chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bởi vì tâm tình đi vào giấc ngủ không tệ nên một giấc ngủ thẳng không mộng mị, nên khi buổi sáng Tại Trung thần thanh khí sảng tỉnh dậy phát hiện nguyên bản nên nằm ngủ cạnh cậu chờ cậu tỉnh lại cho cậu một nụ hôn buổi sáng Trịnh Duẫn Hạo lúc này lại không thấy đâu, cậu khẽ nhíu mày, mặt không chút thay đổi dậy làm bữa sáng.

Vừa đem bánh cùng sữa đặt lên bàn, chuông cửa liền như điện giật vang lên ầm ĩ, cậu chậm rãi nuốt xuống miếng bánh mặc cho chuông cửa vang lên mười phút mới chậm rãi đi ra mở.

Cậu không kiên nhẫn mở cửa, thấy Duẫn Hạo kéo theo hai chiếc va li hành lý to đứng ngoài cửa vô tội nhìn mình.

"Chào buổi sáng." Duẫn Hạo cười thực sáng lạn.

"...."

Tại Trung nhíu mày, cậu còn tưởng rằng Duẫn Hạo đã về nhà chuẩn bị đi làm, nếu lời nói có hàm chứa chỉ số tâm tình thì Duẫn Hạo có thể phát hiện tâm tình Tại Trung lúc này chính là cao thấp lên xuống một phen, cuối cùng thành thẳng băng một đường dài. Cậu nghĩ đối phương đã đi làm kết quả nguyên lai là đi chuyển nhà.

Duẫn Hạo thấy bộ dạng ngơ ngác không phản ứng của Tại Trung, liền kéo va li tự nhiên đi vào trong nhà.

"Đợi chút." Tại Trung theo bản năng chặn ở cửa: "Anh như thế nào tới đây?"

Duẫn Hạo buông va li xuống nói: "Anh lái xe tới."

"...." Tại Trung phiêu cái mắt xem thường, nói rõ ý hỏi của mình: "Vậy anh có thể nói cho em biết vì sao anh lại xách va li ấn chuông cửa nhà em không?"

"Bởi vì lúc anh đi ra quên lấy chìa khóa nhà em, nói tới đây mới nhớ, Tại Trung à, em hẳn là nên đánh cho anh một chùm."

......

Chơi trò giả ngu? Tại Trung cười tủm tỉm gật đầu, không nói gì, tiếp tục mắt sáng như đuốc nhìn Duẫn Hạo.

"À..." dưới ánh mắt áp bách của Tại Trung, Duẫn Hạo rụt cổ, thở dài nói: "Nhà anh ở khu dân cư đã cũ, đêm qua mạch điện nhà bị chập nên đã đem nhà anh thiêu hủy rồi."

"Chập điện là chuyện lớn sao tin tức sáng nay không có đưa?" Trên mặt Tại Trung thật to viết em không tin.

"Chủ cho thuê sợ về sau không cho thuê được nữa nên không có báo nguy."

"Thật không?" Tại Trung nhíu mày: "Vậy anh có được bồi thường không?"

"Có." Duẫn Hạo da mặt dày chết không thay đổi.

"Khách sạn sở dĩ tồn tại là vì thu lưu những người không có nhà để về." Tại Trung chân thành đề nghị.

"Tiền của anh đã tiêu hết, bây giờ còn chưa lĩnh lương." Duẫn Hạo thở dài đáng thương hề hề nói.

Tại Trung nheo mắt lại nói: "Bà chủ nhà có bồi thường cho anh, vậy tiền đâu?"

"Anh không lấy." Duẫn Hạo nhún vai: "Anh cảm thấy bà ấy cũng thực khó khăn."

"....."

Tại Trung hết chỗ để nói, sau một lúc lâu, gãi gãi đầu, nhớ lại tình huống hiện tại: "Ý anh là, nhà anh bởi vì chập mạch cho nên bị cháy, không có tiền ở khách sạn, cho nên không có nhà để về?"

"Ừ ừ." Duẫn Hạo gật mạnh đầu, vẻ mặt chính là như thế.

"vậy nếu anh không chê...."

Duẫn Hạo không cần nghĩ ngợi xách đống va li nói: "Đa tạ Tại Trung thu lưu."

"....vậy ngủ dưới gầm cầu đi."Tại Trung cười xấu xa: "Thực xin lỗi, sáng sớm em phản ứng hơi chậm."

Duẫn Hạo: "...." Trước khi ấn chuông hắn đã nghĩ cửa nhà này không dễ dàng bước vào, nhưng là không nghĩ tới lại khó khăn tới vậy, đối thoại lâu như vậy, cư nhiên hắn vẫn xách va li dẫm chân tại chỗ, trọng yếu hơn là hắn phát hiện Tại Trung đang tức giận. là vì sáng nay hắn không nói năng gì đã rời đi sao?

Duẫn Hạo cau mày: "Cho dù là bạn bè thì lúc đối phương gặp khó khăn giúp đỡ thu lưu một chút cũng được mà, huống chi, chúng ta còn là người yêu."

"Anh không nói em cũng quên mất." Tại Trung bừng tỉnh đại ngộ gõ gõ đầu: "nguyên lai chúng ta là người yêu, em còn tưởng chúng ta là 419 khi hừng đông liền hảo tụ hảo tán." (491= tình 1 đêm)

Trong lòng Duẫn Hạo bất đắc dĩ thở dài, quả nhiên là vì tức giận cái này.

"Em không thể trực tiếp nói cho anh sao? Cần gì phải vòng vo luẩn quẩn như vậy." Hắn bĩu môi: "Anh biết không nói lời nào liền rời đi là anh không đúng, nhưng anh cho rằng trước khi em rời giường có thể quay về, nhưng đi ra ngoài rồi anh mới phát hiện anh không có chìa khóa nhà em."

Tại Trung mặt không chút thay đổi khoanh tay trước ngực cười lạnh: "Em không phải so đo cái này, anh giải thích nhiều như vậy làm gì?"

Còn nói không để ý, ánh mắt đều đã đem người đông chết rồi. Duẫn Hạo cân nhắc vẫn không đem những lời này nói ra miệng, hắn cúi người hôn lên môi Tại Trung, thấp giọng hối lỗi: "Ngoan, anh sai rồ." thừa dịp Tại Trung đang ngốc lăng hắn nghiêng thân kéo theo vali lách người gian nan đi vào nhà.

Tại Trung bị chen chúc lui về sau mấy bước, bất tri bất giác nói: "Đợi chút."

"Cám ơn." Duẫn Hạo cũng không quay đầu kéo va li thẳng hướng phòng ngủ đi tới.

"Không phải..."

"Anh để hành lí trong tủ quần áo nhé." Từ phòng ngủ truyền tới thanh âm hưng phấn của Duẫn Hạo.

"Em còn chưa đồng ý cho anh vào ở." Tại Trung bất đắc dĩ đỡ trán.

"Chẳng lẽ em nhẫn tâm đuổi anh ra ngoài?" Duẫn Hạo ghé vào ngăn tủ ủy khuất nói, ánh mắt gắt gao nhìn cậu, ánh mắt hắn rõ ràng minh bạch, lông mi thật dài trông lại càng ủy khuất vô tội.

Tại Trung nhìn hắn liền cảm thấy ý chí ngăn cản bất tri bất giác tan rã, hắn bất đắc dĩ thở dài: "Nhớ rõ giao tiền thuê nhà."

Duẫn Hạo không nói hai lời lập tức thu xếp đồ đạc, Tại Trung nhìn hắn trong chốc lát xoay người tiếp tục đi ăn bữa sáng của mình, trong lòng buồn bực suy nghĩ, ít nhất cũng phải đối với chủ cho thuê nhà nói tiếng cám ơn đi chứ.

"Cám ơn em." Duẫn Hạo thật tình thực lòng nói, Cho dù là người yêu, hắn cũng biết muốn đối phương hoàn toàn chân chính mở ra lãnh địa tư nhân thực không dễ dàng, nhất là đối phương là Kim Tại Trung, hắn biết tâm tư Tại Trung là nơi khó đụng chạm, mà hiện tại có phải đã đại biểu mình có tư cách tiến vào hay không?

Nhìn Duẫn Hạo cầm quần áo của hắn bỏ vào tủ quần áo của mình, Tại Trung rốt cục có cảm giác hai người sắp ở chung, thân là người cùng chủ cho thuê nhà của đối phương, cậu lịch sự hỏi: "Có cần giúp gì không?"

Duẫn Hạo không nghĩ ngợi yêu cầu nói: "Anh còn chưa ăn sáng."

Tại Trung nhìn nhìn cốc sữa trong tay mình không nói lời nào.

Duẫn Hạo thấy cậu không nhúc nhích, tiếp tục hỏi: "Bao ăn uống đi?"

"Một tháng 200 vạn." Tại Trung công phu sư tử ngoạm.

Duẫn Hạo lập tức biết nghe lời gật đầu: "Anh có thể giao toàn bộ tiền lương cho em quản."

Tại Trung 囧 囧 nhìn hắn.

Duẫn Hạo nghiêm mặt nói: "trong nhà có một người nắm quyền kinh tế mới là trụ cột của gia đình hài hòa ổn định."

........

Tại Trung không nói được lời nào, cắn bánh mì xoay người rời đi.

Duẫn Hạo tiếp tục xếp quần áo.

Tại Trung rất nhanh trở về, trong tay còn cầm theo giấy bút.

Duẫn Hạo ngừng tay ngẩng đầu nhìn cậu.

Tại Trung ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vậy chúng ta hiện tại thảo luận một chút, phương án cơ bản của gia đình hài hòa ổn đinh."

Duẫn Hạo trong đầu phát hiện Tại Trung cực kì có thiên phú làm thư kí, cốc sữa vừa hết, thì trên tờ giấy kia đã chi chít chữ.

Tại Trung viết xong, cố ý kiểm tra một lần xác định không quên cái gì mới giao cho hắn đọc.

Duẫn Hạo hai tay tiếp nhận tờ gia quy, vừa đọc đại thể liếc mắt qua một cái, xác định không có quy định kỳ hạn ở mới yên tâm cẩn thận đọc từng mục một.

"Mỗi tháng đúng hạn giao tiền thuê?" Duẫn Hạo giơ tay kháng nghị.

Tại Trung gật đầu: "Phải."

Duẫn Hạo kinh ngạc nhìn cậu: "Em thực thiếu tiền sao?" theo hắn biết, tổ tệ nạn tuy rằng hiệu quả và ích lợi không tốt lắm nhưng lương nhân viên cảnh cụ bọn họ theo cấp hàm đều như nhau.

"Anh có thể coi là em muốn tìm một lý do để đuổi anh đi." Tại Trung tay chống cằm cười tủm tỉm.

Duẫn Hạo bĩu môi: "Một tuần chỉ có thể làm ba lần?" Hắn hít một hơi, cố gắng lộ ra một nụ cười nói: "Như vậy anh sẽ dục vọng bất mãn."

Tại Trung không thèm quan tâm nhún vai, tỏ vẻ hoàn toàn không hiểu nỗi thống khổ của nam nhân.

Duẫn Hạo suy nghĩ một hồi, trong lòng có chủ ý, đem tờ giấy vo viên ném vào thùng rác: "Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý, sự tình này về sau nghị luận tiếp."

Tại Trung nhìn chằm chằm cục giấy trong thùng rác: "anh còn chưa đọc hết mà."

"Yên tâm, anh đọc nhanh như gió." Duẫn Hạo nói cho có lệ, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: "Đi thôi."

"Đi đâu?" Tại Trung sửng sốt.

"Em hôm nay không phải muốn tới phố 5 khu tây để bắt bán sách lậu sao?"

"Sao anh biết?" Tại Trung ngạc nhiên hỏi. hành động này cậu tối qua mới được thông tri thôi mà.

"Tuấn Tú nói cho anh biết." Duẫn Hạo nhún vai.

Tại Trung vuốt cằm nói: "Không biết có thể lấy lí do tự tiện tiết lộ hành động cơ mật để quan minh chính đại trừ lương cậu ta không?"

"Có thể trừ hay không anh không biết, nhưng anh chỉ biết tiền lương của cậu ta là do Trương đại nhân của cảnh cục phát." Duẫn Hạo mở cửa ra làm tư thế mời.

"Vậy sao mỗi lần anh đều lấy trừ tiền lương để uy hiếp Phác Hữu Thiên?" Tại Trung khinh bỉ hắn.

Duẫn Hạo nhún vai: "Ai bảo cậu ta dễ lừa chứ."

.....

"Tuấn Tú, chuẩn bị xong hết chưa?" Tại Trung mở cửa xe cảnh sát ra bước vào ghế lái.

"Hết thảy đều ok, xuất phát." Tuấn Tú kiểm tra các cảnh viên tham gia cùng các hạng mục công việc xong cũng tiến vào trong xe.

"Cậu xác định?" ánh mắt Tại Trung liếc sang vị trí ghế phó lái, giật giật khóe miệng.

Tuấn Tú trả lời rất khí phách: "Em xác định."

Tại Trung không tự chủ gật đầu, đột nhiên đề cao thanh âm hướng Tuấn Tú ở đằng sau quát ầm lên: "Vậy tại sao anh ấy lại xuất hiện ở trong này?" ngón tay thon dài thẳng tắp chỉ vào Trịnh Duẫn Hạo đang ngồi ở ghế phụ cạnh mình, mấy người mặc cảnh phục ở ghế sau đối với hắn cười thực thân thiết.

"A." Tuấn Tú không thèm quan tâm nhún nhún vai: "Anh tới tổ trọng án miễn phí sức lao động lâu như vậy, Duẫn Hạo ca quay lại giúp đội mình cũng coi như trả công."

"cậu cảm thấy người của đội mình còn chưa đủ? Còn mang theo cả con riêng?" Tại Trung ghé lên vô lăng đỡ trán.

"Anh có thể coi như em giúp hai anh có nhiều thời gian ở bên nhau." Tuấn Tú thiện lương am hiểu ý người nói.

Tại Trung: "...."

Duẫn Hạo vừa mới bị coi thành con riêng đang bất mãn nghe xong liền lập tức mặt mày hớn hở, hắn cười meo meo nói: "Anh và Tại Trung đã ở chung một chỗ rồi."

Câu nói vừa dứt, tập thể mọi người trong xe đều phát ra âm thanh bừng tỉnh đại ngộ, Tuấn Tú bội phục nhìn Duẫn Hạo ca nói: "Em rốt cục hiểu được vì sao anh là thanh tra Trịnh, còn em là Kim cảnh quan." Chỉ dựa vào tốc độ để hành động cũng khiến cho tiểu nhân vật như bọn họ chạy theo cũng không kịp.

Duẫn Hạo ngây ngô gãi gãi đầu: "Quá khen, một phần cày cấy một phần thu hoạch, chỉ cần cậu cố gắng, cậu cũng có thể."

Tuấn Tú không khỏi thở dài một hơi: "Em từ sau khi tốt nghiệp trung học cũng chưa từng nghe được lời khuyên tận tình như vậy."

Một bên cố gắng làm bộ như chuyên tâm lái xe, Tại Trung rốt cuộc chịu không nổi những ánh mắt tự tiếu phi tiếu nhìn mình, cậu âm trầm dùng dư quang lườm Duẫn Hạo: "Cho dù anh có giúp em làm nhiệm vụ em cũng không giảm tiền thuê nhà." Hắn cố ý nhẫn mạnh hai chữ tiền thuê nhà, hi vọng những người ở đây nghe hiểu được, quan hệ giữa cậu và Duẫn hạo đơn giản chính là chủ cho thuê và khách trọ.

Duẫn Hạo buông tay nói: "Thêm tiền thuê nhà cũng có thể."

Tại Trung đắc ý chớp chớp mắt: "Quyết định như vậy đi, tiền thuê nhà một tháng 220 vạn một tháng."

Duẫn Hạo: "...."

"Hơn nữa." Tại Trung tiếp tục: "Nếu giao chậm một ngày hoặc giao thiếu, anh ra gầm cầu ngủ cùng khất cái đi."

Duẫn Hạo không dám nhiều lời, chỉ có thể xin sự giúp đỡ từ phía Tuấn Tú, người ngồi sau liền cho hắn một ánh mắt tự túc là hạnh phúc liền nhắm mắt lại không nhìn hắn nữa.

Cái tên không có nghĩa khí, Duẫn Hạo trong lòng oán thầm, đang muốn nói gì, chỉ thấy Tại Trung đột nhiên khẩn cấp phanh lại, đẩy cửa xe lao ra ngoài.

Hết chương 26

D ���&�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro