén: "Sao lại tới trễ vậy? bề bộn nhiều việc?"

"Không, chỉ là phải nộp mấy bản báo cáo thôi." Tại Trung nói.

"Khó được khi Tại Trung ca mời khác, em phải uống nhiều hơn 2 chén." Tuấn Tú hưng phấn nói.

"có thể, để tôi gọi người mang cho cậu mấy cái chén không."

Bị Tại Trung chèn ép Tuấn Tú không chút nào để ý, cười tủm tỉm cùng người khác vung tay gọi rượu, bởi vì quan hệ của Duẫn Hạo và Tại Trung mà thành viên tổ trọng án và tổ tệ nạn thường xuyên tụ tập gặp mặt, cho nên lúc này rất thân thiết chén anh chén em, không khí cũng dần trở nên náo nhiệt hơn.

"Oa, thật lợi hại." Hữu Thiên như phát hiện cái gì đó mới lạ, ánh mắt nhìn chằm chằm chỗ quầy bar, Tại Trung quay đầu, phát hiện ở quầy bar là một nữ bartender xinh đẹp, ăn mặc như nhân viên phục vụ bình thường, áo sơ mi trắng khoác ngoài áo ba lỗ màu đen, nhưng khí chất của nữ bartender này thực không tầm thường, xa xa nhìn lại toát ra một cỗ khí chất lành lạnh.

"Kỹ thuật của cô ấy không tồi." Hữu Thiên nói.

"Tôi còn tưởng cậu nói tới diện mạo của cô ấy." Tại Trung cười nói, cậu cũng thấy kĩ thuật tung hứng của cô ấy không tệ, nhưng tuyệt đối không đến mức khiến người khác phải thổn thức như thế.

"Không phải." Hữu Thiên bị người vạch trần cũng không xấu hổ, tỏ vẻ đứng đắn nói: "Kỳ thật từ nhỏ nguyện vọng của em chính là làm bartender."

"Nguyện vọng từ nhỏ của anh không phải là cảnh sát trừ bạo an dân sao?" Xương Mân ngồi trên sô pha lạnh lùng mở miệng.

"A?" Hữu Thiên ngơ ngác nhìn Xương Mân.

"Lần trước cậu đã nói với chúng tôi như thế." Tại Trung nhắc nhở.

Hữu Thiên vẫn như cũ ngơ ngác nhìn Xương Mân hiển nhiên đã quên chính mình đã nói gì.

"Tôi đi toilet." Nhìn thấy vẻ mặt Hữu Thiên phát ngốc lại nhìn về phía quầy bar, Xương Mân rốt cuộc nhịn không được bỏ lại một câu đứng dậy.

"Tớ cũng đi." Tuấn Tú đã nốc rượu không ít thấy Xương Mân đứng dậy cũng đi theo sau.

"Duẫn Hạo, muốn nhảy không?" Tại Trung nhìn sân khấu, nhịn không được mởi hắn.

"Em đi trước đi, nhưng không cho phép cùng người khác kề mặt kề vai nhảy." Duẫn Hạo nghiêm túc nói, hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên Tại Trung nhảy đã kinh diễm và lớn mật thế nào.

Thấy thân ảnh Tại Trung đã hòa vào sàn nhảy, Duẫn Hạo mới kéo Hữu Thiên lại hỏi: "Cậu cảm thấy tôi chuyển vào ở nhà Tại Trung có tỷ lệ bao nhiên %."

"Trên 1% dưới 100%" Hữu Thiên không chút nghĩ ngợi liền trả lời,

Ngón tay Duẫn Hạo gõ gõ trên mặt bàn: "Vậy tôi rút tiền lương của cậu xuống dưới 100 đồng được không?"

Hữu Thiên nhún vai: "Anh không thể trách em, lúc trước em vào ở nhà Xương Mân là do bê ngoài thúc đẩy." Cho nên hắn làm sao mà biết được Kim tổ trưởng có đồng ý hay không.

"Lại nói tiếp, thái độ của Xương Mân đối với Tuấn Tú đã tự nhiên hơn rất nhiều, cậu tính thế nào?"

"Giả vờ giả vịt là kỹ năng thứ hai của Xương Mân ngoài lời nói ác độc, trên thực tế trong lòng câu ấy đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn buông Tuấn Tú."

"Vậy sao cậu vẫn lựa chọn sống cùng với cậu ấy?" Duẫn Hạo hỏi.

"Duẫn Hạo ca, em là nói chưa hoàn toàn buông, mà không phải là không hoàn toàn buông, trên thực tế, cá tính của Xương Mân thuộc dạng địch bất động ta bất động, phong cách cực bảo thủ, cho nên cậu ấy mới để Tuấn Tú muốn làm gì thì làm, Tuấn Tú là thẳng, cậu ấy so với ai khác đều rõ ràng, nếu cậu ấy làm gì, cậu ấy sẽ không buông tay Tuấn Tú, nhưng nếu cậu ấy cái gì cũng không làm thì cậu ấy còn lấy đó làm cớ để tiếp tục đặt Tuấn Tú ở trong lòng."

"nghe qua đường tình của cậu cũng thực nhấp nhô, tôi thực ngạc nhiên, cậu vì sao lại yêu cậu ta được?" Thậm chí là biết rõ trong lòng Xương Mân có Tuấn Tú.

"Duẫn Hạo ca, anh vì sao lại làm cảnh sát?"

Duẫn Hạo nghĩ nghĩ nói: "Bởi vì trong lòng thực sự thích làm cảnh sát."

"Em cũng vậy đó. Trong lòng có thanh âm luôn nói cho em biết kì thật em thích Xương Mân, bởi vì ở trong lòng tối tăm lại rất yên tĩnh, cho nên nghe đặc biệt rõ ràng, rõ ràng tới mức thanh âm này càng lúc càng lớn, lớn đến mức muốn há miệng nói ra."

"Cậu chẳng lẽ không sợ trong lòng cậu ta vĩnh viễn không bỏ được Tuấn Tú sao?"

Hữu Thiên bất đắc dĩ nở nụ cười, uống một chén rượu nói: "Biết rõ cảnh sát phải đối mặt với đủ loại mọi tội phạm, chẳng lẽ chúng ta sẽ không làm sao? Biết rõ trong nước có độc, chẳng lẽ chúng ta không uống sao? Biết rõ không khí có bụi, chẳng lẽ chúng ta không hô hấp sao? Khi em và Xương Mân ở cùng một chỗ chỉ cần cả hai vui vẻ là được, trong lòng cậu ấy có hay không có Tuấn Tú thực sự quan trọng vậy sao?"

Duẫn Hạo nhìn chằm chằm sườn mặt Hữu Thiên đang nhìn trần nhà, Hữu Thiên thì thào nói: "Thật sự yêu một người, chính là biết rõ người đó lừa mình, lại vẫn lựa chọn tin tưởng, thẳng tới một ngày người đó lừa tới chán ngấy mới thôi...huống chi, Xương Mân cũng không có gạt em, ngày đầu tiên em chuyển vào nhà, cậu ấy đã nói cho em biết nguyên do lúc trước cậu ấy làm như vậy, cậu ấy đào một cái bẫy để chờ Tuấn Tú nhảy vào, kết quả người nhảy vào lại là em."

Hữu Thiên cúi đầu nhìn sang Duẫn Hạo: "Duẫn Hạo ca, nếu anh ở trong mộng mơ thấy Kim tổ trưởng, như vậy ngày hôm sau liền xuất hiện trước mặt anh ấy đi, có đôi khi, rất nhiều chuyện chỉ cần giải quyết đơn giản như vậy thôi."

Duẫn Hạo nhìn hai mắt chân thành của Hữu Thiên, thật lâu không dời mắt, một lời trêu chọc cũng không nói được. hắn lần đầu tiên phát hiện, nguyên lai một đồng nghiệp mình đã quen biết nhiều năm như vậy lại có lúc bày ra được biểu tình đứng đắn đến thế.

"A!" Duẫn Hạo đắm chìm trong một Hữu Thiên không muốn ai biết không thể tự thoát ra được, đột nhiên nghe được tiếng Hữu Thiên hét lớn, ào ào chạy tới quầy bar, Duẫn Hạo nhìn lại, nguyên lai vị mỹ nữ bartender rốt cục phát hiện sự tồn tại của Hữu Thiên cho hắn một cái nháy mắt.

Duẫn Hạo囧 囧, đều nói thiên tài và ngu dốt chỉ cách nhau một sợi chỉ nhưng đối với Hữu Thiên mà nói, cái sợi chỉ kia không tránh khỏi thực sự quá mỏng manh, chẳng lẽ không thể làm cho một Phác Hữu Thiên chân thật tồn tại lâu hơn chút được sao?

Xương Mân nhìn thấy Hữu Thiên đi rồi mới chậm rãi đi tới ngồi xuống cạnh Duẫn Hạo, khóe miệng ý cười khoái trá.

"Cậu nghe hết rồi chứ?" Duẫn Hạo không chút nào ngoài ý muốn.

"Một chút." Xương Mân hàm súc trả lời, nhưng khóe miệng càng kéo càng cao.

"Nếu chỉ một chút vậy sao khóe miệng kéo cao như vậy?" Duẫn Hạo tức giận nói.

"Không biết, da mặt tạo nên."

Duẫn Hạo phiêu cái xem thường nói: "Không giả vờ sẽ chết à? Thẳng thắn thành khẩn một chút đối với cậu ấy cũng công bằng hơn."

"Kỳ thật." Xương Mân gác chân, nói: "Rất nhiều câu nói của Hữu Thiên cũng chỉ giới hạn trong lời nói mà thôi, trong hai bọn em, vẫn đều là em chủ động."

Duẫn Hạo gật đầu, cá tính Hữu Thiên hắn rõ ràng, Hữu Thiên là điển hình của một con hổ giấy, lý luận thì rất giỏi nhưng hành động lạ chả ra gì, Xương Mân nói cậu ấy vẫn chủ động vậy chứng tỏ cậu ta ở thế bị động, còn phương pháp chủ động làm cái gì thì tốt nhất đừng bàn.

Duẫn Hạo nói: "Những lời nói của Hữu Thiên rất hay, không có ai hoài nghi nó là sai."

Xương Mân gật đầu: "Đối với những điều anh ta đã nói, em đều có khả năng làm, chính là đem những lời nói đó đều biến thành sự thật." Nói xong, Xương Mân vỗ tay một cái, hướng chỗ Hữu Thiên đi tới.

"Cậu đi đâu vậy?" Duẫn Hạo hỏi.

"Trừ bỏ giả vờ cùng lời nói ác độc, em còn thực thích ăn dấm chua."

Duẫn Hạo trong lòng không chút thành ý đồng tình với Hữu Thiên, ánh mắt chuyển xuống sàn nhảy tìm người, sau đó dừng ở một thân áo lam trên người Tại Trung.

Sau khi tìm được Tại Trung, trong nháy mắt, những âm nhạc ồn ào của quán bar biến mất, nam nữ tán tỉnh nhay cùng những bước nhảy cũng hư không, hết thảy đều không thấy, hắn rõ ràng khắc sâu nghe được thanh âm từ sâu trong nội tâm mình truyền tới:

Nguyên lai, tôi muốn có được hạnh phúc, chính là được ở bên em, vô cùng đơn giản như vậy thôi.

Quá khứ, hiện tại, tương lai, đều như vậy.

Nhận thấy ánh mắt Duẫn Hạo sáng quắc hướng tới mình, Tại Trung từ trong đám người ngẩng đầu lên, cậu vừa mới chơi vật tay xong, mồ hôi trong suốt theo hai gò mắt tuấn mỹ chảy xuống cằm, sau đó trượt xuống xương quai xanh ẩn nấp khêu gợi, cậu đối với Duẫn Hạo đang ngồi trong bóng tối làm một cái thủ thế khiêu khích, kiêu ngạo tới tận cùng, nhưng cũng xinh đẹp cũng tận cùng.

Duẫn Hạo đẩy đám người bước tới, ánh vào tầm mắt là một chiếc bàn nhỏ, bên cạnh bàn là một nam nhân cao tráng lưng hùm vai gấu, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Tại Trung, theo những người khác nói chuyện với nhau, Duẫn Hạo biết được gã là một trogn số hai đại lực sĩ của quán, đối với vật tay chưa từng thua cuộc, nhưng hiện tại, Duẫn Hạo nhìn về phía Tại Trung đang hoạt động gân cốt, một nữ nhân trang điểm lòe loẹt đang gắt gao dán lên người cậu, Duẫn Hạo không khỏi nhíu mày, gắt gao nhìn chằm chằm tay cô ta đặt bên hông Tại Trung. Tuy rằng Tại Trung cố gắng khắc chế nhưng hắn vẫn như cũ nhìn ra khóe miệng cậu lộ ra một tia đắc ý nho nhỏ, cậu bỡn cợt nhìn Duẫn Hạo, chỉ chỉ phía đối diện, Duẫn Hạo biết là do đối phương khiêu khích.

"Anh tới." Duẫn Hạo cởi áo khoác ném cho Xương Mân đang ở một bên xem náo nhiệt, tự tin ngồi xuống vị trí của mãnh nam.

Tại Trung cau mày: "So như vậy chẳng phải thực không có ý nghĩa?"

Duẫn Hạo nói: "Vậy Kim tổ trưởng muốn so thế nào?"

Tại Trung ngồi xuống vị trí đối diện, ngón tay gõ gõ lên bàn phân vân, nói: "Tôi cùng với anh kia vừa mới đấu." Cậu chỉ chỉ mãnh nam đang nhăn nhó đứng ở phía sau: "Cá vị mỹ nữ này đêm nay thuộc về ai, Trịnh cảnh quan cũng muốn so như vậy sao?"

Nguyên lai là nữ nhân này là cậu thắng được. Duẫn Hạo đã hiểu, hắn sao lại đã quên, người ngày trừ bỏ thời gian mặc cảnh phục nghiêm túc làm việc thì chính là một nam nhân bất tuân kiệt ngạo mê người?

"vậy cứ so thế đi, em thắng, mỹ nữ đêm nay thuộc về em."

Tại Trung vẫn như cũ lộ ra nụ cười khéo léo, nhưng mọi người đều cảm thấy hàn ý toát ra từ cậu, cậu lạnh lẽo nói: "Vậy Trịnh cảnh quan thắng, là muốn mang bạn gái của tôi đi đêm nay sao?"

Ghen à? Duẫn Hạo trong lòng vui sướng, quả nhiên là họ hàng nhà quan lại, chỉ cho phép mình phóng hỏa không cho phép dân chúng đốt đèn. Nhưng nhìn thấy tươi cười đọng lại bên khóe miệng Tại Trung, hắn rốt cuộc khắc chế không được bật cười.

"Đương nhiên..." Duẫn Hạo dừng lại một chút, vừa lòng nhìn sắc mặt Tại Trung càng ngày càng đen, cười nói nốt: "Đương nhiên không, nếu anh thắng, người anh muốn mang đi là em, Kim tổ trưởng."

Tiếng nói của Duẫn Hạo vừa dứt, chung quanh lập tức vang lên một trận khẩu tiếu, mọi người chung quanh càng tập trung đông hơn muốn nhìn hia nam nhân đồng dạng xuất sắc này rốt cuộc ai thắng ai bại.

"Chấp nhận khiêu chiến của anh." Tại Trung hất cằm, ngạo nghễ nói.

"Vậy, mời." Duẫn Hạo lịch sự, ý bảo Tại Trung bắt đầu đi.

Sau tiếng còi của trọng tài, cổ tay Tại Trung lập tức bắt lấy thời cơ, hơi hơi khuynh thân về phía trước đem cổ tay Duẫn Hạo áp chế xuống, theo động tác của cậu, Duẫn Hạo thấy cánh tay xinh đẹp của Tại Trung nổi đầy cơ bắp, tuy rằng bị tạm thời ngăn chặn nhưng Duẫn Hạo vẫn như cũ không chút hoang mang ngồi huýt sáo rất thản nhiên, nói một câu: "Dáng người không tệ." nhưng Tại Trung vẫn không chịu ảnh hưởng của hắn, vẫn như cũ rất nhanh tấn công mạnh mẽ, cổ tay giao nhau của hai người rất nhanh bị cậu kéo đè xuống, cậu ngay từ đầu bắt được thời cơ, lại chưa cảm thấy Duẫn Hạo phản kích lần nào, trong lòng cho rằng nhất định mình thắng rồi, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đối với Duẫn Hạo cho một nụ cười tươi sáng bóng.

Duẫn Hạo thấy nụ cười đó của cậu ngẩn người trong tay từa hồ buông lực, Tại Trung bắt đúng lức, lập tức mạnh tay đè xuống, mọi người theo động tác của cậu phát ra từng đợt kinh hô, tựa hồ không nghĩ tới Duẫn Hạo sẽ bại trận dễ dàng như vậy, nhưng dự đoán thắng lợi của Tại Trung không có xuất hiện, sau khi cậu phát lực, cổ tay Duẫn Hạo tựa hồ nhẹ nhàng vặn vẹo, liền lập tức ngưng lại giữa chừng, đẩy cuộc đấu về phía cân bằng, cuộc quyết đấu của cả hai bây giờ mới thực sự bắt đầu, ai cũng không biết cú phản công của Duẫn Hạo đã phải dùng bao nhiêu sức nhưng đến khi mọi người thấy rõ được thì tình huống đã thay đổi, cổ tay Tại Trung tựa hồ chậm rãi bị đè xuống.

"Tại Trung à." Duẫn Hạo một bên đem cổ tay hai người hướng về chính mình, một bên chậm rãi nói: "Kỹ thật vật tay của em không tồi, nhưng mà..." lời hắn nói còn chưa hết, tựa hồ hắn bắt đầu chuyên tâm thi đấu, bỗng nhiên, Tại Trung trừng lớn hai tròng mắt, bất khả tư nghị nhìn Duẫn Hạo, cái tên luôn ra vẻ đạo mạo này, hắn thế nhưng thế nhưng... cởi giày, chân đi tất cứ như vậy mà đặt lên cẳng chân mình, thong thả tình dục ma sát, bởi vì trên bàn trải một chiếc khăn trải bàn lớn che kín toàn bộ chân bàn, cho nên mọi người không thể nhìn thấy trời đất phía dưới mặt bàn thế nào.

Chậm rãi, chân Duẫn hạo buông tha đũng quần Tại Trung, Tại Trung thở phào một hơi, lại bởi vì động tác kế tiếp của hắn mà cứng còng thân mình, hắn thế nhưng một đường chạm tới đũng quần cậu, ngón chân linh hoạt ở hạ khố cậu lúc nặng lúc nhẹ cao thấp triệt động dục vọng của cậu, Tại Trung cảm thấy hạ thân sắp phản ứng. Cậu hung hăng lườm Duẫn Hạo, cơ hồ cắn răng nói: "Duẫn Hạo..."

"Huh?" biểu tình Duẫn Hạo không chút biến hóa, tựa hồ rất chuyên tâm so tài, hảo hảo nhắc nhở Tại Trung: "Tại Trung, lúc thi đấu tốt nhất không nên nhiễu loạn đối phương, sẽ khiến người ta phân tâm."

Vậy hiện tại anh đang làm gì? Tại Trung trong lòng nghiến răng nghiến lợi.

Bị động tác phía dưới của Duẫn Hạo khiến Tại Trung không còn khí lực phản kích, Tại Trung đã quên chính mình cùng Duẫn Hạo đang chơi vật cổ tay, thầm nghĩ muốn xông lên hung hăng hôn hắn một cái, ở trên đôi môi dày kia cắn một cái cho bõ tức.

Động tác dưới chân của Duẫn Hạo vẫn không ngừng, đương nhiên biết Tại Trung đã không còn duy trì được, cánh tay hai người đã đổ hẳn sang một bên, trải qua một chút lực của hắn, mu bàn tay Tại Trung đã ngả rạp sang một bên, hắn rướn người lên hôn lên mu bàn tay cậu một cái, dùng thanh âm chỉ hai người mới nghe được nói: "Đêm nay em là của anh." không chỉ đêm nay, đêm mai hay bất cứ lúc nào em cũng chỉ có thể là của anh.

Tại Trung hoảng hốt, trong lúc thất thần cổ tay đã bị Duẫn Hạo đặt lên bàn, khách nhân trong quán bar vang lên tiếng ủng hộ, thực hiển nhiên trận quyết đấu này khiến bọn họ thực hài lòng, nhất thời mấy người còn nóng lòng hướng Duẫn Hạo muốn khiêu chiến.

"Về sau rảnh sẽ đấu, các vị." Duẫn Hạo cười vẫy vẫy tay, từ chối khiêu chiến của những người khác. Hắn giơ tay Tại Trung lên, mười ngón tay giao triền vừa khít, thân mình đi lên khiến Tại Trung có thể tựa lên người hắn: "Hiện tại tôi còn phải mang vinh quang của mình về."

Nghe được hai từ vinh quang này, Tại Trung mới phục hồi tinh thần, phát hiện bản thân đã dựa lên người Duẫn Hạo từ lúc nào, cậu hừ nhẹ một tiếng, cố gắng bình phục kích động thân thể sau đó chậm rãi đứng thẳng người, trắng mắt lườm Duẫn Hạo một cái, cái tên âm hiểm, nêus không phải do tên này đùa giỡn dùng thủ đoạn không trong sạch, cậu nhất định không thất bại.

"Không biết Kim tổ trưởng nói có giữ lời không?" Duẫn Hạo cợt nhả nhìn sắc mặt mất tự nhiên của Tại Trung.

"Đương nhiên." Tại Trung cao ngạo ngẩng đầu, cũng không thèm nhìn hắn đáp lại.

"Vậy..." Lời Duẫn Hạo còn chưa nói xong, Tuấn Tú đột nhiên từ trong đám người vọt ra: "Không tốt, Tại Trung ca, có người báo quán bar thành Tây có người đang tổ chức đại quy mô bán dâm, cảnh trưởng bảo chúng ta mang đội tới kiểm tra."

.......

Hết chương 23

^bhp,#

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro