chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phòng họp tổ trọng án, mọi người hoặc đứng hoặc ngồi nhìn chằm chằm Duẫn Hạo, chờ chỉ thị của hắn, bởi vì vụ án này đặc thù, bọn họ cũng không biết bắt đầu từ đâu, dù sao kẻ tình nghi cũng là người có danh dự uy tín ở Seoul.

"Sao? Đều choáng váng?" Duẫn Hạo đem một phần tư liệu đưa cho A Không, ý bảo mọi người ngồi xuống xem tư liệu: "Hữu Thiên, nói lại tình hình vụ án."

"Rõ." Hữu Thiên ngồi thẳng thân mình, lật lật bảng tổng kết tư liệu trong tay nói: "Nạn nhân tên Lý Thái Anh, 30 tuổi, là tổng giám đốc công ty người mẫu Avex lớn nhất Seoul, người báo án là chồng của nạn nhân tên Lương Khắc Vũ, rạng sáng nay khi ông ta về nhà liền phát hiện thi thể vợ, đang cương cứng, cho nên kinh hách quá lớn liền chạy tới cảnh cục báo án."

"rạng sáng mới về nhà?" Duẫn Hạo lập tức bắt được trọng điểm: "Vậy cả đêm anh ta ở đâu?"

Hữu Thiên nhún vai: "Quán bar, cùng tình nhân mới của anh ta."

"Tình nhân mới?"

"Duẫn Hạo ca, anh không biết sao? Doanh nhân nổi tiếng của thành phố phải lòng minh tinh điện ảnh Ampere Trần, khiến cho nữ vương giới giải trí Lý Thái Anh trên đầu đội nón xanh, tạp chí lá cải đã sớm đăng tin này, hiện tại Lý Thái Anh đã chết, nghi phạm lớn nhất chính là Lý Khắc Vũ, phóng viên đã sớm nghe tin lập tức hành chỉ chờ truyền hình trực tiếp tin tức này nữa thôi, mà không biết thật sự là Lương Khắc Vũ giết người vì tình hay là báo thù? Ampere Trần khi biết tin này thì thế nào, vì Lương Khắc Vũ phong lưu có tiếng, khắp nơi đều có tình nhân."

Duẫn Hạo bất đắc dĩ nhìn Hữu Thiên: "Mấy cái đó cậu làm sao mà biết được?"

Hữu Thiên ngây người một chút liền nói: "Trên thế giới này có một thứ gọi là tạp chí lá cải."

Duẫn Hạo nhìn Hữu Thiên: "Cậu đi làm cơ sở ngầm của tạp chí lá cải so với làm cảnh sát có tiền đồ hơn đấy."

Hữu Thiên tận tình khuyên bảo: "Duẫn Hạo ca, anh đừng có học theo Xương Mân, nếu anh cứ tiếp tục thế này sớm muộn gì cũng sẽ gia nhập Ngũ độc giáo."

Duẫn Hạo cúi đầu xem tư liệu: "Tôi không phải bởi vì Xương Mân mới thành như vậy mà là vì ở chung một chỗ với cậu lâu mới như thế."

Hữu Thiên 囧 nói: " Hai người các anh, một người Ngũ Độc giáo một người Đường Môn độc dược, thật là kẻ tám lạng người nửa cân."

"Thật sự là kẻ tám lạng người nửa cân." Xương Mân đột nhiên nói: "Nhưng Duẫn Hạo ca là nửa cân sắt vụn còn tôi là tám lạng hoàng kim (vàng)."

......

Duẫn Hạo bất đắc dĩ nhìn Xương Mân: "Nửa ngày không mở miệng nói chuyện, tôi còn nghĩ miệng độc của cậu đã được giải." không ngờ vẫn bị trúng chiêu.

"Kỳ thật em vẫn rất hòa thuận, chỉ là theo anh ở chung lâu như vậy mới thế." Xương Mân dùng đúng câu nói của Duẫn Hạo với Hữu Thiên để đáp trả trở về.

Duẫn Hạo: "...."

Ngũ Độc giáo chủ lại có thể nói mình làm người rất hòa thuận? Duẫn Hạo giật giật khóe miệng, đột nhiên nhớ tới lời của cô xã nhà mình: không nên khi dễ Hữu Thiên, bởi vì sau lưng cậu ta có Ngũ Độc giáo chủ Thẩm Xương Mân bao che khuyết điểm.

Lý thúc đúng lúc lên tiếng phá vỡ trầm mặc: "Chúng ta...vẫn nên thảo luận vụ án đi."

Cùng Thẩm Xương Mân đấu võ mồm chỉ có thể làm cho thân thể đau cừu địch khoái, bọn họ thật sự nhìn không được.

Dưới sự cố gắng của bọn Lý thúc, đề tài rốt cục quay trở về quỹ đạo.

Duẫn Hạo hoàn toàn hiểu rõ tình huống phát sinh của vụ án xong, bình tĩnh an côi công tác: "Hữu Thiên và Xương Mân theo tôi tới hiện trường vụ án, A Khôn tới lấy khẩu cung của Lương Khắc Vũ, Lý thúc và Lotus tới quán bar tìm khách hàng, nhân viên phục vụ hay bartender hỏi thăm xem có ai có thể chứng minh Lương Khắc Vũ có mặt tại quán bar đêm xảy ra án mạng không, nói cho người đó biết trước khi tìm được hung thủ thật sự không thể rời khỏi Seoul."

Mọi người gật đầu, tập trung toàn lực vào vụ án mới.

"Được rồi, mọi người, bắt đầu làm việc." Duẫn Hạo vỗ tay, dẫn đầu đi ra khỏi cửa.

"A, Duẫn Hạo ca, anh đi đâu vậy?" Hữu Thiên nghi hoặc hỏi, hướng đó ngược đường tới gara mà.

"Tới tổ tệ nạn tìm Tại Trung cùng đi." Duẫn Hạo nói.

Hữu Thiên bĩu môi: "Sao anh không chuyển luôn Kim tổ trưởng sang đây đi." Luôn tới tổ tệ nạn mượn người, còn gì là mặt mũi của tổ trọng án bọn họ nữa.

"Nếu thế thật thì anh cũng nên chuẩn bị sẵn trước đi." Xương Mân thản nhiên chen vào.

"Chuẩn bị cái gì?"

"Chuẩn bị cuốn gói về phòng pháp y nhường chỗ cho Kim tổ trưởng."

Hữu Thiên phẫn nộ: "Vì sao lại là chỗ của tôi?"

"Trời biết, tôi chỉ dọa anh thôi."

......

Này cũng là tình thú trong mắt tình nhân đi, Hữu Thiên trong lòng tự an ủi mình.

Xét thấy Phác Hữu Thiên đang ủ rũ buồn bực nên Tại Trung cùng Xương Mân nhất trí đề cử Duẫn Hạo lái xe.

"Vì sao lại là anh?" Duẫn Hạo nói, hắn cũng đang giữ hai cái hóa đơn phạt trong ví đấy: "Phương diện này an toàn nhất hình như là Xương Mân đi."

"Em là vũ khí bí mật." Ánh mắt Xương Mân đầy đủ thuyết minh chính mình đối với Duẫn Hạo không tín nhiệm: "Nếu các anh đều bị giữ bằng lái và giấy tờ xe thì còn có em trở mọi người về."

Duẫn Hạo tức giận nói: "Đây là lo bò trắng răng sao?"

"Không, là phòng ngừa chu đáo."

Tại Trung cười nói: "Không sao đâu, Duẫn Hạo, cho dù thật sự bị giữ bằng lái xe, em cũng có thể lái xe chở anh đi làm."

Duẫn Hạo: "...." Vì sao tất cả mọi người đều chắc chắn hắn sẽ bị giữ bằng lái chứ?

Bởi vì sự không tín nhiệm của Xương Mân và Tại Trung kích thích tới lý trí, nên khi Duẫn Hạo lái xe tới khu vực Tống Chung Cơ quản lý, theo bản năng nhấn chân ga, ở trước mặt Tống Chung Cơ gào thét lao qua.

Nhưng may mắn, lý trí của hắn tuy rằng có trở về hơi chậm một chút, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn nhảy ra.

Đến ngã tư đường tiếp theo thì dừng lại, hắn mới phản ứng lại, hình như hắn vừa trắng trợn vượt quá tốc độ vượt qua mặt sư huynh giao cảnh.

"Được rồi." Tống Chung Cơ lái xe mô tô giao thông dừng lại trước mũi xe hắn, gõ gõ cửa kính xe, nhìn bốn người ngồi bên trong xe, ánh mắt cố ý dừng ở trên người Phác Hữu Thiên nói: "Hôm nay đông đủ vậy?"

Hữu Thiên khẽ khụ một tiếng nói: "Sư huynh, đã lâu không gặp, có rảnh đi uống một chén."

"Ừ, được, thuận tiện đem hóa đơn phạt trực tiếp đưa tới cho các cậu."

Hữu Thiên: "...."

Hữu Thiên chỉ có thể bất lực nhìn đầu sỏ gây tội Trịnh Duẫn Hạo.

"Em không có đi quá nhanh." Duẫn Hạo liếm liếm môi, trấn định nói.

"Ừ." Tống Chung Cơ gật đầu nói: "Cậu không đi quá nhanh mà là bay có chút chậm."

Duẫn Hạo: "....."

Cuối cùng Xương Mân lên sân khấu: "Kỳ thật anh ấy làm như vậy lầ có nguyên do."

Tống Chung Cơ không nhanh không chậm nhìn Xương Mân, tựa hồ chờ xem cậu ta sẽ côo chữa thế nào.

"Chủ yếu là do anh ấy muốn nhanh chóng gặp anh." Xương Mân mặt không đổi sắc nói.

"Nói cho cậu ta, vẫn là đừng gặp." Tống Chung Cơ cúi đầu ghi hóa đơn phạt, thản nhiên nói.

"Em cũng nghĩ vậy." Xương Mân gật đầu nói: "Bình thường chúng em gặp nhiều nhất không phải người chết thì chính là hung thủ."

Tống Chung Cơ: "...."

Duẫn Hạo cầm hóa đơn phạt, đem nó quăng cho Hữu Thiên, sau đó gắt gao nhấn ga giới hạn tốc độ tối đa 60km/h mà lao đi.

Chờ tới khi bọn họ tới nhà của Lý Thái Anh, bên ngoài phóng viên đã bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài chật như nêm cối, cảnh sát khu vực đã đặt giới tuyến chặn ở bên ngoài, phong tỏa hiện trường vụ án.

"Sao lại có nhiều phóng viên như vậy?" Tại Trung giơ lên thẻ ngành, nhìn đám đông nghìn nghịt bên ngoài hỏi.

"Nạn nhân là Lý Thái Anh, huyết nữ vương của giới giải trí, trước không nói tới nhân viên của cô ta có nhiều siêu mẫu minh tinh nổi tiếng, thì chỉ riêng chuyện trong một đêm liền gả cho cái tên Lương Khắc Vũ sau đó đóng gói hắn trở thành như hiện tại tình nhân nhan nhản cũng đủ để đám phóng phóng bút một thời gian rồi, huống chi, sau khi trở nên giàu có, cái tên Lương Khắc Vũ không biết báo ân lại còn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt khiến cho Lý Thái Anh trên đầu mũ xanh cao cả tấc đã khiến cho dư luận côn tán xôn xao, hiện tại Lý Thái Anh đã chết, Lương Khắc Vũ cùng tình nhân mới Ampere Trần lại không có bằng chứng chứng minh mình không giết người, cho nên bọn họ kéo tới lấy tin."

Tại Trung nhìn về phía Duẫn Hạo: "Cậu ta có thể kể lại tiền căn hậu quả chi tiết như vậy là từ đâu mà biết được?"

Duẫn Hạo đeo bao tay khám nghiệm nói: "Đừng hỏi anh, anh hiện tại đang hoài nghi Phác Hữu Thiên có phải là cơ sở ngầm mà phóng viên phái tới cài vào cảnh cục hay không."

Hữu Thiên: "....." Rõ ràng là các người hỏi tôi mới nói mà.

Thân là bà chủ của một công ty đào tạo người mẫu số 1 số 2 tại Seoul, diện mạo của Lý Thái Anh cùng với danh tiếng cô lưu lại cho ngoại giới hoàn toàn bất đồng, dáng người nhỏ gọn lả lướt tinh tế, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, nhìn thế nào cũng giống như là tiểu thư nhà giàu suốt ngày ở trong nhà mà không phải là thiết huyết nữ vương như lời giới phóng viên đồn thổi.

Nhưng cho dù có địa vị và quyền lực mà người người đều kính sợ, có được tài phú cùng vị hôn phu ai nấy đều hâm mộ, khi Tại Trung bước vào phòng giây đầu tiên liền biết, nữ nhân chết đi này tuyệt đối không cảm thấy vui vẻ.

Gian phòng được người giúp việc quét tước thực sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, trên tường giấy dán tường màu vàng nhạt, lẻ loi trơ trọi một chiếc ti vi plasma thật lớn, giống như một rạp chiếu phim gia đình, âm thanh cao cấp, đầy đủ tiện nghi. Tại Trung kéo ngăn tủ ra, bên trong để chỉnh tề các loại đĩa phim, DVD, CD, nhưng lại không hề có dấu vết được động qua, có cái thậm chí còn chưa được mở đóng gói, chả lẽ Lý Thái Anh quá bận đến nỗi ngay cả thời gian rảnh để xem phim cũng không có? Vậy sao cô ta lại mua nhiều đĩa như vậy, cô ta đâu có thời gian xem đâu?

Tại Trung nhìn lướt qua phòng khách trống vắng, ánh mắt dừng trên tấm ảnh cưới trên tường sau lưng ghế sô pha, đó là nơi có màu sắc rực rỡ nhất trong phòng khách ảm đạm này, Lương Khắc Vũ ôm lấy Lý Thái Anh tựa như chim nhỏ nép vào lòng gã, cười hạnh phúc thỏa mãn. Có lẽ cô ta xác thực bề bộn nhiều việc, nhưng cô ta cũng từng thật sự chờ mong muốn cùng người chồng cô ta yêu xem một bộ phim điện ảnh, nhưng nỗi mong chờ này dần dần bị ông chồng thay đổi thất thường phong lưu thành tiếng dập tắt, cuối cùng tất cả đều bị ném vào trong ngăn kéo tủ, không bao giờ thấy nữa.

Trên chiếc rộng đôi kingsize để một chiếc gối đầu đơn độc cùng cái chăn gấp gọn, mở phòng tắm và toilet cũng chỉ thấy một chiếc bàn chải đánh răng cùng một chiếc khăn mặt, căn phòng ngủ cho dù có tràng hoàng xa hoa khiến người ta cảm thấy ấm áp lại không ngừng hiện lên cuộc sống cô quạnh của vị nữ chủ nhân.

Một mình, tịch mịch, một một đời.

Duẫn Hạo cùng nhân viên pháp y nói sơ qua tình huống, hắn cầm túi vật chứng nơi nơi thu thập chứng cớ, khi tới phòng ngủ, thấy bóng dáng Tại Trung, cậu đang ngẩng đầu lên nhìn tấm ảnh cưới, lộ ra đường cong cằm duyên dáng, mặt không biểu tình, nhưng Duẫn Hạo cảm thấy cậu đang suy nghĩ cái gì đó.

Hắn đi tới bên cạnh Tại Trung nhẹ giọng hỏi: "Em đang nhìn cái gì vậy?"

Tại Trung lắc đầu: "không có gì."

Cái gì cũng không có, trừ bỏ tịch mịch.

Trong phòng chỉ có những chiếc đèn tường công suất nhỏ cùng mấy tờ tạp chí lộn xộn, vách tường tuyết trắng, không có giấy dán, trơn bóng lạnh như băng, chỉ có bức ảnh cưới thật lớn, ảnh chụp vẫn là hai người kia, chỉ là đã thay đổi bộ quần áo và tư thế khác, nhưng nụ cười khóe miệng vẫn như cũ bình tĩnh mà thỏa mãn, Tại Trung càng nhìn càng cảm thấy chói mắt.

"Nhân viên pháp y nói gì?" Tại Trung hỏi.

"Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy nạn nhân bị trúng độc hydride, trong chiếc cốc nạn nhân dùng để uống nước trái cây phát hiện ra thành phần của độc Hydride, nhưng nước trái cây đã bị đổ đi thì không có phát hiện, chỉ có thể là sau khi nước trái cây được rót vào cốc trực tiếp dính vào thành cốc, thời gian tử vong là sau 9h tối qua, còn cụ thể thế nào phải đợi giải phẫu tử thi mới biết được."

"Bà giúp việc nói thế nào? Nước trái cây khẳng định là bà ấy pha." Tại Trung đi vào phòng tắm tinh tế đánh giá.

"Người giúp việc của Lý Thái Anh đêm đó 9h thì rời đi, bà ấy không ở qua đêm ở đây, trước khi về nhà theo thường lệ làm nước hoa quả đặt ở phòng bếp, nhưng không có đổ ra, Lý Thái Anh theo thói quen muốn uống sẽ tự xuống bếp rót, cũng có khi nạn nhân không uống, sáng hôm sau, bà giúp việc tới quét dọn mới đem nước hoa quả đổ đi, cho nên ít nhất trước 9h thì chúng ta có thể loại trừ."

Tại Trung nói: "Cái cốc..."

Duẫn Hạo lập tức nói tiếp: "Cốc thủy tinh trong tủ đều giống nhau như đúc, từng cái đều đã được kiểm tra, chỉ có một cái có dấu vân tay của Lý Thái Anh chính là cái dùng để uống nước trái cây, không ai biết trước được Lý Thái Anh sẽ chọn cái cốc nào để dùng, cho nên anh cảm thấy không có khả năng hung thủ bôi thuốc độc ở cốc trước khi dùng."

"Xem ra hung thủ là người quen thuộc với nạn nhân, biết khi nào bà giúp việc về, biết thói quen cuộc sống của Lý Thái Anh."

"Độc sát không cần kỹ xảo mưu sát." Duẫn Hạo nói: "Chỉ cần nạn nhân lơ đãng xoay người một cái thuốc độc đã có thể bị ném vào ly nước."

Tại Trung nói: "Nhưng Lý Thái Anh là một nữ nhân có tâm cảnh giác cao tựa như sự nghiệp của mình, nếu không phải là người quen thì nạn nhân sẽ không mở cửa."

"Nới tới đây khiến anh nghĩ tới..." Duẫn Hạo giơ lên túi vật chứng trong tay, bên trong là một chiếc cốc thủy tinh: "kiểm tra thành phần nước trái cây chỉ có trong cái cốc này, vì sao Lý Thái Anh có khách tới mà lại chỉ rót một cốc nước?"

"Có lẽ nạn nhân căn bản không thích người tới, cũng không tính chiêu đãi người ta." Tại Trung kiểm tra phòng ngủ xong, lại trở về phòng khách, thấy Phác Hữu Thiên đang ngồi xổm bên cạnh sô pha đối thi thể nạn nhân ngẩn người.

"Sao nạn nhân lại cau mày nhỉ? Là phản ứng sau khi trúng độc sao?" Hữu Thiên đeo bao tay đặt trên mặt nạn nhân, Lý Thái Anh khóe môi nhếch lên một tia cười yếu ớt, tựa như châm chọc cũng như được giải thoát.

Hữu Thiên khép chớp lông mi thật dài nói: "Kiếm nhiều tiền như vậy có ích lợi gì? Ngay cả khi chết cũng không vui vẻ."

"Aiz, chết cũng không xinh đẹp." Nhân viên pháp y tên Tiểu Lâm bênh cạnh cũng thờ dài thán: "Thật sự là đáng tiếc cho một mỹ nhân xinh đẹp như vậy."

"Có thể xác định thời gian tử vong chưa?" Thẩm Xương Mân đồng dạng ngồi xổm bên cạnh hỏi.

"Bước đầu suy đoán là khoảng 9 – 11h tối, thời gian cụ thể phải chờ sau khi giải phẫu mới có thể chắc chắn." Tiểu Lâm đối Hữu Thiên lộ ra nụ cười đáng khinh: "Phác thủ khoa có muốn tới chỉ đạo công tác giải phẫu của chúng tôi không?"

Năm đó chuyện Hữu Thiên nhìn thấy nội tạng người liền té xỉu dã khiến cả đám khoa pháp y bọn họ lâu lắm mới có một trận cười thống khoái như vậy.

"Miễn." Hữu Thiên bả vai run run, đối với đề nghị này xin miễn thứ cho kẻ bất tài này.

Tiểu Lâm không phúc hậu dụ hoặc Hữu Thiên: "Đi thôi đi thôi, trong phòng pháp y có mấy vị mỹ nữ mới tới cũng không tệ."

Còn chưa kịp nói xong, hai chữ mỹ nữ vừa mới rời khỏi miệng Hữu Thiên liền hiện hình ảnh cô bạn gái cường hãn cười đểu nói hắn không phải nam nhân, đã rất lâu rồi vẫn chưa gặp lại, cũng không biết cô ấy hiện giờ thế nào.

Hữu Thiên nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, trấn định nói: "Tôi hiện tại là người của tổ trọng án."

Hắn có ý nhìn sang Thẩm Xương Mân bên cạnh.

Nhận được ánh mắt Xương Mân nhìn như bình tĩnh nhưng ở trong mắt Tiểu Lâm lại là ánh mắt không có hảo ý, Tiểu Lâm gượng cười: "Quên đi."

Xem ra, Công lực nói lời ác độc của Xương Mân đã lan xa trong toàn Tây bộ cảnh cục rồi.

Mắt thấy dụ dỗ thất bại, Tiểu Lâm cũng không tất yếu tiếp tục chèo kéo, lưy loát thu thập dụng cụ nói: "Tôi đi trước đây, Xương Mân, có rảnh tới phòng pháp y chơi, Hữu Thiên nếu sợ có thể không cần tới."

"Miễn." Xương Mân mặt không chút thay đổi trả lời: "Vì xã hội hòa bình yên ổn, hi vọng chúng ta về sau ít gặp mặt."

"vì sao không phải là vĩnh biệt?" Tiểu Lâm khiêu khích nói.

Xương Mân nhanh chóng đáp lại: "Bởi vì tôi cảm thấy anh không chết nhanh như vậy."

Tiểu Lâm: "....."

Vì sao đầu mình lại nóng lên thế này? Đầu nóng còn chưa nói, nhưng vì sao lại trước mặt Thẩm Xương Mân nóng đầu thế này? Tiểu Lâm trăm điều không thể lý giải.

Hữu Thiên đồng tình nhìn bóng dáng Tiểu Lâm xám xịt rời đi, tuy rằng Xương mân đi độc hại người khác hắn nhìn thực thích thú nhưng sau khi thích thú qua đi, lại có một loại cảm giác bi thương thê lương thỏ chết.

Hữu Thiên khó có được khi có lòng thương đồng tình cùng người khác lại bị Duẫn Hạo đánh gãy: "Hữu Thiên, tới bãi đỗ xe kiểm tra các camera an ninh, bảo vệ ở khu nhà nói đêm qua có thấy xe của Lương Khắc Vũ trở về."

"Rõ." Hữu Thiên lập tức đi an bài lấy đĩa quay camera.

Hết chương 33

��p."�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro